Lạc Nhi Ý

Chập tối, dùng bữa chiều xong, Triển Hưng và Quỷ Mị đi lấy nước, Đào Nhi bê quần áo ra vườn giặt giũ.

Có tiếng bước chân vội vã từ xa vọng lại, Sở Hàn Lâm phẫn nộ dẫn theo mấy nô tài đi cùng, đánh mắt nhìn khắp bốn phía, thấy Vân Tử Lạc ngồi dưới gốc cây.

“Chuyện của Chu Hương là thế nào?” Hắn rảo bước đi tới, đè nén cơn giận, hỏi: “Bị thương khắp người, cô ấy đắc tội tới nhà ngươi?”

Vân Tử Lạc biết kiểu gì hắn cũng sẽ tìm đến, chỉ không ngờ lại nhanh đến vậy.

Nàng ngồi dậy, nhìn Sở Hàn Lâm, lãnh đạm nói: “Chu Hương đắc tội với thiên kim tiểu thư nhà người ta, là một nô tài mà không biết giữ bổn phận, bị đánh một trận còn là nhẹ đấy.”

“Ta hỏi mặt của cô ấy! Sưng cả rồi! Cô ấy nói ngươi đã tát một cái rất mạnh, sao ngươi có thể ra tay tàn nhẫn như vậy! Dù gì đó cũng là a hoàn thân cận của tỷ tỷ ngươi!”

Vân Tử Lạc nhướng mày đáp: “Nếu ta là Tứ vương phi tương lai thì cũng phải gây dựng uy tín trong phủ. Chu Hương không quan tâm tới sự tồn tại của ta, xúi bẩy nô bộc ngay trước mặt ta, hoàn toàn không coi ta ra gì. Về lý, cô ta phải bị đuổi đi! Nể tình tỷ tỷ ta chỉ tát cô ta một bạt tai! Ngươi còn muốn ta làm thế nào? Ngậm bồ hòn làm ngọt sao?”

“Nhưng mà…” Sở Hàn Lâm nói không lại nàng: “Cái tát của ngươi quá mạnh!”

Vân Tử Lạc cười khẽ: “Mạnh? Dám bất kính với chủ thì nên biết trước sẽ có hậu quả này.”

Nàng vừa dứt lời thì có tiếng châu ngọc vang lên, một chiếc váy hồng chấm đất lao vào Tứ viện.

Vân Khinh Bình hai mắt đẫm lệ, áo quần xộc xệch chạy vào, xách váy, lập tức quỳ xuống trước mặt Vân Tử Lạc.

“Bình Nhi!”

Sở Hàn Lâm đau xót khôn cùng, vội vàng tiến lên đỡ.

Vân Khinh Bình đẩy hắn ra, rưng rưng nước mắt nhìn Vân Tử Lạc, thảm thiết nói: “Muội muội, ta biết muội bất mãn chuyện giữa ta và Hàn Lâm, bất mãn việc ta chiếm vị trí của muội, nhưng muội có tức thì cứ nhằm vào ta, vì sao lại gây khó dễ cho Chu Hương?”

“Từ nhỏ Chu Hương đã quấn quýt bên ta, ta coi em ấy như tỷ muội, sao muội có thể đổ hết mọi ai oán đối với ta lên người vô tội như em ấy chứ? Ta cầu xin muội, muội giơ cao đánh khẽ, buông tha cho Chu Hương đi! Em ấy sắp chết rồi, không chịu nổi một lần hành hạ nữa của muội đâu!”

Nói rồi, Vân Khinh Bình bắt đầu nức nở.

“Vân Tử Lạc!” Sở Hàn Lâm nghe thấy những lời của Vân Khinh Bình, nỗ khí bỗng chốc vọt lên cực điểm: “Sao ngươi có thể ác đến vậy!”

“Câu này nói hay thật.”

Vân Tử Lạc từ từ đứng dậy, bất chợt vỗ tay: “Nói cứ như là ta cố tình gây khó dễ cho tỷ tỷ vậy. Ta không hiểu, ta chỉ dạy dỗ một đứa nô tài không nghe lời chủ bằng một cái tát mà thôi, hóa ra lại có nhiều âm mưu quỷ kế đến thế sao?”

Nói rồi, hốc mắt nàng hơi ửng đỏ. Nàng đi thẳng tới trước mặt Sở Hàn Lâm, chậm rãi giơ cánh tay đặt lên vai hắn, giả vờ bày ra vẻ dựa dẫm, dựa đầu vào ngực hắn.

“Phu quân, sau này thiếp đã làm phi của ngài rồi, là thê tử của ngài. Ngài không thể chỉ thiên vị một mình tỷ tỷ như vậy được, gặp chuyện gì cũng phải tra xét tỉ mỉ, không bằng không cớ đã nói thiếp ghen tuông đố kỵ gây chuyện, vậy sau này thiếp biết sống trong vương phủ kiểu gì! Ngay cả một nô tài cũng dễ dàng bò lên đầu thiếp.”

Nói rồi, nàng hơi ngẩng đầu lên, khóe mắt cong cong, giơ tay vuốt ve cằm dưới trên gương mặt đang sửng sốt của Sở Hàn Lâm.

Nàng đánh mắt liếc nhìn Vân Khinh Bình đang ngỡ ngàng, nói từng câu từng chữ: “Vương gia, ngài nói xem có phải không? Thiếp rất muốn tương thân tương ái với tỷ tỷ, cùng hầu hạ bên cạnh ngài mà.”

Sở Hàn Lâm thấy nàng hạ mình như vậy, liên tưởng tới mấy ngày nay nàng có những cử chỉ khác xa vẻ vô dụng trong quá khứ, trong lòng cũng hơi xao động, trái tim bất chợt mềm ra.

Hắn ‘ừm’ một tiếng rồi nói: “Chuyện này đã qua rồi, lần sau không được để xảy ra nữa. Bình Nhi, nàng cũng đứng dậy đi, trị vết thương cho Chu Hương quan trọng hơn hết.”

Vân Khinh Bình mắt tròn mắt dẹt một lúc lâu, thấy Sở Hàn Lâm lập tức nghe lời Vân Tử Lạc, lại còn nói câu ấy, cơn phẫn nộ ngấm cả vào máu huyết, giận đến nỗi không nói được tiếng nào mà ngất xỉu.

“Bình Nhi!” Sở Hàn Lâm kinh hãi hét to, bế Vân Khinh Bình, liếc nhìn Vân Tử Lạc rồi quay người rời khỏi Tứ viện.

Nụ cười của Vân Tử Lạc tắt dần, vẻ mỉa mai hiện lên trên khóe môi.

Người đã cướp chồng của muội muội chắc sẽ càng dễ dàng cảm nhận được dư vị bị người khác ngang nhiên giật mất người đàn ông của mình phải không?

“Lạc Nhi, nàng thật không ngoan!”

Một thanh âm trầm trầm, lạnh giá, có chút không vui vang lên sau lưng nàng.

Vân Tử Lạc sững người, quay đầu lại bỗng nhìn thấy Nhiếp Chính vương trong bộ trường bào đen đang chắp tay đứng dưới cây, vẻ mặt u ám, đôi mắt như kết băng, nhiệt độ của cả Tứ viện cũng giảm đi theo sự xuất hiện của hắn.

Chàng bước tới, mím chặt môi sau đó thả lỏng: “Tất cả những lời nàng vừa nói với Sở Hàn Lâm hãy cất hết đi! Đừng để ta nghe thấy lần nữa!”

Vân Tử Lạc rướn môi: “Nói gì ấy nhỉ?”

Nhiếp Chính vương lạnh lùng nhìn nàng: “Nàng nói xem?”

“Ta quên rồi.”

Vân Tử Lạc đáp ngắn gọn.

“Cái gì mà phu quân, đừng để ta nghe thấy nàng gọi người khác như thế!” Con ngươi trong đôi mắt Nhiếp Chính vương co rụt lại dữ dội.

Vân Tử Lạc xì một tiếng: “Ta không hiểu, hắn vốn dĩ sắp trở thành phu quân của ta rồi, chuyện hôn sự này còn là ngươi đích thân đồng ý đấy…”

“Nàng còn nói!”

Nhiếp Chính vương xoay ngược tay lại bắt lấy cánh tay nàng, dứt khoát kéo vào lòng, ôm gọn lấy nữ nhi trông đã hơi gầy đi này.

Được ôm nàng một cách thỏa mãn, chỉ cách gương mặt xinh đẹp như dao sắc kia một quyền, đôi mắt phượng của chàng khẽ nheo lại, lấp lánh một tia nguy hiểm.

“Không được chạm vào ta, hậu quả tự chịu!”

Sắc mặt Vân Tử Lạc hơi thay đổi, vội vàng cảnh cáo một tiếng, nhanh chóng nhìn nhanh bốn phía.

Lập tức nàng thấy Đào Nhi đứng hóa thạch bên chậu quần áo, ngẩn ngơ nhìn họ.

“Đào Nhi! Em… tránh mặt một lát đi.” Vân Tử Lạc đành phải lên tiếng xua muội ấy đi.

Tránh để cho kẻ nào đó làm ra mấy hành động vô liêm sỉ, làm hại tới hình tượng của nàng.

Đào Nhi giật mình tỉnh lại vì câu nói của nàng, vội bịt chặt miệng, thảng thốt nhìn Vân Tử Lạc rồi lại nhìn Nhiếp Chính vương.

Trời đất ơi, tiểu thư nhà cô qua lại với đại ma đầu này từ khi nào vậy?

Trời ơi, cho dù tiểu thư giờ đã khác trước, nhưng cũng sẽ không quyến rũ người đàn ông như ác ma, một câu nói là có thể lấy mạng người ta trong mắt bá tánh Kỳ Hạ này chứ?

Lẽ nào chỉ một buổi tối hôm qua, họ đã gần gũi mà bùng nổ?

Cô vẫn luôn cho rằng Nhiếp Chính vương được Bát vương gia mời tới, trong lòng cô, tiểu thư chỉ đối tốt với Bát vương gia thôi mà!

Nhiếp Chính vương quay đầu lại, nhìn Đào Nhi với vẻ hững hờ nhưng rõ ràng thấm cái lạnh vào tận cốt tủy.

Hai chân Đào Nhi mềm oặt, suýt nữa thì ngã khuỵu xuống đất, khi hoàn hồn lại, mồ hôi đã túa ra như tắm. Muội ấy vàng lao về phòng mình, đóng chặt cửa lại, không dám thở mạnh.

“Không đeo mặt nạ sao? Sao lại không nghe lời như vậy?”

Nhiếp Chính vương quay đầu lại, nhíu mày, gương mặt dần dãn ra, trong giọng nói hàm chứa một sự cưng chiều mà bản thân chàng cũng không nhận ra.

Gương mặt Vân Tử Lạc đỏ bừng rồi tím ngắt, tím rồi lại đỏ, nàng nuốt cơn tức xuống, trả lời đúng trọng tâm: “Vừa ăn tối xong, lười đeo.”

Nhiếp Chính vương lắc đầu, không đồng tình: “Tốt nhất đừng để gặp gió, buổi tối gió to như vậy.”

“Ngươi có thể bỏ tay ra trước không?”

Vân Tử Lạc ngước mắt hỏi.

Nhiếp Chính vương do dự giây lát rồi vẫn nghe lời nàng, buông tay ra.

Vân Tử Lạc khẽ thở hắt ra, đi vào trong phòng. Người đàn ông vội vàng bám theo, sợ bị nàng bỏ rơi ngoài vườn.

“Để ta băng bó vết thương cho ngươi.” Vân Tử Lạc quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào ngực trái của hắn.

“Ta nói rồi, không hề gì.” Nhiếp Chính vương xoay mặt nàng lại: “Buổi tối còn phải vào cung một chuyến, Hoàng thượng lại phát bệnh rồi. Nào, để ta thoa thuốc cho nàng đã.”

Vân Tử Lạc đi vào trong phòng, buông lời: “Ta tự bôi được, ngươi không cần mất công chạy đến làm gì.”

Nhiếp Chính vương sải bước, đã đi tới phía sau nàng, thuần thục mở ván giường ra rồi lấy lọ thuốc cao trong ngăn thứ hai của chiếc tủ nhỏ. Quay người lại nhìn thấy Vân Tử Lạc đang sửng sốt, chàng khẽ nhướng mày.

“Ngồi xuống nào, ngoan.”

Chàng chỉ lên giường.

Vân Tử Lạc đã bình thản trở lại. Thôi, hắn cắm nhiều ám vệ ở chỗ mình như vậy, có khi băng vệ sinh mình tự chế để đâu hắn cũng biết không chừng.

“Hoàng thượng bị mắc bệnh gì?”

Lúc Nhiếp Chính vương xoa thuốc lên mặt, cái miệng của Vân Tử Lạc vẫn không nhàn rỗi.

“Lúc nhỏ uống nhiều thuốc, lâu dần tích độc trong người.” Nhiếp Chính vương xoa nhẹ nhàng.

“À, nghe nói đã có tới năm vị Hoàng hậu qua đời rồi, chuyện thế nào vậy?”

Nhiếp Chính vương khẽ nói: “Chuyện bí mật nội cung, biết nhiều không tốt cho nàng đâu.”

Vân Tử Lạc càng tò mò, bất mãn với thái độ của hắn: “Không nói thì thôi!” Nàng đẩy tay hắn ra: “Được rồi! Xoa xong rồi đấy!”

“Còn chưa xong!” Nhiếp Chính vương vội vàng giữ chặt nàng lại, biểu cảm khó xử, vội nói: “Ta nói, ta nói là được chứ gì?”

“Phải vậy chứ, nói sớm luôn đi.” Vân Tử Lạc lại ngồi xuống, cất hết mọi biểu cảm đi.

“Mỗi lần bị bệnh, Hoàng thượng lại phát điên, mấy nữ nhân kia dĩ nhiên bị hắn giày vò tới chết.” Nhiếp Chính vương thì thầm: “Triều thần chỉ hoài nghi Hoàng thượng có mệnh sát hậu mà không biết nguyên nhân thực sự, nếu không chẳng phải sẽ loạn hết sao?”

Vân Tử Lạc sửng sốt: “Nếu vậy Hà Tiêm Nhi…”

“Nàng biết vậy là được rồi.” Nhiếp Chính vương thu tay về, hài lòng ngắm gương mặt nàng: “Hình như bớt đen hôm nay ít đi nhiều đấy, Lạc Nhi của ta chẳng mấy chốc sẽ thành mỹ nhân rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui