Lạc Nhi Ý

“Thích lấy thì lấy! Ai quản được hắn!” Nàng buột miệng nói ra một câu đầy vị chua.

Diêu Linh Linh kinh ngạc nhưng không suy nghĩ quá nhiều, cũng vốn không nghĩ ra chuyện ấy.

Muội ấy mỉm cười đổi chủ đề: “Lạc Nhi, tỷ có biết lần này tướng quân ra biên cương đón công chúa Trường Lạc là ai không?”

Nói rồi, gương mặt muội ấy hơi ửng hồng.

“Là ai vậy?” Tâm hồn Vân Tử Lạc bị kéo
trở về, thấy mặt muội ấy đỏ lên thì chợt bừng tỉnh ngộ: “Lẽ nào… là phu
quân tương lai của muội?”

“Đâu, không phải!” Diêu Linh Linh lẩm
bẩm, từng động tác dịu dàng như một cô nương hiền thục. “Bọn muội còn
chưa định hôn. Cha huynh ấy từng là Đại thống lĩnh của Ngự lâm quân, khá thân thiết với gia đình muội. Huynh ấy học võ từ nhỏ, từng món võ của
muội và Hà Tiêm Nhi đều do huynh ấy dạy.”

Nói rồi, khóe môi muội ấy hơi rướn lên: “Quan hệ giữa muội và Hà Tiêm Nhi không tốt cũng vì huynh ấy.”

“Ghen tỵ lẫn nhau?” Vân Tử Lạc bỗng thấy hứng thú.

Diêu Linh Linh hừ khẽ: “Ngụy Thành nói
người huynh ấy thích là muội, muốn định hôn ước với muội. Khi nào huynh
ấy về sẽ lo liệu chuyện này, vì vậy Hà Tiêm Nhi mới luôn đối đầu, gây
khó dễ với muội.”

Vân Tử Lạc cười: “Ta hiểu rồi, thì ra là chưa định hôn ước. Thì ra người trong lòng muội là một tướng quân!”

Diêu Linh Linh cười khẽ, không phản bác
mà bổ sung: “Huynh ấy từng làm đới đao thị vệ ở ngự tiền vài tháng, được thăng liền mấy cấp, được phong làm Thảo Di tướng quân. Mặc dù mới là
quan ngũ phẩm nhưng rất được Nhiếp Chính vương trọng dụng.”

“Thế tức là tiền đồ rộng mở rồi?” Vân Tử Lạc véo má muội ấy một cái: “Chẳng trách cô bé này hôm nay vui vẻ thế.”

“Tỷ biết làm bánh gạo nếp không?” Diêu Linh Linh nhân cơ hội đó, ôm lấy cánh tay nàng.

“Sao? Muốn tự tay làm cho người thương ăn à?” Vân Tử Lạc trêu chọc.

“Đúng thì sao? Tóm lại muội không muốn học với đám hạ nhân.” Diêu Linh Linh thừa nhận.

“Bánh gạo nếp thì có gì ngon, ta dạy muội làm bánh chưng nhé?”

“Bánh chưng?”

***

Sau khi tìm mấy kẻ hạ nhân thông thuộc
lâm viên trong phủ Thừa tướng tới, Vân Tử Lạc bèn bảo họ tới bên hồ nước ngắt mấy bó lá sen và lá sậy dùng để bọc bánh chưng.

Diêu Linh Linh gọi mấy người làm rảnh rang trong bếp tới giúp việc, đãi gạo trắng và gạo nếp cho thật sạch sẽ.

Không lâu sau, theo yêu cầu của Vân Tử Lạc, các loại nhân cũng đã được chuẩn bị đầy đủ.

Trên kệ bếp có một bát mứt táo, một bát
mật ong, một bát bánh đậu, một bát lòng đỏ mặn, một bát hạt dẻ, một bát
thịt trộn nấm hương.

Diêu Linh Linh tròn mắt: “Còn phải bỏ nhân sao? Nhiều loại vậy?”

“Còn thiếu đó.” Vân Tử Lạc bất mãn: “Nếu có ngâm hoa bát bảo trước mấy ngày, làm bánh bát bảo sẽ có mùi vị khác biệt.”

Nàng ngồi xuống, bắt đầu dạy muội ấy
dùng nửa lá sậy và nửa lá sen gói một chiếc bánh chưng. Bánh khi hấp
chín sẽ mùi hương của lá sen.

Diêu Linh Linh đuổi hết đám nô bộc tròn
mắt muốn học kia đi, bắt đầu gói một cách vụng về, học rất nghiêm túc,
không lâu sau đã gói được đâu ra đấy.

Hoàng hôn dần buông, trời tối hẳn, Vân Tử Lạc đếm thấy mỗi loại đã gói được 30 chiếc, Diêu Linh Linh mỗi loại gói được 10 chiếc.

Mà mẻ bánh đầu tiên được hấp cũng đã chín. Vân Tử Lạc gọi người làm tới bê nồi, lập tức bóc một cái cho họ nếm thử.

Ở ngoài họ đã ngửi thấy mùi thơm rồi, cả đám ùa vào, cắn lớp gạo nếp cực dẻo, mứt thơm, thịt thơm, vừa ăn vừa kinh ngạc bàn tán.

“Ngon, quá ngon!”

“Tôi chưa được ăn món này bao giờ! Thơm thật!”

“Ngon hơn bánh gạo nếp nhiều, sau này chúng ta cũng dùng gạo nếp trộn nhân để làm.”

Thật không ngờ Vân Tử Lạc còn có tài
này, Diêu Linh Linh không thể dùng từ bái phục để biểu đạt tâm trạng
nữa, cộng thêm bản thân cũng học được nghề, vui không sao tả xiết.

Trước khi đi, Vân Tử Lạc mang theo 20 chiếc bánh trắng, 30 chiếc bánh mứt táo, 30 chiếc bánh nhân thịt.

***

Khi trở về Tứ viện nàng bèn dắt Đào Nhi xuống bếp hâm lại bánh.

“Tiểu thư, những thứ này ở đâu ra vậy?”

“Tiểu thư nhà em tự tay làm đấy.”

Đào Nhi mắt tròn mắt dẹt không dám tin: “Tiểu thư, cô còn chưa từng xuống bếp bao giờ, sao biết làm món này?”

“Món này đã là gì? Sau này có phúc cho em hưởng.”

Sau khi trà trộn xuống bếp một vòng,
nàng cũng hiểu ở thời đại này về cơ bản đều có tương dầu mắm muối giấm
đường, có điều cách nấu của người cổ đại quá đơn giản, bỏ thức ăn và dầu vào là xong, ngon làm sao được?

Nàng gọi Triển Hưng tới, đưa cho hắn một hộp bánh, bảo hắn mang qua Bát vương phủ.

Quỷ Hồn không phục, chạy đến: “Chủ nhân nhà ta cũng cần!”

Vân Tử Lạc liếc hắn: “Ta sẽ cho hắn, ngươi gấp cái gì!”

Quỷ Hồn nghe xong sướng rơn, cô Vân nhị tiểu thư này vẫn còn chút lương tâm.

Tắm rửa xong, Vân Tử Lạc mặc chiếc áo lót trắng, nằm xuống, trăng đã lên cao.

Nàng xoay người, chẳng buồn ngủ chút
nào, đầu óc chợt nhớ tới cô nương xinh xắn mặc áo đen đó. Muộn vậy rồi,
hắn nhất định là đang ở bên người ta…

Đáng chết, nghĩ đi đâu vậy?

Vân Tử Lạc sửng sốt ngồi bật dậy.

Cửa sổ vang lên tiếng cót két, giọng nói trầm thấp quen thuộc của người đàn ông vọng vào: “Lạc Nhi? Ngủ rồi à?”

Vân Tử Lạc cuống cuồng nằm xuống, trái
tim cứ treo lơ lửng chẳng biết đã buông lỏng từ lúc nào. Nàng mở to đôi
mắt tròn, không lên tiếng.

Bóng đen cao lớn rảo bước đi tới, lần sờ ngồi xuống bên cạnh giường, cúi người sờ lên trán nàng: “Không bị ốm đấy chứ?”

“Ngươi bị ốm thì có.” Vân Tử Lạc không biết rằng giọng nàng lúc này hơi cao vút lên.

Qua ánh trắng nhàn nhạt có thể nhìn thấy gương mặt tuấn tú mông lung trước mắt, đôi mắt phượng u tối hơi nheo
lại, sống mũi cao, bờ môi hơi mím, mái tóc đen được dùng ngọc quan cột
lên đỉnh đầu.

Nhiếp Chính vương hơi cúi xuống, mỉm cười nhìn nàng.

Chiếc trường bào đen chấm tận chân
giường, hai nút trên áo chưa được cài, cổ áo bẻ sang hai bên, để lộ một
vùng da thịt rắn rỏi màu đồng dưới cổ, từng thớ cơ rõ ràng, mạnh mẽ lực
lưỡng.

“Dậy nào, mặt nàng chưa bôi thuốc đã đi ngủ rồi!”

Nhiếp Chính vương giơ đôi tay khỏe khoắn ra, đỡ lấy hai vai nàng, bế ngang nàng bằng tay trái, tay phải lật
giường lên, tìm thuốc cao.

“Thả ta xuống.” Vân Tử Lạc bị hắn bế lên tay, có chút thiếu tự nhiên.

Nhưng Nhiếp Chính vương chỉ càng ôm nàng chặt hơn, sau khi gập giường lại, chàng vuốt phẳng lại tấm trải giường, tiện tay kê gối lên tường rồi mới để Vân Tử Lạc dựa vào.

“Mùi gì thơm vậy?” Nhiếp Chính vương
nghi hoặc hỏi, lấy dạ minh châu trong người ra, đặt lên đầu giường, căn
phòng không lớn sáng rực lên.

Chàng quay đầu nhìn bánh chưng để trên bàn, sải bước đi tới: “Lạc Nhi, cái gì đây? Lá sen à?”

Vân Tử Lạc nhảy xuống giường, bước chân trần qua, giơ tay bóc một chiếc: “Ngươi nếm thử đi.”

Nhiếp Chính vương đón lấy: “Điểm tâm ư?” Nói rồi chàng bỏ vào miệng, cắn một miếng.

“Mùi vị thế nào?” Vân Tử Lạc dò hỏi.

“Rất thơm, rất đậm đà, còn có thịt nữa.” Ánh mắt Nhiếp Chính vương đầy tình cảm, nụ cười tươi rói nơi khóe
miệng. Cái bánh này do Lạc Nhi tự tay bóc cho chàng, thật hạnh phúc.

Vân Tử Lạc tươi tỉnh nói: “Ta tự làm đó.”

“Hả? Sao cơ?” Rõ ràng Nhiếp Chính vương sững người, không dám tin: “Nàng nói… nàng tự làm bánh này?”

“Ừ, không giống sao?” Vân Tử Lạc nghiêng đầu.

Nhiếp Chính vương đờ ra giây lát, sắc mặt hân hoan: “Lạc Nhi, hóa ra nàng biết làm điểm tâm! Thật bất ngờ quá!”

Nói rồi, chàng nhìn phần bánh trên bàn rồi cởi trường bào ra.

“Ngươi làm gì vậy?” Vân Tử Lạc sửng sốt.

Nhiếp Chính vương trải áo lên mặt bàn, sau đó đổ hết bánh lên, nhanh chóng cuộn lại, thắt một cái nút.

“Ta mang về ăn dần.”

Vân Tử Lạc muốn nói gì đó nhưng nghẹn lại.

“Sao nàng đứng chân trần ở đây?” Giọng
Nhiếp Chính vương cao lên đột ngột, nói với vẻ hơi giận rồi giơ tay bế
ngang người nàng lên, đặt lên đầu giường.

“Không sợ cảm lạnh à?” Người đàn ông nắm chặt hai bàn chân ngọc xinh xẻo đó, đặt trong lòng bàn tay, xoa mấy cái rồi nhét vào trong chăn: “Nào, bôi thuốc!”

Sau khi bôi thuốc xong, còn chưa kịp nói gì trên bầu trời ngoài cửa sổ đã có một chùm pháo hoa ngũ sắc bùng nổ,
vọt lên cao, nổ tung rồi rơi xuống.

“Trong phủ có chuyện rồi.” Sắc mặt Nhiếp Chính vương tối đi. Chàng nhìn Vân Tử Lạc rồi đứng dậy.

“Ta đi cùng ngươi!” Vân Tử Lạc ngồi bật dậy.

“Lạc Nhi?” Nhiếp Chính vương ngỡ ngàng.

Vân Tử Lạc mặc áo ngoài và áo lụa lên
với tốc độ cực nhanh, không mặc áo lĩnh nữa, tóc cũng không chải, vơ lấy tuyết sát và kim đao đầu giường: “Dẫn ta đi theo.”

Cũng chẳng biết vì nguyên nhân gì, chỉ dựa vào trực giác trong lòng.

“Được.” Thanh âm của Nhiếp Chính vương
rất khẽ, rất nhẹ. Chàng nhìn sâu vào mắt nàng rồi cầm túi đen bọc bánh,
một tay khoác qua eo nàng, mở tung cửa sổ, nhảy vọt ra ngoài…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui