Linh hồn đã ở nơi này được và ngày, hắn thấy Dương Vương Vũ tâm tư như vậy liền muốn tỉnh dậy để ôm lấy y. Nhưng hắn không dám tin tưởng vào sự thật trước mắt, hắn sợ mình lại bị bỏ rơi, lại một lần nữa thống khổ. Kiếp trước hắn vì Phàm Mộc lừa dối mà đoạn mệnh, kiếp này hắn lại lâm vào ái tình sâu đậm thêm một lần nữa. Hắn yêu Dương Vương Vũ, hắn vì người này mà bất chấp sinh mệnh để được gặp y cho dù có thể bị chính người mình yêu giết chết. Tại sao lúc này hắn lại sợ hãi mà không dám đối diện với Dương Vương Vũ chính hắn cũng không biết rõ. Liền nhiều ngày cứ như vậy mà chậm rãi ở bên quan sát y. Dương Vương Vũ ngủ say, trong mộng thấy hình ảnh của Tiêu Minh Dân không ngừng gọi tên hắn. Hắn thấy tâm hắn đau!
****
Dương Vương Luận sau khi ly khai khỏi Hoa Lâm viện thì một lát sau nơi này đã bị Lý Ân bao quây. Linh hồn hoảng sợ, địch thế lực đông đảo như vậy mà trong biệt viện chỉ phân bổ canh gác sơ sài. Đương lúc ấy Dương Vương Vũ vẫn ngồi bên giường ngắm nhìn gương mặt như đang ngủ say của Tiêu Minh Dân mà không thèm quan tâm đến Lý Ân hiện đã đứng trước cửa phòng.
_ Chuẩn bị chết đến nơi rồi mà vẫn còn lo cho tình nhân sao? – Lý Ân nhìn Dương Vương Vũ nói giọng cười nhiễu, không hiểu được người này đến bây giờ vẫn băng lãnh với mọi sự như vậy, ôn nhu của hắn chỉ dành cho người đang hôn mê trên giường. Mặc kệ Lý Ân, Dương Vương Vũ mắt chỉ duy hướng về người kia.
_ Chết? Ta nghĩ câu nói này nên chuẩn bị dành cho ngươi và Lý thị a.
_ Buồn cười, quân của ta đã tiến vào đây nắm lĩnh, hoàng đế như ngươi bây giờ chỉ là hư danh – Vọng tưởng, chết đến nơi rồi mà hắn vẫn vọng tưởng có thể lật ngược thế cờ sao? Quân đội của ta giờ đã chiếm được hoàng cung, mạng của hắn chỉ như cá nằm trên thớt.
_ Trẫm hiện tại là hoàng đế, về sau vẫn là hoàng đế, về sau nữa thì con cháu của ta sẽ là hoàng đế. Là mang họ Dương chứ không phải họ Lý! – Dương Vương Vũ đến lúc này thần tình vẫn không nhìn lấy Lý Ân, hắn không để lão già này vào mắt.
_ Hoạt ngôn! – Lý Ân tung kiếm, mũi kiếm chỉ về phía hắn:” Ai lấy được đầu của tên cẩu hoàng đế này, ta trọng thưởng ngàn lượng vàng kim ”
Soạt, tất cả các mũi kiếm của binh lính xung quanh hướng về phía người vừa nói. Lý Ân tột cùng kinh hãi, người của hắn lại không nghe lời hắn…
_ … Các ngươi định tạo phản sao? Dám cãi lệnh ta?!
_ Người tạo phản chính là ngươi, Lý Ân! – Lúc này Dương Vương Vũ mới chậm rãi cước bộ đi về phía lão.
_ Ngươi đừng quên, trẫm là hoàng đế Mạc quốc chính là binh lính của trẫm. Há có thể nghe lời ngươi?
_ Binh lính từ bao giờ là của ngươi, tất cả đều là của Lý gia ta nắm giữ. Cẩu hoàng đế, ngươi đã làm gì?
_ Trẫm để cho ngươi sống đến ngày hôm nay là vì nghĩ đến Lý gia các ngươi có công lập quốc. Đừng tưởng năm xưa ngươi họp bàn cấu kết với Liễu Bảng trẫm không biết. Là trẫm cho Lý gia các ngươi thêm một cơ hội.
Linh hồn vẫn ở đó, linh hồn nhìn thấy Lý Ân lần nữa vung kiếm hướng Dương Vương Vũ đâm tới, binh sĩ lập tức xoay kiếm hộ giá đều bị đánh bay ra ngoài. Chớp mắt đã phi cước đến trước mặt Dương Vương Vũ. Linh hồn đổ nhào người đến che chắn kiếm hộ cho y, kiếm xuyên qua linh hồn đâm về Dương Vương Vũ. Đột nhiên linh hồn cảm thấy một cổ đau khắc tim can ập đến, hắn nhận ra mình dù trước hay sau vẫn là vì Dương Vương Vũ bất chấp tất cả. Dương Vương Vũ bá đạo đạp người trước mặt, mũi kiếm chỉa xuống cổ người nọ. Ánh mắt hung ác trên khuôn mặt tuấn lãnh.
_ Lý Ân! Là ngươi tự cuồng ngạo!
_ Ta thao, thắng làm vua, thua làm giặc! Lý Ân ta có gan mưu phản thì đã tính trước ngày này. Muốn chém muốn giết tuỳ ý ngươi
_ Hảo cho câu thắng làm vua thua làm giặc. Ta sẽ cho ngươi biết, phàm là kẻ nào chống lại ta sẽ có kết cục ra sao. Người đâu, truyền lệnh xuống! Lý gia mưu đồ tạo phản cướp ngôi vua, lệnh tru di cửu tộc, thái tử và hoàng hậu giáng xuống làm nô lệ, đày ra đại mạc vĩnh viễn không được quay về – Nói xong, Dương Vương Vũ ra hiệu cho cận vệ áp giải Lý Ân giam vào ngục thất. Bản thân lại lo lắng cho người trên giường kia.
***
Linh hồn đã hiểu, là hắn tồn tại vì y. Là y đối với hắn vô cùng trọng yếu.
***
Dương Vương Vũ kinh ngạc khi thấy đôi mắt Tiêu Minh Dân có động, tay liền nắm chặt tay người kia. Nước mắt không tự chủ lại rơi xuống.
_ Đừng, nam nhân sao lại có thể rơi lệ chứ? – Đôi mắt Tiêu Minh Dân chậm chạp mở ra đã thấy người trước mặt ngấn quanh một dòng lệ, là lệ nhưng hắn cảm thấy vô cùng thoả mãn.
_ Là trẫm không kiềm chế được mình. Trẫm sợ cả đời này không thể bù đắp được cho ngươi – Vị hoàng đế này vừa lúc nãy cường hãn bao nhiêu, băng lãnh bao nhiêu thì lại trước mặt Tiêu Minh Dân lại chỉ thấy sự ôn nhu vô độ. Ngón tay dài lướt trên mặt Tiêu Minh Dân, đây là người Dương Vương Vũ ta yêu. Suốt đời này ta chỉ có thể ở bên hắn để yêu thương hắn, không bao giờ để hắn chịu thêm bất kì sự uỷ khuất nào nữa. Tiêu Minh Dân mỉm cười xinh đẹp, mắt phượng đỏ lên vì xúc động.
_ Vũ, ngươi còn hận ta không?
_ Ta yêu ngươi! – Dương Vương Vũ ôm lấy hắn, sợ hắn lại nói những lời tổn thương chính mình. Đạo lực đôi tay siết chặc. _ Cả đời này của trẫm sẽ bồi bên cạnh ngươi.
*******
_ Vũ, ngươi xem! – Tiêu Minh Dân vui vẻ gọi Dương Vương Vũ đang ngồi trong thư phòng phê duyệt tấu chương, tay hắn giơ giơ tờ giấy, gương mặt hồng hào cười đến sáng lạng như một tiểu hài tử.
_ Là thư của Vương Luận a?! – Dương Vương Vũ dùng đầu ngón chân cũng biết cái gì khiến cho Tiêu Minh Dân cười đến như thế. Chắc chắn là chuyện của “đôi tân lang tân nương” kia.
_ Ngươi xem, cái tên A Mã Trác Hy này thật biết cách làm người khác buồn cười. Thật tội nghiệp cho Vương Luận của chúng ta – Hầy, miệng thì nói tội nghiệp cho Dương Vương Luận. Nhưng cái biểu tình vui đến rạng rỡ trên cái tội nghiệp của người ta lại không hợp lý tí nào a. Dương Vương Vũ kéo cái tay đang giơ giơ tờ giấy về phía hắn. Đôi ngươi hắc sắc lộ phần gian ác, thoáng chốc cả người Tiêu Minh Dân đã yên vị trong lòng hắn.
Đan ngón tay vào mái tóc đen huyền lấp lánh, hắn cười khẽ:” Đó không phải việc chúng ta cần lo lúc này ” (Ex: vậy lúc này lo cái gì ạ =]] Vũ: không đến phiên ngươi hỏi *lườm* Ex: Ân, em biết lỗi rồi ạ, cho em xin lỗi *khóc*)
_ Tại sao a, hắn là đệ của ngươi nga.
Nâng cằm Tiêu Minh Dân lên, nhìn vào mắt hắn, nụ cười gian ác vẫn không thay đổi, đôi mắt thật là đen, hàng mi dài rũ xuống quả là câu dẫn lòng người, mỗi lần như thế Dương Vương Vũ đều không chống cự lại được cái cường đại của mình biểu tình:” Việc của Vương Luận ắc đã có A Mã Trác Hy lo sự, không đến lượt chúng ta. Nếu ngươi muốn giúp hắn, chi bằng để ta hướng dẫn ngươi nên làm như thế nào a ” Tiêu Minh Dân cúi mặt xuống, lẫn tránh cái cười nham hiểm của hắn, khuôn mặt tự nhiên đỏ ứng vì lời nói của người kia. Tiếng cười vang lên, Minh nhi của hắn thật da mặt mỏng nga, vừa trêu chọc đã xấu hổ nấp vào người hắn. Đôi tay Vương Vũ càng được thể mạnh lực hơn, như muốn gắn chặt thân thể y sát nhập cơ thể mình. Theo từng cử chỉ chỉ Dương Vương Vũ, Tiêu Minh Dân cảm thấy thân thể trở nên nóng bức, mặc kệ gương mặt đang đỏ hồng, vươn người lên ngậm lấy môi Dương Vương Vũ, từ từ xâm nhập vào. Âm thanh vụng nhỏ làm bùng cháy dục vọng trong lòng ngày một lớn.
_ Minh nhi của ta! – Dương Vương Vũ chủ động cúi xuống đoạt quyền. Nụ hôn ban đầu chậm rãi dần trở nên mạnh liệt, tiếng thở dốc vang lên trong thư phòng yên tĩnh. Kéo lấy Tiêu Minh Dân dựa người vào kệ sách, hắn tham lam liếm lấy hai cánh môi nhỏ, rồi trượt xuống cổ mà cắn. “Ân”… Tiêu Minh Dân ngước lên để hắn gậm cắn cổ mình, xúc cảm đau đớn hoà cùng khoái lạc đang âm ĩ bỗng trở thành dược xuân kích thích. Môi Dương Vương Vũ tiến về tai y, vùi đầu vào mái tóc đen dài, thì thầm nói vào tai Tiêu Minh Dân:”Cầu xin ta”
_ Ân?
_ Ta nói ngươi cầu xin ta nga! Bàn tay lớn của Dương Vương Vũ trượt vào tay áo y, sờ soạn lên nhũ đậu, xúc cảm từ bàn tay hắn truyền đến khiến Minh Dân đến ngưng thở, bàn tay càng được thể vuốt ve, y càng rơi vào mê hoặc, tay Minh Dân không tự chủ đưa ra ôm lấy cổ Vương Vũ mà hôn ngấu nghiến.
_ Vũ, ta muốn ngươi… Lời nói xen lẫn hơi thở thốt ra, Dương Vương Vũ kéo nhẹ một cái, đai lưng rơi xuống, hai vạt áo cũng theo đó bán khai, lộ ra bờ ngực săn chắc vạm vỡ của nam nhân. Làn ngực trắng hoà cùng ánh nắng vàng của buổi chiều làm cho vô cùng câu dẫn ánh nhìn của Minh Dân. Dương Vương Vũ lại xoay người tựa vào thành kệ đổi vị trí với Tiêu Minh Dân, vạt áo trượt xuống theo cử động, khiến phần thân trên xích loã hoàn toàn.
Hướng ánh nhìn về Tiêu Minh Dân, nụ cười vẫn không thay đổi:” Muốn ta? Đến đây!” Tiêu Minh Dân như bị điều khiển, liền ôm lấy Vương Vũ mà hôn lấy, dục niệm bùng nổ từ nụ hôn ướt át đã tiến xuống xương quai xanh tinh mĩ của hắn, lướt chậm qua bờ ngực để lại vô số dấu hồng ngân đỏ thẩm. Dương Vương Vũ lúc này chỉ muốn đè người kia ra mạnh bạo chiếm đoạt, nhưng hấn cũng lại muốn xem Minh nhi của hắn sẽ làm cách nào để có được hắn. Thở mạnh, hạ đôi mắt nhìn y đang liếm mút trên thân người mình, Dương Vương Vũ nhẹ khếch cánh môi, tiếng rên nhẹ thoát ra.
Minh Dân biết Dương Vương Vũ không phải là không bùng phát dục niệm, y biết hắn cố tình để y lâm vào mạn nhện tình ái mà hấn bày ra. Nhưng ngay từ đầu Tiêu Minh Dân đã nguyện vì hắn mà trả giá hết thảy, vì thế mà không ngần ngại hiến dâng tất cả. Đôi tay vươn xuống tháo lấy thắt lưng Vương Vũ giải khai hạ y, toàn thân hắn hiện giờ bại lộ trước mắt mình. Dục vọng cuối cùng cũng được giải thoát, Tiêu Minh Dân quỳ xuống nâng lấy cái phân thân rực nóng từ từ đưa vào miệng. “A” … Nhìn người kia đang quỳ dưới chân mình, Dương Vương Vũ chợt thấy đau lòng, định dùng tay kéo người y lên thì nhìn thấy đôi mắt phượng khép hờ, dục vọng lại lần nữa tăng thêm lại nhìn thấy khung cảnh dâm mỹ làm hắn chìm càng sâu vào, nhất thời không biết phải làm như thế nào. Tiêu Minh Dân nghe tiếng hắn khẽ rên thì càng ra sức âu yếm nam căn của hắn, liên tiếp mang đến cho Dương Vương Vũ nhiều khoái cảm. Lúc này hắn mặc kệ không muốn suy nghĩ nữa, đôi tay vươn ra định đỡ y dậy thì lại ấn đầu Tiêu Minh Dân rút sâu hơn vào trong. Mồ hôi từ mang trán chảy xuống mang tai…”Ưhm, Minh Nhi”… Nghe thấy ái nhân trong khoái cảm gọi tên mình, Tiêu Minh Dân cảm thấy hưng phấn tột cùng, phân thân bên dưới của mình cũng vươn cao trong tiết khố, một dòng dịch thuỷ nhỏ cũng tiết ra. Bàn tay y nắm lấy hai chân rắn chắc của Vương Vũ từ từ tìm đến hạ thân của mình bắt đầu xoa nắn, Minh Dân cũng vì dục vọng của mình mà thốt ra rên rĩ. Thái giám, cung nữ đã từ lâu rời khỏi thư phòng, không gian bên trong vô cùng tĩnh lặng. Chỉ có thể nghe thấy thanh âm dâm mỹ ướt át hoà chung với nhịp tim đập khiến cả hai đều lâm vào mê trận điên cuồng.
_ Được rồi – Dương Vương Vũ há miệng thở dốc, trên trán đã ướt đẫm một tầng mồ hôi mỏng. Nam căn trượt ra khỏi miệng Minh Dân kéo theo một sợi chỉ bạc, Minh Dân ngước nhìn hắn, hàng mi liễu rủ xuống nhìn thứ trước mặt, đôi môi mọng đỏ một lần nữa lại vùi vào giữa hai chân hắn ngậm múp ngọc thoả. Lưỡi cứ thế mà liếm láp từ đỉnh nam căn đến phía dưới. Dương Vương Vũ không còn một chút lí trí nào trong đầu nữa, một bàn tay đặt lên sau cổ y mà vuốt ve cổ vũ.
Cứ mỗi lần Minh Dân ngậm thả ngọc thoả thì hắn lập tức ấn đầu y mạnh liệt sâu vào cuống họng, Minh Dân vì đột nhiên thấy khó thở mà vùng vẫy, móng tay bấu chặt vào chân hắn khiến Dương Vương Vũ kích động mà điên cuồng đưa đẩy rồi phát tiết đúng lúc rút ra khỏi miệng y, một dòng bạch dịch bắn lên trên mặt Tiêu Minh Dân. Dương Vương Vũ xoay người một lần nữa, dùng vạt áo của y lau đi dấu vết bạch dich, hắn cảm thấy có lỗi. Y nhìn gương mặt hối lỗi của hắn mà mỉm cười, đưa tay định thoát y phục của chính mình thì đã bị ngăn lại:”Để cho ta” Lập tức, y phục trên người Tiêu Minh Dân đồng thời rơi xuống, chưa kịp định thần thì đã bị Dương Vương Vũ mang đặt lên bàn án.
Hai da thịt trần trụi nhanh chóng cùng nhau va chạm, cùng nhau ma sát làn da trơn nhẵn ướt đẫm. Dương Vương Vũ đặt y dưới thân không ngừng hôn, nụ hôn điên cuồng ngấu nghiến như muốn ăn tươi nuốt sống người kia, tứ chi thì dây dưa không ngừng vuốt ve y, hắn kéo Minh Dân dung nhập vào thân mình, từng chút một kích thích khắp nơi mẫn cảm trên người y, khiến y bật ra rên rĩ và không ngừng cầu xin. Ngón tay dài lần mò xuống dưới, từ từ xâm nhập luồn sâu bên trong nơi chật hẹp, một cổ nhiệt nóng tấn công, khiến y khó nhìn được mà kêu lên. Minh Dân ngửa cái cổ xinh đẹp của mình ra sau, ngắm nghiềm đôi mắt, đôi môi hé mở để hút lấy không khí. Dương Vương Vũ đỡ lấy eo y mỉm cười, khi này vì kích thích quá độ mà y tiết ra không ít dịch thể, lúc này nội bích cũng mềm mại hơn nhiều. Rút ngón tay ra, kéo người Tiêu Minh Dân lại, đặt hai chân y vòng qua thắt lưng mình một đường đâm thẳng vào trong mà không cần do dự.
_ Vũ! – Minh Dân nẩy người thét lên, va chạm quá mạnh mẽ làm khoái cảm đột ngột ngập khí khiến y chưa thê tiếp nhận. Khoé mắt đảo quanh một dòng lệ.
_ Vũ, ôm ta… – Hắn nắm lấy tay y kéo lên người mình, để đầu y dựa vào vai mình. Sức nặng đè xuống làm dục vọng cắm càng sâu vào bên trong. Bàn tay không ngừng vuốt ve thân thể Minh Dân, miệng thầm thì nói lời thủ thỉ yêu thương nhưng bên dưới vẫn mạnh mẽ ra vào liên tục, làm cho y không ngừng phát ra từng đợt ngân thanh. Mồ hôi ướt cả mái tóc rối của hai người, thân thể ướt đẫm quấn chặt lấy nhau, kèm thêm âm thanh rên rỉ lại làm cho bức tranh dâm mỹ trở nên tuyệt đẹp. Không biết sự việc kéo dài đã bao lâu, lúc này Tiêu Minh Dân đang hai tay bám chặt bàn án. Lúc bước vào thư phòng trời hãy còn sáng, lúc này bên ngoài đã một màu đen phủ lấy. Đưa tấm lưng trắng nõn quay về phía Dương Vương Vũ, giữa hai chân vẫn còn chút ít bạch dịch chảy xuống. Trong đầu y hiện tại vô cùng trống rỗng, cánh mông được bàn tay to lớn ra sức xoa bóp, eo bị giữ chặt lại, cường vật lần nữa tiếp tục tiến vào, tiếp tục ma sát, đem đến từng đợt nhục cảm hư tưởng. Nam nhân phía sau hơi nâng eo y lên cao, rút phân thân ra ngoài sau một đường cường bạo đâm thẳng vào:”Đừng Vũ, cầu ngươi…A..”
Hôn lên lưng trắng nõn đầy hồng ngân, Dương Vương Vũ chậm lại một chút rồi cường dã tấn công:”Cầu? Không phải là ngươi muốn ta?” Tay đưa ra phía trước nắm lấy tiểu hành đang cương cứng của y, hắn bắt đầu trượt lên xuống, xoa nắn ngọc hành, khiến y chịu không nỗi mà ngoạ ngoạy hông.
_ Nhanh a… Vũ… Ta muốn – Siết chặt cổ tay nam nhân đang giữ lấy phân thân mình, cổ họng không ngừng phát ra âm thanh dâm mỹ. Không để Tiêu Minh Dân nói hết lời, hắn đem y kéo dậy để cho tấm lưng dán chặt vào ngực hắn. Dương Vương Vũ như con thú điên cuồng khuấy động, nhịp điệu mạnh bạo đem cái thứ thô căn cương cứng lấy đầy nội bích. Bàn tay phía trước tăng thêm một phần tốc độ, làm cho y liên tục thở gấp.
_ Cầu ngươi, ta muốn ra… A… Thuận theo luật động của hắn, mỗi lần Dương Vương Vũ đâm vào thì y phối hợp đẩy hông về phía sau tiếp nhận, cứ như vậy vài lần Minh Dân cũng tiết ra bạch dịch đầy lòng bàn tay hắn, phía sau đem nam căn nóng bỏng ép chặt khiến hắn gầm lên một tiếng rồi vùi sâu bên trong bắn ra một dòng chất lỏng. Nam căn lấy ra khỏi người y, Minh Dân hơi run lên. Quay người lại dựa vào hắn, y cố gắng bình tĩnh nhịp thở của mình. Dương Vương Vũ mỉm cười ôm y mang về phía tháp, kéo lấy chăn mỏng đắp lên người cả hai. Minh Dân nghiêng đầu nằm lên ngực hắn, nhắm mắt điều hoà nhịp thở nhưng vì vừa rồi quá kịch liệt khiến y hoàn toàn vô sức, không bao lâu thì đã chìm vào mộng. Hắn không gọi y dậy mà cùng nhắm mắ lại, cả người vận lên chút khí tạo ra hơi ấm lan toả quấn lấy thân thể Tiêu Minh Dân làm y dễ chịu mà ngủ sâu hơn.**** Hoàn Chính Văn****