Lạc Thần Tái Sinh

Lần này, trên màn hình 3D phát hai bức tranh.
Bức thứ nhất, nữ chính mặc áo dài màu trắng, tay ôm tài liệu, đang đi trên đường.

Ở hành lang bối cảnh đều là màu trắng, chỉ có cửa thoát hiểm màu xanh lục và mấy bồn hoa xanh lục là vật trang trí duy nhất!

Bức thứ hai, nam chính để trần nửa thân trên đứng trong một căn phòng trống trải, ở cạnh tường dường như còn có thể nhìn thấy nửa mấy cây côn sắt.

Nét mặt của nam chính rất dữ tợn, trên mặt được hóa trang nổi gân xanh như có thể bùng nổ bất cứ lúc nào vậy.

Anh ta mở rộng hai tay, hơi ngẩng ầu lên, dường như đang phát ra những
tiếng kêu đau đớn, hoặc cũng có thể là đang gào lên giận dữ!

Mọi người dưới đài nhìn hai bức ảnh này đều không hiểu gì cả.

Không phải là họ không thể lý giải được hai bức ảnh kia. Bọn họ có thể nhận
ra vai nữ chính chắc hẳn là bác sĩ, nhưng rốt cuộc là bác sĩ làm việc ở
bệnh viện, hay là nhân viên nghiên cứu khoa học, thì họ không dám khẳng
định.

Hình tượng của nam chính cũng vậy, anh ta ngửa đầu lên trời thế kia, rốt cuộc là vì tức giận, hay vì chịu sự kích thích nào đó?!

Đoán được một chút cơ bản, nhưng lại không thể nào hiểu rõ được. Điều này
còn khiến người ta nóng ruột hơn cả việc không đoán được chút gì cả.

Bạn cho rằng suy đoán như vậy là chính xác, nhưng người ta lại cảm thấy như thế kia mới đúng! Cực kỳ rối rắm!

Dường như Edgar và Lilith cũng khẽ nhíu mày.

Thấy phản ứng của hai người họ, quan điểm của Lâm Nhược về Pierre cũng cải
thiện một chút. Điều này ít nhất cũng có thể chứng minh, quả thật Pierre không hề cho Edgar và Lilith xem trước bộ phim vô cùng cổ này, hoặc nên nói thật ra cũng không hề nổi tiếng hoặc thậm chí còn chưa qua thẩm
duyệt, chưa được công chiếu bao giờ.

Ngoài việc khiêu chiến với điện ảnh Trung Quốc ra, Pierre cũng đang rèn luyện hai ái tướng của mình!

Mỗi một thiên tài dường như đều có rất nhiều sở thích kỳ quái mà người bình thường không thể nào hiểu được!

“Ok! Bắt đầu đi!” Năm phút trôi qua, hết thời gian phát tin tức.

Bây giờ, họ phải dựa vào trí nhớ trong đầu mình, nhanh chóng suy nghĩ xem
nên lột tả vai nam nữ chính trong bộ phim này như thế nào!

Edgar biểu diễn trước!

Anh ta ôm đầu mình, hơi khom nửa người trên, hai tròng mắt đột ngột mở to
ra, sắc mặt vô cùng khổ sở. Mọi người đều thoáng kinh ngạc vì diễn xuất
rất chân thật này của anh ta.

Edgar rụt tay lại: “Tôi xong rồi.”

“Tôi.” Lilith không quá thông thạo tiếng Trung, từ ‘tôi’ của cô ta nghe giống
như đang nói là ‘côi’ vậy. Có điều, chuyện này cũng không ảnh hưởng đến
diễn xuất của cô ta.

Cô ta hơi nhấc tay phải lên, để cách mắt khoảng 10cm, sau đó lắc lắc cổ
tay hai cái như đang cầm ống nghiệm trong tay, chăm chú quan sát phản
ứng của chất lỏng bên trong vậy. Quan sát một lúc lâu, cô ta khẽ nhếch
môi cười.

Lilith khôi phục lại vẻ mặt ban đầu, biểu thị màn biểu diễn của mình đã kết thúc.

Mọi người đứng bên dưới không thể không cảm thán, Edgar và Lilith thực sự
rất có thiên phú về diễn xuất! Không cần biết họ có thực sự đoán được
thân phận của nam nữ chính trong phim hay không, nhưng ít nhất diễn xuất của họ rất tự nhiên, chân thật, hoàn toàn làm rung động lòng người.

Các phóng viên giơ cao máy định chụp ảnh đều từ từ hạ xuống. Edgar và
Lilith biểu diễn hay như vậy rồi, cô Lâm Nhược làm sao thắng được họ
đây?

Mấy người đạo diễn Từ cũng đều lộ vẻ lo âu: “Trần lão, chuyện này…”

“Chưa đến phút cuối, thì tuyệt đối đừng tự phán đoán kết quả!” Trần An bình
tĩnh nhìn lên đài thi đấu không chớp mắt! Ông thực sự rất tin tưởng ở
Lâm Nhược!

Đám đạo diễn Từ cắn răng, cũng quay đầu chăm chú nhìn lên đài thi đấu.

“Đến tôi!” Lâm Nhược khẽ cười với Edgar và Lilith, quay người về phía sau, đi thẳng đến bên mép đài thi đấu mới dừng lại.

Mọi người đều nín thở chờ đợi màn biểu diễn của Lâm Nhược.

Cô ấy sẽ thắng chứ? Hay lại vẫn thua như những người khác?!

Ánh mắt Lâm Nhược đột ngột hướng về phía sau đám đông bên dưới, nói: “Mặc
tiểu ngốc, ăn bánh bao nguội đau bụng đấy, lát nữa về hấp nóng mới được
ăn!”

Mặc Lâm đang cầm bánh bao chuẩn bị cho vào miệng lập tức trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.

Mặc Lâm không thèm bận tâm đến ánh mắt của mọi người, anh ta chỉ nhìn Lâm
Nhược một cái, rồi lại mở túi ra thả chiếc bánh bao vào lại trong túi.

Đại Binh thấy anh ta đói như vậy còn cầm bánh bao mà không được ăn đúng là
chẳng khác nào tra tấn, liền tốt bụng nói: “Để tôi cầm cho.”

Mặc Lâm lập tức nhìn Đại Binh đầy vẻ đề phòng, còn dịch sang bên cạnh hai
bước. Có một vị chủ nhân muốn cướp túi bánh đã đủ lắm rồi!!!

Khóe môi Đại Binh khẽ run lên một chút, chợt cảm thấy Tiểu Ất dễ bảo có vẻ đáng yêu hơn một chút.

Tạ Lâm thấy vậy khẽ bật cười an ủi Đại Binh: “Biết làm sao được, Mặc Lâm
bảo vệ bánh bao như bảo vệ con ấy, cậu ấy vẫn thế mà. Cậu quen dần đi.”

Thấy Mặc Lâm thả chiếc bánh bao nguội lại vào túi, Lâm Nhược mới thu mắt lại, nói: “Tôi bắt đầu đây.”

Còn chưa dứt lời, nét mặt của cô đã thay đổi hẳn.

Lâm Nhược hơi thu cằm lại, ngẩng cổ lên, cánh tay cũng gập lại như đang ôm
món đồ gì đó. Cô đứng thẳng lưng, hơi kiễng đôi chân đang đi giày bệt
lên, bắt đầu bước đi! Cô bước dậm chân tại chỗ nhưng nếu lúc này mà là
xem qua máy quay chỉ có phần thân trên chứ không có phần chân, thì ai
cũng sẽ cho rằng cô đang bình thản bước đi không nhanh không chậm.

Mọi người chợt trợn trừng hai mắt, không ngờ Lâm Nhược lại tái hiện lại hình ảnh nữ chính xuất hiện vừa rồi.

Có điều, hình ảnh tư liệu chỉ dừng lại ở trên đường, tiếp theo Lâm Nhược
phải làm thế nào? Hay màn biểu diễn của cô chỉ dừng lại ở đây?

Nhưng không, màn biểu diễn của cô vẫn chưa kết thúc!

Lâm Nhược dừng bước, đưa tay về phía trước, làm động tác gõ cửa vô hình
trên không trung, sau đó mở cửa bước vào phòng rất tự nhiên. Dường như
cô nhìn thấy có ai đó trong phòng, vừa đặt tài liệu báo cáo xuống vừa
mỉm cười với người kia.

Mọi người tưởng cô ấy đã diễn xong, nhưng kết quả lại thấy cô đi về phía
bên kia của căn phòng vô hình. Cô hơi giơ ngón tay lên trên không trung
rồi lướt nhẹ qua, khóe môi cong cong, trong mắt rực sáng vẻ kiêu ngạo và tự hào.

Cuối cùng, cô cầm lên một thứ gì đó, giơ cao lên qua đầu, dường như đang
chiếu lên bóng đèn bên trên. Chăm chú nhìn một lúc lâu, ban đầu khóe môi của cô chỉ hơi nhếch lên, sau đó biến thành nụ cười thật tươi!

Nụ cười của cô hàm chứa sự tự hào vô hạn, cùng với sự kích động và vui
sướng khó có thể kìm nén được khi chạm tay tới thành công.

Pierre cũng đứng bật từ ghế salon dậy, điếu thuốc lá trong tay không biết đã
cháy đến đầu lọc từ lúc nào, đốt cháy vào tay ông ta, ông ta mới nhận
ra.

“Ông Pierre.” Phiên dịch vội vàng đưa một chiếc khăn tay ẩm lên.

Pierre vẫn nhìn lên đài thi đấu không chớp mắt: “Tôi không sao!”

Thấy ông ta như vậy, phiên dịch đành cất khăn tay đi.

Trong mắt Trần An cũng như lấp lánh sáng! Lúc này, ông thực sự rất muốn cười
thật to! Lâm Nhược quả nhiên không làm ông thất vọng, cũng không làm
điện ảnh nước nhà thất vọng!

Lilith không hiểu sai, cô ta nhìn ra được nữ chính là một nhân viên nghiên
cứu, cho nên mới biểu diễn như vậy, cũng loại luôn nữ chính khỏi hàng
ngũ bác sĩ công tác trong bệnh viện.

Một người nghiên cứu khoa học hẳn là sẽ tỏ vẻ vui sướng khi nhìn thấy thành quả nghiên cứu của mình. Lilith diễn xuất cũng rất tốt, nhưng chỉ thua
duy nhất ở một điểm, là cô ta còn quá trẻ, vì thế, cô ta cũng không nhận ra tâm trạng của nữ chính qua bức ảnh đơn giản đó, bởi vậy cũng không
có những phán đoán tiếp theo.

Mà Lâm Nhược, thì nhìn ra được những điểm này.

Thế nên, nhân vật mà cô đắp nặn lên là một nữ nghiên cứu viên đi lấy kết
quả thử nghiệm về, mà kết quả đó cực kỳ thành công. Nữ nghiên cứu viên
mang tâm trạng vui sướng và kích động quay trở lại phòng nghiên cứu.

Khi đi đường, cô ấy còn có thể giữ vững bước chân thong thả, chứng tỏ bình
thường chắc chắn cô ấy là một người rất kiêu ngạo nhưng lại dè dặt, thậm chí ở một số mặt nào đó cô còn cảm thấy mình giỏi hơn hẳn người khác.
Mà khi bước đi, cô lại hơi nhấc chân cao một chút theo bản năng, chứng
tỏ cô ấy vẫn còn giữ một chút tính cách trẻ con, cũng không quá kiêu
ngạo dè dặt như cô ấy nghĩ.

Mang tâm trạng kích động như vậy quay lại phòng nghiên cứu, nữ chính khẽ
cười với đồng nghiệp, sau đó không kìm nén được sự kích động trong lòng, quan sát lại kỹ càng thành phẩm nghiên cứu của mình lần nữa, sau đó cất tiếng cười to đầy kiêu ngạo trong im lặng!

Lilith cũng chấn động vì màn biểu diễn của Lâm Nhược, ngẩn người một lúc lâu.

Lúc này, Lâm Nhược chạy tới bên kia đài thi đấu, mọi người cho rằng cô vẫn tiếp tục diễn vai nữ chính.

Lâm Nhược dừng bước ở bên cạnh đài đưa lưng về phía mọi người, rồi đột ngột quay người lại.

Bước chân của cô chợt trở nên vội vã, không ngừng đi qua đi lại. Nét mặt đầy vẻ lo lắng, ánh mắt luôn liếc về hai phía theo bản năng, dường như đang tính toán gì đó.

Đột nhiên, cô dừng bước. Con ngươi trợn trừng lên vài phần, sau đó hơi nhíu lại.

Dường như có người đến, ánh mắt của cô trở nên đề phòng, bước chân hơi trượt
đi một chút, toàn thân căng lên như bước vào trạng thái chuẩn bị chiến
đấu.

Dường như có người đang khuyên nhủ cô, ánh mắt của cô từ vẻ đề phòng chợt trở nên mơ hồ trong khoảnh khắc, sau đó lại biến thành cảnh giác.

Cô dịch chân lùi về phía sau, đột nhiên, cơ thể của cô gập lại, mở rộng
hai tay đưa lên qua đầu, như bất chợt bị người ta ấn vào tường, đồng
thời hai chân cũng bị đá văng ra ghim chặt lên tường.

Cô giãy dụa rất mạnh, nhưng hoàn toàn không tránh ra được, trong miệng phát ra những tiếng gầm khẽ.

Đột nhiên, cô không cử động nữa.

Tim mọi người đều thót lên cổ, hai mắt bất giác mở to ra mong chờ màn biểu diễn tiếp theo của cô.

Lâm Nhược quay người, trên mặt đã khôi phục lại nụ cười lười biếng thường
ngày. Cô cười với mọi người nói: “Tiếp theo là màn gào thét và giãy dụa
trong đau khổ. Mọi người cứ tham khảo từ anh ta là được.”

Vậy là cô không diễn nữa sao?!

Đánh thức toàn bộ sự tò mò của họ rồi bỏ diễn một cách vô trách nhiệm như thế à?!!!

Muốn lật bàn quá đi mất!!! Xem không đã!!! Tiếp tục đi được không?!!!

Lâm Nhược còn lâu mới bận tâm đến tiếng lòng đang gào thét của mọi người.
Hiện giờ cô là phụ nữ có thai, diễn ra mấy cảm xúc kinh khủng như vậy lỡ ảnh hưởng đến baby, sau này trưởng thành baby cũng như thế thì biết làm sao?!

Lâm Nhược khẽ gật đầu với Edgar và Lilith rồi thong thả bước xuống đài.

Trần An và đám đạo diễn Từ đã bước lại gần. Trần An giơ ngón tay cái với Lâm Nhược, nói rất thật lòng: “Nhóc tiểu Nhược, tuyệt lắm!”

“Trần lão, cháu về trước đây ạ.” Lâm Nhược không bận tâm đến thắng thua, mỉm cười nói.

Vì Mặc tiểu ngốc đến tận bây giờ vẫn chưa được ăn bánh bao, nên đã bắt đầu bắn ánh mắt như dao về phía cô rồi.

“Cháu về đi.” Trần An cũng cười, trận đấu này có công bố kết quả hay không,
và kết quả như thế nào cũng đã không còn quan trọng nữa!

Diễn xuất của Lâm Nhược đã kích động được Pierre, khiến Lilith và Edgar kinh sợ, thế là đủ rồi!

“Xin… xin chờ một chút!” Pierre đẩy đám người đang chắn đường ra, nhanh chân bước tới!

20) { content.eq(midLength).after('Loading...]]>


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui