Lạc Thần Tái Sinh

Vừa nhìn thấy dáng vẻ tươi cười như cáo của Lâm Nhược, Tạ Lâm lạnh sống lưng, vội phẩy tay, cười ha ha chuyển chủ đề: “Em mau đi thay trang phục rồi hóa trang đi, vừa rồi trợ lý đạo diễn Lâu đến tìm em đấy.”

Lâm Nhược trừng mắt làm động tác cứa cổ: “Lần sau còn nói lung tung nữa, thì chị tự cắn lưỡi tự tử đi!”

“Vâng vâng vâng, An tẩu, mau đi đi ạ!” Tạ Lâm ôm notepad tiếp tục sắp xếp công việc tiếp theo cho Lâm Nhược.

An tẩu à?! Lâm Nhược bĩu môi đi tới phòng hóa trang tìm tiểu Lý.

Lâm Thiên vừa đấu một chút đã biết An Tiệp là người có bản lĩnh thực sự. Sau hơn mười chiêu quyền cước, anh ta càng khẳng định An Tiệp không chỉ là người tập võ, mà thậm chí còn là cao thủ! Ban đầu anh ta vốn định nể nang vì Lâm Nhược, nhưng hiện giờ mới thấy hoàn toàn không cần phải làm thế.

Lâm Thiên tung một cú đấm nhưng đến nửa đường lại mở nắm tay ra, túm về phía cổ họng của An Tiệp.

An Tiệp không tránh không lùi ngược lại còn lao tới, một tay đỡ lấy bàn tay Lâm Thiên, đồng thời huých mạnh khuỷu tay ra!

Lâm Thiên đưa cánh tay ra đỡ, đồng thời vung tay lên chém, mà một bàn tay của An Tiệp cũng lập tức tiếp đòn.

“Bốp!” Hai người đều bị lực phản đòn đẩy ngược ra xa.

Lâm Thiên phẩy phẩy tay, cười nhạt: “Thằng nhóc giỏi lắm, rất có tài!”

“Đại ca cũng rất giỏi ạ.” Mấy lời này hoàn toàn không phải là lời khách sáo, từ trước đến giờ, An Tiệp mới chỉ gặp duy nhất một mình Lâm Thiên có thể đánh nhau với anh đến mức này.

“Tiếp đi!” Trong mắt hai người đều dâng lên sự hiếu chiến, cùng lao vào đối phương.

Đại Binh và Tiểu Ất đứng bên cạnh xem cũng dâng trào nhiệt huyết. Hai người họ vốn là bộ đội đặc chủng xuất ngũ, giờ nhìn An Tiệp và Lâm Thiên đánh nhau mà phát ghiền, cũng cảm thấy nắm đấm của mình ngứa ngáy đến khó chịu.

“Có thể đón mấy chục chiêu của An ca mà không thua cuộc, không hổ danh là Lâm đại thiếu không có đối thủ trong quân đội.” Tiểu Ất kích động xoa xoa tay, ánh mắt lại khóa chặt vào hai người đang đánh nhau kia, không dời một giây nào.

Đại Binh tương đối bình tĩnh hơn Tiểu Ất một chút, có điều, không khó để nhìn ra hai ngọn lửa nhỏ đang bùng lên trong đáy mắt cậu ta, cậu ta thuộc dạng người cơ mặt đã hoại tử nhưng nội tâm lại cuồng nhiệt.

“Thật muốn luyện một trận với Lâm đại thiếu.” Đại Binh nắm nắm hai tay, làu bàu.

Tiểu Ất lập tức ngẩng đầu đạp cậu ta một cái: “Lâm đại thiếu là ai? Là đại ca của Lâm Nhược tiểu thư, là anh vợ của An ca đấy. Dám đánh nhau với anh ta, cậu muốn bị An ca đập à?!”

“A, đợi chút!” Tiểu Ất thoáng ngẩn ra, “Lâm đại thiếu là đại ca ruột của Lâm Nhược tiểu thư, như vậy Lâm Nhược tiểu thư không phải là thiên kim đại tiểu thư bảo bối duy nhất của Lâm gia sao? Mà nhà có hôn ước với An gia chính là… Ôi ôi, thì ra là người một nhà cả à!” Tiểu Ất vỗ tay một cái, túm chặt vạt áo Đại Binh, vô cùng kích động, “Nếu An ca mà biết tin này chắc chắn sẽ rất cao hứng! Lát nữa kết thúc tôi phải nói với An ca mới được!”

Đại Binh nheo mắt nhìn Tiểu Ất, khinh bỉ nói: “Cậu nghĩ rằng An ca cần chờ cậu nói mới phát hiện ra sao?”

“Đúng nhỉ.” Tiểu Ất gật đầu, nhưng lại lập tức không vui, “Không đúng, này tên kia, sao dạo này cậu cứ luôn phỉ nhổ tôi thế?! Nói thật đi, có phải trong lòng cậu thường xuyên thầm phỉ nhổ IQ của tôi không?”

Đại Binh nghiêm túc suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Không phải.” Luôn luôn phỉ nhổ, chứ không phải là thường xuyên.

“Nhưng tôi cảm thấy cậu không thích tôi như trước!” Tiểu Ất ôm hai má, vẫn tỏ ra không vui như trước.

Đại Binh lẳng lặng nhìn câu ta vài giây, rồi dịch sang bên cạnh hai bước, nói: “Biểu hiện nào của tôi khiến cậu cảm thấy tôi thích cậu? Cậu nói cho tôi biết để tôi còn sửa.”

Ngay khi họ đang phân tâm thì trận đấu của An Tiệp và Lâm Thiên rốt cuộc cũng kết thúc.

Trong tay Lâm Thiên không biết đã xuất hiện thêm một khẩu súng từ lúc nào, hiện giờ đang dí thẳng vào hàm dưới đẫm mồ hôi của An Tiệp: “Nhóc, đây cũng không phải chiến trường cũ chỉ so tài bằng võ công đâu. Chúng ta phát minh ra thứ đồ chơi này, dùng tốt hơn nắm đấm nhiều, ha ha.”

Khóe môi An Tiệp hơi nhếch lên, cũng không nói gì.

Lâm Thiên dùng nòng súng hất hất vào cằm An Tiệp không nặng không nhẹ: “Lần sau nhớ cho kỹ, còn dám động tay động chân với bé út nữa, thì coi chừng ông đây bắn một phát vỡ đầu cậu!”

“Lâm đại thiếu, anh chơi xấu, không công bằng!” Tiểu Ất bất mãn lên tiếng đòi công bằng cho An Tiệp.

“Chơi xấu à?! Ha ha! Từ hơn một nghìn năm trước người xưa đã biết đạo lý dùng binh không ngại dối trá rồi! Hơn nữa, nếu là quyết đấu sống chết thực sự, thì người sống đến phút cuối mới là người thắng, ai quan tâm cậu dùng thủ đoạn gì?!” Lâm Thiên cười phì một tiếng khinh bỉ.

An Tiệp cũng gật đầu, đẩy tay lên phía trước, nói: “Đại ca nói rất có lý, em cũng nghĩ vậy.”

Lúc này Lâm Thiên mới cảm giác có thứ gì đó đặt vào bụng mình, cúi đầu liền nhìn thấy tay An Tiệp đang đặt ở vị trí bụng anh ta, mà trong lòng bàn tay không biết đã xuất hiện thêm một con dao Thụy Sĩ vô cùng sắc bén từ bao giờ, chỉ cần dùng sức một chút thôi, lưỡi dao cũng có thể cắt rách quần áo của anh ta, đâm vào trong da thịt anh ta, thậm chí còn có thể xé rách cả ruột già của anh ta.

Ngay cả Lâm Thiên cũng không khỏi chấn động, lưng hơi toát khí lạnh.

“Thằng nhóc giỏi lắm, ra tay lúc nào đấy?” Lâm Thiên thu súng lại, múa một vòng quanh ngón trỏ rồi nhét vào bao súng gài bên hông.

“Tốc độ cũng không thua đại ca là mấy.” An Tiệp cũng thu dao lại, nhét vào trong túi.

Lâm Thiên cười to một tiếng, khẽ lắc đầu: “Nhóc khá lắm, không tồi!” Thật ra nếu nói về tốc độ, anh ta tin rằng chắc chắn An Tiệp nhanh hơn anh ta.

Đột nhiên Tiểu Ất rất muốn bịt mặt khóc rồi chạy đi. Vừa rồi cậu ta lại đứng ra nói mấy câu chính nghĩa để phê phán Lâm đại thiếu nữa chứ? Sao tự dưng cậu ta lại quên mất thật ra An ca cũng không phải người hiền lành gì chứ? Đúng là khiến cậu ta không còn mặt mũi làm người nữa, mất mặt quá!

Lâm Thiên thừa nhận thực lực của An Tiệp, lau mồ hôi trên mặt rồi mới nói tiếp: “Có điều, đừng nghĩ như vậy thì tôi sẽ mắt nhắm mắt mở cho cậu cướp bảo bối của Lâm gia chúng tôi! Hai việc đó hoàn toàn khác nhau!”

Không ngờ An Tiệp lại gật đầu, nhìn thấy ánh mắt có vẻ hơi ngạc nhiên lại hơi bất mãn vì sao lại thỏa hiệp dễ dàng như thế, anh mới chậm rãi nói: “Đại ca có thể chọn cách nhắm cả hai mắt mà!”

“Hả?!”

An Tiệp đón lấy chiếc khăn trong tay Đại Binh, vừa lau mặt lau tay vừa nói: “Sắp đến trưa rồi, đại ca muốn cùng ăn cơm trưa không?”

“Thằng nhóc thối, không danh không phận, còn chưa giao ngày sinh tháng đẻ đâu, ai là đại ca của cậu, còn gọi bừa nữa coi chừng tôi đập cậu!”

“Nhắc đến danh phận.” An Tiệp chợt dừng tay, ngẩng đầu tươi cười.

Lâm Thiên cứ cảm thấy nụ cười đó lộ ra mùi vị của con cáo đen tối, thần kinh bất giác căng lên! Thế mới nói, anh ta ghét nhất là loại người gian gian xảo xảo, vòng vòng vèo vèo này mà, đúng là không thể sơ ý một giây nào hết!

Quả nhiên, An Tiệp đột ngột đưa tay ra, cười nói: “Hình như em quên không tự giới thiệu với đại ca!”

Lâm Thiên chợt cảm thấy hình như nhìn An Tiệp hơi quen quen, hai mắt bỗng trợn trừng lên hai phần, lập tức xua tay: “Không cần giới thiệu! Không cho giới thiệu! Ông đây không muốn biết cậu là ai một chút nào hết!!!”

An Tiệp không bận tâm: “Dù sao sớm muộn gì mọi người cũng phải nhận nhau, nếu đại ca đã nhận ra rồi, thì cần gì phải dối lòng như thế! Lần đầu gặp anh, em là An Tiệp, là Cửu thiếu của An gia!”

Hết chương 40.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui