Lạc Thần Tái Sinh

Lâm Thiên cũng nhảy ra ngoài ngay sau đó.

“Ầm ầm!!!” Chiếc xe Hummer phát ra tiếng nổ lớn, luồng khói hình cây nấm phụt lên tận chín tầng mây. Vụ nổ mạnh khiến chiếc xe vỡ tan thành từng mảnh nhỏ bắn ra xung quanh, một loạt tiếng xì xèo lẹt xẹt vang lên một lúc sau mới yên tĩnh lại.

Lâm Thiên cảm giác lưng mình bỏng rát. May mà khi đi làm nhiệm vụ, anh ta luôn mặc áo chống đạn cải tiến bên trong, nếu không lần này chắc chắn sẽ bị thương nặng.

“Phì phì.” Lâm Thiên phun máu và đất cát trong miệng ra, chậm rãi đứng dậy, tìm kiếm trong đống hoang tàn, “Bé út!”

Nhìn thấy một cánh tay giơ lên từ đống khói bụi mịt mù, Lâm Thiên lập tức xuyên qua màn khói tới, vừa lật mảnh vỡ của xe ra, vừa lo lắng hỏi: “Bé út, em sao rồi? Có bị thương không?”

“Em không sao. Nhưng Đại Binh che cho em, chắc chắn bị thương nặng. Đại ca, anh cẩn thận một chút, đỡ Đại Binh ra.”

Khi bom nổ, Đại Binh lập tức bảo vệ Lâm Nhược, bị luồng khí nổ đánh úp tới cùng với ván xe đập lên nên đã ngất xỉu từ lâu.

“Tên nhóc giỏi lắm, Lâm gia thiếu cậu ta một mạng.” Lâm Thiên cẩn thận đỡ Đại Binh ra, để cậu ta nằm úp sấp trên mặt đất, toàn bộ sau lưng cậu ta bị cháy xém, máu thịt lẫn lộn.

Nếu không có cậu ta bảo vệ Lâm Nhược kịp thời, thì cơ thể nhỏ nhắn kia của Lâm Nhược làm sao chịu được lực nổ mạnh như vậy?! Lâm Thiên chỉ mới nghĩ đã thấy cơ thể căng lên.

“Phải đưa cậu ấy đi bệnh viện ngay.” Lâm Nhược ngẩng lên nói với vệ sỹ của Lâu gia đang chạy tới: “Phiền các anh lái xe giúp!”


“Vâng!” Hai người vệ sỹ lập tức đánh xe lại gần, cùng nhau đỡ Đại Binh lên xe.

Lâm Nhược vốn định đi theo nhưng bị Lâm Thiên ngăn lại: “Bé út, mục tiêu của vụ gài bom lần này rõ ràng là anh, em đi theo không an toàn.”

Lâm Nhược chỉ chần chừ một giây rồi quyết định ở lại: “Phiền các anh chăm sóc cậu ấy cẩn thận.”

“Cô yên tâm! Bọn họ sẽ chăm sóc tốt cho Đại Binh!” Lâu Kiều cũng đã đi tới, sắc mặt hơi khó coi. Thứ nhất là vì say rượu, thứ hai là vì có người dám gài bom ở địa bàn của anh ta, có khác nào hoàn toàn không để anh ta và Lâu gia vào mắt?!

Lâm Thiên tìm thấy mấy mảnh bom vụn trong đống đổ nát kia: “Là bom trọng lượng! Chỉ cần cảm ứng được trọng lượng vừa đạt mức sẽ lập tức kích hoạt ngòi nổ! Chúng ta chỉ vừa lên xe vài giây, xem ra người gài bom muốn giết chết tôi ngay lập tức!”

Lâu Kiều nhíu mày: “Tôi có phái người trông coi xe của Lâm đại ca cẩn thận, chắc chắn không thể nào hoàn toàn không phát hiện ra có người tới gần xe.”

Mọi người đều là người thông minh, lập tức nghĩ ngay ra khúc mắc có thể xảy ra ở đâu.

Lâm Nhược bước nhanh mấy bước đến, kéo tay trợ lý trẻ đang cố gắng rụt vai lẩn sang một góc ra: “Nói! Ai sai cậu làm như vậy?”

Trong mắt tay trợ lý trẻ hiện lên vẻ hoảng sợ và kích động, cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Chị Lâm Nhược, chị nói gì thế, em không hiểu.”


Lâm Nhược nhìn hắn chằm chằm: “Khi vệ sỹ rời khỏi đây, trước khi chúng tôi tới, chỉ có một mình cậu tiếp cận cái xe này. Biểu hiện của cậu hôm nay cũng ân cần quá mức, muốn không nghi ngờ cậu cũng khó!”

“Tiền đồ của chị Lâm Nhược vô cùng xán lạn, em chỉ là một trợ lý nhỏ, đương nhiên cũng muốn biểu hiện tốt một chút để chị có ấn tượng thôi. Việc này đâu có sai ạ.” Trợ lý trẻ ôm chặt hai tay, toàn thân run lên, “Vừa rồi khi bom nổ, chính em cũng suýt gặp nạn lây. Nếu em gài bom thì sao rõ ràng biết có nguy hiểm mà còn lượn lờ xung quanh xe được ạ.”

Mấy người của đoàn phim nghe tiếng nổ chạy tới xem cũng đều gật đầu, quả bom chết người này đâu phải là pháo của đám trẻ con nghịch chơi đâu. Nếu biết rõ có bom hẹn giờ mà còn luẩn quẩn bên cạnh thì khác nào muốn tự sát.

Xung quanh vang lên mấy tiếng bàn tán nho nhỏ của những người có cùng quan điểm, trong mắt tay trợ lý trẻ thoáng hiện lên vẻ đắc ý.

Sắc mặt Lâm Thiên sa sầm xuống, bước tới không nói lời nào, đạp mạnh một cước khiến tay trợ lý trẻ ngã sõng xoài xuống đất, dẫm một chân lên người tay trợ lý, cúi xuống lục túi áo của hắn.

“Leng keng!” Một cây tô vít nhỏ, một cây kéo nhỏ bị ném ra đất, còn có một bộ cảm ứng trọng lực đã sử dụng cùng với mấy sợi dây đỏ, xanh, vàng, xanh lục nữa.

“Để quả bom cảm nhận được sự gia tăng trọng lượng của thân xe, tất nhiên phải cài một bộ cảm ứng trọng lực vào nó.” Lâm Thiên đứng trên cao lạnh lùng nhìn xuống tay trợ lý kia, “Bây giờ tang chứng vật chứng đều ở đây, mày còn muốn nói láo nữa à?”

Lâm Thiên ấn mạnh chân đi giày đế dày, mọi người đều nghe thấy tiếng xương cốt kêu răng rắc, không khỏi lạnh sống lưng.

“Nói, ai sai mày làm việc này?” Giọng điệu của Lâm Thiên trở nên rất lạnh lẽo, vô tình.


Tay trợ lý đau trắng bệch mặt mũi, hắn thật sự không ngờ Lâm Thiên có thể lục soát người hắn trước mặt mọi người, thậm chí còn đánh hắn.

Hắn dù sao cũng chỉ là một con tôm con tép mạo hiểm vì tiền bạc mà thôi, không ngờ lại lôi cả mạng sống của mình vào.

“Anh… anh đừng đạp nữa, tôi nói, tôi nói!” Tay trợ lý thỏa hiệp nhận tội ngay, “Đêm qua có một người đàn ông khôi ngô cho tôi tiền, bảo tôi làm thế. À, đúng rồi, trên mặt người đàn ông đó có một vết thương rất dữ tợn, giống con rết ấy, hơn nữa còn đeo miếng đen bịt một bên mắt, chính anh ta dạy tôi dùng bộ cảm ứng trọng lực thế nào.”

“Ai ôi!!! Đại ca ơi, tôi khai hết rồi, anh có thể nhấc chân ra không? Xương ngực tôi sắp bị đạp nát rồi! Ôi ôi!” Sắc mặt tay trợ lý trắng bệch, sau gáy ướt đẫm mồ hôi lạnh. Hắn là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, nhưng đây là lần đầu tiên bị người ta đánh thê thảm thế này.

“Quả nhiên là họ.” Lâm Thiên thu chân lại, cúi xuống túm gáy tay trợ lý nhấc lên, quay lại nói với Lâm Nhược: “Bé út, anh phải đi giải quyết gấp một số việc, xem ra không đưa em ra sân bay được rồi!”

Lâm Nhược cũng biết thân phận của Lâm Thiên rất đặc biệt, khi chấp hành nhiệm vụ căn bản đều phải giữ bí mật tuyệt đối, nên cũng không tiện nói nhiều.

“Vâng! Em đi xe cùng đoàn phim cũng được. Đại ca nhớ chú ý an toàn, có việc gì thì gọi cho em.” Lâm Nhược nói.

“Anh biết rồi.” Vẻ lạnh lùng trên mặt Lâm Thiên tan đi nhiều, khóe môi nhếch lên cười, gõ nhẹ vào hai má Lâm Nhược, “Nhớ sắp xếp thời gian về thăm ông bà già. Anh đi đây!”

Lâm Nhược gật đầu.

“Đạo diễn Lâu, tôi mượn xe của cậu dùng tạm chút.”


Lâu Kiều không nói nhiều, lập tức ném chìa khóa cho Lâm Thiên: “Lâm đại ca, lần sau uống vài ly nhé.”

“Chuyện nhỏ.” Lâm Thiên kéo tay trợ lý, không nói thêm gì nữa, lái xe rời đi.

Tạ Lâm kích động chạy từ trong khu lều trại ra, vừa đến trước mặt Lâm Nhược, liền kéo tay cô kiểm tra từ trên xuống dưới một lượt, thấy trừ trên cánh tay bị rách hai vết ra còn không có chỗ nào đáng ngại nữa, cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Vừa rồi có tiếng nổ lớn như vậy là sao? Xe bị rỉ xăng nên nổ à?”

Khi có tiếng nổ vang lên, cô ấy đang ngồi trong toilet, mà toilet nằm ở vị trí xa nhất trong khu lều trại, nên cô ấy mới ra chậm.

“Vâng, không sao nữa rồi.” Lâm Nhược không muốn nói nhiều vào lúc này, “Chị chuẩn bị một chút đi, chúng ta ngồi xe của đoàn phim ra sân bay.”

“À, ừ.” Tạ Lâm cũng bình tĩnh lại, “Trợ lý trẻ đâu?”

“Vừa rồi nghe tiếng nổ sợ quá nên chạy mất rồi.”

Lúc này, ánh mắt của mấy người trong đoàn phim nhìn Lâm Nhược cũng thêm chút kiêng dè, vừa như thăm dò, lại vừa như e ngại, kính nể.

Anh trai cô ấy lại có thể khiến người khác dùng đến thủ đoạn khủng bố như gài bom ám sát thế này, không phải là xã hội đen chứ?

Lâm Nhược cũng không quan tâm đến phán đoán của họ, đi thẳng về lều trại rửa mặt mũi lần nữa, cũng băng bó qua loa vết thương trên tay rồi lên xe Lâu Kiều sắp xếp riêng cho họ, rời khỏi thảo nguyên Ma La.

Dựa vào lưng ghế sau, Lâm Nhược cũng không nghỉ ngơi. Không biết vì sao nhưng trong lòng cô cứ có cảm giác bất an, lo đại ca sẽ xảy ra chuyện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận