Lạc Thần Tái Sinh

Nụ cười trên mặt ông cụ An bỗng cứng đờ.

Lâm Tiêu Nhược! Lâm Tiêu Nhược!

Cô nhóc Lâm gia kia tên là Lâm Tiêu Nhược!

Môi ông cụ An giật giật: “Không phải trùng hợp chứ?”

“Rõ ràng là không dễ thế đâu ạ.” Lâm Nhược nhún vai vô tội, cười cực kỳ hồn nhiên.

Ông cụ An nhìn cô một lúc lâu rồi quay người đi ra ngoài cửa.

“Ông ngoại, ông làm gì thế ạ?” Lâm Nhược chớp chớp mắt, chẳng lẽ bị kích thích quá?

“Tìm roi! Con nhóc này, chắc chắn là cháu cố tình!!!”

Một cây cổ thụ trong giới chính trị mà cũng có thể có phản ứng kích động đến mức này, đúng là bị kích thích quá mà…

“Ông ngoại, cháu bị oan ạ!” Lâm Nhược bước tới giữ chặt cổ tay ông cụ An,
“Vừa gặp ông đã phủ đầu cháu rồi, có cho cháu cơ hội giới thiệu đâu ạ!”

Ông cụ An dừng lại nghĩ một chút, hình như đúng thế thật: “Nhưng chuyện
cháu giấu Khiết Như về thân phận thật của mình thì là cái gì hả?”

Lâm Nhược sờ sờ mũi cười: “Mẹ An… đáng yêu quá, nên cháu không kìm được, muốn trêu chọc tí ạ.”

Ông cụ An dở khóc dở cười: “Con nhóc này!”

“Tất nhiên,” Lâm Nhược ra vẻ nghiêm túc bao biện, “Cháu cũng muốn chứng minh rằng không cần dựa vào Lâm gia cũng có thể được An gia đón nhận, đây
mới là mục đích chủ yếu khi cháu giấu diếm thân phận ạ.”

“Thôi đi, chắc chắn trêu chọc Khiết Như mới là nguyên nhân chính ấy.” Ông cụ
An lườm Lâm Nhược một cái, “Dựa vào tính cách của cháu, thì làm gì để
tâm chuyện thân phận với không thân phận!”

Lâm Nhược cười không đáp.

Ông cụ An do dự một chút mới hỏi: “Vậy giờ cháu biết ông lão này đính ước
với Lâm gia thật ra là vì muốn mượn sức Lâm gia, cháu có cảm thấy không
thoải mái không?”

“Không sao ạ!” Lâm Nhược cười, “Từ
trước tới giờ làm gì có vị tướng nào luôn chiến thắng. An gia mượn thế
của Lâm gia, Lâm gia cũng có khác gì? Đây là chuyện tốt hai bên cùng có
lợi, để ý làm gì ạ?”

Lâm Nhược nói rất thật lòng. Nếu hiện giờ cô và An Tiệp chân thành bên nhau, thì hai gia tộc cũng sẽ vì
chuyện này mà cùng tiến cùng lùi, không có gì xấu cả.

“Vậy thì tốt.” Ông cụ An vui mừng gật đầu, vỗ nhẹ vào mu bàn tay Lâm Nhược, nói: “Ông không muốn trong lòng cháu có khúc mắc.”

“Dù sao muốn từ hôn cũng là vì cháu, mà không từ hôn thì cũng vì cháu. Nói
tới nói lui, chính cháu mới phải suy nghĩ xem nên đón nhận lửa giận của
mẹ An như thế nào ấy ạ.” Nếu bà An biết cô luôn trêu chọc bà, chắc chắn sẽ nổi điên mất.

“Ha ha ha, cá tính của Khiết Như
vốn mạnh mẽ thế mà, có trò vui rồi.” ông cụ An cười, “Vừa rồi cháu còn
kêu đói bụng cơ mà. Đi thôi, ăn cơm nào.”

Cuối cùng
bà An vẫn không yên lòng chạy tới bên ngoài căn nhà nhỏ này. Những người khác cũng rất tò mò không biết ông cụ An sẽ đối xử với Lâm Nhược thế
nào nên đều đi theo tới đây.

Cả một nhóm người đứng
trên bãi cỏ ngoài căn nhà, thấy gần đến giờ cơm trưa rồi mà ông cụ An và Lâm Nhược vẫn chưa xuất hiện, bà An bắt đầu đứng không yên.

“Không được, em phải vào trong.”

“Tiểu Nhược và ba nói chuyện càng lâu, càng chứng tỏ rằng ba thích Tiểu
Nhược. Bà xã, em đừng vội.” Ba An Tiệp vội trấn an vợ mình.

“Ra rồi ra rồi!” Thị lực của vợ bác Hai rất tốt, nhìn thấy ngay bóng ông cụ An và Lâm Nhược đang kéo tay đi ra phía sau tấm cửa kính.

Vợ bác Hai thở dài: “Ôi, thế này thì không nhận được con gái nuôi nữa rồi.”

Nữ giúp việc đẩy cửa kính ra, rốt cuộc mọi người cũng nhìn thấy Lâm Nhược đang khoác tay ông cụ An đi ra.

Lúc này thần kinh căng như dây đàn của bà An mới buông lỏng xuống. Ba thích Lâm Nhược, như vậy sẽ có hy vọng từ hôn với Lâm gia rồi.

“Ba.” Bà An nở nụ cười thoải mái bước tới.

Bà cụ An hết nhìn ông cụ An, lại nhìn sang Lâm Nhược. Dù là người phụ nữ
cao thượng đến mức nào, thì chỉ cần yêu sẽ luôn muốn độc chiếm người
kia. Vậy mà Lâm Nhược lại không cần quan tâm An Tiệp có từ hôn hay
không, chứng tỏ thật ra con bé cũng chẳng yêu thương gì An Tiệp.

Bà cụ An yêu thương cháu ngoại, đương nhiên không thấy vui!

Cậu Chín nhà bà là đứa bé ưu tú đến mức nào chứ, đốt đèn tìm còn không thấy, vậy mà con bé Lâm Nhược kia lại do do dự dự!

An Bân biết An Tiệp rất để tâm đến Lâm Nhược, nên khi nghe thấy Lâm Nhược
nói thật ra trước mắt chưa tính đến chuyện kết hôn với An Tiệp, trong
lòng cũng hơi mất hứng, tiếc nuối cho An Tiệp.

Ông cụ An đưa mắt nhìn mọi người, cuối cùng dừng lại trên mặt bà An: “Khiết
Như, con vẫn muốn thay tiểu Tiệp từ hôn với Lâm gia sao?”

“Ba, tiểu Tiệp phiêu bạt bên ngoài bao nhiêu năm, con làm mẹ cũng thấy đau
lòng.” Nói xong, hai mắt bà An đỏ ửng, “Thằng bé rất quan tâm đến người
nhà, nên thà ở một mình bên ngoài vất vả cũng không muốn quay về cãi cọ
với chúng ta. Người làm mẹ cho con, nhìn thấy rõ ràng mà lại thể làm gì
cho thằng bé cả.”

Họ đều biết sự ưu tú của An Tiệp,
mấy năm ở nước ngoài, An Tiệp từ chối hết mọi sự trợ giúp từ gia đình,
tự mình đi làm thêm ngoài giờ học. Đường đường là cậu chín của An gia,
khi còn ở trong nước có bao giờ phải chịu những khổ sở đó.

Vợ bác Ba ôm bụng bước lên hai bước: “Ba, sau chuyện lần trước, hẳn là ba
cũng nhìn thấy cậu Chín để ý đến tiểu Nhược như thế nào. Giờ ba cũng gặp tiểu Nhược rồi, chẳng lẽ ba không cảm thấy tiểu Nhược và cậu Chín đúng
là một đôi trời sinh sao?”

Ông cụ An gật đầu: “Cô nhóc tiểu Nhược này đúng là rất tốt.”

Lâm Nhược đứng bên cạnh khẽ run rẩy khóe môi, rõ ràng ông ngoại đã biết
thân phận của cô mà giờ còn giả vờ thần bí cái gì nữa không biết?

“Ba, ba đồng ý với tiểu Tiệp đi.” Hai mắt bà An đỏ ửng, nhưng vẫn kìm chế không dám rơi nước mắt.

Ba An Tiệp nhìn mà đau lòng, ôm lấy vai bà An kéo vào lòng mình rồi nói:
“Ba, cả đời này con không có nhiều lý tưởng, nhưng vẫn hy vọng người
thân của mình đều có thể bình an hạnh phúc. Khiết Như là vợ con, tiểu
Tiệp là con trai con, chỉ cần thấy họ khổ sở là lòng con đã đau như bị
dao cứa vậy. Ba, mẹ, tiểu Tiệp gặp được người nó yêu thương cũng chẳng
dễ dàng gì, xin ba mẹ tác thành cho nó đi.”

“Nói vậy tức là các con đều đồng ý từ hôn?” ông cụ An gật đầu, “Được.”

Dễ vậy sao?! Rốt cuộc Lâm Nhược làm thế nào mà lấy lòng được ba vậy? Bà An không dám tin ông cụ lại dễ dàng bỏ qua như vậy.

Khóe môi Lâm Nhược lại khẽ run lên hai cái, rốt cuộc ông ngoại muốn chơi đùa đến bao giờ?

“Ba, ba nói thật ạ?” Vợ bác Ba có cảm giác mất mát như vừa trang bị vũ khí
toàn thân, cuối cùng lại phát hiện ra không dùng được thứ gì vậy.

Ông cụ không trả lời vợ bác Ba mà nói: “Nhắc mới nhớ, mọi người chỉ biết
tên hiện giờ của cô nhóc tiểu Nhược này, không biết tên trước kia của
con bé đúng không?”

Lâm Nhược vốn không phải là Lâm
Nhược sao? Mà các ngôi sao cũng thường có nghệ danh, nếu Lâm Nhược là
nghệ danh thì tên con bé là gì?

“Cô nhóc tiểu Nhược
này vốn tên là Lâm Tiêu Nhược, con gái cưng trong nhà, trên con bé còn
có ba anh trai, hơn nữa, các con cũng không xa lạ gì với tên của mấy đứa nó. Anh cả Lâm Thiên, anh hai Lâm Nhiên, anh ba Lâm Phong.”

Lâm Thiên – trung tá đặc chủng, Lâm Nhiên – thiên tài kinh doanh truyền kỳ
không đối thủ trên thương trường, Lâm Phong – tạm thời không rõ thân
phận nhưng cũng cực kỳ có năng lực. Đó chẳng phải là ba cậu con trai
đáng kiêu ngạo của Lâm gia thủ đô sao?

Ba anh trai của Lâm Nhược là ba người đó, vậy thân phận của Lâm Nhược không cần phải nói cũng biết.

Mọi người còn chưa hết bất ngờ này đã đến kinh ngạc khác. Nếu Lâm Nhược
chính là cô con gái trong hôn ước của Lâm gia và An gia, vậy những
chuyện họ làm lúc trước là gì? Trò hề sao?

Bảo sao Lâm Nhược nói không cần phải từ hôn, rõ ràng hai người là một mà!

Bà An nghẹn cục tức ở cổ họng, trong lòng có hàng nghìn hàng vạn thứ gì đó không biết tên điên cuồng chạy qua.

“Bà xã? Bà xã?” Ba An Tiệp thận trọng ôm chặt bà An.

Bà An hít sâu một hơi, vẻ mặt bình tĩnh bước ra khỏi vòng tay của ba An Tiệp, quay người đi về phía nhà kho/

“Bà xã, sắp ăn cơm rồi, em đi đâu thế?”

“Đừng có cản em, thế nào em cũng phải cầm xiên xiên thẳng con nhóc đáng ghét kia ra khỏi cửa!”

“Bà xã, bình tĩnh, bình tĩnh.” Ba An Tiệp vội chạy theo ôm lấy bà An, “Có
lẽ tiểu Nhược không cố tình đâu mà, em đừng giận, đừng tức giận.”

“Chắc chắn con bé cố tính! Con nhóc thối đó, tính tình rất xấu xa! Anh buông ra!”

Ba An Tiệp vội nháy mắt với Lâm Nhược, Lâm Nhược sờ sờ mũi còn nói rất
thật thà: “Mẹ An, nếu ngay từ đầu con nói cho mẹ biết thân phận thật của con, liệu mẹ có thể đối xử với con như bình thường không ạ?”

Bà An sững người, nếu từ đầu bà biết Lâm Nhược là vợ chưa cưới của An
Tiệp, thì thái độ của bà với Lâm Nhược đương nhiên sẽ khác, do đó, cũng
không thể hiểu nhau nhiều hơn như hiện giờ.

Lâm Nhược lại nói: “Con giấu diếm không nói ra, chỉ vì muốn mẹ thoải mái chấp
nhận con người thật sự của con, chứ không phải thân phận của con mà
thôi.”

Lâm Nhược dừng lại một chút, lại hắng giọng:
“Tất nhiên là cũng có phần muốn trêu chọc mẹ một chút. Tại vì dáng vẻ
gượng gạo của mẹ thực sự rất đáng yêu, nên con không kìm lòng được, muốn trêu ghẹo một chút!”

Ba An Tiệp gật đầu đầy đồng cảm, lúc bà xã nhà ông gượng gạo thực sự đáng yêu siêu hạng!

“Anh thấy chưa, tính cách con bé này xấu xa thế mà, muốn chọc tức em đấy!”
Thấy ông xã nhà mình lại còn gật đầu đồng ý, bà An trừng mắt lườm một
cái, rồi quay sang nói với Lâm Nhược: “Muốn tôi nguôi giận thì trưa nay
ăn nhiều thêm một bát cơm đi, sắp gầy như bộ xương rồi!!!”

“Con thuộc dạng người mặc đồ thì gầy, cỏi đồ thì chuẩn, thân hình cực kỳ đẹp ạ!” Lâm Nhược cực kỳ tự tin với dáng người của mình, còn lâu mới là bộ
xương di động.

“Lâm Tiểu Nhược, cô muốn ăn đòn phải không?”

“Được rồi được rồi mà, bà xã đừng giận nữa.” Ba An Tiệp vỗ vỗ sau lưng bà An y như vỗ về đứa trẻ con.

Lâm Nhược cũng không tiếp tục trêu bà An nữa, nghiêm chỉnh nói: “Trưa hôm
nay con sẽ ăn thêm ba bát. Thực ra giờ con đã đói đến mức bụng sắp dán
cả vào lưng rồi.”

Bà An cũng biết sáng nay mình đi đón Lâm Nhược sớm, con bé không có thời gian ăn sáng.

Vợ bác Cả cười quay sang nữ giúp việc: “Báo với má Lý, chuẩn bị ăn cơm được rồi.”

“Vâng.”

Bà cụ An cũng nói: “Ăn cơm trước đi, chuyện khác để ăn xong rồi tính sau.”

Mọi người trong An gia đều có quy củ rất rõ ràng. Dù bận bịu đến đâu thì
một ngày 3 bữa cơm, mọi người đều phải về nhà ăn, nhưng mà có thể tụ tập đông đủ thế này thì hôm nay vẫn là lần đầu tiên.


An cố tình đẩy bát canh xương ra trước mặt Lâm Nhược, đằng sau vẻ bình
tĩnh trên mặt vẫn không giấu được chút vẻ mất tự nhiên.

Má Lý đứng bên cạnh che miệng cười, rồi bước tới chủ động múc bát canh nhỏ cho Lâm Nhược: “Cô Lâm Nhược, cô uống thử đi.”

Lâm Nhược hiểu ý, cầm thìa ăn canh.

Vị canh xương rất đậm đà, không thấy hành hoa, nhưng vừa vào miệng đã cảm
nhận được mùi hành tươi rất thơm, có điều vị hơi hơi mặn chút thôi.

Lâm Nhược uống hết canh trong bát mới đặt thìa xuống, bà An hơi liếc sang phía cô như lơ đãng.

“Mùi vị rất ngon, cảm ơn mẹ An ạ.”

“Canh là do má Lý nấu, cảm ơn tôi làm cái gì.” Bà An nhìn sang chỗ khác,
nhưng tay giấu dưới gầm bàn khẽ siết chặt lại, hình như hơi vui vẻ.

“Ồ.” Lâm Nhược khẽ gật đầu ra vẻ nghe lời, nói tiếp: “Má Lý, canh rất ngon
ạ, nếu lần sau nêm ít muối đi một chút thì càng ngon hơn.”

Bàn tay cầm đũa của bà An hơi run lên một chút, ba An Tiệp tinh ý lập tức múc một thìa canh đưa đến trước mặt bà.

Bà An uống ngay một hớp, nếu không phải vì có sự giáo dục tốt, thì đã lập
tức phun ngay ra rồi. Không phải là hơi mặn, mà là cực kỳ mặn. Vừa rồi
rốt cuộc Lâm Nhược làm thế nào mà uống sạch bát canh, mặt cũng không đổi sắc?

Má Lý nhịn cười gật đầu: “Tôi nhớ lời cô Lâm
Nhược dặn rồi.” Chắc lúc cô chủ nêm muối lại quên khuấy đều lên, nên lúc thử vị ở bên trên mới cảm thấy vừa miệng.

“Má Lý, bê hết canh xương xuống đi.” Bà An đặt đũa xuống, nói.

“Vâng.” Má Lý cúi người bê canh xương ra ngoài. Dù sao trên bàn cũng vẫn còn
canh rau cải và canh cà chua nữa. Canh xương mặn thế này, làm sao cô Lâm Nhược uống thêm bát nữa được.

Ăn không nói, ngủ
không nói là lễ nghi cơ bản trong những gia đình danh giá này. Vừa rồi
cũng vì sắc mặt mẹ An đầy vẻ mong đợi nên Lâm Nhược mới đặt đũa xuống
nói mấy câu.

Sau đó, mọi người đều im lặng ăn cơm. Tuy rất lặng lẽ nhưng không hề có vẻ gượng ép.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui