Lạc Thần Tái Sinh

Lâm Nhược và Mặc tiểu ngốc đi đến bãi đỗ xe, lại thấy có một chiếc xe khác dừng ở bên cạnh.

Du Sướng mở cửa xe bước xuống: “Tiểu Nhược, liệu tôi có thể có vinh hạnh mời em đi ăn tối được không?”

Lâm Nhược nhét hết lê đường trong tay vào miệng, ăn xong mới chậm rãi nói:
“Du tổng, muốn mời tôi làm đại diện hình ảnh cho sản phẩm của công ty
anh cũng được thôi. Nhưng trước hết tôi phải hiểu rõ về sản phẩm của các anh đã. Đối với những thứ không đủ độ tin cậy, tôi sẽ không dễ dàng bán rẻ gương mặt của mình đâu.”

“Tiểu Nhược nghĩ tôi làm thế này là vì muốn mời em làm đại diện thôi sao?” Du Sướng cười, “Tất nhiên, đó cũng là một lý do. Nhưng lý do quan trọng
hơn, đó là vì tôi muốn theo đuổi em.”

“Du tổng, anh khiến tôi càng không muốn làm đại diện cho công ty của anh
hơn.” Lâm Nhược nhún vai nói, “Tôi đã nhìn thấy nhiều cô gái làm tiểu
tam, nhưng đúng là rất hiếm khi nhìn thấy đàn ông cũng thích làm tiểu
tam.”

“Tôi biết em là bạn gái An Tiệp, nhưng chỉ cần hai người chưa kết hôn, thì
mọi người đều có quyền cạnh tranh công bằng, không phải sao?”

Lâm Nhược gật đầu: “Nếu Du tổng thành tâm muốn mời tôi ăn cơm như vậy, thì ở phố Hòe Thụ ở phía Tây thành phố có một nhà hàng khá ngon, chúng ta hẹn gặp ở đó nhé.”

“Tiểu Nhược sẽ đến chứ?”

“Chắc chắn.” Lâm Nhược mỉm cười, “Du tổng, không gặp không về.” Nói xong, Lâm Nhược mở cửa lên xe.

Mặc Lâm ngồi bên ghế phụ lái, nói: “Có cần tôi đánh hắn giúp cô không?”

“Chắc chắn rồi.” Lâm Nhược nghiến răng cười lạnh, “Người ta tự dâng lên cửa
đòi ăn đòn mà mình không đánh thì có lỗi với hắn quá! Đi thôi, đi thay
đồ.”

Lâm Nhược lái xe quay lại thành phố, đi qua chợ đồ cũ, cô đeo khẩu trang
bước xuống khu chợ đông đúc mua hai chiếc áo khoác có mũ, nhân tiện mua
thêm một chiếc bao bố vừa to vừa sần sùi.

Mặc Lâm im lặng đi theo sau nhìn Lâm Nhược mua đồ.

Ui chà, mua cả Lang Nha bổng cơ à, nhìn có vẻ lợi hại nhỉ! Mặc Lâm thầm cảm thán trong lòng.

Lâm Nhược vơ vét cả một bao to đồ gì đó rồi mới cùng Mặc Lâm lái xe đến phố Hòe Thụ ở phía Tây thành phố. Cô dừng xe ở một con phố cạnh đó, rồi kéo Mặc Lâm rón rén đi sang nhà hàng bên phố Hòe Thụ.

Con phố này rất nhỏ, vị trí lại hẻo lánh, đến gần 9h tối hầu như rất hiếm
thấy có người đi qua con đường này, hơn nữa, có một khoảng đất đang xây
dựng, sửa chữa một tòa nhà mấy năm trời chưa xong, giờ đã bị nhà hàng
kia quây lại tận dụng làm bãi đỗ xe riêng.

Lâm Nhược và Mặc Lâm lẳng lặng trèo tường vào trong bãi đỗ xe, quả nhiên nhìn thấy chiếc GLS của Du Sướng đã đậu sẵn ở đó.

“Chúng ta chờ ở đây đi.”

Mặc Lâm không hỏi gì cả, ngồi xổm xuống cạnh Lâm Nhược.

Nhà hàng này 10h sẽ đóng cửa, 9h30 bắt đầu không nhận đặt món nữa, Du Sướng cùng lắm sẽ đợi đến 9h30, nếu Lâm Nhược không tới, hắn sẽ về thôi.

Quả nhiên, đến hơn 9h, Du Sướng đi cùng một tay vệ sỹ vào trong bãi đỗ xe.

“Thân thủ của Du Sướng tốt hơn tôi, cậu xử lý hắn, tôi xử lý tay vệ sỹ kia.” Lâm Nhược nhỏ giọng nói.

Mặc Lâm lắc đầu: “Không cần.”

Lâm Nhược chớp chớp mắt hai cái, chỉ thấy Mặc Lâm lẳng lặng lẻn ra ngoài,
nhoáng một cái, vệ sỹ đi theo Du Sướng đã ngã “phịch” xuống đất.

Thân thủ của Mặc tiểu ngốc nhanh thật! Lâm Nhược thầm khen ngợi!

Du Sướng phát hiện ra có gì đó không ổn, muốn bỏ chạy nhưng Mặc Lâm đã túm lấy lưng áo hắn, kéo thẳng người hắn lại.

Du Sướng cũng có chút võ vẽ, lúc bị Mặc Lâm túm lấy, hắn lập tức tung chân đá.

Mặc Lâm nhấc tay đỡ đòn, sau đó thu tay thụi mạnh một cú vào bụng Du Sướng.

Du Sướng kêu lên đau đớn, chân lảo đảo, khom người lùi liên tục về phía sau.

Hắn tự biết mình không phải đối thủ của anh ta, nên quay người chạy về phía xe của mình.

Lâm Nhược nhảy vọt lên, cây lang nha bổng chuẩn bị sẵn trong tay đập thẳng vào ngang đùi Du Sướng.

Du Sướng né người theo phản xạ, còn chưa kịp bình tĩnh lại thì trước mắt đã tối thui.

Lâm Nhược chụp bao tải lên đầu Du Sướng, sau đó lao tới đấm đá như mưa
xuống người hắn. Cây gậy Lang nha bổng trong tay cũng không hề nhàn hạ,
đập liên tục vào đùi Du Sướng!

Muốn đập hắn từ lâu lắm rồi mà!!!

Mặc Lâm cảm thấy Lâm Nhược đánh dã man quá, anh ta nghĩ một chút, rồi bình tĩnh đi tới, đạp hai đạp vào bụng Du Sướng.

Du Sướng bị trùm bao lên đầu đánh, hoàn toàn không có cơ hội đáp trả, không bao lâu đã bị đánh đến bất tỉnh nhân sự.

“Ngất rồi!” Mặc Lâm thu chân lại, nói.

Lâm Nhược lại đạp thêm hai cú nữa mới cảm thấy hả dạ: “Cởi ra đi.”

Mặc Lâm chớp chớp mắt không hiểu được ý của Lâm Nhược.

Lâm Nhược liền ném gậy xuống tự ra tay. Cô cởi sạch cả bộ vest của Du Sướng ra, do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn không thể xuống tay cởi nốt cả
quần sịp của hắn ra được.

Biết làm sao đây, cô sợ bẩn mắt mà!!!

“Này ngốc, cậu cởi cả của tên vệ sỹ kia ra đi!”

Sở thích sau khi hành hung người khác của chủ nhân thật kỳ quái! Sao còn thích lột hết đồ người ta thế?!

Tuy Mặc Lâm nghi hoặc nhưng vẫn cởi sạch tên vệ sỹ đang nằm ngất bên cạnh ra, cầm quần áo quay lại đưa cho Lâm Nhược.

“Ha ha, chụp hai tấm đi. Mặc tiểu ngốc, chỉnh cho hai tên này dáng gì kỳ quặc chút.”

Mặc Lâm không hiểu cái gì gọi là ‘dáng kỳ quặc’, nhưng anh ta vẫn rất ấn
tượng với dáng chó con đi tiểu, cảm thấy tư thế đó rất kỳ lạ, nên mới
bắt chước theo, tạo dáng cho Du Sướng một cái như thế.

Lâm Nhược chụp ảnh xong liền cất điện thoại đi. “Mặc tiểu ngốc, ôm quần áo về, chúng ta lướt thôi!”

Hai người lại trèo tường ra ngoài lần nữa. Lâm Nhược lái xe, tìm con đường
vắng vẻ đốt hết quần áo của Du Sướng và tay vệ sỹ kia. Còn điện thoại,
ví tiền, chìa khóa trong quần áo, cô cống hiến toàn bộ cho hồ nước nhân
tạo trong công viên. Trước khi lấy sim điện thoại ra rồi ném điện thoại
xuống, Lâm Nhược còn sao lưu lại toàn bộ danh bạ và nhật ký cuộc gọi
trong điện thoại của Du Sướng.

Đến đêm, Lâm Nhược gửi toàn bộ danh bạ và nhật ký điện thoại cho cụ Tạ và An Tiệp.

Ông cụ Tạ không yên tâm lắm, vội gọi điện thoại tới hỏi: “Nhược nhi, sao con có được thông tin trong điện thoại của Du Sướng?”

“Tối nay con dạy dỗ hắn một bài học nho nhỏ thôi mà.” Lâm Nhược lập tức đổi
chủ đề, “Ông ngoại, sao muộn thế này rồi ông còn chưa ngủ?”

“Ông chuẩn bị ngủ đây.” Ông cụ Tạ thở dài, “Sau này con đừng làm bậy nữa, Du Sướng kia không phải người dễ đối phó đâu, biết chưa hả?”

“Con biết rồi.” Lâm Nhược thấy có thông báo cuộc gọi đến, liền nói: “Ông ngoại, con có điện thoại, ông ngủ sớm một chút nhé.”

“Con cũng ngủ sớm đi, đừng cứ thức đêm suốt thế, không tốt cho sức khỏe. Ngủ ngon nhé.”

“Ông ngủ ngon ạ.” Lâm Nhược nói rồi nhận cuộc gọi khác.

Giọng nói của An Tiệp vang lên ở đầu dây bên kia: “Em chạm trán Du Sướng từ bao giờ thế?”

“Ngay hôm qua.” Lâm Nhược vừa tắt máy vi tính vừa đáp: “Công ty SC mời em làm đại diện hình ảnh, lúc tới đó bàn bạc hợp đồng mới biết Du Sướng là
tổng giám đốc của SC. Cái tên đó cực kỳ gợi đòn, không đánh hắn thì
không thoải mái được.”

“Thế nên em ra tay đánh người ta rồi hả?” An Tiệp khẽ bật cười ở đầu dây bên kia.

“Ha ha, chờ chút, em gửi cho anh bức ảnh này.” Lâm Nhược cũng không cúp
điện thoại, mà gửi thẳng một tin nhắn hình ảnh sang cho An Tiệp.

“Anh nhìn thấy chưa? Anh nghĩ nếu cậu Ba của Du gia bị phát tán kiểu ảnh thế này, liệu có phấn khích không?”

“Lâm Tiểu Nhược!!!” Giọng nói đắc ý của Lâm Nhược bị An Tiệp ngắt đứt, “Em nhìn cơ thể trần truồng của người đàn ông khác!”

“An thiên vương, chúng ta phải chú ý trọng điểm của câu chuyện chứ!” Lâm Nhược trợn mắt, cởi giày leo lên giường.

“Đối với anh mà nói, điều này cũng rất quan trọng.” An Tiệp nghiêm túc đáp.

Tuyệt đối không thể cứng đầu cãi cọ với người đàn ông hay ghen và có ham muốn độc chiếm quá mạnh mẽ được.

“Vâng, lần sau em sẽ không làm thế nữa.” Lâm Nhược lại chuyển chủ đề, “Anh chưa chuẩn bị đi ngủ à?”

“Vẫn còn một vài tài liệu nữa, anh xem xong rồi ngủ. Ngày mai em thế nào? Có sắp xếp công việc gì không?”

“Quay một cái Mv, quay xong thì cũng đến lúc phải vào phim trường rồi.” Lâm Nhược lấy lịch làm việc ở đầu giường lật xem, nhìn con số được khoanh tròn bằng mực đỏ, hỏi: “Gần đây chắc là anh không đi
công tác đâu đúng không?”

Khóe môi An Tiệp khẽ nhếch lên: “Ừ.”

“Ừm, vậy được rồi. Em ngủ trước đây, anh cũng ngủ sớm một chút nhé.”

“Ừ. Hôn một cái đi.”

Lâm Nhược cười, chụt chụt qua điện thoại: “Ngủ ngon.”

Lâm Nhược nằm trên giường ngẫm nghĩ, còn hơn 20 ngày nữa là sinh nhật của ai đó, nên tặng quà gì đây nhỉ?



Ngày hôm sau, không có tin tức nóng hổi gì được tung lên, thậm chí cũng
không có tạp chí nhỏ nào nhắc đến chuyện có người đàn ông khỏa thân ở
bãi đỗ xe lộ thiên cả. Mà dù có, chắc cũng đã sớm bị Du gia dùng thủ
đoạn đè ép xuống rồi. Lâm Nhược cảm thấy hơi tiếc nuối một chút.

Đêm qua về, chắc chắn Hứa Tiêu đã tập đi tập lại rất nhiều lần, nên hôm nay diễn xuất của cậu ta tiến bộ hơn hôm qua rất nhiều.

Hà Long thấy Hứa Tiêu cũng là một thanh niên biết phấn đấu, nên cảm tình với cậu ta cũng tăng hẳn lên.

Quay liên tục vài ngày, tiếng quát tháo của đạo diễn cũng giảm hẳn đi.

Sau mấy ngày, mọi người đã quen thuộc hơn, Hứa Tiêu không còn lạnh lùng như ngày đầu mới gặp nữa, thi thoảng còn có thể bắt chuyện đôi câu.

“Mấy hôm nay cảm ơn chị nhiều.” Hôm nay là ngày cuối cùng quay MV, tuy chỉ
mới có vài ngày, nhưng Hứa Tiêu học được rất nhiều điều từ Lâm Nhược.
Câu cảm ơn này, cậu ta nói hoàn toàn thật lòng.

Lâm Nhược đưa nước cho Hứa Tiêu, cười nói: “Là do khả năng lĩnh hội của cậu tốt thôi.”

“Chị Lâm Nhược.” Hứa Tiêu chần chừ một lúc lâu, trong mắt thoáng có vẻ mất tự nhiên, hỏi, “Chị với Miểu Âm là bạn bè ạ?”

“Cái gì mà Miểu Âm, không biết lớn nhỏ gì cả, gọi chị Miểu Âm.” Miểu Âm cũng được coi là một cây đại thụ của làng âm nhạc, Hứa Tiêu là ca sỹ, sùng
bái Miểu Âm thì cũng không có gì là lạ.

“Vậy… Chị có thể giúp em… giới thiệu em với chị ấy được không?” Bắt gặp ánh
mắt của Lâm Nhược, Hứa Tiêu cuống quít giải thích: “Không phải là em
muốn bám víu dựa hơi đâu… Em muốn quen biết thực sự… là… là bạn bè cơ
ạ.”

“Cậu mà biết bám víu dựa hơi mới là lạ ấy.” Một cậu nhóc ngốc nghếch giao
tiếp kém luôn dùng vẻ lạnh lùng ngụy trang, nghĩ thôi cũng phát lo cho
tương lai của cậu ta.

Lâm Nhược lườm cậu ta một cái: “Miểu Âm đang ở nước ngoài quay MV chưa về,
cũng vừa khéo, hai hôm nay tôi chưa gọi điện thoại cho cậu ấy.”

Lâm Nhược rút điện thoại ra gọi video cho Miểu Âm, chuông vừa vang lên hai tiếng, bên kia đã nhấc máy ngay.

“Cậu không bận chứ?”

“Không, mình đang nghỉ ngơi.” Trên cổ Miểu Âm còn đang khoác một chiếc khăn mặt.

“Có một cậu nhóc fan của cậu nhờ mình giới thiệu cậu ta với cậu đấy, cậu nhóc này khá lắm, cậu nhìn này.”

Lâm Nhược chuyển màn hình về phía Hứa Tiêu. Toàn thân Hứa Tiêu lập tức cứng đơ, tay chân cũng không biết để đâu, cứng nhắc nói: “Chào chị.”

Miểu Âm thản nhiên gật đầu: “Chào cậu.”

Hứa Tiêu không biết nói gì, Miểu Âm cũng không muốn nói gì, hai bên im lặng vài giây, rốt cuộc Lâm Nhược cầm điện thoại liền bật cười ầm lên: “Ha
ha ha, hai người nói chuyện thú vị chết đi được. Khi nào về hẹn nhau ăn
bữa cơm nhé?”

“Cũng được, cậu cứ sắp xếp đi. Mình làm việc đã.”

“Ừm, bye bye!”

“Làm sao bây giờ? Có phải vừa rồi biểu hiện của tôi trước mặt Miểu Âm rất tệ không?”

“Vô lễ, gọi chị Miểu Âm!” Lâm Nhược trừng mắt lườm Hứa Tiêu một cái, điện thoại trong tay lại rung lên.

Tự dưng anh Hai gọi cho cô làm gì?

“Tôi nghe điện thoại đã.” Lâm Nhược cầm điện thoại đi ra khỏi chòi che nắng, “Alo, anh Hai?”

“Bé út, có chuyện rồi.”

20) { content.eq(midLength).after('Loading...]]>


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui