Lạc Thần Tái Sinh

Giọng nói của Lâm Nhiên đầy vẻ nghiêm trọng vang lên ở đầu dây bên kia.

Có chuyện? Lâm Nhược nhướng mày, chẳng lẽ tối qua Du Sướng đã phát hiện ra là họ làm?

Không thể nào, Lâm Nhược lập tức phủ định suy đoán này. Lúc ấy trời tối đen
như mực, ở bãi đỗ xe chỉ có một ngọn đèn duy nhất ở ngay cửa vào, ánh
sáng rất lờ mờ, cô và Mặc Lâm đều mặc áo trùm đầu, hơn nữa còn đội mũ
đeo khẩu trang, Du Sướng không thể nhận ra họ được.

Vậy rốt cuộc là có chuyện gì?

Lâm Nhược khẽ nhíu mày, hỏi: “Anh hai, chuyện gì vậy ạ?”

“An gia lấy lý do làm bại hoại nề nếp gia phong để trục xuất An Tiệp ra khỏi dòng họ, đoạn tuyệt quan hệ với cậu ta.”

An gia muốn từ An Tiệp? Suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Lâm Nhược
là: nhảm nhí! Suy nghĩ thứ hai là, An gia xảy ra chuyện gì đó rồi!

“Anh hai, sao anh biết chuyện này?”

Lâm Nhiên ho khẽ một tiếng, nói: “À… Ba cảm thấy thời buổi bây giờ đều
thịnh hành chuyện tìm hiểu yêu đương tự do, chuyện mai mối hôn ước do
cha mẹ định sẵn cũng hơi sỉ nhục sự tân tiến sáng suốt của ba, nên mới
muốn sang bàn bạc với An gia chuyện giải trừ hôn ước.”

“Anh hai, anh kích động ba đúng không?”

“Chuyện này sao có thể nói là kích động được, anh Hai chỉ phát biểu về quan
điểm của mình một chút thôi mà, hoàn toàn chỉ mang tính chất cung cấp
thông tin để bat ham khảo thôi!” Ở đầu dây bên kia, Lâm Nhiên thầm đắc
ý. Tên nhóc An Tiệp, muốn cưới bảo bối của Lâm gia bọn họ à, phải xem
cậu có qua ải được không đã!

Dù sao giữa cô và An Tiệp, có hôn ước đó hay không cũng chẳng sao cả, Lâm
Nhược không mấy bận tâm đến vấn đề này: “An gia sẽ không thể nào chủ
động nói ra chuyện này với ba, làm sao ba biết được ạ?”

“Ai bảo là không chủ động.” Lâm Nhiên hừ một tiếng, nói: “Chính tay thân tín của ông cụ An tiết lộ tin đó cho ba đấy.”

“Vậy ba có tìm hiểu xem rốt cuộc nguyên nhân gì khiến An gia muốn đoạn tuyệt quan hệ với An Tiệp không ạ?” Trong lòng Lâm Nhược cũng cảm thấy hơi
sốt ruột, các nhân viên bên kia đã chuẩn bị xong, cô sắp phải làm việc
rồi.

Lâm Nhược hít sâu một hơi, nói: “Thôi thôi, qua điện thoại cũng không nói
rõ được. Anh hai, em đang quay ngoại cảnh ở thung lũng, anh tới đón em
cùng về nhà nhé!”

Rốt cuộc bé út cũng muốn về nhà, đây chắc chắn là chuyện cực cực kỳ tốt!!!
Lâm Nhiên đồng ý ngay: “Được, anh lái xe tới đón em ngay.”

“Vâng, em chờ anh!” Lâm Nhược cúp điện thoại, trên mặt không có cảm xúc gì.
Mặc Lâm đứng bên cạnh còn nghiêm túc suy nghĩ xem có nên hỏi cô ấy bị
làm sao không.

Lâm Nhược định gọi điện thoại cho An Tiệp, bấm số rồi mới nhớ An Tiệp nói chiều nay phải họp trực tuyến, đành phải ngắt máy!

“Quay lại làm việc đã.” Giờ sốt ruột cũng không có ích gì, phải biết rõ nguyên nhân trước đã.

Lâm Nhược hiểu rõ nếu An gia đột nhiên muốn đoạn tuyệt quan hệ với An Tiệp, rất có thể An gia đã xảy ra chuyện gì đó, hoặc sắp gặp phải chuyện gì
đó.

Cảnh quay cuối cùng trong MV là vai nữ chính của Lâm Nhược ngã xuống vực, mỉm cười rồi biến mất hẳn.

Vực sâu là đài cao 7m hôm qua các nhân viên bối cảnh dựng lên, Lâm Nhược sẽ phải đeo đai an toàn ngã từ trên đó xuống.

“Tiểu Nhược, ổn chưa?” Hà Long nhìn Lâm Nhược đứng trên đài cao qua màn hình giám sát, cầm loa to giọng hỏi.

Cảm xúc của Lâm Nhược hiện giờ dường như không ổn lắm, bình thường dù không cười thì khóe môi cũng hơi nhếch lên toát ra vẻ uể oải, nhưng giờ lại
mím chặt lại.

Các nhân viên khác cũng thoáng nghi hoặc, cảm xúc của chị Lâm Nhược như vậy liệu có thể lột tả được vai nữ chính luôn mỉm cười, ung dung biến mất
vì tình yêu sao?

Lâm Nhược điều chỉnh lại cảm xúc, mỉm cười ra hiệu ok với Hà Long.

“Mọi người chú ý, action!”

Clapperboard dập xuống, cảm xúc trên mặt Lâm Nhược lập tức thay đổi.

Tay trái cô cầm bên váy trái dài rộng, tay phải cầm bó hoa, chậm rãi đi đến mép vực. Trên môi cô vẫn khẽ mỉm cười, nét mặt rất bình thản, thậm chí
còn tràn ngập ánh sáng hạnh phúc, như cô dâu đang hạnh phúc bước vào lễ
đường hôn nhân vậy.

Nhìn Lâm Nhược trên màn hình giám sát, Hà Long hài lòng gật gù, đây mới đúng là diễn viên chuyên nghiệp, không mang cuộc sống riêng tư vào công
việc.

Nữ chính bước tới mép vực, cô thả váy xuống, chậm rãi mở rộng hai cánh
tay, hơi ngẩng đầu nhìn lên không trung, nụ cười nhẹ vẫn đọng trên khóe
môi, nhưng hai giọt nước mắt lại lặng lẽ chảy xuống, lóe sáng trên không trung như những viên kim cương.

“Em bằng lòng!” Nữ chính khẽ nói lên ba chữ, rồi quay lưng về phía vực thẳm, buông người xuống.

Cô giống như một đóa hoa nở rộ trên đám mây trắng, vô cùng xinh đẹp, nhưng lại dễ dàng tan biến! Đây chính là câu trả lời của nữ chính dành cho
lời cầu hôn của nam chính.

Thật ra, kịch bản của MV là nói về câu chuyện của một cô gái xinh đẹp mắc
bệnh nan y gặp gỡ và yêu nam chính, cuối cùng vì căn bệnh quái ác mà
vĩnh viễn chia xa.

Cốt truyện cực kỳ cũ kỹ, nhưng lại ghi điểm ở chỗ chủ đề về tình yêu của
những người trẻ tuổi luôn luôn được đón nhận nhiệt tình, mà quan trọng
nhất là còn có một kết cuộc vô cùng duy mỹ.

Sau khi nữ chính qua đời, cả đời nam chính không lập gia đình, sống một
mình đến già, nhưng bất kể anh ấy làm việc gì, thì cũng luôn luôn chuẩn
bị phần của hai người!

“Tốt!”

Công việc quay MV đến đây coi như đã hoàn thành, toàn bộ phần còn lại để cho khâu hậu kỳ xử lý. Các nhân viên lập tức bước tới cởi đai an toàn ra
cho Lâm Nhược.

“Cô Lâm Nhược, vừa rồi cô diễn tuyệt quá!”

“Đúng thế! Chúng tôi xem trực tiếpở hiện trường mà cảm động suýt khóc!”

Chính xác là đẹp đến phát khóc thì có ấy!

Tiểu Tử lườm mấy nhân viên kia một cái, đưa chai nước đã mở nắp sẵn trong
tay mình qua: “Chị Lâm Nhược, chị uống ngụm nước đi ạ.”

“Cảm ơn em, tiểu Tử.” Lâm Nhược nhận chai nước uống luôn một hơi. Không biết có phải vừa rồi vì rơi từ trên cao xuống hay không mà cô cứ có cảm giác ngây ngấy trong cổ họng, uống một ngụm nước vào, thậm chí còn muốn nôn
ra.

“Chị Lâm Nhược, chị sao thế? Sắc mặt chị có vẻ không được ổn lắm.”

“Chắc là do đêm qua chị không đắp chăn nên sáng dậy bị cảm lạnh, không sao
đâu.” Lâm Nhược cười, quay lại khẽ gật đầu với mấy nhân viên vừa gỡ đai
an toàn ra giúp cô, “Mọi người vất vả quá.”

Làm gì có đại minh tinh nào lại lịch sự với họ như Lâm Nhược đâu, trong
lòng mấy nhân viên kia cảm thấy vô cùng thoải mái, toét miệng cười rồi
thu dọn đồ đạc đi.

“Đã quay xong rồi, nếu chị không khỏe thì về nghỉ ngơi sớm một chút đi ạ.”
Tiểu Tử hơi lo lắng vì thoạt nhìn sắc mặt Lâm Nhược thực sự có vẻ không
được tốt.

“Ừ.” Lâm Nhược khẽ gật đầu, “Lát nữa chị có việc phải về trước, khi nào có dịp mọi người cùng ăn bữa cơm nhé.”

“Vâng ạ.” Tiểu Tử cũng chạy đi giúp cô.

Lâm Nhược tẩy trang xong, vừa thay quần áo thì điện thoại vang lên, trên màn hình hiển thị hai chữ “Anh Hai”.

“Alo, anh Hai.”

“Anh đến Tam Lý Câu rồi, em đang ở đâu?”

“Anh dừng xe ở ngay ngoài đầu đường quốc lộ là được, em ra ngay ạ.”

“Ừ.”

Cúp điện thoại xong, Lâm Nhược đi tìm gặp Hà Long: “Đạo diễn Hà, hôm nay cháu có chút việc, phải về trước ạ.”

“Ở đây cũng xong rồi, cháu có việc thì cứ về đi, hôm nào ông già này sẽ mời cháu uống trà.”

Lâm Nhược cười: “Làm sao có thể để đạo diễn Hà mời được ạ, hôm khác để cháu mời chú ạ. Vậy cháu đi trước đây, chú vất vả quá.”

Cô quay sang gật đầu cười với các nhân viên bên cạnh: “Mọi người cũng vất vả quá!”

“Chị/ Cô Lâm Nhược cũng vất vả quá!”

“Chị Lâm Nhược.” Hứa Tiêu đi tới gọi.

Lâm Nhược vỗ vỗ vai cậu ta, nói: “Tôi rất hy vọng sẽ có thể hợp tác với cậu ở phim điện ảnh hay truyền hình. Lúc nào Miểu Âm về, tôi sẽ hẹn cậu
cùng ăn cơm nhé.”

“Vâng, hứa rồi đấy.” Với tính cách lạnh lùng vốn có của Hứa Tiêu, cậu ta cũng chẳng thể nào nói ra được câu nào nhiệt tình hơn.

“Vất vả quá, tôi có việc về trước. Tạm biệt.” Lâm Nhược cũng chào đại diện Từ ở bên cạnh rồi rời đi cùng Mặc ngốc.

Lâm Nhiên dừng xe ở ven đường, đút một tay vào túi quần, đứng dựa vào cửa
xe, cầm điện thoại nghịch. Vừa nhìn thấy Lâm Nhược đi từ con đường nhỏ
trong thung lũng ra, anh lập tức tươi cười: “Bé út.”

“Anh hai, đi thôi.” Lâm Nhược mở cửa lên xe, Mặc tiểu ngốc cũng rất tự nhiên muốn lên theo. Lâm Nhiên lập tức đưa tay ngăn Mặc tiểu ngốc lại. Tên
nhóc An Tiệp kia vừa rời khỏi bé út, sao lại đã có một tên khác nhảy ở
đâu ra thế này.

Nhìn thấy ánh mắt khủng bố của Lâm Nhiên chằm chằm nhìn Mặc tiểu ngốc, Lâm Nhược biết ngay anh hai nhà mình đang nghĩ gì.

“Anh Hai, đó là vệ sỹ của em.”

“Vệ sỹ à?” Lâm Nhiên không thể tin nổi, nhìn thế nào cũng chỉ giống một tên tiểu bạch kiểm da trắng thịt mềm thôi mà, “Nhìn không ra ấy.”

Mặt Mặc Lâm không chút cảm xúc nhìn Lâm Nhiên hai giây, sau đó nhìn về phía Lâm Nhược, nghiêm túc hỏi: “Có được đánh anh ta không?”

Khóe môi Lâm Nhược run lên: “Đừng quậy, đó là anh hai của tôi. Anh hai, mau lên đây lái xe đi.”

“Thôi được.” Lâm Nhiên nhún vai chui vào trong xe, “Nể tình bé út, nên tôi
đại nhân đại lượng tha thứ cho sự vô lễ của cậu vừa rồi. Nếu không… đánh bẹp cậu chỉ là chuyện trong tích tắc thôi nhá.”

Mặc Lâm cũng lên xe ngồi cạnh Lâm Nhược, đóng cửa xe lẳng lặng nhìn Lâm
Nhiên khoảng một phút, chờ xe bắt đầu chạy đi rồi, cậu ta mới quay sang
nói với Lâm Nhược: “Anh ta thật đáng ghét, không được đánh anh ta thật
à?”

Ánh mắt Mặc tiểu ngốc cực kỳ nghiêm túc, hơn nữa, mặt còn có vẻ bối rối. Là một vệ sỹ đạt yêu cầu, thì anh ta phải tuân thủ mệnh lệnh của chủ nhân. Nhưng anh ta thực sự rất muốn đánh cái tên đang lái xe kia, khó quyết
định quá!

Có nên lên mạng xin trợ giúp không nhỉ? Thế thì lại phải ngồi chờ trên mạng, không kịp.

“Hừ!” Lâm Nhiên đột ngột đảo lái, quặt xe vào ven đường, vừa nhìn gương chiếu hậu vừa vỗ tay lái cười lạnh: “Muốn rèn luyện chứ gì? Lại đây!”

Mặc Lâm đang định cử động thì Lâm Nhược không nhịn được nữa: “Đủ rồi! Em
đang bực bội lắm! Hai người trật tự hết đi! Nếu không đừng trách em ném
hai người ra khỏi cửa sổ.”

Chủ nhân lại bốc đồng nữa!

Mặc Lâm thở dài cất hai cục đá giấu sẵn trong lòng bàn tay đi. Cửa sổ nhỏ
như thế làm sao ném người qua được, chủ nhân ngốc thật.

Bé út nổi giận rồi!!! Lâm Nhiên vội vàng trưng ra nụ cười thật tươi, nhẹ
giọng dỗ dành: “Bé út đừng giận, anh chỉ đùa với cậu ta thôi mà.”

Mặc Lâm lại nghiêm mặt nhìn Lâm Nhiên: “Tôi không nói đùa.”

“Mặc tiểu ngốc, cậu đủ rồi đấy! Còn nói nữa sau này tôi sẽ không cho cậu bánh bao ăn đâu.”

Dùng bánh bao để uy hiếp anh ta!

Mặc Lâm quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không thèm nói nữa!

Lâm Nhược ấn nút mở cửa kính xe, lại thấy không mở ra được: “Anh Hai, anh
mở cửa kính ra một chút đi.” Cô vẫn cảm thấy lồng ngực rất khó chịu.

“Bé út, vừa rồi anh thấy sắc mặt em không được tốt lắm, em không khỏe à?” Lâm Nhiên vừa bấm cửa kính xe xuống, vừa quan tâm hỏi.

“Không sao ạ, chắc tại đêm qua không đắp chăn nên em bị lạnh bụng.” Lâm Nhược đáp, “Anh Hai, giờ ba mẹ đều ở nhà ạ?”

“Vừa rồi anh gọi cho ba mẹ rồi, cả hai người đều ở nhà.” Lâm Nhiên nói rồi
cười, “Vừa nghe tin em muốn về nhà, họ mừng muốn chết. Mẹ còn muốn tự
tay xuống bếp làm món em thích nữa đấy.”

Trong lòng Lâm Nhược vừa có chút chua xót, lại vừa vui mừng. Sau khi gặp mặt, họ sẽ là ba mẹ của cô. Cô vừa căng thẳng, lại vừa mong chờ.

“Anh hai, anh dừng xe chút đi, em đi mua ít quà cho ba mẹ nữa.”

“Đối với ba mẹ mà nói, thì em chính là món quà quý giá nhất rồi, tất cả
những thứ khác đều kém em cả.” Lâm Nhiên nói, “Cứ về thẳng nhà đi.”

Lâm Nhược khẽ cười, cũng không cố nài nỉ nữa.

Trên đường về nhà, họ gặp đúng giờ tan tầm, tắc đường mất hơn một tiếng đồng hồ, khi đến Lâm gia thì ngoài đường cũng đã lên đèn.

Lâm Nhược mở cửa bước xuống xe, thấy ngay ba Lâm và mẹ Lâm đang đứng chờ ngoài cửa chính, không biết đã chờ bao lâu.

“Anh đi đậu xe đã.” Lâm Nhiên nói rồi lái xe đi.

Lâm Nhược chợt cảm thấy sống mũi cay xè, người trước kia từng là cô út, giờ lại là mẹ của mình, thứ tình cảm rối rắm này, nếu không tự trải qua thì hoàn toàn không thể hiểu nổi.

“Nhược nhi, con về rồi! Mau lại đây để mẹ ngắm xem nào.” Mẹ Lâm bước nhanh về phía trước.

Lâm Nhược nhận ra bà bước đi không được thoải mái lắm, chắc hẳn do đứng quá lâu, nên gót chân và đầu gối đều tê rần hết cả.

Lâm Nhược lập tức bước nhanh hơn, đón lấy bà: “Mẹ… mẹ.”

“Ôi.” Mẹ Lâm ngắm nghía Lâm Nhược từ trên xuống dưới, hai mắt ửng đỏ, “Ôi,
tâm can bảo bối của mẹ, sao con gầy đi nhiều thế này.”

Mẹ Lâm xót ruột ôm chặt Lâm Nhược vào lòng. Hai mắt Lâm Nhược cũng đỏ lên: “Mẹ, con xin lỗi, con làm mẹ lo lắng.”

“Về là tốt rồi.” Ba Lâm cũng đi tới, “Đừng đứng ngoài này nữa, vào nhà đi đã.”

Ba Lâm là quân nhân, luôn rất nghiêm khắc, nhưng chỉ riêng với cô con gái bảo bối này là ông chiều chuộng hết mực.

“Ba, con về rồi.” Lâm Nhược đưa tay ra kéo ba Lâm.

Ba Lâm cười mở rộng hai tay của mình, ôm cả bà xã và con gái cưng vào
lòng: “Về nhà là tốt rồi, về nhà là tốt rồi.” Ông không nói gì nhiều,
chỉ nói về nhà là tốt rồi. Dù bên ngoài có bão tố mưa giông đến đâu, gia đình vĩnh viễn là bến cảng ấm áp yên bình nhất.

Ba người ôm nhau một lúc mới buông ra.

“Nhược nhi, mẹ làm thịt lợn quay tương mà con thích nhất đấy, đi nào, chúng ta về nhà thôi.” Mẹ Lâm vui vẻ kéo tay Lâm Nhược.

“Xem em cao hứng chưa kìa.” Ba Lâm cưng chiều vỗ nhẹ đầu mẹ Lâm, nhìn Mặc Lâm hỏi: “Nhược nhi, vị này là…?”

Ba Lâm nhìn dáng vẻ, khí chất của Mặc Lâm hoàn toàn không giống người tầm thường.

“Ba, đây là Mặc Lâm, là bạn kiêm vệ sỹ của con ạ.”

“Vậy à.” Ba Lâm cười đưa tay về phía Mặc Lâm, “Đã làm phiền cậu phải chăm sóc Nhược nhi nhà chúng tôi rồi.”

Mặc Lâm đưa tay ra bắt tay ba Lâm, nghĩ một chút nhưng thật sự không biết
nên trả lời ba Lâm thế nào, một lúc sau mới nói: “Phải chiều chuộng cô
ấy ạ.”

“Phụt.” Lâm Nhược bật cười, “Mặc tiểu ngốc, cái gì mà ‘phải chiều chuộng cô ấy’ hả? Rõ ràng luôn là tôi chiều chuộng cậu đấy chứ?”

Chủ nhân luôn lấy đồ ăn ra để uy hiếp anh ta mà còn dám nói chiều chuộng anh ta à!

Mặc Lâm không thèm để ý tới Lâm Nhược, chỉ nghiêm túc nói với ba Lâm: “Chú thấy chưa. Còn hơi bốc đồng nữa.”

“Ha ha ha!” Cả ba Lâm và mẹ Lâm đều bật cười to không kìm được.

Mẹ Lâm nháy mắt với Lâm Nhược, nhỏ giọng nói: “Người bạn này của con ngốc quá.”

Lâm Nhược cũng cười nhỏ giọng đáp lại: “Vậy nên con mới gọi cậu ta là Mặc tiểu ngốc mà!”

“Tên hợp với người.”

Hai mẹ con nhỏ giọng nói với nhau, ba Lâm lẳng lặng nhéo vào eo mẹ Lâm một
cái. Ngay trước mặt người ta mà cứ nói ngốc ngốc cái gì thế!

Mẹ Lâm khẽ chun mũi lại, lườm ba Lâm một cái. Ba Lâm lập tức rụt tay lại, cười ha ha: “Thôi vào nhà cả đi nào!”

Lâm gia là một căn biệt thự nhỏ ở bên sườn núi, không rộng lắm, nhưng trang trí vô cùng ấm áp.

“Rửa tay rồi ăn cơm trước đã.” Mẹ Lâm nói rồi đi giúp bà vú già giúp việc duy nhất trong nhà dọn đồ ăn lên.

“Vâng ạ.” Lâm Nhược đưa Mặc tiểu ngốc đi rửa tay, vừa rửa vừa nói: “Chắc mẹ
tôi không chuẩn bị bánh bao, lát nữa cậu phải ăn mấy món khác một chút,
không được để đói, biết chưa?”

Lại không có bánh bao để ăn à? Lông mày Mặc Lâm chợt nhíu lại. Anh ta chẳng muốn tới phòng ăn chút nào cả.

“Tôi ra ngoài chờ cô.”

“Không được không có bánh bao là bỏ bữa như thế.” Đối diện với ánh mắt của Mặc Lâm, Lâm Nhược đành thỏa hiệp, “Thôi được rồi. Để tôi dặn bà vú hấp
riêng cho cậu hai cái bánh bao đậu đỏ, nhưng cậu phải ăn cơm trước đã.”

“Được.” Mặc Lâm bổ sung thêm, “Hấp bốn cái.”

“Biết rồi.” Lâm Nhược lườm anh ta, “Đi thôi!”

Khi hai người vào phòng ăn, Lâm Nhiên cũng đã vào nhà, anh đang giúp mẹ Lâm bê đồ ăn ra, nhân tiện rửa tay ngay trong phòng bếp.

Cả một bàn đầy đồ ăn ngon, nhìn cũng có thể thấy rõ mọi thứ đều được chuẩn bị rất cẩn thận.

“Nhược nhi, con ăn thử miếng thịt lợn quay tương này đi, xem có phải hương vị lúc trước con vẫn thích ăn không.”

Miếng thịt lợn quay non mềm, vì có ướp sơn tra, nên còn có chút vị chua chua, cực kỳ ngon miệng.

“Ưm, ngon quá. Ba mẹ, anh hai, mọi người cũng ăn đi ạ, thật sự rất ngon ạ.”
Lâm Nhược gắp cho mỗi người một miếng thịt quay, thấy Mặc tiểu ngốc nhíu mày, cô lại gắp cho anh ta một miếng cá.

Không muốn ăn mỡ, Mặc tiểu ngốc nhíu mày gắp ra.

Lâm Nhược vốn định chờ cơm nước xong xuôi rồi hỏi, nhưng trong lòng lại rất muốn biết tình hình của An gia, nên lập tức đặt đũa xuống.

“Nhược nhi, sao thế?”

“Ba, ba có biết vì sao An gia đột nhiên muốn đoạn tuyệt quan hệ với An Tiệp không ạ?”

20) { content.eq(midLength).after('Loading...]]>


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui