Nhận sự vấn an lễ phép của Lạc Trần, Ninh Thiên Vũ mang theo chiếc khắn che mặt nhẹ thanh cao cũng gật đầu một cái tỏ vẻ nhận nhận thức, rồi nàng nói.
“Lạc Trần, ngươi đã tới Ninh Phủ được hơn một năm rồi đi, không biết trong quãng thời gian đó cảm thấy thế nào?”
Được sự quan tâm của người trong lòng như vậy Lạc Trần đương nhiên vui đến hận không thể cười thật to, nhưng hắn vẫn lễ độ đối với Ninh Thiên Vũ đáp.
“Tạ ơn nhị tiểu thư quan tâm, nhờ ơn người cứu ta, hơn một năm vừa rồi ta sống rất tốt.
Không những được nuôi ăn ở mà còn được nhị tiểu thư người ưu ai được tu luyện võ đạo, ơn này thuộc hại nhỡ mãi không quên”
“Ừm, những thứ đó là ngươi đáng nhận được, chỉ cần ngươi không ngừng nỗ lực thì sau này ắt sẽ có tương lai tốt đẹp”
Ninh Thiên Vũ thấy Lạc Trần cũng thuận mắt, nàng ta tuy không mấy khí gặp hắn, cũng như đám hạ nhân, nhưng vốn nàng tâm tính lương thiện, lên cư xử với hạ nhất cũng rất tốt, khi Lạc Trần nói như vậy xung khiến nàng vừa lòng.
Qua lớp khăn lụa mỏng, Ninh Thiên Vũ nhìn Lạc Trần rồi mỉm cười với hắn một cách dịu dàng nói.
“Hôm nay ta gọi ngươi tới cũng có chút nhiệm vũ giao cho ngươi.
Dù sao ngươi đã ở trong phủ được một quãng thời gian rồi, cũng lên ra ngoài một chút, lịch luyện một chút cũng tốt”
Nói rồi nàng nấy trong người một bức thư tay ra đưa cho hắn vào dặn dò.
“Ngươi cầm bức thư này tới phía Đông Phú Xuân Thành, Thiên Dược các đưa cho một vị trưởng quỹ ở đó rồi cầm thứ đồ mà vị trưởng quỹ đó đưa về phủ”
Lạc Trần nhanh tróng cẩn thận tiếp nhận lá thư đó rồi đem cất vào trong người, hắn hướng về Ninh Thiên Vũ nói.
“Xin tiểu thư yên tâm, ta nhất định sẽ hoàn thành công việc sớm nhất có thể”
Được sự khẳng định chắc như đinh đóng cột của Lạc Trần, Ninh Thiên Vũ cũng thấy an tâm hơn rất nhiều, rồi nàng tiếp tục từ trên người lấy ra một miếng lệnh bài màu lâu được nàm từ chất liều kỳ dị, đưa cho Lạc Trần và tiếp tục dặn dò.
“Đây là lệnh bài ra vào phủ của ngươi, hãy đi lại cẩn thận, đồ vật ta kêu ngươi tới Thiên Dược Các đối với ta rất quan trong, không cho phép xảy ra vấn đề, ngươi hiểu chứ?”
“Xin tiểu thư yên tâm”
Lạc Trần lần lữa hành lễ với Ninh Thiên Vũ rồi nhanh tróng xoay người rời đi, hắn đi theo nối mà Nhạc Nhi dẫn đường cho hắn cùng với việc hỏi đám hạ nhân khác ven đường.
Sau một hồi đì loạn hắn cũng ra tới cửa chính của Ninh Phủ.
Sau khi Lạc Trần rời đi không lâu, nha hoàn bên cạnh Ninh Thiên Vũ là Ninh Nhạc chợt lên tiếng.
“Tiểu thư, người có vẻ khá coi trọng Lạc Trần?”
Kèm theo câu hỏi đó là ánh mắt đầy ẩn ý của Nhạc Nhi nhìn về phía Ninh Thiên Vũ.
Nhưng đối với ánh mắt trêu đùa của nha hoàn, Ninh Thiên Vũ vẫn giữ vẻ điểm tĩnh, thản nhiên đáp.
“Quả thật ta có chút xem trọng hắn, người xuất thân thấp kém lại, lại có hoàn cảnh không tốt.
Đúng là ta có ý định giúp hắn cải biến chút vận mệnh bản thân mình”
“Tiểu thư, đó là do người có tấm lòng lương thiện quá thôi, thiên hạ rộng lớn, lại có rất nhiều người bị yêu thú, dị tộc hại cho tan cửa lát nhà, rơi vào hoàn cảnh khốn khó.
Người là xao có thể quản hết được?”
“Nhạc Nhi, ngươi còn không hiểu ta xao? Ta tuy có chút không đành lòng với những người có hoàn cảnh không tốt, nhưng ta cũng đâu có thể làm việc tốt như vậy mãi.
Chỉ là Lạc Trần, hắn cho ta cảm nhận được một thứ cảm giác rất lạ.”
“Được rồi, không nói chuyện này nữa, đến lúc ta cần đi tu luyện rồi”
Dứt lời Ninh Thiên Vũ niền quay người vào trong phòng, bỏ một minh nha hoàn của mình ở lại.
“Tiểu thư người cần gì phải khiến bản thân phải tu luyện khắc khổ như vậy.
Dù ngươi có tu vi cũng đã cao như vậy rồi, trong Phú Xuân thành này, làm gì còn có ai có thiên phú lợi hại hơn người”
Nói rồi nàng cũng theo sau tiểu thư vào trong phòng rồi đóng kín cửa ra vào.
Còn bên phía Lạc Trần, do Ninh phủ rộng lớn, hắn lại ít khi đi lại tỏng phủ lên đường đi trong phủ đối với hắn chẳng khác nào một mê cung.
Nhưng sau một hồi hắn hỏi đường đi của người khác, rốt cục cũng tìm được cửa chính của Ninh Gia.
Trước mặt Lạc Trần, đập vào mắt hắn là một cái cổng rộng lớn được sơn một màu đỏ chói lộng lẫy, bên cửa còn có bốn người đàn ông cao to lực lưỡng đang canh cổng.
Bên cạnh, vài chục mét lại có một tốp năm, sáu người tay cầm binh khi đi tuần cha niên tục.
Cảnh quan cùng với kiến trúc to lơn đó tạo thành một tràng cảnh hết sức đặc thù, như những bộ phim cổ trang mà hắn tiền thân đã xem qua vô số lần.
Lạc Trần quan sát, hắn kinh người phát hiện, bốn người thủ vệ gác cổng mặc giáp sắt kia vậy mà ai nấy đều có tu vi luyện thể lục, thất trọng trở nên, Lạc Trần kiêng kỵ nhìn qua bốn người họ, thầm cảm thán trong lòng.
“Đúng là gia tộc lớn có khác, ngay cả mây tên gác cổng cũng đã có tu vi kinh người như vậy rồi.
Không biết nhưng cao thủ chính thức của Ninh Gia niệu còn lợi hại tới đâu”
Nghĩ lại trong lòng, hắn cũng cảm thấy thật hiếu kỳ, vì vừa rồi khi gặp Linh Thiên Vũ, hắn cũng đã có ý quan sát nàng ta.
Nhưng kỳ là hắn có thử một vài cách trong truyền thừa của Huyền Linh Thánh Vương để quan sát nhưng vẫn không nhìn ra được thực lực sâu cạn của Ninh Thiên Vũ.
Tuy nhiên hắn hiện tại tu vi có hạn nên chỉ sư dụng được những bí pháp thấp kém, nếu như tu vi của hắn lợi hại hơn chút, hắn tin rằng bản thân nhất định có thể quan sát được sâu cạn của nàng ta.
Cố ghắng bổ hết những suy nghĩ linh tinh trong đầu, hắn nhanh tróng tiến tới đại môn của Ninh Phủ hướng ra ngoài đi tới, nhưng chưa đi được mấy bước, hắn đã bị chặn lại hỏi.
“Người tới là ai, ra phủ có việc gì, lệnh bài thân phận đâu”
“Ha ha, các vị đại ca ta là thuộc hạ của nhị tiểu thư, phục mệnh người ra phủ làm việc, mong các vị thông cảm”
Lạc Trần lấy tấm lệnh bài mà Ninh Thiên Vũ đưa cho mang ra.
Nhìn thấy tấm lệnh bài đó, tên nam tử to lớn cũng nghiêm túc nhìn chằm chằm vào tấm lệnh đó một hồi, khi xác định đó là thật thì mới nhìn Lạc Trần vui vẻ nói.
“Ha ha, không ngờ tiểu huynh đệ đây là người của nhị tiểu thư, đã đắc tội rồi.
Người đâu mau mở của để vị huynh đệ đây ra ngoài phục lệnh, nếu làm chậm trễ đại sự của tiểu thư, ta và các ngươi không gánh nổi đâu”
Thấy thái độ của hộ thay đổi nhanh như vậy.
Trong lòng Lạc Trần cũng càm thấy buồn cười, đúng là có đại thụ che bóng, làm gì cũng thuận lợi hơn.
Không để ý tới đám thủ vệ, Lạc Trần bình tĩnh đi ra khỏi đại môn Ninh phủ, đây là lần đầu tiên hắn ra khỏi Ninh Phủ sau một năm sống ở đây.