Lạc Thiên Tiên Đế

Vũ Thiên Long thân hình phiêu phù tại tam trọng thiên, quắc mắt nhìn tấm màn ánh sáng câu thông thiên địa mà nội tâm không khỏi dâng lên thổn thức.

Đúng lúc này một luồng uy áp mênh mông từ trong tinh không ầm ầm tràn tới, áp chế tiếng gầm thét cuồng bạo của ngàn vạn tu sĩ quốc ngoại bên ngoài kết giới trận pháp, tiếng ầm vang tràn tới, cuối cùng ngưng tụ tại ánh mắt của toàn bộ tu sĩ nơi này.

Chợt thấy trong tinh không có một tòa lầu các màu đen khổng lồ, sừng sửng xuất hiện, tòa lầu các này quá lớn, giống như bản thể một cái tu chân tông môn hoàn chỉnh vậy, bốn phía tràn ngập sương mù vô tận, khiến cho người ta nhìn lại mà cảm thấy mông mị mơ hồ.

Bốn phía quanh lầu các lơ lửng mấy ngàn tu sĩ, đám tu sĩ đều mặc hắc y, ấn ký trên mi tâm đồng dạng giống nhau như đúc là một thanh tiểu kiếm màu đen tuyền, mỗi một tu sĩ mặc hắc y đều tỏa ra khí tức băng hàn tới cực điểm, thần sắc lạnh lùng, lơ lửng bên ngoài lầu các màu đen kia, chậm rãi theo nó tiến về phía trước.

Một luồng sát khí nặng nề phủ tinh không.

” Là Hắc Kiếm tộc, Chiến Thần Điện! “

” Nghe đồn mỗi một tu sĩ trong Hắc Kiếm tộc này đều có tu vi cực kỳ kinh khủng, tu hành phá hồn nhất kiếm, uy lực kinh người a!”

” Hắc Kiếm tộc ở đây, như vậy đại điện này chính là Chiến Thần Điện của Vu Tiên hội rồi, không ngờ được trận chiến đầu tiên mà Vu chủ đã cho một trong tứ điện ra mặt “.

Tòa lầu các khổng lồ màu đen kia chậm rãi bay tới gần, uy áp truyền ra càng nhiều, bao phủ bốn phương tám hướng, khiến cho hư vô vặn vẹo, ngàn vạn tu sĩ đều phải nuốt xuống nước bọt đồng thời cung kính vái ra một cái.

” Tham kiến Chiến Thần Điện! “


Tiếng nói của ngàn vạn tu sĩ trào dâng như sóng cồn.

Bên ngoài kết giới Đông Hải, bên kia quốc ngoại, tòa lầu các khổng lồ này chậm rãi dừng lại, đám tu sĩ thân mặc hắc y ở bốn phía vẫn như cũ thần thái lạnh lùng không nhúc nhích.

” Tuân theo mệnh lệnh của Vu Chủ, lão phu Hình Thiên tới đây đốc chiến ”

Một tiếng nói tang thương hỗn tạp từ trong lầu các màu đen chậm rãi truyền ra, thanh âm này còn để lộ một luồng uy áp kinh thiên động địa khiến cho tiếng hò hét của ngàn vạn tu sĩ đều bị triệt để áp chế xuống.

” Hiện tại lão phu sẽ dùng hương hỏa quốc gia, mở kết giới Đông Hải này, chiến tranh bắt đầu “

Thanh âm già nua kia lại tiếp tục truyền tới, dường như còn kèm theo tiếng thở dài trầm muộn, ngay sau đó, một luồng ánh sáng màu đen từ trong lầu các lóe lên, lao thẳng vào thiên không.

Đây là một thanh kiếm, một thanh kiếm trong suốt.

Kiếm dài bảy thước, rộng chừng tám tấc, toàn thân trong suốt, tỏa ra ánh sáng chói mắt, trên thân kiếm còn tràn ngập lực lượng hương hỏa, khiến cho bên ngoài tinh không nhìn lại mường tượng hiện lên một cảnh tượng hư ảo vặn vẹo.

Trong cảnh tượng hư ảo, có thể thấy một quốc gia hương hỏa, trong hương hỏa giới có ngàn vạn bá tánh đang ngồi khoanh chân tĩnh tọa, điên cuồng hiến tế hương hỏa bản thân.


Đồng thời với sự xuất hiện của thanh kiếm trong suốt, bên trong đại kết giới lúc này có một cái khe theo không gian vặn vẹo đang chậm rãi bị oanh mở ra.

Nam Bộ Càn Khôn Tông.

Nơi đây tiên khí lượn lờ, mây lành tỏa sáng vạn trượng, mặt đất còn có một tòa tiên sơn, sơn vân bao phủ, trên đỉnh núi lúc này có một nữ tử.

Nữ tử thoạt nhìn giống như phụ nhân, tướng mạo mặc dù không tuyệt đẹp nhưng lại có một luồng khí tức ung dung cao quý tỏa ra, nàng mặc cung trang, trên mi tâm ẩn hiện một loạt những điểm tròn li ti màu đỏ.

Ngẩng đầu nhìn bầu trời, đôi mắt nữ tử này lóe lên hàn quang, ngọc thủ nhấc lên điểm về phía trước, lập tức liền có một thanh ngọc kiếm biến ảo ra.

Trên ngọc kiếm có một đóa hoa, vốn là vật hư ảo nhưng giờ phút này bị nữ tử điểm vào dường như được ban cho tính mạng, lập tức sống động hẳn lên.

Nó vươn mình nở rộ, chín cánh hoa xoay tròn, rơi xuống tạo thành một cơn lốc, lao thẳng lên bầu trời, biến mất hoàn toàn.

Nữ tử trầm giọng nói, tay trái gỡ từ trên đỉnh đầu xuống một cây thoa vàng, nhẹ nhàng vung về phía trước: ” Đại Việt phát sinh biến sự thì có ở tận cùng Nam Bộ cũng không thể thoát khỏi phiền phức, bốn vị lão huynh, Kiều Nguyệt Nga đến “.

Thanh âm vừa dứt bóng hình nàng liền trở nên mờ nhạt, sau đó vô thanh vô thức biến mất chỉ để lại trong đất trời thoang thoảng một cỗ mùi hương nhàn nhạt.


Vọng Tiên Sơn, Tam Linh Tử ánh mắt đồng loạt hướng lên bầu trời, có một cỗ lực lượng thúc dục, lôi kéo, tựa hồ sinh mệnh tương liên từ Đông Hải réo gọi, bọn hắn ba người một bước thuấn di biến mất.

Hoành Sơn, Lý Trác Thần ung dung ngồi uống rượu dưới gốc cây Tuyết Tùng, mấy tháng nay hắn cũng cảm nhận được kinh biến mãnh liệt phát sinh, lúc này theo thanh âm oanh minh vọng về từ Đông Hải, Lý Trác Thần chợt thở dài, sau đó tại chỗ biến mất.

Cửu trọng thiên, phía trước bảy cây đèn lồng màu đỏ, Đại Bảo vẫn trầm mặc ngồi im, thời điểm từ sau khi Vũ Thiên Long rời đi đã trôi qua ba tháng, hắn lạnh lùng hướng mắt lên tinh không, trong miệng lẩm bẩm thứ gì đó, rốt cuộc xoay người phi thân biến mất.

Trấn Đông Lâm, ba lão già Nạp Đặc cải trang thành dân thường trà trộn vào bên trong thành thị, theo thanh âm oanh minh vọng lại, bọn họ đều tỏ ra cực kỳ nghiêm túc, riêng phần mình ngưng thần nhìn về phương bắc.

Hoang Cổ Chi Địa, sau khi Vũ Thiên Long rời đi, có một cái thân ảnh già nua đang cẩn thận tiến vào, hắn là Vũ Thiên Bá.

Vạn Kiếm Tông, đệ tử toàn tông trước sơn môn tập kết, số lượng mấy ngàn người, Thiết Trụ cùng hai huynh đệ họ Võ tỏ ra vô cùng phấn khích, Công Tôn Uyển thân mang cẩm tú y phục, vai đeo trường kiếm, khí tức băng thanh ngọc khiết, xinh đẹp tuyệt luân.

Chấn động của kết giới Đông Hải truyền vào quốc nội, trong ánh mắt của Vũ Thiên Long, hắn nhìn thấy rõ ràng tấm màn tạo thành đại trận kia lúc này tựa hồ trở nên hỗn loạn, dường như có một luồng lực lượng đang muốn xuyên thấu, mạnh mẽ tiến vào.

Thần sắc Vũ Thiên Long đại biến.

Giờ phút này quốc nội Đại Việt còn chưa thực sự chuẩn bị xong cho chiến tranh, với tâm trí của Vũ Thiên Long hắn liếc mắt một cái cũng có thể dễ dàng nhận biết, biến hóa kỳ dị của kết giới Đông Hải hiển nhiên là phát sinh từ bên ngoài,do tu sĩ quốc ngoại Bắc Thiên Hoa Hạ đã triển khai đủ loại thủ đoạn, muốn khai mở đại trận đánh vào.

Kết giới Đông Hải là một thanh kiếm hai lưỡi, nó phong kín hương hỏa của quốc nội, khiến cho tu vi tu sĩ quốc nội không thể so sánh với tu sĩ ngoại quốc, hầu như đã tự mình chặt đứt căn cơ của chính mình.

Nhưng đồng thời nó cũng gián tiếp có tác dụng bảo vệ nhất định, dù là đi vào hay đi ra đều cực kỳ gian nan.


Đúng lúc này thì Đông Hải vang lên những tiếng động kinh thiên, trận hồn trận pháp dường như đã bị rút ra vậy, một cái bóng chim Lạc mờ ảo bay vút lên cửu thiên, cất tiếng hót dài bi thống, cảnh tượng này nếu nhìn từ quốc ngoại lại càng thêm rõ ràng.

Sát khí trong mắt Vũ Thiên Long lóe lên, sát khí vốn từ sau khi hắn giết đến Hắc Ám Đế Thành đã tiêu tán bớt lúc này lại ầm ầm trào dâng, tại thức hải, phân hồn Diệt Thế Đạo, một tia sát lục bổn nguyên không biết dùng đến phương thức kinh khủng gì, mạnh mẽ mà tăng trưởng.

” Giết! Giết hết thảy những kẻ xâm lấn “.

Đây là một trận chiến, mà trong chiến tranh thì không có nhân tính hay đạo đức, lúc này hắn hoàn toàn có thể rời đi, nhưng Vũ Thiên Long không thể làm như vậy.

Đây là một trận quốc gia chi chiến, ngoại quốc lân bang hung hăng xâm lấn, vì gia viên, vì cố hương, vì vinh quang của bản thân tu sĩ Đại Việt, hai mắt Vũ Thiên Long đỏ bừng, trong con ngươi mắt trái mơ hồ ẩn hiện bóng dáng Hứa Vân Phi.

Sát lục cả đời hắn cũng đều là vì bản thân, vì điên cuồng, vì chấp nhất, vì mẫu thân bị người ta dồn đến con đường chết, càng là vì cánh tay bị địch nhân chặt bỏ, Hứa Vân Phi gào thét, đại biểu cho Vũ Thiên Long gào thét, bất kể là ai, bọn hắn đều là con dân Đại Việt, có lòng yêu nước mặn nồng, có sự tự tôn dân tộc cao như núi.

Giờ phút này theo thời thế, theo sự điên loạn, theo phong bạo nhất tề quật khởi, cũng vì vậy nghịch tâm phân thần đạt điều kiện triệt để dung hợp một cách hoàn mỹ nhất, tu vị Vũ Thiên Long cũng trực tiếp nhảy vọt, tiến cảnh đến Hợp Đạo hậu kỳ.

” Phạm Đại Việt! Chết! “.

Một trận chiến này không biết sẽ kéo dài bao lâu, có lẽ hắn sẽ tử vong, có lẽ hắn sẽ mất đi cơ hội thực hiện tâm niệm một đời, nhưng giờ phút này vì bản thân, vì gia đình, vì đại nghĩa, hắn phải đánh.

Kết giới Đông Hải rốt cuộc cũng sụp đổ xuống, tựa hồ thủy tinh giòn tan đổ vỡ, cả bầu trời trong sát na ngập tràn tinh quang, tinh quang này lại theo phong bạo như bồ công anh lan tỏa về bốn phương tám hướng.

Kiêu dương lặn, chiến dương hiện, hôn ám bao phủ, thiên địa oanh minh, hư vô chao đảo, một tiếng sét ngang trời tựa hồ tiếng trống trận mở màn, hoặc giả khúc dạo đầu của một hồi tuyệt thế chiến tranh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận