“Lạc Lãnh Thần , hôn nhân của chúng ta ở trong mắt anh , thật sự chỉ là một trò chơi?” An Nhiên bình tĩnh hỏi , dường như chỉ là vì một kết quả của hắn , chỉ có cô mới cảm nhận được sự run rẩy dưới thần sắc bình tĩnh , đau nữa , cũng không bù được đau đớn lúc này .
Lạc Lãnh Thần nhìn bộ dạng bình tĩnh cứng ngắc này của cô , rõ ràng cô rất im lặng nhìn hắn , nhưng lại áp lực khiến cho hắn không thở nổi , nhưng mà , chẳng phải hồi trước kêu cô ly dị như vậy là điên sao? Không phải cô luôn nói yêu hắn sao ? Tại sao lại không chút tức giận ?
Lạc Lãnh Thần cười , đáy mắt có vở vỡ vụn khó hiểu: “Đúng , trò chơi , chẳng qua chỉ là một trò chơi thôi.”
Khi hắn nói ra những lời này chẳng qua chỉ bởi vì nhất thời xúc động , nhưng sau này , mỗi lần lần nghĩ lại , hối hận nhất chính là một câu này.
“Thì ra , chẳng qua chỉ là một trò chơi.”
An Nhiên ảm đam đạm nhắm hai mắt lại , bên tai ầm một tiếng nổ vang , cô nghĩ , hẳn là tiếng cõi lòng tan nát đi.
“Lạc Lãnh Thần , từ hôm nay trở đi , trong lòng An Nhiên tôi , không bao giờ có anh tồn tại , nhớ kỹ , một chút cũng không có.”
Cô lẳng lặng nói , thậm chí còn ngoan ngoãn nằm trên giường , Lạc Lãnh Thần hung dữ nhìn cô , cô nói gì vậy ? Chẳng lẽ từ nay về sau trong lòng cô thật sự không còn một chút vị trí nào của mình ?
Nhận thức này khiến trái tim Lạc Lãnh Thần rơi xuống , sau đó là lửa giận khôn cùng , chết tiệt , cô đang có ý gì ? Cứ như vậy dễ dàng xoa hắn khỏi trái tim cô sao?
Hai tay hung hăng bóp chặt bả vai An Nhiên , thậm chí còn cố ý tăng thêm lực đạo làm cô nhăn mày kêu đau mới cảm thấy được cô bây giờ còn có một chút bận tâm , Lạc Lãnh Thần điềm nhiên nói: “An Nhiên , như vậy mà cô đã muốn quên tôi sao?”
An Nhiên nhìn thẳng vào hắn , châm chọc cười , hiện tại , cô còn sợ hãi cái gì , thứ sợ mất đi nhất đã không còn , cô còn có cái gì phải sợ?
Nự cười châm chọc của cô nhìn trong mắt Lạc Lãnh Thần lại như cười nhạo hắn , nhớ lại bức thư trong email , cô thật sự có người ở bên ngoài cho nên mới quyết định muốn quên hắn ?
“Bằng không thế nào ?” Sự chua xót càng lớn hơn trong mắt An Nhiên , trái tim , đã đau tới chết lặng “Lạc Lãnh Thần , anh không cho tôi được tình yêu , không cho tôi được vui vẻ.”
Nếu những gì tôi muốn anh đều không cho tôi được , vì sao tôi không buông tha cho chính mình , quên đi anh , tìm một nơi có ánh mặt trời ấm áp?
Lạc Lãnh Thần đột nhiên nở nụ cười , trong mắt loé lên ý muốn huỷ diệt , hắn bóp chặt cổ cô , trong mắt tràn ngập bão tố : “An Nhiên , cô muốn tình yêu muốn vui vẻ , nhưng tôi đây chỉ muốn chô chịu đựng bóng tối!”
Nói xong , không đợi An Nhiên phản ứng hắn đè thân xuống , lửa giận tràn ngập làm hắn mất đi khống chế , chỉ có ham muốn đoạt lấy liên tục đoạt lấy , không cho cô được ánh sáng , tôi liền cho cô bóng tối vĩnh viến không thể quên , như vậy …. Sẽ khiến cô không thể xoá đi hình ảnh của tôi trong tim cô .
Nuốt một ít khổ sở trong lòng xuống , Lạc Lãnh Thần mang theo bóng tối của mình cắn nuốt An Nhiên , hai người , cứ như vậy rơi vào vực sâu thương tổn .
Lúc An Nhiên tỉnh lại bên ngoài đã là giữa trưa , nếu không nhờ ánh mặt trời chiếu qua tấm màn hắt lên trên mặt cô , có lẽ cô còn tưởng mình ngủ đến tận chiều .
Thân thể đau nhức như đã từng quen , cô chết lặng , không chỉ là thân thể mà cả trái tim , trên gương mặt trắng bệch có nụ cười nhạt mỉa mai , trước kia khi kết hôn hai người mới làm một lần duy nhất . Yêu là bởi vì hắn say rượu , đem cô nhầm thành một người khác , sau khi ly hôn , hắn lại không coi thường ép cô gào thét đến nửa đêm , thật đúng là một động vật kỳ quái .
Lạc Lãnh Thần đã đi , có lẽ là sau khi phát hiện tối hôm qua tối hôm qua quá xúc động nên đã đi , có lẽ là bởi vì chuyện khác , quản hắn làm gì , từ nay về sau , Lạc Lãnh Thần không bao giờ … dính dáng ánh hướng đến tâm tình , trái tim của cô nữa . An Nhiên vùi đầu vào bên trong bồn tắm , ngày hôm nay coi như mình đã thấy rõ tính cách của hắn , cảm giác yêu say đắm kia , cũng biến mất hầu như không còn nữa rồi .
Sau khi rửa mặt xong An Nhiên nằm trên sô pha xem TV , cũng không định rời đi ngay lập tức , thân thể của cô còn hơi đau , không đi được đường xa , mà ở trong phòng này có rất nhiều thứ để ăn , cô dứt khoát ở đây nghỉ ngơi một chút .
Cắn bánh mì , An Nhiên nhàm chán xem tin tức , đột nhiên , môt tin tức hấp dẫn đập vào mắt cô:
Giảng viên xx đại học xx bị tình nghi giảng dạy luận văn ăn cắp , đã bị trường học tạm thời cách chức…
Bánh mì An Nhiên cắn vẫn ở trong miệng quên cả nuốt xuống , trên màn hình là bố của cô …
Ăn cắp luận văn … An Nhiên chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển , cảm giác lạnh lẽo trào ra từ đáy lòng …