Ai zô , đây không phải là cơn mưa nhỏ à *? Đang đuổi ai vậy? Có người cướp đồ của ngươi hả? Bác gái bị tiếng la của Liên Tư Vũ làm ồn, tựa vào cửa mỉa mai Liên Tư Vũ.
Nói đến tên nguyên chủ, chính là được một lão ma tu nhặt trong một vỏ trứng! Đúng vậy! Vỏ , Trứng!
Lúc đầu người ta gọi là Cẩu Đản ( Trứng chó?) , sau đó nguyên chủ thấy tên này không êm tai, liền tự mình sửa.
Y dám đánh cược, cái tên của nguyên chủ là hai hệ thống nhà y động tay động chân.
Nhân duyên của nguyên chủ không quá tốt, nhưng cũng không đến nỗi tệ, mọi người xung quanh thương hại thì có thể bố thí chút thức ăn, chán ghét thì chửi mắng vài câu, nhưng cũng không đánh đập hành hạ gì.
- Trương tỷ tỷ, tỷ còn không biết gia cảnh nhà ta sao? Đạo tặc đi vào cũng uổng công, ta chỉ là thấy một bóng đen khả nghi nên đuổi theo thôi.
Liên Tư Vũ ngây ngô nịnh nọt, gọi một đại thẩm trăm tuổi bằng tỷ tỷ.
Được gọi là "tỷ tỷ" , Trương thẩm thẩm vui mừng ra mặt.
- Ai dô, cái miệng của ngươi lúc nào cũng ngọt như vậy, nhà ta vừa có chút bánh bao, cho ngươi một cái.
Trương thẩm thẩm chư miệng cười duyên, sau đó quay vào nhà lấy cho y một cái bánh bao nóng hổi, nhìn là biết vừa ra lò.
-Đa tạ Trương tỷ tỷ, tỷ thật là chim sa cá lặn , sắc nước hương trời !
Liên Tư Vũ vừa ôm báo bao vừa vui vẻ chạy về nhà.
Để lại Trương thẩm thẩm cười tự luyến.
Và trong góc tường tối tăm nào đó, có một bóng người mặc áo choàng, dùng ánh mắt vừa thương tiếc vừa thâm tình nhìn y.
Người kia lẩm bẩm.
- Liên, đệ về rồi, về rồi...
thật tốt, cuối cùng đệ cũng về rồi...
...
Hôm nay Liên Tư Vũ quyết định đi vào Ma Thú Sâm Lâm tìm đồ vật để bán, chứ nếu vẫn móc túi như nguyên chủ...
Thôi thôi ! Không nghĩ nữa!
Liên Tư Vũ cơ hồ lục tung căn nhà rơm để tìm kiếm thứ gì đó có tác dụng.
Cuối cùng tìm được một cái giỏ rách...
Liên Tư Vũ nhìn lỗ hổng to tướng trong giỏ, một làn nữa thở dài.
Nhân sinh thực khổ sở!
Y nhảy lên nóc nhà, lấy rơm về vá giỏ, sau đó tự tin đi vào Sâm Lâm.
Tự tin là thế, nhưng thực tế đã tát vào mặt Liên Tư Vũ một cú thật mạnh.
- Đây là tình trạng gì.
Liên Tư Vũ quơ quơ bàn tay bán trong suốt, lại nhìn thân thể của nguyên chủ bị ngã cách đó không xa.
[ Độ dung hợp không đủ, trong quá trình sử dụng thân thể sẽ xuất hiện vài vấn đề, ví dụ hồn rời khỏi xác, không thể điều khiển thân thể...]
Liên Tư Vũ ngồi xổm trừng mắt nhìn thân thể vô hồn.
Tâm tình rất thấp.
Nhìn nhìn nửa buổi, vẫn không thể làm gì.Nhưng y có một phát hiện nho nhỏ.
Dung mạo của nguyên chủ...
bị chính nguyên chủ bôi đen như phân.
Ma Thú Sâm Lâm nguy hiểm, cho nên Liên Tư Vũ "hồn rời khỏi xác" trở thành con mồi béo bở của vài loài động vật nhỏ.
Thể chất nguyên chủ luôn thu hút vài động vật ăn thịt, y không biết , xung quanh còn có rất nhiều ma thú đang nhòm ngó y,nhưng bị mục tiêu nhiệm vụ của y liều chết ngăn cản, chỉ là cuối cùng vẫn có cá lọt lưới, một con rắn nhỏ nhân cơ hội Thương Huyền bị mấy con ma thú khác kìm chân, đã bò lại...
[ Đinh! Xét thấy Túc Chủ không tránh con rắn nhỏ, khiến ngài bị nó cắn chết, nên tiến hành lần kéo ngược thứ n! (thứ lỗi , quên nó là lần thứ mấy rồi.)]
Liên Tư Vũ rũ mắt nhìn giỏ rách trên tay, lại nhìn Ma Thú Sâm Lâm cách mình vài bước chân, lòng cực kỳ buồn bực!
Lúc đó ta có tránh được đâu!
À mà thôi...
- Có cách nào tăng độ dung hợp của vị diện này không?
[ Có đó...
]
Mắt hơi sáng lên.
[ Lan Tước chủ nhân đồng ý thì có thể.]
-...
- Tiểu Ác Ma, ngươi không còn là Tiểu Ác Ma thương ta nữa, ngươi biết đùa ta rồi!
[Đinh! Độ hảo cảm +1.
Độ hảo cảm hiện tại 81.]
Đã lâu chưa nghe thanh âm này, Liên Tư Vũ hiển nhiên có chút sững sờ.
Liên Tư Vũ quay mặt nhìn quanh, không thấy bóng ma nào hết.
Vậy nên độ hảo cảm tăng kiểu gì?!
Ô ô.
Mục tiêu nhiệm vụ càng ngày càng bệnh!Thực đáng sợ!
Cứ có cảm giác bị nhòm ngó từ chỗ tối...
Liên Tư Vũ xoa xoa hay tay, quyết định vứt bỏ giỏ rách, chạy về nhà!
Mở cửa ra, thấy bên trong tràn đầy ma tinh...
Liên Tư Vũ :...
Trong trường hợp này, y thực sự chỉ có thể ba chấm!
- Tiểu Ác Ma, có thể cho ta biết số ma tinh này từ đâu bay đến không?
[ Ta biết nè Túc Chủ! Là mục tiêu nhiệm vụ đưa cho người đó!]
Tiểu Thiên Sứ chen vào soát độ tồn tại.Nó trở về rồi nha! Sao Túc Chủ không gọi nó?!
Quạ quạ...
Trời thu gió lạnh, lá vàng bay bay, quạ kêu loạn xạ, lòng người hóa đá.
Lạnh quá.
Liên Tư Vũ ôm lấy chính mình , yên lặng run rẩy.
Mục tiêu nhiệm vụ lần này cổ quái quá!!!
Nhưng mà...
Khóe môi hơi câu lên, ánh mắt chứa đựng ánh vàng lấp lánh.
Ma tinh nha!
Còn là ma tinh thượng phẩm!
Ông trời ơi!
Ta giàu to rồi!!!
Coi như nể mặt số ma tinh này, ta sẽ không để ý vụ mục tiêu nhiệm vụ chạy trốn ta nữa!
Ặc...
Cười vui quá, hồn lại rời khỏi xác...
.