Lạc Trì


Diệp Khâm đã lâu không xuất hiện trong câu lạc bộ của nhà Lưu Dương Phàm, nên hôm nay cậu cùng bạn bè chơi high cả tối.“Cậu tự tính xem, đã bao nhiêu lâu không đến đây chơi rồi, bọn tôi còn tưởng cậu hoàn lương rồi cơ đấy.” Triệu Dược nhả khói thuốc ra, nói.Diệp Khâm đã lâu không ngửi thấy mùi thuốc, đột nhiên ngửi phải lại thấy không thích ứng lắm, cậu nhíu mày dịch sang bên cạnh: “Tuần trước bị cảm, đều nằm bẹp dí ở nhà không đi đâu được đây.”
Chu Phong nói: “Cái này tôi có thể làm chứng, mỗi một mùa đông A Khâm đều bị cảm đến mấy lần, hơi tý là lên cơn sốt nhẹ, xin nghỉ học là chuyện thường như cơm bữa.”
Lưu Dương Phàm đung đưa ly rượu trong tay, cười nói: “Còn tưởng cậu xin nghỉ để đi theo đuổi học bá kia rồi chứ, Triệu Dược cá với tôi cậu không trụ nổi qua tháng này đâu, thế nên đừng làm tôi thất vọng nha.”
Nhắc đến đề tài này, Diệp Khâm liền thấy mệt mỏi không có hứng thú nữa, ngón tay giơ lên chỉ vào chai rượu vang trên bàn: “Cho tôi một ly.”
Triệu Dược ngậm điếu thuốc trong miệng, vừa rót rượu vừa nói: “Này, gặp khó khăn à? Tranh thủ có mấy anh ở đây, nói ra để mọi người cùng phân tích xem nào.”
“Phân tích cái gì?” Tôn Di Nhiên đi ra từ chỗ đám người đang chơi trên bàn bi-a, chọn chỗ gần Diệp Khâm nhất ngồi xuống, tò mò hỏi, “A Khâm đang theo đuổi cô nào à?”
Triệu Dược cười khúc khích: “Đúng đó, đang theo một em, Di Nhiên mau dùng kinh nghiệm bản thân chỉ chiêu nào cho cậu ta đi.”
Sắc mặt Diệp Khâm càng khó coi hơn, Tôn Di Nhiên tưởng thật, ấn lại bả vai Diệp Khâm, nói: “Là ai đấy? Ai mà dám lừa gạt Tiểu Khâm xinh đẹp của tôi rồi chạy mất thế? Còn có vương pháp hay không?”
Diệp Khâm bị cô ấy lắc đến choáng váng cả đầu óc, phải giơ tay lên thề thốt là không có em nào cả, Chu Phong cùng Lưu Dương Phàm cũng làm chứng thay nên Tôn Di Nhiên nởi nửa tin nửa ngờ mà buông tha cho cậu.
Tranh thủ lúc bọn họ đi đánh bi-a, Diệp Khâm lấy lý do không khỏe mà ngồi lại cùng Tôn Di Nhiên, hỏi: “Nghe đâu, là cậu theo đuổi trước cái người họ Trình… chính là học bá đó ấy, có lưu số điện thoại của anh ta không?”
Tôn Di Nhiên cắn hạt dưa nói: “Có lưu.”
Diệp Khâm không đợi được, lại hỏi tiếp: “Anh ta có gọi cho cậu không?”
Tôn Di Nhiên đã thoát khỏi bóng tối của việc thất tình, nên trả lời cực kỳ thẳng thắn: “Không có.”
Diệp Khâm thở phào mà không có lý do, dường như rốt cuộc cũng bảo vệ được thể diện của mình.

“Cậu hỏi cái này làm gì?” Tôn Di Nhiên bỗng nhiên nhanh trí: “Tôi biết rồi, em mà cậu thích cũng thích anh ta phải không?”
Diệp Khâm lườm một cái, đó là Chu Phong được chưa?
Nghĩ lại thì bản thân cậu cũng chẳng có chỗ nào tốt hơn, lon ton theo đuổi đã lâu như vậy, số điện thoại cũng để lại không cần mặt mũi gì nữa rồi, mà tên kia còn chưa bao giờ đáp lại, chứ đừng nói là chủ động.

Thiệt cho cậu nín nhịn bao ngày nay, mỗi ngày đều đợi một cú điện thoại.
Diệp Khâm ngay cả đến phản ứng nghe điện thoại cũng nghĩ xong rồi—— đầu tiên là phải để nó vang lên năm lần, không thể để đối phương phát hiện ra là cậu đang chờ cú điện thoại này được, lúc nghe máy còn phải ngáp một cái, làm bộ vừa nãy là do đang ngủ bị điện thoại đánh thức nên cực kỳ không vui, như vậy đối phương sẽ áy náy sẽ đồng ý với yêu cầu có hơi quá đáng xíu xiu của cậu.
Giống như lần trước ở quán ăn, cậu chẳng qua là chỉ rửa vài cái bát mà Trình Phi Trì đã mềm lòng chúc cậu sinh nhật vui vẻ, căn bản còn không biết hôm đó thật ra không phải là sinh nhật của cậu.
Diệp Khâm vì thế mà cảm thấy đắc chí, cậu nghĩ thầm trong lòng chiêu này quả nhiêu hữu dụng, cho nên mới bày ra kế hoạch chi tiết dáng vẻ nghe điện thoại phải như thế nào.

Nhưng bây giờ mọi việc đã chuẩn bị xong, lại không liệu được tên kia căn bản là không gọi cho cậu.
Thật quá mất mặt, Diệp Khâm căm giận nghĩ, tôi biết số của anh nhưng tôi cũng không gọi cho anh đâu, xem ai nhịn giỏi hơn ai nào!
Lý tưởng thì tốt đẹp là thế, nhưng thực tế là, chỉ cần sau ba ly rượu Diệp Khâm đã không khống chế được tay mình mà lôi điện thoại trong túi ra, cạch cạch ấn số điện thoại mà cậu đã thuộc nằm lòng, cuộc gọi vừa mới kết nối đã rống lên: “Alo, anh là ai đấy!”
Gọi điện thoại cho người ta mà còn hỏi người nhận là ai, có thể làm ra được chuyện này chỉ có Diệp tiểu thiếu gia sau khi say rượu mà thôi.
Đầu bên kia điện thoại yên lặng trong chốc lát, lạnh lùng đáp: “Trình Phi Trì.”

Ba chữ này dường như có ma lực gì đó, khiến cho đầu óc Diệp Khâm càng mơ màng hơn.

Cậu nằm úp sấp ra ghế sopha, chiếc cằm gác lên một cái gối ôm mềm mại, nheo mắt lại hỏi: “Anh đang ở đâu đấy?”
Giọng nói này nói êm dịu liền êm dịu, khiến người ở đầu dây bên kia không cáu được mà phải bất đắc dĩ trả lời: “Ở nhà.”
“Anh… tại sao anh không, không…” Diệp Khâm lắp bắp hồi lâu, miễn cưỡng mãi mới nói được một câu rõ ràng, “Tại sao không… không tìm tôi đi chơi.”
Nghe thấy những lời nói với tính khí trẻ con này, Trình Phi Trì cũng không giữ vững được sự lạnh lùng của mình nữa, anh cười thầm một tiếng, tên nhóc con này nửa đêm canh ba gọi điện đến chỉ vì muốn chất vất anh sao không chơi với cậu.
Cảm giác bực bội vì bị đánh thức lặng yên tan đi, Trình Phi Trì kiên nhẫn hỏi Diệp Khâm: “Cậu thì sao, đang chơi gì thế?”
Diệp Khâm nghiêng qua đến lệch cả cổ liền đổi một tư thế khác đỡ mất công mất sức chống đỡ hơn, đôi mắt vẫn cứ không mở ra: “Tôi đang chờ qua năm mới… đánh bài, cắn hạt dưa, uống rượu, bi-a nữa… còn có, còn có cái gì ấy nhỉ? Nhưng mà chẳng thấy thú vị gì cả.”
Lúc bình thường hoạt động giải trí của Trình Phi Trì chỉ giới hạn trong sân vận động của trường học và về nhà đọc sách, mấy cái Diệp Khâm nói ra đều chạm đến điểm mù tri thức của anh, suy nghĩ một lúc, lại hỏi: “Vậy thế nào mới thấy thú vị?”
Diệp Khâm nửa mê nửa tỉnh, bật thốt lên: “Ở bên anh.”
Đầu dây điện thoại bên kia không lên tiếng cũng không cúp máy, có khi Diệp Khâm thật sự xem đoạn đối thoại này là mình đang nằm mơ, nên cậu chép miệng một cái nói tiếp: “Tôi còn rất nhiều việc chưa có làm, tặng hoa này, đến nhà hàng cao cấp ăn cơm này, cùng nhau đi xem phim, cùng nhau đi công viên trò chơi nữa, rồi ăn kem cùng nhau, cùng nhau chơi ném tuyết, cùng nhau trải qua sinh nhật, cơm nước xong thì cùng nhau rửa bát… Ồ cái này cứ xem như là thực hiện rồi đi, còn có qua năm mới… chính là giao thừa ấy… Hôm nay là giao thừa, anh không thể gọi điện cho tôi sớm hơn được sao?”
Diệp Khâm vừa nói vừa bấm đầu ngón tay, nói mãi nói mãi liền thay cho cái cậu Diệp Khâm trong hiện thực không theo đuổi được người ta cảm thấy ấm ức, đến điện thoại là tự mình gọi cũng quên sạch sành sanh, đúng là ngang ngược không hiểu lý lẽ.
Trình Phi Trì ở bên kia nghe hết những lời cằn nhằn, những oán giận không đầu không đuôi của cậu, cũng không có phản bác gì chỉ là dường như có tiếng thở ra không nghe thấy được, một lúc lâu sau mới nói: “Tôi vừa nãy mới gửi tin nhắn cho cậu.”
Diệp Khâm tỉnh lại trong phòng nghỉ của câu lạc bộ, từ trong một đống lời chúc đọc được bốn chữ “Chúc mừng năm mới” từ dãy số của Trình Phi Trì, cả người cậu đều như đang nằm mơ.

Cậu ngốc nghếch không phân biệt được mộng cảnh và hiện thực, cậu kéo Chu Phong qua hỏi: “Hôm qua tôi có cầm điện thoại nói sảng gì không?”
Chu Phong đánh bài cả tối, so với cậu còn lơ mơ hơn: “Hình như có? Khóc lóc đòi cậu ta gả cho cậu?”
Lưu Dương Pham mang đồ uống tới: “Đó là cậu, ôm chân Di Nhiên không chịu buông tay đó chứ, đừng dọa A Khâm.”
Diệp Khâm căng thẳng nuốt ngụm nước miếng, mong đợi cậu ta đưa ra một đáp án bất đồng: “Vậy tôi đã nói cái gì?”
Lưu Dương Phàm cười gian: “Cậu tự đi hỏi người kia không phải sẽ biết sao?”
Bởi vì chuyện này, mà ba ngày nghỉ của Diệp Khâm đều trôi qua không yên ổn.

Cậu đã nhanh mồm nhanh miệng khoan khoái nói hết kế hoạch theo đuổi cho Trình Phi Trì rồi, anh ta thông minh như vậy, vừa nghe là sẽ biết cậu có âm mưu.
Diệp Khâm mang theo tâm trạng đau đớn gửi lại tin nhắn chúc mừng năm mới cho anh, đoạn cuối còn rụt rụt rè rè gửi kèm một icon trái tim.
Đợi đến gần mười phút mà vẫn chưa có hồi âm, thân thể Diệp Khâm ngửa ra sau đổ ầm xuống giường
—— lần này toang toàn tập rồi.
Ngày đầu tiên sau kỳ nghỉ là lễ khai mạc đại hội thể thao mùa Đông của Lục Trung, mỗi lớp đều xếp hàng trên sân vận động, hai lớp 11 ban Khoa học tự nhiên xếp chung một chỗ, Diệp Khâm cố co người lại trốn trong đám người, đến đầu cũng không dám ngẩng lên.
Lớp trưởng Liêu Dật Phương đứng hàng đầu, giơ quyển sổ nhỏ lên, nói: “Buổi chiều các bạn nam sẽ thi đấu nhảy xa, bạn học Trần Hạo Vũ lớp chúng ta vì bị ốm mà không tham gia được, có bạn nam nào muốn thay cậu ấy mang lại vẻ vang cho lớp mình không?”
Danh sách dự thi của các lớp trước khi đại hội diễn ra đã được trình lên, Diệp Khâm định xem ba ngày đại hội thành ba ngày nghỉ, cho nên không đăng ký tham gia hạng mục nào, Chu Phong ngược lại muốn thể hiện trước Tôn Di Nhiên nên đăng ký chạy cự li dài năm nghìn mét, Diệp Khâm lúc đó còn dự cậu ta chạy không nổi năm trăm mét sẽ nằm úp sấp trên đường chạy khóc lóc gọi cha gọi mẹ.
Lớp trưởng động viên hai lần, không có ai giơ tay, Chu Phong huých Diệp Khâm một cái: “Ê, có muốn đăng ký nhảy xa chơi tý không.”
Hồn vía Diệp Khâm đều đã lên mây cả rồi, chỉ sợ vừa ngẩng đầu lên sẽ đụng phải người nào đó ở lớp bên, cậu rụt đầu rụt cổ, nói: “Không đâu không đâu.”
“Nhảy cái đê, có vài phút chứ mấy, thời cấp hai không phải cậu đã từng được hạng nhất à?”

Diệp Khâm cạn lời: “Lần đó top ba người mà dân chúng nhắm được giải, một người thì đến muộn một người thì bị bệnh, người còn lại thì phát huy thất thường, nếu đổi lại là cậu thì cậu cũng sẽ được hạng nhất thôi.”
“Đó là bản lĩnh.” Chu Phong kiên trì không buông khuyến khích cậu, còn ghé sát vào tai Diệp Khâm nói: “Lúc nãy tôi thấy trong danh sách đăng ký tham gia chạy cự li dài có tên của học bá lớp bên đó, cậu ta đồng thời đăng ký cả chạy dài và nhảy xa, hai anh em ta mỗi người một bên thu hút sự chú ý của đám con gái, để tôi xem xem còn ai có tâm tư mà nhìn cậu ta nữa không…”
Diệp Khâm kinh hãi đến biến sắc: “Anh ta đăng ký chạy cự li dài?”
Dựa theo quy định của kỷ luật, học sinh không tham gia thi đấu không được tùy tiện rời khỏi sân.

Vị trí của lớp (2) ở bên cạnh đường chạy, Diệp Khâm bấm ngón tay tính toán, năm nghìn mét là mười hai vòng rưỡi sân vận động, Trình Phi Trì không thể nào không nhìn thấy cậu.
Trí tưởng tượng một khi đã lên xe thì không phanh lại được.
Cậu nhớ đến câu cửa miệng của Lưu Dương Phàm—— “Đàn ông con trai hận nhất là bị lừa dối”.

Trình Phi Trì có khi nào từ trong cơn nóng giận sẽ từ đường chạy lao ra tóm lấy cậu rồi đánh một trận không, dù sao tên kia một hơi cũng có thể đu xà ba mươi cái, trong cả trường cấp ba không có đối thủ, giáo viên trọng tài cũng chưa chắc kéo được anh ta ra.
Diệp Khâm còn nhớ đến ánh mắt ác liệt sắc như lưỡi dao đêm đó ở cửa hàng tiện lợi của Trình Phi Trì, thù mới hận cũ gộp lại, liệu anh ta có phải chặt cậu ra làm mấy mảnh mới xả được hận không?
Liêu Dật Phương ở phía trước còn đang nhiệt tình mời mọc, hy vọng có bạn học nào đứng ra chủ động bảo vệ vinh dự cho lớp, sau đó cậu ta nghe thấy trong đám người có động tĩnh bèn rướn cổ lên nhìn vào trong hàng ngũ, vui vẻ nói: “Bạn học Chu, nhìn dáng vẻ cậu nóng lòng muốn thử như vậy, có phải là muốn giơ tay đăng ký không? Không phải sợ, cho dù cuối cùng thành tích thế nào, cả lớp (2) chúng ta đều sẽ vì cậu mà cảm thấy tự hào!”
Chu Phong bị điểm danh vội nói: “Tôi đã đăng ký chạy cự li dài rồi, không tham gia nhảy xa được đâu.”
Liêu Dật Phương giở danh sách trong quyển sổ nhỏ ra xem một chút rồi lộ ra vẻ tiếc nuối trên gương mặt.
Ngay tại lúc đó, Diệp Khâm giơ tay lên: “Bao cáo lớp trưởng, tôi muốn tham gia nhảy xa.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận