Ngày nghỉ đầu tiên của kỳ nghỉ đông, thủ đô lại có tuyết rơi.
Diệp Khâm quấn chăn lông kín người từ đầu đến chân, đây đã là lần thứ ba La Thu Lăng gõ cửa gọi cậu đi ăn cơm, chiếc chăn động đậy mấy cái chỉ thấy Diệp Khâm thò đầu ra hướng về cánh cửa, nói: “Con không đói đâu mẹ, tý con ăn sau.”
Nói xong lại rụt đầu vào trong chăn.
Máy sưởi trong phòng mở vừa đủ, cậu cũng không lạnh nhưng chính là không muốn ra khỏi đây.
Nói một cách chính xác là ngày hôm qua từ lúc từ trường trở về, Diệp Khâm liền trốn không muốn gặp ai nữa, La Thu Lăng hỏi con trai đã có chuyện gì xảy ra nhưng cậu chỉ lắc đầu không nói, nghe giọng nói cũng đầy đủ khí lực xem ra cũng không phải là bị ốm.
Mẹ cậu hết cách, không thể làm gì khác hơn là chiều theo Diệp Khâm, cách một khoảng thời gian lại gõ cửa hỏi xem có muốn ăn gì không.
Diệp Khâm thật sự không muốn ăn cái gì cả vì cậu tức cũng đủ no rồi.
Mười mấy tiếng trước, giữa ban ngày ban mặt cậu đã tỏ tình với Trình Phi Trì, còn mang theo hai trăm phần trăm tự tin ép anh đưa ra đáp án, kết quả lại thật thê thảm, cậu bị từ chối.
… Cũng không tính là từ chối.
Trình Phi Trì không nói thẳng trước mặt, mà chỉ hướng về giao lộ phía trước, nói “cậu đến nhà rồi” dường như là tự động bỏ qua lời Diệp Khâm.
… Còn không bằng từ chối thẳng đi cho rồi! Khuôn mặt của Diệp Khâm đến bây giờ vẫn còn nóng, trong lòng thầm nghĩ lời xấu hổ như vậy cậu đời này cũng chỉ nói có một lần thôi, nhưng lời đã nói ra như nước đã hắt đi, đây chắc chắn là một nét chấm phá đặc sắc nhất trong lịch sử đen tối của cuộc đời cậu.
Điện thoại di động vứt chỏng trơ ở đầu giường kiên trì vang lên hết lần này đến lần khác, Diệp Khâm vô cùng phiền nhiễu, duỗi tay ra mò lấy rồi lại co vào trong chăn: “Sao?”
Trong điện thoại có tiếng người ồn ào, Chu Phong kéo dài giọng gọi: “A Khâm, tôi đang ở quảng trường Thời Đại này, cậu mau đến đây!”
Diệp Khâm cau mày: “Đến làm gì?”
“Học bá kia ở chỗ này làm thêm đó! Cậu nói xem thế giới bé thế nào, tôi ở nhà chán quá ra ngoài đi loanh quanh vừa nghiêng đầu qua đã nhìn thấy cậu ta đang ở tầng một KFC, quầy thu ngân số hai đang nhận đơn của khách hàng đó!”
Diệp Khâm: “… Không đi.”
“Tại sao không,” Chu Phong đã không rõ chân tướng lại còn nói mà không nghĩ, “Chỗ sao kia của cậu đã tặng cậu ta rồi à?”
Diệp Khâm nghiến răng nghiến lợi cúp điện thoại, lúc vén chăn lên vừa vặn nhìn thấy lọ thủy tinh đầy sao để ở đầu giường, cậu vung tay lên ném điện thoại đi, chiếc điện thoại đập vào tường bắn ngược trở lại rơi rầm xuống sàn nhà.
Đã ba ngày tròn, Diệp Khâm không liên lạc với ai ở bên ngoài.
Điện thoại cũng tắt máy vứt trong ngăn kéo, máy tính trong nhà không động vào, quán net cũng không lui tới, chỉ ăn cơm đi ngủ vệ sinh trở về lối sinh hoạt kiểu nguyên thủy.
Đến ngày thứ tư, ba người Chu Phong, Lưu Dương Phàm, Triệu Dược đồng thời tìm đến cửa, Diệp Khâm khoác chăn lên người chỉ lộ ra hai mắt, dẫn bọn họ lên phòng bảo cứ ngồi tự nhiên, muốn uống cái gì thì tự ra tủ lạnh mà lấy.
Chu Phong lo lắng không thôi: “Khâm của tôi ơi sao thế này? Cậu tự kỷ rồi sao?”
Triệu Dược cầm lọ thủy tinh đặt ở đầu giường lên thưởng thức, rồi an ủi nói: “Cái gì ấy nhỉ, thất bại cũng đừng nản chí, muốn trị tên đó chúng ta cũng có cách.”
Ban đầu Diệp Khâm chỉ là cảm thấy không có mặt mũi nào gặp ai, người mạnh mồm nói bậy học kỳ này sẽ giải quyết xong Trình Phi Trì là cậu, mà người thất bại thua đến thê thảm cũng là cậu, phát tiết xong cậu cũng chỉ muốn giấu bản thân đi, trước khi đông sơn tái khởi không muốn lộ mặt.
Sau đó cứ trốn cứ tránh như thế lại cảm thấy cuộc sống an nhàn, không cần vắt óc lên suy nghĩ, cũng không thấy trong lòng run sợ, không bằng lại trốn thêm một lúc, nghỉ ngơi đủ rồi mới lại nói đi.
Cậu núp trong chăn len, ấp a ấp úng nói: “Các cậu đừng động đến anh ta, cứ để tôi.”
Lưu Dương Phàm cười khà khà: “A Khâm của chúng ta còn chưa từ bỏ đâu.” Nói xong lại cầm lên một món đồ được vặn từ bóng bay để bên cửa sổ, hỏi, “Cái này là gì? Chó à? Cậu nhặt được ở đâu vậy?”
Diệp Khâm đột nhiên có phản ứng, bước nhanh về phía trước đoạt lấy món đồ không biết là chó hay mèo từ trong tay Lưu Dương Phàm, hung dữ nói: “Đừng động vào đồ của tôi.”
Bốn người bọn họ chơi cùng nhau cả ngày vẫn thường tuân theo quy tắc “của tôi chính là của cậu”, Diệp Khâm ngày hôm nay có thái độ bảo vệ của riêng như thế này khiến bọn họ kinh ngạc.
Chu Phong luyên thuyên giảng hòa hồi lâu cũng không có mấy tác dụng, cả bọn tan rã trong bầu không khí không được vui vẻ lắm, Diệp Khâm ôm lấy con mèo nhỏ bằng bóng bay sắp xì hơi đến nơi ngồi trên giường hồi lâu.
Cậu không biết bản thân mình bị làm sao, tuy rằng lúc thường cũng hay dễ tức giận nhưng gần đây lại giống như không thấu hiểu được những tình huống chưa từng xuất hiện bao giờ của bản thân, quả thật giống như bị bệnh gì ấy, làm cái gì cũng không có tinh thần, cơm nước không màng đến đi ngủ cũng ngại lao lực.
La Thu Lăng cho là cậu đã gặp phải chuyện gì không vui ở trường, cũng tìm đến giáo viên chủ nhiệm của lớp bọn họ nói chuyện, sau khi cúp điện thoại liền đến phòng Diệp Khâm, ngồi ở bên giường muốn nói lại thôi: “Khâm Khâm, con nói thật với mẹ đi, có phải con đã thích cô bé nào rồi phải không?”
Diệp Khâm từ trên giường trở mình ngồi dậy: “Ai nói thế với mẹ?”
“Con là con trai của mẹ, con nghĩ cái gì mẹ không thể nhìn ra sao?” La Thu Lăng không nghe ngóng được chuyện gì từ chỗ thầy Tôn, chỉ biết là thành tích của cậu không có gì khởi sắc, lời vừa nãy nói ra đa phần là suy đoán, “Con biết đấy, mẹ sẽ không can thiệp quá nhiều vào chuyện của con, chỉ cần cho mẹ biết cô bé đó là con cái nhà ai thì được rồi, con còn ngây thơ lắm, mẹ sợ còn bị lừa gạt.”
Diệp Khâm bĩu môi, đối với từ “ngây thơ” trong lời nói của mẹ mình không có cách nào tán đồng, ai lừa gạt ai còn chưa biết được.
Nói đến sự kết hợp giữa La Thu Lăng và Diệp Cẩm Tường vốn là kết quả của tự do yêu đương, khi đó bà là một nữ sinh viên đại học có gia thế, Diệp Cẩm Tường chỉ là một nhân viên nghèo còn lớn hơn bà vài tuổi, vì vậy Diệp Khâm sau lưng hay gọi cha mình là “lão già” vì trong lòng cậu tồn tại oán niệm cha không xứng với mẹ.
Cuộc hôn nhân này không môn đăng hộ đối, theo quan sát của Diệp Khâm những năm nay, La Thu Lăng trong cuộc hôn nhân của mình cũng chưa nhận được tình yêu lãng mạn như trong tưởng tượng của bà.
Trong tâm tư Diệp Khâm cho là dùng từ lừa gạt để hình dung cũng không có gì quá đáng, cho nên cậu cũng không biết chính xác mẹ mình hỏi như vậy đến tột cùng là xuất phát từ quan tâm hay là muốn chia rẽ uyên ương.
Nghĩ lại, cậu cũng cảm thấy không cần phải chột dạ như thế, vốn cũng có phải uyên ương gì đâu.
“Không có chuyện đó đâu mẹ.” Diệp Khâm giả vờ thản nhiên đáp: “Làm gì có con cái nhà ai chứ?”
La Thu Lăng dịu dàng hỏi một lúc cũng không hỏi ra được gì, vì vậy không cố miễn cưỡng con trai nữa, bà đổi đề tài nói năm này cả nhà sẽ đi du lịch đến đảo XX, dặn cậu mấy ngày này lúc nào cũng có thể bảo cô giúp việc giúp thu dọn hành lý.
Từ sau khi ông ngoại qua đời, nghỉ Tết hàng năm cả nhà đều ra nước ngoài nghỉ ngơi.
Cha mẹ Diệp Cẩm Tường mất sớm, sau khi kết hôn với La Thu Lăng gần như đều ăn Tết ở nhà vợ, thói quen này vẫn luôn giữ đến khi ông ngoại Diệp Khâm qua đời, La Thu Lăng sợ tức cảnh sinh tình vì vậy hàng năm cứ đến dịp này là đều sắp xếp thỏa đáng việc đi nghỉ.
Năm nay cũng không phải ngoại lệ, vì Diệp Khâm sợ lạnh, đến mùa đông thường xuyên bị cảm rồi phát sốt, La Thu Lăng đã sắp xếp kỳ nghỉ đến một hòn đảo nhiệt đới ở Nam bán cầu.
Mấy việc này những năm qua đều do bà quyết định, cha con hai người họ Diệp chỉ cần nghe theo là được, song lần này lại có người đưa ra ý kiến phản đối.
Đến giờ cơm tối, hiếm khi Diệp Cẩm Tường ở nhà, đầu tiên là cảm thấy không hài lòng với bàn đồ ăn thanh đạm, ông ta nói mình mệt mỏi cả ngày trở về lại phải ăn những món như thế, nhà họ Diệp là Phật đường hay là chùa miếu?
La Thu Lăng giải thích: “Mấy ngày nay sức khỏe của Khâm Khâm không tốt, em sợ con ăn nhiều dầu mỡ dạ dày không chịu nổi!”
Một lát sau lại nói cho ông ta biết kỳ nghỉ năm nay đã đặt ở đảo XX, bên kia nhiệt độ thích hợp cho Diệp Khâm điều dưỡng thân thể.
“Nam bán cầu xa như vậy, đi về cũng mất hai ngày, tôi còn làm việc được nữa không?” Diệp Cẩm Tường hừ một tiếng, “Đều là thói quen do cô tạo nên cho nó, một đứa con trai tốt đẹp còn yếu ớt hơn cả con gái.”
Diệp Khâm tự mình biết mình, nhưng không cho phép Diệp Cẩm Tường nói cậu lại càng không được nói mẹ như thế, lúc này liền thẳng thừng đốp lại: “Ngài quý nhân bận rộn, cứ ở đây mà tiếp tục bận việc của mình đi, tôi cùng mẹ hai người cũng có thể tự đi được.”
Thiếu chút nữa lại gây ra đại chiến gia đình, Diệp Cẩm Tường tức mà không có chỗ xả, lôi bảng kết quả học tập của Diệp Khâm ra từ Ngữ văn đến Vật lý lần lượt quở trách từng môn một, ông ta nói bình quân mỗi môn của cậu kém như thế thật khiến bản thân mất mặt, không giống mình hồi trẻ chút nào.
Diệp Khâm nể mặt mũi mẹ mình nên mới ngồi nghe ông ta giáo huấn, cũng không cãi lại, đến cuối cùng chỉ ném lại một câu “thế ông đi tìm đứa con trai nào mà giống mình ấy” rồi quay người lại lên tầng luôn không thèm ngoái đầu lại dù chỉ một lần.
Khi về đến phòng cậu nâng cái lọ thủy tinh kia lên quá đỉnh đầu, muốn ném thẳng xuống đất.
Nhưng rồi chung quy vẫn là nhịn được.
Đợi đến khi tâm tình bình tĩnh hơn, Diệp Khâm lại lấy điện thoại ra sạc pin, sau đó là mở ra mục tin nhắn.
Vào ngày thứ bảy của kỳ nghỉ, Trình Phi Trì lại một lần nữa nhận được tin nhắn của Diệp Khâm, cậu hỏi anh có đăng ký wechat không.
Ứng dụng này anh đã từng nghe nói đến, gần đây những người xung quanh đều đang dùng, tương tự như QQ cũng là một ứng dụng để giao tiếp.
Trình Phi Trì không biết Diệp Khâm muốn làm gì, trước kỳ nghỉ biểu hiện của anh cũng đã rất rõ ràng, cậu có ngốc nghếch đến mấy hẳn cũng phải tự hiểu ra rồi chứ.
Tiếp nhận việc Diệp Khâm đến gần mình, với anh mà nói cũng chỉ là giao tiếp thông thường, chỉ cần nói chuyện được hoặc tính cách hợp, anh đều không ngại giao thiệp với đối phương.
Diệp Khâm là thiếu gia nhà giàu, bối cảnh gia đình của hai người cách quá xa nhau, có thể chơi cùng hơn nửa là vì phát hiện ra trên người đối phương có điểm đặc biệt không giống bản thân mình, nói thẳng ra mới mẻ.
Mà đằng sau sự mới mẻ đó còn ẩn giấu rất nhiều mâu thuẫn cùng bất đồng to lớn, kiểu mâu thuẫn như thế sau này sẽ ngày càng nhiều hơn như vậy thì tình bạn cũng sẽ như đóa phù dung sớm nở tối tàn khó có thể lâu dài được.
Về phần Diệp Khâm cứ luôn mồm luôn miệng nói muốn vượt qua quan hệ bạn bè, dưới góc nhìn của Trình Phi Trì đối phương như thế lại càng yếu đuối không đáng tin.
Khởi điểm có thể anh không bận tâm lắm, cũng kết luận Diệp Khâm không vượt qua được nổi một tháng, dù sao lần gặp gỡ đầu tiên giữa hai người cũng không lưu lại ấn tượng tốt đẹp gì, mặc dù những phiến diện mờ nhạt này sau khi có qua lại rồi cũng dần dần phai đi, nhưng cũng không đủ để hai người tiến gần hơn một bước.
Diệp Khâm có thể kiên trì đến tận bây giờ, hoàn toàn khiến anh bất ngờ, Trình Phi Trì bằng lòng làm bạn bè với cậu nhưng sẽ chỉ dừng lại ở tình hữu nghị mà thôi.
Lý trí nói cho anh biết, nếu Diệp Khâm vẫn ngu xuẩn mất khôn như vậy thì thà rằng ngay cả bạn bè cũng đừng làm nữa.
Thời điểm nhận được tin nhắn Trình Phi Trì còn đang bận, không để ý trả lời, cũng quên mất trong lòng tự nhiên lại cảm thấy nhẹ nhõm mà không rõ lý do.
Đợi đến tối khi kết thúc công việc sờ tới điện thoại, trên màn hình lại có nhiều hơn ba tin nhắn mới:
【Thế anh có nhận được tin nhắn đa phương tiện (*) không?】
【Ò quên mất điện thoại của anh là loại đen trắng】
【Có bức ảnh muốn gửi anh xem】
(*)= tiếng Anh: Multimedia Messaging Service – MMS là một tiêu chuẩn dành cho các hệ thống nhắn tin trên điện thoại cho phép truyền đi những tin nhắn trong đó có chứa các phần tử đa phương tiện (hình ảnh, âm thanh, phim ảnh, văn bản định dạng) mà không chỉ có ký tự như SMS.
Diệp Khâm thường hay nhắn tin cho anh, ngữ khí không phải kiểu dương dương tự đắc thì cũng là nổi giận đùng đùng, từ giữa những hàng chữ có thể tưởng tượng ra tâm tình của cậu, ôn hòa nhã nhặn như thế này ngược lại hiếm thấy.
Trình Phi Trì nghĩ một lúc, chọn một câu trả lời: 【Không có】
Diệp Khâm xưa nay chưa từng thấy lại không có trách giận, còn thay đổi đề tài nói mình bắt đầu từ ngày mai sẽ cùng người nhà xuất ngoại nghỉ ngơi, qua năm mới trở về.
Trình Phi Trì trở về nhà mới đọc được tin nhắn này, mà bây giờ cũng hơn mười một giờ đêm, bầu trời bên ngoài cửa sổ yên tĩnh, anh đọc xong cũng chỉ đặt điện thoại xuống, xuất phát từ ý nghĩ không nên quấy nhiễu làm phiền vào lúc này nên không trả lời.
Hôm giao thừa dương lịch là ngày mùng chín tháng hai, Trình Phi Trì dậy thật sớm, đi ra chợ mua nguyên liệu cần thiết chuẩn bị cho bữa tất niên.
Dựa theo thông lệ hàng năm, từ giữa trưa những quầy hàng ở chợ đã lục tục thu dọn, mỗi người đều trở về nhà mình ăn Tết.
Trên đường đi gặp được cô Phùng cũng đang đi mua đồ, bà nhất định phải dúi vào tay Trình Phi Trì mấy lạng thịt ba chỉ mới thái, nói chỗ nhân này là còn thừa lại lúc gói sủi cảo để anh mang về nhà nấu.
“Mẹ cháu dù là người miền Bắc nhưng lại có khẩu vị của người miền Nam, ăn không quen sủi cảo, chỗ thịt này mang về làm món thịt kho tàu là vừa đủ.”
Trình Phi Trì không từ chối được đành phải nhận lấy, cũng hẹn với cô Phùng mùng Hai sẽ qua nhà cô chúc Tết.
Trên đường mang theo đồ ăn trở về, Trình Phi Trì trong đầu đã sắp xếp xong các nhà cần phải đến chúc Tết,
Trình Hân ít giao du với bên ngoài, những chuyện đối nhân xử thế như vậy đã sớm giao vào tay con trai mình.
Gia đình xếp ở hàng đầu trong những nhà phải đến chúc Tết vào sáng mùng Một khiến Trình Phi Trì có hơi băn khoăn, dù sao cũng là trưởng bối là người thân cuối cùng mà anh biết được trừ mẹ của mình ra.
Anh dự định về nhà bàn bạc với mẹ rồi mới quyết định, lúc đẩy cửa ra lại trông thấy Trình Hân đang ở trong bếp cán vỏ bánh sủi cảo.
“Không phải mẹ nói sẽ không làm sủi cảo sao?” Trình Phi Trì hỏi.
Có lẽ là vì sắp đến năm mới, nụ cười trên gương mặt của Trình Hân nhiều hơn so với lúc thường: “Mẹ không ăn, nhưng mọi người cũng phải ăn chứ.”
Bà dùng từ “mọi người” khiến tâm sự treo trong lòng Trình Phi Trì nhất thời được thả xuống, sau khi bình tĩnh lại anh liền đi rửa tay rồi cùng mẹ mình gói sủi cảo chuẩn bị đón khách.
Cho dù khách không tới vào đêm giao thừa, Trình Phi Trì cũng sẽ không nghĩ nhiều, bên ngoài trời lạnh như băng, nhà bọn họ nhỏ bé, buổi tối ăn xong vội về hoặc ngủ lại cũng đều không tiện.
Sáng sớm ngày mùng Một, anh lại dậy sớm dọn dẹp nhà cửa, bị Trình Hân dùng lý do “mùng Một không quét dọn” ngăn cản, còn khuyến khích anh ra ngoài qua nhà hàng xóm chúc Tết.
Hai mẹ con họ là cô nhi quả phụ đã hơn mười năm, nhận được không ít chăm sóc của hàng xóm láng giềng.
Trình Phi Trì đến gõ cửa từng nhà, mỗi người hàng xóm đều là mặt mày hớn hở nói mới chớp mắt một cái mà anh đã lớn như vậy rồi, sau đó còn nhét cho anh một túi mứt thật to.
Thời điểm đến nhà ông cụ Lý càng nhận được nhiều khoản đãi nhiệt tình hơn, còn được cho một túi quà Vượng Vượng thật lớn, Trình Phi Trì muốn từ chối nhưng ông lại nói: “Mang về mà ăn, cháu ông cũng lớn tầm như cháu, ông biết mấy đứa nhóc là thích ăn cái này nhất.”
Trình Phi Trì thắng lợi trở về chợt nhớ đến một anh bạn nhỏ hay ngậm kẹo mút nào đó, Diệp Khâm thích ăn mấy cái đồ linh tinh này lắm, nếu cậu ấy ở đây, trên đường có khi cũng giải quyết được hết nửa túi quà này.
Từ tối hôm qua đến giờ anh cũng chưa từng nhìn đến điện thoại, trong lòng Trình Phi Trì đoán không biết anh bạn nhỏ này có gửi tin nhắn chúc Tết cho mình không.
Dưới tầng có mấy đứa trẻ đang chạy quanh một quầy hàng nhỏ bán loại pháo ném xuống đất là kêu giòn, tiếng cười đùa xuyên qua hàng hiên truyền vào trong tai khiến tâm tình Trình Phi Trì cũng trở nên khoan khoái.
Anh đi đến trước cửa nhà, nhìn vào hai câu đối đỏ được dán trên cửa, nghe thấy có tiếng nói chuyện từ bên trong truyền ra bỗng nhiên có cảm giác xưa nay chưa từng có hóa ra ăn Tết cũng là một chuyện tốt đẹp như vậy.
Nhưng mà tâm tình tốt chỉ duy trì được trong thoáng chốc, cho đến khi anh đẩy cửa ra.
Ở huyền quan có nhiều hơn một đôi giày da, chỉ có một đôi, không phải hai đôi theo dự đoán của anh.
Trình Hân là con gái duy nhất trong nhà, ngoại trừ cha mẹ không có ai thân thích nữa, nhưng đôi giày này thủ công khéo léo còn cứng cáp có khuôn có dáng không giống như kiểu người già hay xỏ.
“Tiểu Trì về rồi đấy à.”
Trình Phi Trì nghe thấy tiếng mẹ mình gọi, rồi lại thấy cửa phòng bếp mở ra, hơi nóng từ nồi cơm tỏa ra khiến tầm mắt anh có hơi mờ mịt.
Khi người đàn ông kia bước đến trước mặt Trình Phi Trì, đường nét khuôn mặt từ mơ hồ trở nên rõ ràng còn mang theo nụ cười như người cha hiền từ, khom lưng xuống cầm giúp đồ trong tay anh, nói lời gần giống như hàng xóm láng giềng nhìn thấy anh lớn lên vậy: “Đã cao đến thế này rồi cơ đấy.”.