Lạc Trì


Nghỉ hè trước đây đối với Diệp Khâm mà nói, chỉ có một ý nghĩa duy nhất đó chính là——trạch (*).
(*)= không thích đi ra ngoài, chỉ muốn dành thời gian ở trong căn phòng ấm cúng của mình để đọc truyện, xem phim, chơi game, nói chung là ăn ngủ chơi trong nhà cho đỡ phải lo nghĩ.
Trước đây nếu không ở lì trong nhà thì cũng là ở trong khách sạn của một khu nghỉ dưỡng nào đó, nếu không thì cũng là ở trong câu lạc bộ của Lưu Dương Phàm, hoạt động giải trí thì là kiểu vào các trung tâm thương mại, đi xem phim mà thôi.
Nói chung, để bảo được cậu hoạt động so với lên trời còn khó hơn, Chu Phong thường nói da dẻ cậu trắng như vậy là vì do cả ngày đều ở trong phòng mà ra.
Nghỉ hè năm nay, địa điểm cho cậu ở lì lại có sự thay đổi, một tuần có hai ngày ở nhà còn lại phần lớn thời gian đều đến căn hộ chung cư ở khu Gia Viên.
Thỉnh thoảng phải đi siêu thị mua đồ mà cậu còn ngại phải phơi nắng, lại không chịu che ô hoặc bôi kem chống nắng.
Có một buổi trưa vì Diệp Khâm không muốn ăn đồ ăn vặt nên ra ngoài mua bánh, xếp hàng hai mươi phút mới mua được, ăn no xong lại bắt đầu nghĩ vẩn nghĩ vơ, cậu muốn lắp mạng cho căn hộ thế là sau khi nghe theo hướng dẫn của người qua đường, cậu đã đi hết mấy con phố dưới trời nắng chang chang mới đến được nơi đăng ký.
Sau khi đăng ký được mạng rồi, nhưng khi Diệp Khâm về đến nhà không bao lâu mới phát hiện ra mình bị cháy nắng, tất cả những chỗ không được quần áo che lại đều bị đỏ lên.
Buổi tối vừa đau vừa ngứa không sao ngủ yên được, Trình Phi Trì lấy một chậu nước lạnh rồi dấp ướt khăn mặt lau người cho cậu, phải thay mấy lần nước, Diệp Khâm mới miễn cưỡng cảm thấy dễ chịu một chút, ngủ rồi mà vẫn không quên ôm lấy cánh tay của Trình Phi Trì rì rầm rên đau.
Kể từ ngày đó, anh không còn để Diệp Khâm tự mình ra khỏi nhà kiếm đồ ăn nữa.

Chỉ cần những lúc Diệp Khâm ở đây, buổi chiều sau khi tan học Trình Phi Trì sẽ đi chợ nấu cơm, ăn bữa tối xong còn chuẩn bị luôn cả cơm trưa ngày hôm sau, được cất cẩn thận trong tủ lạnh, dặn dò cậu kỹ càng mỗi món cần hâm nóng lại trong mấy phút.
Buổi trưa còn tiến hành kiểm tra, anh bảo Diệp Khâm bày tất cả đồ ăn đã hâm nóng lên mặt bàn rồi chụp ảnh cho mình xem, trước khi ăn và sau khi ăn đều phải chụp lại.
Diệp Khâm lúc này cực kỳ hối hận vì lúc trước mình đã giục Trình Phi Trì đổi điện thoại, còn bảo anh phải cài wechat, lúc đấy sao mà cậu biết được wechat còn được dùng vào chuyện thế này?
Nhưng mà cuộc sống không thể dựa vào đồ ăn vặt thay thế cho cơm trưa mãi được, cơm canh nóng sốt tươi ngon đương nhiên là thích hơn mấy thứ khô khốc đó rồi, Diệp tiểu thiếu gia được nuông chiều từ bé, sung sướng hưởng thụ đãi ngộ đi đến đâu cũng có người nấu cơm cho mình ăn.
Mặc dù cái giá phải trả, là phải làm thêm mấy tờ đề thi trắc nghiệm nữa.
Vì đợt tập huấn cho kỳ thi này, mà tất cả các công việc làm thêm của Trình Phi Trì trong nội thành trừ việc dạy thêm đều ngừng lại.

Anh vốn đã là người giỏi lên kế hoạch, biết tranh thủ thời gian, bây giờ mỗi ngày đều nhàn rỗi hơn so với trước đây nên lại càng có thời gian đốc thúc Diệp Khâm học hành.
Thỉnh thoảng cũng có thể chơi game cùng nhau nữa.
Bàn phím nhỏ của Diệp Khâm vang lên những tiếng tạch tạch, Trình Phi Trì tuy rằng học giỏi nhưng không có nghĩa cũng giỏi cả game, mình đã chơi bao nhiêu năm rồi anh ấy có thể địch lại nổi một người kinh nghiệm phong phú, trải qua trăm trận như mình sao? Trong tình huống thế này, mà không cá cược gì đó thì quá thiệt thòi rồi.
Như cậu đã dự liệu, lúc mới đầu Trình Phi Trì yếu thế, Diệp Khâm thắng được một đống khoai tây và kem, khoe khoang sức mạnh mà bày tất cả lên bàn một lượt còn lẩm nhẩm xem là nên ăn cái nào.
Thế nhưng sau đó, tình thế dần dần không còn đúng lắm nữa, Trình Phi Trì đã quen tay, thao tác cũng nắm chuẩn hơn, ván sau lại cao điểm hơn ván trước, Boss hệ thống ở chế độ Hard đã không còn là đối thủ của anh, trong nháy mắt bảng xếp hạng đã có sự thay đổi khiến Diệp Khâm kinh ngạc đến rớt cả hàm.
Cậu cho là ở đây nhất định đã được thần may mắn phù trợ, không tin tưởng lắm mà lại chơi tiếp với Trình Phi Trì hết ván này đến ván khác, kết quả chính là tự mình ghi nợ rất nhiều đoạn văn tiếng Anh ngắn phải học thuộc lòng và vô số lần phải gọi “anh ơi”.
Vì thế ngày hôm sau, khi cùng Chu Phong đang ở Mỹ gọi video call, cậu ta hỏi Diệp Khâm buổi trưa đã ăn gì, thì cậu đã thốt lên một câu chẳng cần suy nghĩ: “Anh nấu cơm cho tôi ăn.”
Chu Phong ở đầu bên kia lặng yên một lúc lâu, sau đó mới nói: “Hóa ra học bá lại thích chơi kiểu này à.”
Diệp Khâm nghe thấy thế tức quá tắt luôn video call.
Không đến một tiếng sau lại tự mình gọi qua, còn quay camera lại để Chu Phong thấy Trình Phi Trì đang dùng những miếng lego của cậu lắp thành một tổ hợp máy móc.

Diệp Khâm đắc ý giới thiệu từng bộ phận đều được liên kết với nhau, chỗ nào là tay quay có thể chuyển động toàn bộ, chỗ nào là ròng rọc và bánh răng chỉ cần khẽ động là thấy ngay hiệu quả.
Chu Phong nhìn đến trợn mắt há mồm, đồ chơi thế này cậu ta đã chơi từ năm bốn tuổi nhưng đến bây giờ cũng chỉ là kiểu xếp thành một khối cao cao mà thôi, đợi đến khi camera quay lại liền trưng ra một bộ mặt xem thường, nói là Viên Viên nhà bọn họ cũng có thể làm được cái này cho cậu ta.
Sau đó Chu Phong ngay lập tức gọi Liêu Dật Phương đang ngủ trên giường dậy, chỉ vào video cho cậu xem, nói: “Viên Viên, tôi cũng muốn có cái này.”
Liêu Dật Phương tìm kính đeo vào, híp mắt lại chăm chú nhìn một lát rồi do dự nói: “… Vậy là chúng ta trước tiên phải bắt đầu học lại từ vật lý cấp Hai hả?”
Diệp Khâm vui không thể tả, cười lớn đến mức điện thoại đang cầm trên tay cũng rung lên.

Chu Phong không phục, đáp: “Trình học bá là muốn mượn mấy cái này bổ sung kiến thức cho cậu đó, còn cười!”
Diệp tiểu thiếu gia nhún nhún vai biểu thị không thèm để ý, cậu có thể tiếp thu được phương thức học mà chơi chơi mà học này, dù sao cũng đỡ hơn là phải ngồi gặm một quyển sách khô khan.
Trong những ngày tháng bình yên, ngẫu nhiên có chút bất ngờ nho nhỏ này, so với cuộc sống lười biếng chán chường càng khiến con người muốn chìm đắm toàn bộ bản thân vào đó hơn.
Không biết từ bao giờ, Diệp Khâm đã quen với việc mỗi thứ hai, thứ tư, thứ sáu đều làm đề trắc nghiệm, quen với phong cách nêm nếm thêm vị cay của nhà họ Trình, quen với việc mỗi khi tỉnh dậy bên gối lại có nhiều hơn một người, cũng quen với việc mỗi đêm trước khi đi ngủ sẽ có một người dịu dàng nói “chúc Diệp Tiểu Nhuyễn ngủ ngon”.
Đối với Diệp Khâm mà nói, cậu căn bản là không cảm nhận được những điều đã thay đổi này, một ngày cuối tháng Bảy nào đó, cậu đã nghĩ ngợi mất nửa buổi chiều định tối nay vừa đấm vừa xoa, ép Trình Phi Trì đồng ý một tháng tới cũng vẫn tiếp tục ở đây, để sớm “bồi dưỡng tình cảm” giống như Lưu Dương Phàm đã nói.
Nhưng ai mà biết được, một buổi trưa khi Diệp Khâm nhận được điện thoại của Trình Phi Trì, lại là:
“Mẹ anh bị ốm rồi, bây giờ anh phải đến bệnh viện với bà, buổi tối em tự mình ăn nhé!”
Diệp Khâm uể oải tự đi úp mỳ, sau đó vẫn chụp ảnh lại gửi qua cho Trình Phi Trì xem.

Nửa tiếng sau cũng không thấy anh nhắn lại, có hơi lo lắng mà đi thay quần áo xỏ giày vào, rồi chuẩn bị ra khỏi nhà.
Nhưng lúc đi đến cửa lại thấy bản thân thật kỳ lạ, mẹ anh ấy bị ốm thì mình đi làm gì? Làm phiền thêm sao?
Hơn nữa người phụ nữ kia còn là người tình của Diệp Cẩm Tường cơ mà.
Diệp Khâm đá giày qua một bên, sau khi tắm rửa sạch sẽ liền nằm xuống giường, đột nhiên cảm thấy chiếc giường dài mét tám này có hơi trống vắng, cậu phải lăn qua lộn lại mấy vòng, đến tận nửa đêm mới mơ màng ngủ thiếp đi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui