Trần An Minh nhìn Trần lão thái mở miệng: Mẫu thân, đủ rồi
Buông ra, chuyện của mẫu thân ngươi không cần xen vào, hôm nay ta phải đánh chết cái tên mất dạy này Trần lão thái giựt cây chổi, hùng hổ lao tới chỗ Trần Tiêu.
Trần An Minh mạnh tay giựt phăng cây chổi trong tay Trần lão thái, Trần lão thái lảo đảo một cái, quay ngoắt qua hét lên với Trần An Minh:
Ngươi điên rồi sao, đưa chổi cho ta
Trần An Minh không nói gì, giơ chổi lên, rắc, chổi gãy làm hai, rớt xuống đất.
Trần lão thái trợn trừng mắt, bà không ngờ Trần An Minh sẽ phản ứng như vậy, trước giờ tuy hắn im lặng ít nói nhưng rất hiếu kính bà, chưa từng như hôm nay.
Mẫu thân, đủ rồi, Trần Tiêu không làm gì sai Nói rồi Trần An Minh quay qua Trần Tiêu đang núp sau cây hóng chuyện: Đệ về phòng đi, bây giờ cho tới lúc thành thân đệ vẫn sẽ ở đây, sau khi thành thân ta sẽ trả bốn mẫu đất cho đệ
Ta không đồng ý Trần lão thái quát lớn: Hắn ở nhà ta, ăn của nhà ta, bốn mẫu đất đấy là của nhà ta, sao phải trả cho hắn
Trần Tiêu bĩu môi, nhún nhún vai đi vào phòng chứa lấy sọt, lấy dao, hắn muốn đi lên núi kiếm gì ăn, đói quá.
Lúc đi ngang qua Trần An Minh, Trần Tiêu nhìn nhìn vị đường ca này, tính cách không tồi, có thể kết giao.
An Minh ca, đa tạ, ta lên núi chặt củi
Trần An Minh gật đầu.
Trần lão thái xông ra muốn cản đường Trần Tiêu nhưng bị Trần An Minh ngăn lại, bà tức giận mắng chửi, từ ngữ rất khó nghe.1
Trần Tiêu không quan tâm, mở cổng hướng sau núi đi, đi được vài bước Trần Tiêu bỗng dừng lại xoay người hướng đầu thôn đi.
- ---------------
Vương Bảo Thoa và Vương Siêu về đến Vương gia chưa bước vào cổng đã nghe tiếng cười khanh khách trong nhà vọng ra.
Hai người khựng lại chốc lát rồi mở cổng, đi vào nhà chính.
Một bóng người vàng chói từ nhà chính chạy ra lao thẳng vào hai người:
Nhị tỷ, tam ca, đệ nhớ hai người lắm Vương Phúc Đức ôm chặt hai người nũng nịu.
Vương Bảo Thoa bất đắc dĩ, xô đầu Vương Phúc Đức ra xa: Đệ đó, đã sắp mười một mà còn như trẻ con
Vương Phúc Đức bĩu môi: Đệ chưa được mười một mà, vẫn còn nhỏ
Sao đệ lại mặc cái thứ chói mắt này, dát vàng lên à, nhức mắt ca quá Vương Siêu bịt mắt
Mặc như vậy mới chứng tỏ được nhà ta có tiền, giàu có Vương Phúc Đức hắc cằm, giọng điệu hóng hách, đắc ý nói.
Vương Siêu: Sao hôm nay đệ về sớm thế, chẳng phải chiều đệ mới về sao?
Vương Phúc Đức nhún nhún vai: Hôm nay lão sư bận việc nên cho bọn đệ về sớm, hôm khác sẽ giảng bù
Vương Bảo Thoa lắc đầu: Phụ thân, mẫu thân đâu, đã về chưa
Sáng nay hai người nói với nàng đi lên trấn trên, nàng vừa nghe là biết ngay phụ mẫu đi bàn chuyện hôn sự của nàng, càng nghĩ nàng càng mong chờ, nghe nói huynh ấy rất tuấn tú.
Phụ thân, mẫu thân trong phòng, ý nhị tỷ, tỷ sao vậy, sao mặt tỷ đỏ thế Vương Phúc Đức khó hiểu nhìn Vương Bảo Thoa
Vương Siêu che miệng cười trộm, Vương Phúc Đức nhìn Vương Siêu rồi nhìn Vương Bảo Thoa đang cúi đầu đỏ mặt, hình như có chuyện gì hắn không biết thì phải.
Vương Phúc Đức nhảy qua ôm cánh tay Vương Siêu lắc lắc nịnh nọt: Tam ca, có chuyện giấu đệ phải không, nói đệ nghe với, tam ca, tam ca
Vương Siêu, đệ mà nói thì biết tay tỷ Vương Bảo Thoa nghe vậy liền ngẩng đầu, khuôn mặt đỏ bừng trừng mắt Vương Siêu đang cười trộm rồi chạy nhanh vào nhà chính.
Vương Phúc Đức nhìn Vương Bảo Thoa bỏ chạy, chắc chắn có chuyện vui rồi.
Vương Phúc Đức tiếp tục năn nỉ:
Tam ca, nói đệ nghe đi mà
Đệ cũng nghe nhị tỷ nói rồi đấy, ta không nói được đâu, đệ đi hỏi mẫu thân đi nói xong Vương Siêu cũng chạy nhanh vào nhà chính.
Tam ca đợi đệ với, nói đệ nghe với Vương Phúc Đức đuổi theo.
Vương thị và Vương Đại Tài đang uống trà, thấy Vương Bảo Thoa, Vương Siêu và Vương Phúc Đức chạy ào ào vào, Vương thị bất mãn đặt ly trà xuống, răn dạy: Chạy nhanh thế còn ra thể thống gì
Vương Bảo Thoa và Vương Siêu biết sai nên cúi đầu không dám lên tiếng, hai người phải gả nên từ nhỏ mẫu thân đã nghiêm khắc dạy đi nhẹ, nói khẽ vừa nãy hai người không để ý mà chạy ào vào.
Vương Phúc Đức thấy Vương Bảo Thoa và Vương Siêu bị Vương thị la liền chạy lại đấm đấm vai, nịnh nọt Vương thị: Mẫu thân bọn con đùa giỡn tí mà với lại đây là nhà chúng ta cũng đâu ai thấy, mẫu thân đừng tức giận, mẫu thân xem nhị tỷ và tam ca biết lỗi rồi mà
Vương thị yêu thương nhìn Vương Phúc Đức, bà lấy tay điểm điểm mũi Vương Phúc Đức, đây là tâm can bảo bối của bà, bà không nỡ từ chối yêu cầu của Vương Phúc Đức: Con đó, chỉ biết nịnh nọt
Vương Phúc Đức ôm vai Vương thị phản bác: Nào có, con biết mẫu thân rất thương chúng con, sao người nỡ giận chúng con được, con nói phải không?
Vương thị vui vẻ, che miệng cười, vẫy tay với Vương Bảo Thoa và Vương Siêu, ý bảo hai người lại ngồi.
Vương Đại Tài ngồi đối diện trong lòng hạnh phúc, đây là gia đình của ông, ông mãn nguyện cười, bưng ly trà nhấp một ngụm.
Thoa nhi Vương thị gọi
Mẫu thân
Hôm nay ta với phụ thân con lên trấn trên gặp Đinh gia, đã bàn xong chuyện hôn sự của con, định vào mùng 10 tháng tới, đấy là ngày tốt đón dâu
Dạ, mẫu thân Vương Bảo Thoa đỏ mặt gật đầu, nàng sắp xuất giá rồi.
Ơ, mẫu thân, nhị tỷ xuất giá sao, sao con không biết vậy Vương Phúc Đức ngạc nhiên
Chỉ mới định vào tháng này, con bận đọc sách, không tiện gửi thư, định sẽ cho con biết sau Vương Đại Tài trả lời
Vương thị gật đầu phụ họa: Đúng vậy
Tháng tới, vậy chỉ năm mươi ngày nữa là nhị tỷ xuất giá Vương Siêu đếm đếm ngón tay rồi bật thốt
Vương Phúc Đức nhăn mày: Đúng rồi
Vương thị không hài lòng nhìn Vương Siêu và Vương Phúc Đức: Hai đứa nói gì thế, không mong nhị tỷ các con xuất giá sao?
Đương nhiên không phải rồi, chỉ là hơi nhanh, con muốn ở cạnh nhị tỷ Vương Siêu níu cánh tay Vương Bảo Thoa lắc lắc
Vương Phúc Đức không nói gì nhưng cũng gật đầu phụ họa.
Ha ha ha ba người còn lại phì cười.
Hai đứa ngốc gì thế, nhị tỷ con sớm muộn cũng phải xuất giá, con cũng như thế Vương thị nhìn Vương Siêu, Vương Siêu hiểu rõ, ngượng ngùng, cúi đầu..