Ực, ực, ực
Trần Tiêu chống cằm nhìn Trần Hàn tu cả bình trà lạnh vào bụng.
Ban nãy Trần Hàn nổi giận đùng đùng từ bên ngoài vọt vào, không nói một lời liền bưng ấm trà rót hết vào miệng.
Ai lại chọc vào y đây? Ngày thường nhìn Trần Hàn có vẻ ôn hòa nhưng nếu hiểu y sẽ biết, chọc vào vẩy ngược của y như tưới dầu vào lửa, nóng phỏng tay.
Không nhìn được nữa, Trần Tiêu giơ tay lấy lại bình trà trên tay Trần Hàn.
Ngươi muốn ăn luôn ấm trà sao? Có chuyện gì? Ai lại chọc vào ngươi?
Ợ, Trần Hàn ợ một cái rõ to, liền nhận lấy ánh mắt ghét bỏ không thương tiếc của Trần Tiêu.
Trần Hàn ấm ức gục đầu lên bàn khóc lớn.
Trần Tiêu đỡ trán nhìn trời, rốt cuộc tên này bị làm sao vậy?
Lúc này Trần Hàn lại bật dậy, y hít mũi một cái, khó chịu nói: Ta ghét Vu Hoài Minh, ta không muốn gặp huynh ấy nữa.
Ta muốn tuyệt giao với huynh ấy.
Câu cuối hầu như là hét lên.
Thì ra là giận dỗi với Vu Hoài Minh, Trần Tiêu ngáp một cái, dạo gần đây ăn hơi nhiều rất dễ buồn ngủ.
Này ngươi không an ủi, khuyên nhủ ta sao? Trần Hàn vẻ mặt tội nghiệp nằm ườn ra bàn nhìn y, Trần Tiêu muốn ngửa mặt chửi thề, đã đòi tuyệt giao với hắn còn bảo mình khuyên nhủ, làm bạn với những người đang yêu thật đúng là mệt thân mệt tâm.
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Trần Tiêu hỏi.
Nghe y hỏi Trần Hàn liền ngồi ngay ngắn lại, ủ rũ kể.
Lúc sáng ta qua nhà Vu đại ca có chuyện, đúng lúc bà mai đầu thôn đến tìm huynh ấy, con gái của Lý lão đầu thôn đến tuổi gả chồng.
Lý lão vừa ý huynh ấy nên nhờ bà mai đến hỏi ý.
Ta nghe xong liền khó chịu nói rằng huynh ấy đã có đối tượng hỏi cưới bảo bà mai đừng đến nữa, bà mai không tin cứ nằn nặc kéo huynh ấy hỏi ý, ta lúc ấy liền cảm thấy rất tức giận, ta đã hét bà mai một trận đuổi bà ra cổng nhưng sau đó ta cũng chạy đi luôn, ta,...ta không biết làm sao bây giờ?
Chắc huynh ấy cho rằng ta rất hung dữ, chắc sẽ không còn thích ta nữa.
Dù sao đi nữa có nam nhân nào thích một song nhi hung dữ, cọc cằn như thế đâu chứ?
Nhưng mà ta không hối hận vì đã đuổi bà mai đi.
Ta lúc ấy cảm thấy vô cùng khó chịu, ta chỉ muốn làm gì đó để ngăn lại, ta...ta...!huynh ấy có lẽ sẽ không thích ta nữa.
Nói xong câu cuối giọng Trần Hàn đã nghẹn lại, hốc mắt y đỏ bừng, chứa đầy nước mắt nhưng vẫn ngoan cố không rơi xuống.
Trần Tiêu không biết nên nói gì bây giờ.
Vu đại ca đâu phải kẻ ngốc, tình cảm Trần Hàn dành cho hắn, hắn lẽ nào không cảm nhận được? Rõ ràng thiếp có ý chàng có tình lại cứ không lên tiếng, để Trần Hàn suy nghĩ lung tung khổ sở thế này?
Ngươi bình tĩnh đã, chuyện chưa rõ ràng sao ngươi lại suy nghĩ lung tung thế chứ.
Vu đại ca không phải hạng người như vậy.
Huynh ấy sẽ không vì chút tính cách đó mà không thích ngươi.
Ta lại nghĩ huynh ấy lại rất vui vì ngươi hành động như thế.
Ai lại không thích nhìn thấy người mình thích ghen vì mình kia chứ.
Ta mới không bị ngươi lừa như vậy.
Lúc đó ta rất hung dữ, còn nói năng lớn tiếng, gia gia từng nói với ta song nhi phải ăn nói nhỏ nhẹ như vậy nam nhân mới thích.
Nghe y nói Trần Tiêu không khách khí cười phá lên, đổi lấy cái liếc mắt đầy u ám của người ngồi đối diện.
Trần Tiêu nhịn cười xua tay.
Ta không có cười ngươi.
Ta cảm thấy buồn cười vì quan niệm cổ hủ đó thôi.
Ngươi nói song nhi phải ăn nói nhỏ nhẹ thì nam nhân mới thích? Ngươi xem từ đầu đến chân ta có chỗ nào nhỏ nhẹ, không lớn giọng thì là mắng người, còn động tay động chân nữa thế ngươi có thấy Tĩnh ca chán ghét ta không?
Đúng ha, Vương đại ca rất đau ngươi.
Trần Hàn vẻ mặt bừng tỉnh.
Vu đại ca cũng giống Tĩnh ca, huynh ấy không chú trọng mấy vấn đề vớ vẩn đó đâu.
Nếu chán ghét ngươi huynh ấy sẽ cho người thường xuyên ra vào nhà huynh ấy sao? Cho ngươi thân thiết với Đô Đô? Ngươi nên hiểu một nam nhân hòa ly ở cùng một song nhi chưa thành thân có ý nghĩa gì? Mặc dù chưa nói rõ với ngươi nhưng tâm ý của huynh ấy đã biểu hiện rất rõ ràng rồi.
Chẳng lẽ tại ta suy nghĩ quá nhiều?
Trần Tiêu gật đầu: Ngươi đừng suy nghĩ lung tung rồi diễn giải theo hướng tiêu cực, trước mắt ngươi cứ về nhà đừng đến nhà Vu đại ca nữa, bảo đảm với ngươi không mấy ngày Vu đại ca sẽ đến tìm ngươi.
Lời ngươi nói là thật?
Ta có gạt ngươi bao giờ.
Được, vậy ta về nhà.
Ta sẽ không đi tìm huynh ấy nữa.
Trần Hàn gật đầu, nói tạm biệt với Trần Tiêu liền đi về.
Trần Tiêu nhìn thời tiết hôm nay rất tốt, nhân lúc nắng sớm y đem chăn nệm ra phơi nắng.
Mấy ngày sau đó Trần Hàn trong tâm trạng lo lắng, thấp thỏm nhìn ra cửa.
Cháo hôm nay sao mặn thế? Trần đại phu nhăn mày nuốt xuống ngụm cháo trắng trong miệng.
Nhìn đến Trần Hàn mất hồn mất vía trước mặt, không muốn mắng cũng phải mắng.
Mấy ngày nay con cứ thấp thỏm không yên.
Rốt cuộc là có chuyện gì?
Gia gia, con không sao.
Để con đi nấu lại.
Trần Hàn bưng nồi cháo đi vào phòng bếp, nhìn y Trần đại phu hết nói nổi.
Lại cãi nhau với Vu tiểu tử? Tuổi trẻ đúng là phiền phức.
Chỉ tội bao tử của ông.
Cốc cốc cốc.
Trần đại phu, ông có nhà không?
Ngoài cổng có người gọi, Trần đại phu liền đi ra mở cổng.
Bà mai cười vui vẻ, vẫy vẫy khăn lụa trong tay, mùi phấn son nồng nặc sọc vào mũi.
Ôi chao, chúc mừng chúc mừng
Trần đại phu nhăn mặt: Vương ma ma, không biết sáng sớm đến gõ cửa là có việc gì?
Đương nhiên là có việc rồi, mau vào trong rồi nói.
Vương ma ma cười nói.
Trần đại phu mở rộng cửa cho bà đi vào, Trần Hàn trong bếp nghe bên ngoài có tiếng mở cửa liền chòm người ra nhìn, thấy gia gia có khách, y liền mang lên một bình trà nóng.
Vương ma ma nhìn y mà vừa lòng không thôi, tuy hơi xấu tí nhưng rất lễ phép, gia giáo.
Người nhờ mai mối cũng đã nói thẳng, nhất định phải là tiểu song nhi này.
Đợi Trần Hàn rời đi, Vương ma ma liền cười đến lộ nếp nhăn trên mặt.
Trần đại phu, ta cũng không vòng vo chi nữa.
Chuyện là có nam nhân nhìn trúng song nhi nhà ông, mời ta đến nhà ngỏ ý, không biết ý Trần đại phu thế nào?
Không gả Trần đại phu không nói hai lời liền từ chối.
Khuôn mặt mập mạp của Vương ma ma trở nên cứng nhắc, trên đường đến đây bà rất tự tin sẽ hoàn thành cọc hôn sự này.
Ai có ngờ vừa mới nói ra đã bị ông thẳng thừng từ chối.
Trần đại phu, ông khoan hãy từ chối.
Nhà nam nhân này rất khá, tướng mạo lại anh tuấn, trên dưới không có thân thích, chỉ có độc một hài tử năm tuổi, cháu ông gả qua đó sẽ không lo phải hiếu thuận song thân, với lại hai người họ còn quen biết với nhau, rất dễ tâm đầu ý hợp.
Từ từ, nam nhân trong lời bà sao lại quen đến vậy? Trần đại phu híp mắt nhìn Vương ma ma, trầm giọng hỏi: Nam nhân trong lời Vương ma ma có phải là Vu Hoài Minh không?
Đúng vậy, là Vu công tử nhà cạnh Vương Đại Tĩnh.
Trần đại phu, nếu đã là quen biết ông có thể suy nghĩ lại không? Mối hôn sự này quá tốt đẹp còn gì? Cháu của ông gả trong thôn sẽ có nhiều cơ hội hiếu thuận với ông.
Ông nhớ cháu mình cũng không cần đi xa, chỉ cần đi nửa cái thôn là đến rồi.
Không gả.
Trần đại phu trầm giọng nói.
Tiểu tử hay lắm.
Chọc cháu của ông giận giờ đây muốn dỗ ngọt.
Đâu dễ như vậy.
Trần thúc có điều kiện gì cứ nói?
Vu Hoài Minh đột nhiên từ ngoài cổng đi vào, Trần Hàn đang ở trong bếp nghe được giọng của hắn liền cảm thấy căng thẳng nhưng nhiều hơn là vui vẻ.
Tâm trạng bất an mấy ngày nay chỉ vì nghe được giọng của Vu Hoài Minh mà tan biến.
Đã đến nhưng không vào Trần đại phu nhướng mày nhìn Vu Hoài Minh.
Vu Hoài Minh khom người chào ông sau đó mới cười nói: Trần thúc chưa cho phép sao ta dám đi vào.
Không phải hiện tại tiểu tử ngươi đã vào rồi đó hay sao? Ta vẫn chưa cho phép.
Đây là tình huống bắt buộc nếu không vào làm sao mang được người đi.
Tiểu tử ngươi có vào hay không lão phu đều không đồng ý.
Trần đại phu cười hả hê, ông là cố ý làm khó để xem tiểu tử này làm được gì.
Muốn thế nào Trần thúc mới đồng ý gả Tiểu Hàn cho ta? Vu Hoài Minh nghiêm túc hỏi.
Gì? Gả cho huynh ấy? Đôi đũa trong tay Trần Hàn rớt xuống đất, y cũng không để ý.
Vu đại ca muốn cưới ta? Trần Hàn không biết nên diễn tả cảm xúc bây giờ thế nào? Làm sao bây giờ? Trần Hàn có phần ngại ngùng cười, ánh mắt lại tràn đầy vui vẻ.
Vậy phải xem tiểu tử ngươi làm được gì? Trần đại phu cũng nghiêm túc hẳn lên.
Ông chỉ có một đứa cháu là Trần Hàn, mong muốn lớn nhất của ông khi còn sống là tìm được một nhà chồng tốt cho cháu ông, như thế ông mới yên tâm nhắm mắt.
Tiểu tử Vu Hoài Minh đối với cháu ông thế nào ông đều xem vào mắt.
Hôm nay hắn lại tự thân đến đây hỏi cưới, phải nói ông rất vừa ý nhưng mà không thể dễ dàng cho hắn như vậy.
Cháu không có gì ngoài gia đình, thứ cháu làm được là cho Tiểu Hàn một gia đình hoàn chỉnh, cả đời bình an.
Cho gia gia một đứa cháu vui đùa cùng hiếu thuận.
Ai là gia gia của tiểu tử ngươi? Trần đại phu giận đỏ mặt.
Vu Hoài Minh cười nói với ông: Gia gia của Tiểu Hàn đương nhiên là gia gia của ta.
Trần đại phu bật dậy, xách cây chổi dựng trong góc đuổi đánh Vu Hoài Minh.
Tiểu tử không biết xấu hổ, ai là gia gia của ngươi?, đứng lại, hôm nay xem lão phu thế nào giáo huấn ngươi.
Vương ma ma bị xem là người vô hình: ...!
Nhìn một màn rượt đuổi ngoài sân, Trần Hàn trong phòng bếp cười khúc khích.
Hôn sự cứ thế định ra.
Mấy ngày tiếp theo cả hai tất bật chuẩn bị đồ vật cưới hỏi.
Đô Đô sau khi biết tin Trần Hàn sẽ trở thành tân mẫu phụ liền vui vẻ không thôi.
Nhóc chạy qua nhà Trần Tiêu hí hửng khoe mình có mẫu phụ, chọc Trần Tiêu cười một trận.
Vương Đại Tĩnh cũng không rãnh rỗi gì, Vu Hoài Minh xem như là huynh đệ của hắn, huynh đệ lấy phu lang sao hắn có thể không góp sức.
Căn nhà đã sửa nay lại xây mới, Vu Hoài Minh có mấy năm đi lính, lại thêm đi làm công mấy năm nay, tiền bạc tích cóp được một rương to, lúc Trần Tiêu nhìn đến hai mắt liền muốn hoa.
Bỏ ra một số tiền lớn mua gạch đỏ xây tường, mái nhà bằng ngói, tường vây bằng gạch, ba phòng ngủ, một phòng khách cùng nhà bếp.
Phải nói lúc hắn xây nhà mới, thôn dân ai nấy cũng trầm trồ, hận phát hiện quá muộn.
Nhà mới vừa xong liền tiến hành trang trí, gắn hoa đỏ cùng dán chữ hỉ khắp nhà.
Vì sắp thành thân nên Trần Hàn cùng Vu Hoài Minh không được gặp mặt nhau.
Ngày đón dâu, Vu Hoài Minh đánh xe ngựa mới đi đến nhà Trần đại phu, bên trong Trần Hàn đã được trang điểm, vận xong hỉ phục.
Hỉ phục này là Trần Tiêu thiết kế cho hai người, bên trên thêu hoa cúc bất tử, ngụ ý cho một tình yêu bất tử, mãi bên nhau.
Vì bụng to khó di chuyển nên Trần Tiêu không tham dự được, y gửi thiệp chúc mừng cùng quà cưới cho hai người.
Là một cặp nhẫn đôi, tách ra sẽ có hình rợn sóng hợp lại sẽ là một chiếc nhẫn hoàn mỹ.
Bên trên còn khắc tên hai người.
Xem giải thích trên thiệp, Trần Hàn cảm thấy rất biết ơn Trần Tiêu, cả hai rất thích món quà này.
Trần Tiêu gửi đến trước ngày thành thân nên cả hai đã đeo lên tay.
Vu Hoài Minh cùng Trần Hàn bái lại Trần đại phu liền đón người đi.
Lúc giao Trần Hàn cho Vu Hoài Minh, Trần đại phu có phần không nỡ.
Nhận tay Trần Hàn từ tay Trần đại phu, Vu Hoài Minh nhẹ bế người lên.
Gia gia con sẽ đối xử tốt với Tiểu Hàn, gia gia cứ an tâm.
Trần đại phu đỏ hốc mắt, xua tay, ý bảo hắn mang người đi đi.
Dưới lớp khăn che mắt Trần Hàn đã ướt đẫm.
Bữa tiệc ngày này phải nói là vô cùng náo nhiệt.
Trần Văn Khang cùng Trần An Minh âm mưu hợp lại chuốc say Vu Hoài Minh, cả bọn cười ha ha.
Vương Đại Tĩnh là huynh đệ tốt của Vu Hoài Minh đương nhiên phải đích thân ra trận.
Hắn thay Vu Hoài Minh chắn rượu, một mình hắn chuốc cả đám người Trần Văn Khang say khước.
Một đám nghiêng trái ngã phải, lầm bầm ôm hủ rượu.
Vương Đại Tĩnh cũng không tốt hơn là bao, đầu hắn choáng váng.
Người vốn say khước là Vu Hoài Minh đột nhiên tỉnh hẳn, hắn vỗ vai Vương Đại Tĩnh cười: Đa tạ huynh đệ.
Vương Đại Tĩnh vỗ vỗ vai hắn, hiểu ý cười lại: Không cần khách sáo, ta trở về.
Trong tân phòng, Trần Hàn căng thẳng ngồi trên giường.
Vừa nghe được tiếng mở cửa y liền giật thót.
Vu Hoài Minh nhẹ chân đi đến, nhìn Trần Hàn một thân đỏ rực ngồi yên lặng trên giường, hắn chậm rãi đi qua, tay nhẹ nhàng vén lên khăn hỉ.
Trần Hàn xấu hổ đến mức không biết nên đặt tầm mắt ở đâu, y cúi đầu không dám nhìn Vu Hoài Minh.
Xem phản ứng của y Vu Hoài Minh liền cười nhẹ một tiếng, lấy hai chung rượu hợp cẩn trên bàn, Vu Hoài Minh đưa cho y một chung.
Rượu hợp cẩn Vu Hoài Minh ôn nhu nói.
Trần Hàn ngẩng đầu nhìn hắn, hôm nay y trang điểm nhẹ nên nhìn rất thu hút, trong mắt Vu Hoài Minh lóe một tia nguy hiểm.
Hắn đan tay cùng Trần Hàn uống cạn rượu hợp cẩn.
Có đói bụng không? Vu Hoài Minh hỏi.
Trần Hàn lắc đầu, mỉm cười trả lời: Ban nãy Đô Đô đem vào một chút thức ăn, đệ đã ăn rồi.
No rồi sao? Vu Hoài Minh nhẹ giọng hỏi.
Trần Hàn gật đầu, cười càng tươi: Ừm
Vu Hoài Minh cười ôn nhu nhìn y, Trần Hàn lại cảm thấy ngại ngùng, hai má y nóng lên.
Cầm tay đeo nhẫn của Trần Hàn lên Vu Hoài Minh hôn nhẹ lên tay y: Xin lỗi, thời gian qua huynh không nói rõ, hại đệ suy nghĩ lung tung, sau này sẽ không nữa.
Huynh rất thích Tiểu Hàn.
Ta...ta cũng thích huynh Trần Hàn cúi đầu lí nhí nói, miệng lại cười đầy ngọt ngào.
Giống như Trần Tiêu từng nói, lưỡng tình tương duyệt thật tốt biết bao.
Vu Hoài Minh nhẹ tay nâng cằm của Trần Hàn lên, nhìn vào hai mắt ngại ngùng, trốn tránh của y, hắn ôn nhu đặt lên môi y một nụ hôn nhẹ.
Cả người Trần Hàn cứng ngắc trong nháy mắt, không biết nên phản ứng thế nào.
Hô hấp trở nên dồn dập.
Lùi ra sau một tí, Vu Hoài Minh nhỏ giọng nói vào tai y: Đừng căng thẳng như thế.
Tin tưởng huynh.
Nói rồi hắn lại ôn nhu hôn y.
Cảm nhận tình cảm và sự dịu dàng của hắn, Trần Hàn liền bớt căng thẳng, tim đang đập rất nhanh, y nhắm mắt phó thác bản thân cho người y tin tưởng.
Đảo ngược thời gian về trước nếu có ai nói với y sau này y sẽ tìm được một người hết lòng thương y, Trần Hàn tuyệt đối sẽ không tin.
Nhưng hiện tại y đã tin rồi, mọi thứ luôn không tuyệt đối, cố gắng bỏ ra sẽ nhận được hồi báo..