Lạc Vào Thế Giới Cổ Tích

Thật đẹp! Trời ơi chị lấy đâu ra…cái trâm vàng này vậy?(Lại tiền=_=) mà khoan! Trông cách ăn mặc của chị chắc là tiểu thư ở này không lẽ…Chị là công chúa ánh à lộn tiểu thư kaguya-hime ? Không thể nào trước đây ở rừng trúc chị còn nhỏ lắm mà! –tôi liền nói một hơi dài vừa hỏi vừa…trả lời.

Ngọc! –Trang uýnh vào vai tôi một cái.

Sao vậy? –tôi thơ ngây như làn mây.

Haizzz,cậu nói như vậy là nói cho cô ấy biết rằng chúng ta biết về thân phận cô ấy rồi còn gì –nhỏ thở dài nhìn tôi.

-Nhưng cho cô ấy biết cũng chẳng sao đằng nào cô ấy cũng cần biết mình chính là…

Suỵt! đừng nói ra –nhỏ liền lấy tay bịt miệng tôi lại.

ừm…ó..ở…óa(ừ khó thở quá) –tôi nhăn mặt vì thiếu oxi.

A xin lỗi –Trang thấy vậy liền bỏ tay ra haizz tính khí thất thường! Do mải nói chuyện mà chúng tôi quên mất một người đang nhìn chúng tôi chằm chằm như sinh vật lạ vậy híc híc xấu hổ quá tự nhiên vào phòng người khác rồi nói chuyện vô tư như ở nhà, coi chủ nhân căn phòng là không khí…Trời ơi! Nếu có kẽ hở nào thì tôi chui xuống liền! híc híc.

Chị là sakuya-hime đúng không? –Trang mỉn cười nhìn cô gái.

Sao các người biết? –cô gái tiên kaguya ngạc nhiên.

À ngoài kia chị nổi hơn cả lee min ho nữa thì ai chẳng biết –nhỏ liền tâng bốc vài câu khiến mặt kaguya đỏ lên vì ngượng.

Nhưng sao các người vào được đây? –chị liền nghi hoặc nhìn tôi.

Ha ha đơn giản chỉ cần trèo tường thôi hê hê –tôi thật thà lên tiếng.

“Binh…binh…bốp…bốp” lập tức tôi bị Trang và Nhung xông vào đánh cho một trận tơi bời hoa lá cộng trăng sao!

Hi hi con nhỏ nói đùa thôi mà…hi hi làm gì có chuyện chúng tôi trèo tường rồi bị chó đuổi phải chốn vào đây cơ chứ hi hi –Nhung và Trang mỉn cười bào chữa

Các cậu nói ra rồi còn gì nữa –dù nằm liệt đất nhưng miệng tôi vẫn phát huy tác dụng và lập tức tôi nhận được những cái lườm sắc hơn dao cạo râu của bố tôi.

-Khụ..nếu là vậy tại sao các người vào đây được?

A kia là đèn pin đúng không? –tôi liền đánh trống lảng tay chỉ vào cái đén pin giờ đã cũ rích trong tay cô ấy.

Các…người biết nó? –kaguya ngạc nhiên nhìn chúng tôi rồi chị ôm đầu khẽ rên –Ta là…ai?Sao ta không biết gì về bản thân mình?

Thì ra chị ấy không biết về thân phận của mình, không biết mình là ai cứ như người mất trí nhớ vậy.

Thật ra chị là…au –tôi định lên tiếng thì nhỏ Trang véo một cái vào eo tôi, cái con nhỏ này! Tôi tức giận nhìn sang nhỏ định mắng cho một trận vì làm tổn thương thân thể…vàng ngọc của tôi nhưng ánh mắt nhỏ khiên tôi khựng lại,nhỏ nhìn tôi bằng đôi mắt cầu xin.

Mà sao chị không ra ngoài mà ngồi ở đây làm gì? –tôi thở dài cho qua chuyện đó rồi nhướn mi nhìn kaguya.

Vì bên ngoài nhiều người lắm tôi không thích họ bám víu lấy tôi với lại tôi không muốn lấy chồng tôi muốn sống cùng với cha mẹ mình –chị buồn bã hướng đôi mắt ra ngoài cửa sổ.

Nhưng chị cũng không thể mãi ở trong phòng được ở ngoài kia có bao nhiêu điều thú vị mà, hay là chị thử đặt ra những thử thách khó cho những người đến cầu hôn chị có như vậy họ mới nhụt ý chí không đến nữa –Trang mỉn cười.

Ừm để chị thử các em có thể ở phòng bên, các em là khách của chị mà –kaguya mỉn cười thật tươi khiến chúng tôi đơ và giây.Rồi sau đó có haiu người hầu đến sắp xếp phòng cho chúng tôi.

Thế nào rồi ạ? –tôi vừa gặm bánh nhìn chị kaguya bước vào.

Chị đố một tên con nhà thợ hoàn kim là: “Trong vòng một ngày phải làm ra một cây bằng vằng, quả bằng ngọc” –chị nở một nụ cười đắc thắng.

Nhưng tớ thấy bất an lắm!Nhỡ hắn làm được thì sao? –Nhung lo lắng lên tiếng khiến tôi đang ăn cũng nghẹn.

Khụ…khụ -tôi vội vơ lấy cốc nước ho đến sặc sụa mặt đỏ tía lên.

Hậu đậu –Trang che miệng nhìn tôi rồi quay sang kaguya –chị an tâm việc này để em lo chắc chắn hắn sẽ không thành công.

Ừm nhờ em –chị gật đầu rồi bước ra ngoài.

Ki ki ta mau đi thôi –kaguya vừa đi ra Nhung liền nhìn ki ki đang ngủ ở góc nhà.

Zzzzz –đáp lại nhỏ chỉ là tiếng gáy nhẹ nhàng như khúc nhạc.

-ki ki.

-zzzzzzz.

-KI KI.

-ZZZZZZ.

KI KI –lần này Nhung mất hết kiên nhẫn đấm mạnh xuống sàn nhà khiến nó thủng một lỗ.

A động đất…hay sóng thần vây? Nghe nói Nhật Bản hay có động đất lắm –ki ki liền bật dậy miệng không ngừng lải nhải.

Ta mau đến chỗ của con trai thợ hoàn kim –thấy Nhung đang tức giận nay lại. càng tức hơn tôi liền chữa cháy.

Dạ…oáp…Um ba la –con bé gật gù rồi đọc thần chú đưa chúng tôi đến…Địa Trung Hải.

Oái!Cá mập! –Trang hét lên cùng chúng tôi bám vào mỏn đá.

Um ba la –ki ki lập tức đọc thần chú đến địa phủ…

Ma mới hả? Đi theo ta –một tên người không ra người quỷ không ra quỷ lại gần tôi.

MAAAAA –tất cả cùng hét lên ki ki liền đọc thần chú.

Uả các ngươi cũng là ma mà –hắn ngây thơ nhìn chúng tôi.

Nhật Bản…

Uả các em chưa đi à?chị kaguya đang uống trà giật mình nhìn chúng tôi.

Sắp…rồi ạ chúng em đang đị tham quan ạ -tôi cười như không cười.

Tham quan cá mập và âm tào địa phủ -Trang khẽ lầm bẩm.

Tớ còn tưởng hồn mình lìa khỏ xác về đoàn tụ với ông bà rồi chứ -Nhung cũng hùa theo nhỏ khiến ki ki khóc không ra nước mắt.Cuối cùng ki ki đọc thần chú đưa chúng tôi đến một lò luyện kim.

Phù may quá! Tạ ơn chúa đã cưu sống con thoát khỏi bề khổ này, amen –tôi vui mừng cảm ơn chúa.

Đa tạ phật tổ như lai cùng quan thế âm bồ tát –Nhung và Trang cũng dập đầu tạ ơn khiến mặt ki ki méo xệch.

Các người mau làm đi nếu làm xong trong vòng sáng mai ta sẽ thưởng tiền –một tên vẻ mặt ưa nhìn nhưng dáng vẻ hống hách quát với hằng trăm người đang dốc sức làm.

Tại sao con không tự làm đi? –một ông lão đi tới có lẽ là cha của hắn.

Hừ sao tôi phải làm vây? Sau này khi lấy kaguya tôi sẽ sung sướng với lại nhà lão già này cũng giàu lúc đó mọi gia tài sẽ thuộc về tôi ha ha –tên đó cười đầy mỉa mai.

Con –ông lão cứng họng.

Ki ki mau nghĩ cách gì để trừng trị tên đáng ghét hách dịch đó đi –tôi nhăn mặt nhìn cái tên hách dịch đó.

Ừm…A có rôi –chợt con bé reo lên.

Gì vây? –tất cả xúm lại gần.

-Máy ghi âm.

Không được thời này lôi đâu ra –Trang lắc đầu.

-Phép thuật.

Không làm như thế ta sẽ bị nghi ngờ -Nhung cũng phản đối.

Vậy ta làm cách nào đây! –tôi lo lắng suy nghĩ rồi ngủ thiếp đi đến sáng cũng chẳng hay.

Oái ngủ quên rồi! –Trang hét lên khiến tôi giật mình thức giấc.

Ha ha cuối cùng cũng xong ta đi đây ha ha –chợt giọng nói của hắn vang lên khiến chúng tôi hoảng hồn.

Chết rồi! nghĩ cách đi –tôi lo lắng lên tiếng.

A đúng rồ!thế này nhé…bla…bla –cả đám xúm lại gần nhau nghe Trang bầy kế.

Được đó! –Nhung liền gật đầu.Rồi đợi tên đó đi rồi chúng tôi mới chạy ra vờ như người qua đường.

Xin hỏi có phải chàng trai nàycó phải hứa sẽ cho các người một khoản tiền khi xong việc không? –Trang liền bước vào hỏi một cách trịnh trọng.

-Đúng vậy sao cô biết?

Không xong rồi hắn lừa mọi người đấy!Lúc ra ngoài kia hắn đã nhờ chúng tôi chuyển lời đến mọi người như vậy đó –Trang giả hoảng hốt khiến tôi và Nhung khó khăn lắm mới nhịn được cười nếu không tôi sẽ cười lộn ruột ra mất.

Hừ bị hắn lừa rồi –một người liền nói.

Phải đi tìm hắn để dạy cho một bài học mới được –một người khác liền xen vào.

Đúng đó mau tìm hắn thôi!Tìm hắn! –lập tức mọi người gật đầu đồng tình, hura! Kế hoạch thành công rồi!

Khoan –chợt cha của tên hách dịch lên tiếng khiến chúng tôi ngạc nhiên. Ông lão nghi hoặc nhìn chúng tôi rồi lên tiếng –các ngươi dựa vào cái gì mà nói con trai ta bảo các ngươi vậy? Ta không tin!

Trời ơi! Bác già ơi, chúng cháu đang giúp bác trừng trị thằng con bất hiếu của bác đó. Đúng thật là làm việc tốt mà không ai công nhận…

Này, bác có biết hắn ta để lại lời nhắn để làm gì không? –Nhung mỉn cười đầy ma mãnh.

-Ơ không?!

-Vì con trai ông muốn ông gánh nợ một mình đó!

CÁI GÌ??! Thằng bất hiếu này ta phải mau đi tìm hắn thôi! –Đúng như nhỏ dự đoán lập tức ông lão bị khích động,giận dữ nắm chặt hai tay lại.

Ta phải mau đi tìm hắn thôi! –Lập tức mọi người nhao nhao lên bước ra ngoài.

Ha ha ta mau về thôi sắp có chuyện hay rồi đây –Trang bật cười đầy thích thú.

Chúng ta đi thôi! Um ba la –ki ki gật đầu rồi đọc thần chú kết quả là…

-KI KI!!!!!

Sau một loạt chuyến du hành thế giới như Magellan cuối cùng chúng tôi cũng an toàn về Nhật Bản mà không mất tí thịt nào.

A cuối cùng các em cũng về! Mà sao mặt ai cũng phờ phạc thế khia? –chị kaguya vừa vui vừa ngạc nhiên nhìn chúng tôi trong bộ dạng hồn một nơi…xác chơi một chỗ!

Ha ha không có gì đâu ạ tại em đi nhầm hàng không “made in china” thôi ha ha –tôi cười tươi nhìn công chúa rồi sau đó tặng cho ki ki một cái liếc mắt đầy TÌNH CẢM.

Ta đến rồi thưa hime-san –chợt một giọng nói vang lên đập vào mắt tôi là khuôn mặt siêu đểu giả của con bác thợ hoàn kim.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui