Sắc mặt Vương Ly hơi đổi, theo bản năng đưa mắt nhìn thú nhân cô độc kia.
Người sau lại không nhìn cô mà cúi đầu nhìn mặt đất, dáng vẻ âm u như thể mọi chuyện chẳng liên quan gì tới mình khiến cô nhíu mày.
Có lẽ là lời này quá hợp tâm ý của đám thú nhân, cho nên âm thanh ủng hộ vang lên vô cùng nhiều.
Vương Ly nhìn điệu bộ đắc ý của Đồ Khải, tự nhiên muốn tát cho hắn một cái.
Đắc ý cái gì?
Nếu hắn muốn chết sớm như vậy thì cô thành toàn cho hắn.
"Giác Địch! Ngươi đi đâu vậy!?"
Vương Ly giật mình theo bản năng nhìn tới vị trí thú nhân kia vốn đang đứng, kết quả lại nhìn thấy hắn quay lưng đi.
Thời điểm này hắn bị lời lẽ cố tình gây sự của Đồ Khải làm khựng lại, cũng khiến cho bản thân bại lộ dưới ánh mắt xăm xoi của mọi người.
Tình thế liền trở nên vô cùng xấu hổ.
Nhưng Đồ Khải tên khốn này còn ngại chưa đủ đặc sắc.
Hắn vừa ngăn được Giác Địch xong liền bước về phía cô, lớn tiếng nói: "Vương Ly, cô có thể cho mọi người biết sự lựa chọn của mình không?"
Trước là Giác Địch, sau là Vương Ly.
Giờ thì hay rồi, tất cả mọi người đều hứng thú đưa mắt nhìn qua nhìn lại giữa hai người, dáng vẻ háo hức xem kịch vui.
Bởi vì hầu hết mọi người đều biết mối quan hệ khó hiểu của họ, cho nên vô cùng tò mò thời khắc này Vương Ly sẽ làm thế nào.
Mà thân ảnh của thú nhân kia lại càng thêm điêu linh, cô độc trầm trọng đứng đó như đang chịu hành hình.
Vương Ly nghiến răng hít sâu một hơi.
Nhưng giây sau đó cô lại ngẩng đầu lên nhìn Đồ Khải cười.
Kẻ này cùng mọi người vừa nhìn thấy vậy liền giống như nhận định rồi mà đổ ánh mắt thương hại về phía Giác
Địch.
Người kia có vẻ đã sớm chết lặng, không chút phản ứng, cũng không nhìn cô lấy một cái.
Hắn đứng ở đó mà như không tồn tại.
Nhưng không có nghĩa những ánh mắt ác ý liền ít đi.
Đến cả lão tế ti Ngã Lặc còn phải lắc đầu thở dài.
Làm gì vậy? Cứ như mọi chuyện đã định rồi ấy.
Vương Ly cười gắn trong lòng, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười không xa không gần, nhấc chân vòng qua người
Đồ Khải đi một vòng, bộ dáng nhàn nhã như đang dạo chơi quẹo đến chỗ Kiệt Tây: "Kiệt Tây, cậu chọn ai?"
"Tôi..."
Kiệt Tây không nghĩ tới sẽ bị cô hỏi.
Anh chàng có chút lúng túng, lại theo bản năng nhìn đến một hướng nào đó.
Lúc kịp phản ứng lại đã vội dời mắt đi, bối rối nhìn Vương Ly: "Cậu...!Hay là Vương Ly, cậu chọn trước đi."
Chọn trước, như vậy anh chàng sẽ không chọn mất người mà cô muốn chọn.
Vương Ly chẳng cần nghĩ nhiều đã hiểu được ý của anh chàng.
Cô không khỏi thở dài vì sự thiện lương này của hắn.
Bạn đời mà có thể nhường được nữa, tiểu thiên sứ gì thế này.
Đã như vậy nếu cô còn cô phụ tâm ý của hắn nữa thì có vẻ không ra gì cho lắm.
"Kiệt Tây, cậu chỉ cần nói cho tôi biết cậu thích ai thôi."
Cô cười cố vũ nhìn anh chàng.
Giống cái không biết nói dối này, quả nhiên sau khi rối rắm một đồi, không địch lại ánh mắt của cô liền lúng ba lúng búng, tròng mắt đảo liên tục dầy bối rối nhưng vẫn cắn răng đáp: "Lỗ Sâm..."
Anh chàng nói xong liền cúi gầm mặt, xấu hổ vô cùng.
Giữa tiếng người ồn ào, Vương Ly mắt sắc nhìn thấy thú nhân có thú hình Dực Sư kia thở phào nhẹ nhỏm một cái.
Cô cười trêu ghẹo, nụ cười còn ở trên vành môi liền nhìn thấy sự thay đổi rất nhỏ ở một người khác.
Cô nhìn trong mắt, trong lòng có tức giận vì hắn có thể nhịn đến lúc này, thế nhưng lại đau lòng nhiều hơn.
Thú nhân kia thật sự tốt với cô đến mức này.
Cho dù biết rõ cô sẽ nhường người tốt nhất cho bạn tốt mà có khả năng chọn cái tên khốn Đồ Khải kia thì hắn vẫn sống chết giữ im lặng cho đến cùng.
Chỉ vì Đồ Khải vẫn mạnh mẽ hơn hắn ư?
Có lẽ, đối phương vừa mới giết được Xí Kiếm thú, đem được sừng của nó về kia mà.
Nếu không phải một vài giống cái còn chưa kịp thành niên thì họ đã đứng ra tranh giành cho bằng được rồi.
Vương Ly lòng nghĩ một đằng, miệng nói một nẻo, cô vỗ vỗ vai anh chàng Kiệt Tây trêu ghẹo: "Có cái gì mà phải xấu hổ kia chứ.
Cậu không phải nên dõng dạc mà nói ra đối tượng yêu thích của mình hay sao."
"Vương Ly..."
Kiệt Tây lại không có vui vẻ được như cô, đầy ái ngại và oán trách nhìn cô.
Vì sao lại oán trách, đương nhiên là trách cô đến bây giờ vẫn còn đùa giỡn được.
Vương Ly cười nhẹ, nắm tay anh chàng đi xuyên qua vòng tròn, đến chỗ thú nhân tóc bạc kia.
Hình như ai tóc bạc đều tốt hết nhỉ.
Tóc vàng như phân chó liền không ra gì.
"Vương Ly..."
Kiệt Tây bối rối gần chết.
Vốn dĩ anh chàng có thể dễ dàng đẩy cô ra, nhưng vẫn bị cô kéo đến trước mặt Lỗ Sâm.