"Sau đó tôi đi về hướng Đông.
Khi đó tôi cho rằng có lẽ là do phương hướng tôi đang ở có nguy hiểm, phía Đông an toàn, cho nên vì sự sống, tôi phải đến đó.
Kết quả là tôi gặp được bộ lạc.
Giác Địch bỗng nhiên biến trở về, cũng ngồi bệt trên cát đối diện với cô, ánh mắt đặc biệt nghiêm túc: "Nhưng sau khi tôi đến bộ lạc rồi tôi vẫn còn cảm giác đó."
Cho nên hắn đi tiếp.
Đi mãi, kết quả là bị chặn lại bởi hồ nước mặn này.
Trong sinh mệnh của hắn chưa từng nhìn thấy cái hồ nào lớn như vậy.
Nó quá lạ lẫm, khiến cho hắn chần chừ.
Mà quả thật hắn chần chừ không sai.
Sau vài lần tự mình thử bơi ra ngoài, hắn phát hiện nếu cứ như vậy mình sẽ chết.
Dự ngôn khiến hắn từ bỏ, phải bơi vào.
Nhưng cảm giác kia vẫn không ngừng thôi thúc hắn, nói cho hắn biết bên ngoài hồ nước kia có gì đó đang kêu gọi hắn tìm kiếm.
"Cho nên mỗi ngày tôi đều đến đây đi dạo một vòng."
Giác Địch trân trọng chạm vào bờ vai gầy của cô, không dám mạnh tay, sợ tổn thương nó: "Dần dần tôi cho rằng, có lẽ thứ tôi đang tìm kiếm là một thứ gì đó có hình thù nhất định.
Có thể nếu tiếp tục tới đây, tôi có thể gặp được nó."
"Sau đó tôi gặp được em."
Vương Ly trợn tròn mắt nhìn khuôn mặt quái nhân không thể xem là bình thường như những nam nhân cô từng thấy.
Cho dù là thú nhân trong bộ lạc sau khi biến thân vẫn có được hình người một cách hoàn mỹ, ngoại trừ thêm một vài đặc trưng như đuôi, Độc Giác Thú thì có thêm sừng, Dực Sư thì có thêm cánh mà thôi.
Còn Giác Địch, hắn giống như tiến hóa không hoàn toàn, trên người còn để lại lớp vảy sừng lúc ở hình thú, rất dọa người.
Cho nên lần đầu gặp hắn cô mới sợ hãi.
Lúc này thú nhân thâm tình nhìn cô, tựa như cô là trân bảo đại lục thú nhân dành cho hắn.
Hắn nâng niu, yêu chiều bất kể hình thức.
"Anh...!Đã tìm kiếm bao lâu?"
Cô không nhịn được hỏi.
"Mười năm."
Giác Địch thản nhiên nói.
Vương Ly hít vào một hơi, sau đó không khỏi có chút không tin được: "Có khi nào anh tìm sai rồi không?"
Cô cảm thấy mình không phải thứ gì đặc biệt đến vậy mà phải để cho quái nhân tốt bụng này phải bỏ ra nhiều thời gian và chấp nhất để tìm kiếm.
Sự trân trọng này khiến cô thấy hơi áp lực.
Đặc biệt là trước đó cô suýt chút là bỏ qua hắn, chọn một người khác cùng mình trải qua nửa sau nhân sinh cuộc đời.
Nếu cô không kiên định một chút, hoặc là...
Giác Địch chặn lại ý nghĩ không thiết thực của cô: "Chính là em."
"Sau khi tìm được em, tôi không còn cảm giác đó nữa."
Ngược lại, hắn chỉ muốn bảo vệ cô.
Trong lòng đều là nghĩ đến cô.
Vì cô mà lo âu, đến mức suýt thì từ bỏ cô.
Vương Ly bối rối.
Nhưng cô chưa kịp bối rối lâu hơn đã bị thú nhân nhấc lên, cô vội vàng ôm lấy cổ hắn, giật mình nhìn hắn.
Thú nhân giữ chặt lấy cô, đôi tay to lớn dễ dàng bợ mông cô, siết eo cô, nâng cô lên cao hơn tầm mắt của mình, ngẩng đầu nhìn cô thâm thúy hỏi: "Em thật sự muốn cùng tôi trải qua cả đời sao?"
Vương Ly giật mình, rồi nhanh chóng giữ lấy mặt hắn kiên định nói: "Đương nhiên rồi.
Thân hình của cô so với thú nhân hoàn toàn không thể so sánh, nhỏ bé đến không ngờ.
Nhưng chính là báu vật của quái nhân.
"Anh cũng thật là.
Nếu đã quan trọng như vậy sao còn không chịu giữ cho mình?"
Bị hắn nhắc đến, cô không nhịn được tính toán.
Thú nhân bị cô hạch tội có chút không được tự nhiên.
Ánh mắt lãng tránh không dám nhìn cô.
Cái đuôi cố tình móc lấy cổ chân cô, làm nũng cọ cọ.
Đến thời điểm này hắn làm sao không nhận ra được bao lâu nay Vương Ly thờ ơ với hắn là vì muốn trừng phạt hắn.
Hắn cũng chỉ biết im lặng cam chịu thôi à.
Vương Ly bị thái độ cam lòng chịu chết của hắn làm cho tức cười.
Nhưng lời nói ra trước tiên lại là: "Nhột quá, anh mau lấy nó ra đi!"
Cô vừa nói vừa cười ha ha, vừa không ngừng uốn éo trong tay hắn.
Khuôn mặt kia, biểu tình sinh động đẹp lộng lẫy cùng thân hình mềm mại khiến thú nhân không chịu được máu huyết sôi trào.
Hắn không những không buông cô ra, còn cố ý trêu chọc cô hơn.
Nhìn làn da bị vảy của mình cọ ra từng vết đỏ tiên diễm, đồng tử trong mắt hắn vô thức hiện lên, dựng thẳng.
Trước khi hắn kịp suy nghĩ đã cúi đầu dùng môi dán lên chỗ đó, vừa lấy lưỡi liếm nó.
"Um...!Giác Địch..."
Vương Ly không hề phòng bị bật thốt một tiếng kêu yêu kiều, người cũng nhũn ra, vô thức ngưỡng cổ né tránh nhưng lại thành bày ra tư thế càng thêm có lợi cho thú nhân làm loạn.
(2)
"Hức..."
Da thịt nhạy cảm bất ngờ bị đầu lưỡi của thú nhân ma sát không ngừng truyền đến cảm xúc râm ran khiến cô tê dại.
Ở nơi cô không thấy, cái đuôi kia đã leo đến bắp đùi non của cô.
Túm lông ở gốc đuôi không ngừng cọ sát trêu chọc, khiến cô vừa nhột vừa ngứa ngấy.
Giống như đang đốt lửa trên người cô vậy, khiến toàn thân cô bức bối.
Thú nhân trước mặt lại như đang thực hiện một nghi thức thần thánh.
Hắn không ngừng đánh dấu địa bàn trên người cô.
Vương Ly có cảm tưởng từng nơi bị hắn liếm qua đều nóng bừng lên, muốn bốc cháy.
"Giác Địch a..."
Không thể trốn thoát, cô cũng không muốn trốn tránh.