Sau đó dưới sự chỉ huy của Vương Ly, hai người nhanh chóng chuyển mấy cây cầm máu qua đây, đồng thời làm thêm cái giàn cây cao cao cho nó.
Vì mục đích sau này có thể ngồi dưới giàn cây nghỉ mát, Vương Ly để thú nhân sức lực tràn trề làm nguyên một cái dàn cao hai mét.
Trước khi đám cây leo lên, Vương Ly hái một ít thực vật lá to phủ ở bên trên.
Lum la nhiều việc vậy nhưng họ chẳng tốn bao nhiêu thời giản.
Làm xong nắng chỉ kịp chiếu lên đỉnh đầu của họ.
Hai người lại vào nhà, chuẩn bị bữa trưa.
"Ở trong rừng sẽ khá lạnh, phải đem theo một tấm da thú cho em."
"Còn phải đem theo muối, tiêu."
Khả năng họ sẽ không có điều kiện để nấu canh, cho nên cần chuẩn bị tốt cho món nướng.
"Trên đường sẽ không thiếu trái cây, anh sẽ hái nó cho em bổ sung thay rau."
Thật ra nếu muốn hắn vẫn có thể tạm thời đẽo một cái chảo, chẳng tốn bao nhiêu thời gian.
Lại nói, những ngày ở đây Vương Ly không có nếm được mấy loại trái cây.
Thứ cô được ăn mà hiếm hoi nhất là quả xương rồng, chính là quả gai mà thú nhân Đô Lãng đã từng vì lấy lòng cô mà hái về.
Gần bộ lạc chỉ có hai loại trái ăn cũng không đặc biệt ngon, chỉ vừa đủ bổ sung chút mới mẻ trong ngày mà đám giống cái đã xem như quý giá.
Cho nên cô càng thêm háo hức đối với chuyến đi sắp tới đến mức lúc ăn cơm vẫn luôn phấn khởi.
Rốt cuộc buổi chiều cũng đã đến.
Lỗ Sâm đúng dịp xuất hiện ở cửa nhà họ.
Bên cạnh hắn còn có Kiệt Tây.
Anh chàng đối với việc Vương Ly muốn đi cùng vô cùng lo lắng nắm tay cô khuyên: "Vương Ly, hay cậu đừng đi nữa, rất nguy hiểm."
Chuyện nguy hiểm đến tính mạng Vương Ly cũng đã từng trải qua rồi, cô cảm thấy không đến mức sợ hãi như những giống cái đã quen được bảo vệ trong bộ lạc.
Cô cũng không trách anh chàng, Kiệt Tây chỉ là lo lắng cho cô.
Nhưng cô đã quyết định phải đi cùng nên liền vỗ tay anh ta nói: "Đừng lo, sẽ không sao đâu."
"Ở nhà vẫn cần cậu chăm sóc cho đám cây nhỏ của tôi.
Hi vọng lúc về có thể nhìn thấy chúng leo lên giàn."
Cô vừa nói vừa nhìn về phía giàn cây mới toanh.
Hai người Kiệt Tây lần đầu nhìn thấy thứ tỉ mỉ như vậy, rất ngạc nhiên.
Lỗ Sâm không khỏi nhìn Vương Ly với ánh mắt kỳ lạ.
Nhưng đối với việc Vương Ly muốn đi ra ngoài hắn không còn giữ ý nghĩ không đồng tình như trước.
Có lẽ giống cái này thật sự có thể tạo nên kỳ tích.
Cuối cùng sau một hồi bịn rịn, ba người xuất phát tiến về phía cổng bộ lạc.
Kiệt Tây đuổi theo đến tận cổng mới lưu luyến nhìn họ đi xa.
Trong lòng thầm cầu nguyện cho họ bình an trở về.
Chuyện Vương Ly cùng hai thú nhân đi ra ngoài bên trong bộ lạc không có mấy người biết.
Đến lúc họ phát hiện bất thường thì đám người Vương Ly đã đi xa rồi.
Sau khi rời khỏi bộ lạc, cả hai thú nhân đều biến về hình thú.
Lỗ Sâm phụ trách bay ở trên, cảnh giác trên cao.
Còn Giác Địch chở theo Vương Ly, phóng như bay trong rừng.
Hai thú dùng tốc độ không hề chậm di chuyển về phía trước.
Đã có một lần kinh nghiệm ở trên lưng Giác Địch, Vương Ly không có cảm thấy quá khó khăn.
Lần này cô còn giữ chặt cái bọc treo ở trên cổ Giác Địch, xem nó như dây đai mà người ta hay trang bị cho ngựa, vậy mà có thể thẳng lưng trên lưng hắn rồi.
Khi đó cô đã cảm nhận được một loại cảm giác rất phiêu, vô cùng kích thích.
Trước khi xuyên đến thế thú cô đã từng được cưỡi ngựa thử rồi, nhưng mà cảm giác cưỡi Giác Địch thích hơn nhiều.
Hắn sẽ tự điều chỉnh cho hướng đi của mình êm ái nhất, khiến cô ngồi vô cùng vững chắc, càng có thể tận hưởng cảm giác được phóng nhanh trong rừng.
Tự nhiên Vương Ly cảm thấy Giác Địch càng giống hươu hơn.
Bởi vì hươu sống trong rừng, còn ngựa sống trên thảo nguyên.
Cách Giác Địch quen thuộc từng góc cây ngọn cỏ khiến bước chân của hắn phiêu bồng như cảm giác con hươu di chuyển trong rừng vậy.
Hắn cũng có một đôi sừng đây.
Dưới tốc độ kinh người của Giác Địch, mặc dù không thể nhanh bằng Lỗ Sâm bay trên trời nhưng bọn họ vô cùng thuận lợi chạy một đường đến khi hoàng hôn dần tắt mà đến được địa điểm dừng chân đầu tiên Giác Địch đã tính kỹ trước.
Tuổi thơ sống trong rừng nhiều năm khiến Giác Địch có sự hiểu biết đối với rừng rậm còn nhiều hơn Lỗ Sâm.
Cho nên Lỗ Sâm đều biểu thị nghe theo hắn vô điều kiện.
Sự thật đã chứng minh, năng lực của Giác Địch thật sự có điểm lợi hại hơn người.
Mấy lần Lỗ Sâm đã cảm thấy có nguy hiểm xuất hiện cách họ không xa, nhưng Giác Địch đều dễ dàng dẫn họ trach đi.
"Lỗ Sâm, anh ở lại bảo vệ Vương Ly, tôi đi săn."
Sau khi đến chỗ dừng chân, Giác Địch không thương lượng nhiều mà quyết định, sau đó biến mất dạng.
Nơi họ sẽ nghỉ lại đêm nay là một cái hang động bên vách núi giữa rừng cây.
Ở bên cạnh, cách nơi này không xa Vương Ly nghe được tiếng suối chảy.
Có một vài con dã thú uống nước ở gần đó nhanh chóng bị hơi thở của thú nhân dọa bỏ chạy.
Lỗ Sâm để Vương Ly trong động rồi đi vòng quanh cửa hang, lấy nó làm trung điểm rồi mở rộng ra dần dần, bắt đầu đánh dấu địa bàn.
Nhìn hắn tự nhiên xè xè bậy bạ không chút xấu hổ, Vương Ly tự ép mình không để ý tới hắn, bắt đầu nhìn ngắm hang động nhỏ.
Có lẽ chỗ này là do thú nhân đã từng ở đây để lại, Vương Ly tìm thấy dấu vết nhóm lửa trong động.
Tuy rằng để lâu không sử dụng nên trong động không tránh khỏi đóng một lớp bụi bặm, nhưng mà Vương Ly vui vẻ tìm được một cái nồi đá đơn sơ cùng vài món gia cụ trong một góc.