"Đợi Lỗ Sâm về anh sẽ mang em đi."
Giác Địch không hề suy nghĩ đã gọn gàng đáp.
Vương Ly hài lòng nở nụ cười, sau đó liền vui vẻ đi vệ sinh hang động.
Cái hang động này không giống cái trước đó họ ở ngày đầu tiên, bên trong không có vật dụng dùng đề nấu nướng.
Có lẽ đã biết trước như vậy nên trong lúc Vương Ly thăm dò hang động, Giác Địch ở bên ngoài đơn giản chọn mấy tảng đá, bắt đầu đục đẽo.
Trong hai ngày họ di chuyển trong rừng trừ đêm đầu tiên ra thì những lúc còn lại họ không rảnh để làm những thứ
này.
Phần lớn thời gian ban ngày trừ lúc ăn, lúc ngủ ra họ đều dùng để di chuyển.
Đây là lần đầu họ dừng lại sớm như vậy, mặt trời còn chưa xuống núi.
Cho nên Giác Địch mới có thời gian nghĩ đi đẽo nồi.
Hang động trên này được cái khá là sạch sẽ, có lẽ là do không khí thoáng, không dễ tích bụi.
Cho nên Vương Ly chẳng mất bao lâu đã chỉnh chu xong bên trong.
Nắng chiều không đến nổi nóng, gió lại từ bình nguyên thổi đến đây mang theo từng luồng hơi ẩm xem như mát mẻ, Vương Ly đặt mông ngồi trên một tảng đá nhỏ, nhìn Giác Địch đẽo đá.
Móng vuốt của thú nhần thật sự là chém đá như chém bùn.
"Y!"
Đang xem đến chăm chú, bỗng nhiên ở khóe mắt Vương Ly cảm nhận đến sự chuyển động của cái gì đó.
Cô không khỏi kinh ngạc thành tiếng.
Thú nhân so với cô nhạy cảm hơn nhiều, có lẽ hắn đã sớm phát hiện ra rồi nên đầu cũng không thèm nâng, nhàn nhạt nói: "Đó là Hằng thú."
Theo tiếng nói của cô, một con thú nhỏ như con nhím đội cái nổi sắt xuất hiện trong tầm mắt của cô.
Ngọn núi này mặc dù cằn cỗi nhưng đất đá lại không phải màu xám tro mà là hỗn hợp giữa màu tro, màu nâu rỉ sắt và màu đen.
Chính vì vậy cho nên Vương Ly mới không nghĩ tới bộ dạng của Hằng thú lại như thế này, chẳng khác gì đang ngụy trang.
Ban đầu Vương Ly cứ nghĩ những đất đá dưới chân đều là đá.
Thật sự cầm lên xem, cô cảm thấy nó nặng và rắn tay hơn bình thường.
Vậy mà là một quặng kim loại lộ thiên cực lớn.
Cho nên Hằng thú không phải ăn đá mà sống, mà là nó ăn kim loại.
Cái mai kia không phải bằng đá mà là hợp kim.
Chuyện lạ đầu năm thật nhiều, Vương Ly cứ tưởng mình chết lặng rồi chứ.
Nhưng nhìn con vậy chỉ lộ ra một cái mũi đen đen, đến miệng cũng không thấy kia, mặt cô có vẻ rất buồn cười choáng váng nói: "Rồi ngực nó ở đâu?"
Quả thật là một lời khó nói đến biểu tình bây giờ của Vương Ly.
Thú nhân còn rất trịnh trọng đáp lại: "Ở bên dưới."
"..."
Bên dưới?
Là dưới cái mai bằng hợp kim kia đó hả?
Sau khi tổng hợp lại, Vương Ly quyết định gọi con vật kia là con rùa.
Nó không phải con rùa thì là gì.
Trên lưng nó mang theo cái mai kia kìa.
B*
Cô dở khóc dở cười.
"Bắt nó có khó không?"
Trong lúc họ nói chuyện, con vật kia giống như không biết sợ, mon men lại gần chỗ họ.
Thì ra mục đích của nó là vụn đất đá Giác Địch mài ra.
Sau đó Vương Ly phát hiện, thì ra tảng đá mà Giác Địch chọn cũng không phải là đá hoàn toàn.
Nó là một tảng kim loại thô.
Vụn đất đá bị hắn mài ra ở trong mắt con Hằng thú kia có lẽ giống như miếng thịt bị cắt lát, cực kỳ dễ ăn.
Cho nên nó mới mò tới đây, lụm lặt rồi nhét vào cái mai của mình.
Vương Ly cực kỳ tò mò không biết bên dưới cái mai của Hằng thú là dáng vẻ thế nào.
Cùng lúc cô cũng nghe Giác Địch nói: "Bắt nó rất dễ.
Khó là ở chỗ lôi nó ra."
".."
Biểu tình của Vương Ly rất buồn cười.
Cô ngốc ngốc hỏi: "Vậy làm sao moi nó ra? Giết nó à?"
Tự nhiên cô có chút không đành lòng nha.
Tụi nó nhìn cũng đáng yêu lắm.
Nhìn bộ dạng cặm cụi nhặt nhạnh kia xem, nó có làm gì nên tội.
"Lớp vỏ kia của nó rất dày, không hề dễ giải quyết."
Cho nên không thể giết?
Vương Ly tổng kết lại.
"Trái tim của Hằng thú quả thật nằm ở bên trong lớp vỏ kia, nhưng vào một giai đoạn nhất định, Hẳng thú sẽ muốn từ bỏ mảnh vảy đó mà tống nó ra ngoài.
Chúng ta phải tìm được con Hằng thú này, sau đó cạy nó đi là được."
Nghe đơn giản quá nhỉ.
Thật ra là tốn thời gian đúng không.
Quả thật là vậy.
Cho nên vốn không cần giết nó.
"Có thời điểm chúng ta vẫn phải giết nó."
Thú nhân ngay lập tức đánh vỡ suy nghĩ ngay thơ kia của cô.
"Quá trình Hằng thú tống xuất mảnh vảy đó ra ngoài cần một thời gian nhất định.
Từng chút một cho tới khi khiến cho nó hoàn toàn nắm ở ngoài lớp vỏ.
Nếu chúng ta tìm đến vào lúc nó chỉ mới đẩy ra ngoài một nửa, chúng ta không thể chờ nó làm xong mà phải trực tiếp đào."
"..."
Giết chóc là chuyện không thể tránh né khi sinh tồn trong thế giới này.
Bản thân mỗi loài cũng không thể có việc chỉ sinh ra chứ không tiêu hao.
Cứ xem như đây là cách thú thần tiêu hao số lượng của chúng đi.
Vương Ly im lặng tự thuyết phục mình trong lòng khi trái tim bỗng nhiên trở nên mềm yếu không đúng lúc.
Trong tầm mắt của cô, con vật kia nhặt nhạnh đủ rồi liền lủi thủi bỏ đi.
Giác Địch cũng không có đối phó nó mà vẫn thản nhiên tiếp tục đẽo gọt gia cụ.
Một cái chảo có lòng hơi sâu cùng ba cái chén nhanh chóng xuất hiện trong tay hắn.
Vừa lúc đó Lỗ Sâm cũng đã trở về, cắp theo một con Dương thú còn chưa đến độ trưởng thành.
"Lỗ Sâm, tôi mang Vương Ly đi tắm, sẵn tiện nhặt cửi."
"Được."
Bàn giao xong Lỗ Sâm mang Vương Ly cùng với nồi chén xuống núi.