Có lẽ là cũng muốn đi nhanh hơn nên họ chuẩn bị bữa trưa khá đơn giản, chỉ là thịt nướng, còn không nấu canh.
Vương Ly dùng trái cây Giác Địch hái cho mình làm món thay thế cho rau.
Hắn cũng không có thời gian nên chỉ hái cho cô một loại.
6°
Đó là một loại quả như quả chuối, khi chín liền bung lớp vỏ bên ngoài ra, để lộ thịt quả bên trong.
Lớp vỏ có màu xanh tím, khá dày và xốp.
Bên trong một thịt quả màu trắng, bọc xung quanh hạt màu tím.
Khuyết điểm duy nhất là thịt quả không nhiều, hạt lại rất to.
Ưu điểm là ăn thanh mát.
"Anh thấy có một con gà đang mổ nó ăn."
"Có gà hả?"
Vương Ly hai mắt sáng lên nhìn hẳn.
"Con gà?"
Hai người còn lại đồng thanh hỏi.
Giác Địch đơn giản nói: "Đó là con Đà Đà."
"Chỗ này cách chỗ tiếp theo không xa, anh nghĩ đến đó cũng sẽ có con gà."
Lúc này không tiện bắt nên hắn mới không bắt.
"Vậy lúc đó bắt nó ăn!"
Vương Ly tỏ vẻ mình rất nhớ thương thịt gà, quyết định nói.
"Ùm."
Thú nhân cưng chiều đáp.
"Đà Đà ngon vậy sao?"
Lỗ Sâm ngờ vực hỏi một câu, bỗng nhiên hắn nhớ tới lần trước nhìn thấy hai người họ bắt một con Đà Đà về.
Chẳng lẽ sau khi Vương Ly ăn xong liền cảm thấy nó ngon? Họ còn cho rằng nó dở nên mới không để giống cái ăn.
Chẳng lẽ họ sai rồi?
Vương Ly không biết trọng tâm vấn đề trong lòng hắn bị lệch, cô chỉ gật đầu xem như đáp lại.
"Cô giữ lại đám hạt này làm gì thế?"
Đạt Lố lại chú ý tới chuyện khác.
"Hạt của nó có vẻ mềm, còn lớn như vậy nhất định là không phải để nuôi không, có thể ăn được.
Tôi để lại, quan sát thêm xem nó có thể ăn không."
Vương Ly vừa nói vừa gói cái bọc hạt lại.
Một trái chỉ dài cỡ bàn tay thú nhân thôi mà cho ra tận năm bảy hạt to bằng nửa quả trứng gà.
Cô cảm thấy nó khá giống hạt mít nên quyết định tìm cơ hội ăn thử.
Giờ họ không có thời
gian.
"Chuẩn bị đi thôi."
Giác Địch không cho họ cơ hội hỏi tiếp, đứng dậy nói.
Vương Ly tự mình gói lại những quả còn chưa kịp ăn, cô đặt cho nó cái tên là chuối keo.
Đồ đạc của cô không nhiều, chỉ toàn những thứ lặt vặt.
Nhưng mà đám thú nhân nhàn rỗi không cho cô tự mình mang, giúp cô mang, để tránh trên đường cô phân tâm rớt ra khỏi lưng Giác Địch.
Trong quá trình họ di chuyển khó tránh khỏi đề lộ hình thú của nhau, nhưng họ không để ý, Đạt Lỗ cũng tự giác không hỏi tới.
Còn rất biết điều đấy.
Có một điều có thể chắn chắc là, tình hữu nghị của chúng thú nhân không hề bị ảnh hưởng bởi hình thú.
Thú nhân thấu tình đạt lý, suy nghĩ đơn thuần, mỗi ngày chỉ lo miếng ăn thật sự là không có dư tinh lực để nghĩ thứ khác.
Họ còn cùng ăn cùng ngủ, dần dần liền không còn quan tâm đến hình thú của nhau nữa.
Trong lúc tâm trạng tốt Đạt Lỗ còn nói với họ rất nhiều chuyện về bộ lạc của hắn.
Vương Ly có cái nhìn khách quan hơn về nội tình của những bộ lạc bên ngoài kia, nhưng không khiến cô tò mò đến mức phải đi xem, hay là để trong lòng.
Cô cho rằng bọn họ lớn nhưng chưa chắc ít lạc hậu hơn so với bộ lạc của họ.
Quả thật là đúng.
Bởi vì đại đa số thú nhân của bộ lạc đều là từ những bộ lạc lớn đi ra, dần dần góp nhặt lại nên thứ họ biết mình cũng biết, lại chưa chắc ai hơn ai đâu.
Mà một bộ lạc còn có tư tưởng bài ngoại sẽ đi kèm với những ý nghĩ lạc hậu, chưa chắc sẽ thích hợp với Vương Ly.
Một bộ lạc đang phải đấu tranh với cuộc sống mới là nơi thích hợp với cô nhất.
Ban đầu Lỗ Sâm còn lo ngại cô nghe nhiều sẽ sinh ra hướng tới, kết quả cô vẫn là cô, tâm tư khó đoán như trước, hắn nhìn không ra gì.
Nhưng thấy cô chưa từng để lộ biểu tình phấn khởi muốn thử như lúc tìm được thứ mới lạ, hắn cũng yên tâm hơn.
Vương Ly không biết sự nhiệt tình của mình với những thứ tìm được kia đã khiến thú nhân nhẩm lần.
Khi họ đến gần hồ đen, Vương Ly đã bị nơi này hấp dẫn đến không rời được mắt.
Nho!
Thật là nhiều nho!
Nho đủ màu sắc, tươi ngon mọng nước, vô cùng xum xuê.
Nhìn thấy đôi mắt phát sáng của cô, hai người Lố Lỗ không khỏi lắc đầu.
Giống cái này thật sự là đặc biệt.
Người sở hữu cô thật là may mắn, Đạt Lỗ đã không ít lần nghĩ như vậy.
"Em đừng vội."
Giác Địch dùng đuôi giữ chặt cái eo của giống cái, không để cô lon ton chạy đến những bụi cây chi chít quả nhìn vô cùng mê người kia.
"Mặc dù rắn đen chỉ thích ở trong hồ đen, nhưng xung quanh đây cũng không thiếu những thứ khác.
Chúng nó tuy nhỏ, không có nhiều lực công kích nhưng đối với em liền đủ rồi."
".."
Có cần phải trực tiếp như vậy không.
Rất tổn thương đấy.
đ
Mặc dù vậy Vương Ly cũng không đến mức tính toán với thú nhân nhà mình việc hắn nói mình yếu như vậy.
Cô ngoan ngoãn theo họ đi tìm nơi ở lại.
Xung quanh hồ đen đều là một vùng mênh mông, không đồi không núi, cho nên cũng không có hang động cho họ ở lại.
Nhưng mà nó lại có một thứ.
Động cây.
Đúng, chính là động trong thân cây, còn gọi là hốc cây.
Một cái cây to sừng sững giữa trời, khiến người ta kinh diễm.
Vương Ly mở lớn mắt nhìn nó, chỉ thiếu gẫy cổ vẫn không nhìn được nó cao tới đâu.
Mặc dù nói là hốc cây nhưng nó cũng không phải lõi của thân cây mục rửa mà thành.
Nó là một cái trũng do thân cây cùng rễ cây tạo ra, bao quanh ba mặt, để lại một mặt như cái cửa.
Phía trên đầu là một màu xanh um tùm.
Lúc chưa xuyên qua Vương Ly đã thấy không ít cây có tuổi thọ cực dài, thân hình đồ sộ cùng kiểu dáng đặc thù.
Nhưng cây cối ở thế thú vốn lớn, cái cây này lại càng lớn hơn.
Thành ra cái trũng mà nó tạo thành cũng đủ cho năm mười người cùng trú ngụ.
Đương nhiên bây giờ nó chỉ dành cho mình Vương Ly.
Nếu không có cô thú nhân có thể trèo đại lên cây ở cũng được.
Mà đương nhiên họ sẽ không lãng phí thời gian như thế, lập tức tìm cỏ Trường Minh rồi đi ngay, tất nhiên cũng không cần bận tâm chỗ nào ở được.
Lúc họ đến nơi hoàng hôn phủ kín một vùng hoang vu, khiến cho khung cảnh nơi này trở nên đặc biệt thần bí.
Sau khi xua đuổi hết những con thú hoang xung quanh chỗ ở họ liền bắt tay vào chuẩn bị bữa tối.
Giác Địch sẽ phụ trách đưa Vương Ly đi thăm dò hoàn cảnh xung quanh.
Sau khi xua đuổi hết những con thú hoang xung quanh chỗ ở họ liền bắt tay vào chuẩn bị bữa tối.
Giác Địch sẽ phụ trách đưa Vương Ly đi thăm dò hoàn cảnh xung quanh.
Vương Ly đã qua cái lúc kích động khi mới tới, cô không nhìn chằm chằm vào giàn nho trải rộng cả một vùng mênh mông ra mà tập trung vào những thứ khác.
Cô hi vọng có thể tìm được thêm vài loại gia vị cho nên rất cất công nhìn mặt đất dưới chân, bên dưới những lùm cây và bụi cỏ.
Đương nhiên cô cũng đã chứng kiến sự kỳ lạ của thế thú nên không có mù quáng cho rằng chúng nó sẽ tuân theo quy luật mà cô biết, cho nên nơi nào cô cũng nhìn.
Lúc đi ngang qua một lùm cây, bỗng nhiên từ trong bụi cây bay ra một con rắn lục trên đầu còn có chiếc sừng nhỏ oai vệ tập kích cô.
Con rắn này cũng rất biết chọn quả hồng mềm đề nắn.
Nhưng trời định là nó chỉ có tổ bị đem ra nướng.
đ
Bốp!
Con vật bị chém đứt đôi, bay ngược về phía bụi cây.
Chuyện chỉ đơn giản như thế nếu như Vương Ly không bất ngờ ngửi thấy một mùi vị khá quen thuộc phát ra từ bụi cây.