Có thể là lúc con rắn văng ngược về đập trúng một cây gì đó, khiến cho nó phát tán ra mùi thơm.
Loài cây gì chỉ cần chạm nhẹ liền tỏa mùi như thế?
Vương Ly đưa mắt nhìn chằm chằm bụi cây nhưng không có lỗ mãng tới gần.
Cô mở to mắt hỏi thú nhân: "Ở đây có nguy hiểm không?"
"Để anh xem."
Nói là xem, thật ra là hắn dùng đuôi đập bộp bộp vào bụi cây, khiến cho một đám động vật nhỏ ẩn giấu bên trong chạy tứ tán.
đ
".."
Vương Ly không còn lời nào để nói.
Nhưng qua chuyện này cô sâu sắc nhắc nhở mình không cần lại tới gần tụi nó một mình.
Nhìn nhỏ nhỏ vậy mà ẩn giấu nhiều thứ ghê.
Nhưng thời điểm Giác Địch làm loạn như vậy, mùi vị cô nghe được lại càng nhiều hơn.
Vương Ly lại gần, tràn ngập mong đợi mà đi tìm ngọn nguồn của mùi hương kia.
Sau đó cô nhanh chóng tìm được manh mối trên thân một đoạn dây thường xuân.
Đúng, chính là loại dây leo không có lá, mà ở hiện đại người ta gọi là dây thường xuân.
Rừng rậm quả thật không thiếu những thứ thế này, nhưng cô không nghĩ tới bản thân loại dây leo đơn giản dễ dàng khiến người ta bỏ qua này lại phát ra mùi bạc hà.
Thời điểm cô cầm nó lên mới biết thân cây này khá mỏng manh, chạm vào tí liền phát ra mùi thơm thanh mát đặc trưng, không lẫn vào đâu được.
"Giúp em hái thứ này đi.
Cẩn thận một chút."
Một bụi cây có rất nhiều dây bạc hà, chúng nó quả thật không khác dây thường xuân sức sống mạnh mẽ kia chút nào.
Cô đành phải chỉ huy thú nhân cùng nhau gở chúng nó xuống.
Trong quá trình hái nó, cô phát hiện dây leo này không đánh mất tập tính sống nhờ trên thân cây khác.
Nó đu ở trên người một thân cây...!À, chính là con cháu của cái cây to họ đang trú ngụ.
Nói vậy có khi nào trên cây kia cũng có rất nhiều không?
Vương Ly phấn khích muốn trở về tìm hiểu xem.
Nhưng bề ngoài cô vẫn chuyên tâm gở xuống toàn bộ mớ dây leo.
Trong lúc gở gở, tầm mắt cô bắt được một cái gò đất.
Nói thật tình, ở cái nơi giống như hoang nguyên, cả mặt đất cũng cứng như đá thế này, đâu đâu cũng như bị đạp bằng, hiếm thấy địa hình chập chùng vô cùng.
Tự nhiên lòi ra một cái ụ đất, cũng không tính là ụ đất, nó gồ ghề hơn nhiều, không ra hình dạng, nhưng đúng là khiến cho mặt đất mất đi sự bằng phẳng.
Nếu nó là rễ cây nhô trên mặt đất thì cô cũng chịu, nhưng cô chính là nhất thời nhìn không ra nó là cái gì.
Bởi vì màu sắc nó giống như mặt đất, trắng xám.
"Anh xem, nó có sự sống không?"
Cô kéo thú nhân bên cạnh, chỉ vào tụi nó hỏi.
Ý cô đương nhiên là muốn xác định nó có phải loại sinh vật nào đang ngụy trang không.
Thú nhân nhạy cảm với sinh mệnh, nhất định có thể nhìn ra.
Giác Địch lắc đầu, tự mình đi chọt chọt nó trước.
Thứ kia chịu không nổi công kích của cái đuôi Giác Địch, bị đâm một lổ.
Trong không khí liền lan tràn một loại mùi vị khiến Vương Ly không kịp suy nghĩ đã gấp gáp nói: "Đào! Đào lên đi
Giác Địch!"
Thú nhân đều bị cô làm giật cả mình.
Nhưng hắn sẽ không từ chối bầu bạn của mình, gần như nghe gì làm nấy, cả hỏi cũng không thèm hỏi.
2°
Mấy thứ kia nằm trỏng trơ trên đất, giống như cục đá bỗng nhiên nhô ra vậy, hoàn toàn không có cái gì cho thấy nó sinh ra từ một cây gì đó giống như củ bột dừa kia.
Vương Ly quả thật đã chết lặng với đồ vật ở thế thú rồi.
Trong lúc Giác Địch đào cô cũng lấy dao xương ra đào chung.
Họ nhanh chóng đào được hoàn chỉnh thứ bên dưới ra.
Thật ra nó không hề lớn chút nào, hình dạng còn rất bình thường.
Thứ không bình thường duy nhất là nó chỉ có thứ đó.
Củ gì cũng sẽ sinh ra từ rễ, còn thứ này như tự mình xuất hiện trong đất, quá khó tả.
Vương Ly phủi phủi bụi đất dính trên thân củ đó, giống như cầm trân bảo giống nhau, đôi mắt kích động vạn phần.
Củ gừng!
Thần thánh chúa ơi.
Cô tìm được củ gừng!
Trong một ngày cô tìm được tận hai loại gia vị.
Cô muốn nhảy cẩn lên chạy mấy vòng quanh đại lục thú nhân để thể hiện tâm tình kích động.
Lần này cô chẳng hề nghĩ tới việc thử độc cho nó nữa, cô đã nhận định rồi thứ này chính là củ gừng.
Cô muốn ăn gà xào gừng!!!
...Quác quác quác! Cứu mạng! Có tiếng con gì đó điên cuồng kêu.
"Đi! Chúng ta đi bắt gà!!"
Kêu cũng vô dụng! 3°
Vương Ly hớn hở nắm tay thú nhân đề nghị.
Giác Địch chỉ thấy cô bỗng nhiên trở nên kích động, dáng vẻ háo hức cực kỳ đáng yêu.
Hắn không có khả năng từ chối, liền cùng cô đi tìm gà.
Sự thật chứng mình cách nghĩ của Giác Địch trước đó không hề sai.
Nơi này có gà.
Sau khi tìm một hồi, họ nhìn thấy mấy con gà đang mổ trái nho màu xanh ăn ngon lành.
Nho xanh ăn được!
Đây là nhận định của cả hai khi nhìn thấy cảnh này.
"Chúng ta trước đừng giết nó, hái những loại nho khác xuống xem thử nó có ăn không đã."
Phải tận dụng mục đích của nó một cách triệt để mới thể hiện hết giá trị của nó khi sinh ra.
Quác quác: Gà không cần!!!
Chẳng còn cách nào, Giác Địch làm thú nhân cực kỳ cưng chiều bầu bạn, bày tỏ hắn không có lòng đồng tình với con gà kia.
Quác quác quác!!!
Tiếng kêu dậy một góc trời, mấy con gà đang gặm cụi kiếm ăn cứ thế bị người tóm cổ mang đi.
Vương Ly đề Giác Địch bắt bốn con gà, như vậy ai cũng được ăn, không sợ thiếu.
Vương Ly cùng hắn xách gà trở về, sau đó Giác Địch mới đi hái nho.
Cô cũng không đòi đi theo mà bảo Lỗ Sâm đi tìm nguồn nước cho cô.
Thời điểm hai người đi dạo họ đã mang con mồi về, còn nhặt cả củi, nhóm cả lửa, xử lý con mồi đâu ra đó.
"Nếu được nhờ anh tìm tảng đá, đục một cái nồi.
Đơn sơ thôi, không cần cẩn thận mài nhẵn, to một chút.
Múc đẩy nước đem về."
Lỗ Sâm gật đầu, vỗ cánh bay đi.
Chính vì lợi thế có thể bay nên Vương Ly mới để hắn đi tìm nước.
"Hai người thật sự bắt con Đà Đà về."
Đạt Lỗ vừa nói vừa chọt chọt mấy con gà đang bị trói co quắc trên mặt đất, dáng vẻ vô cùng đáng thương.