Sau đó xung quanh chỉ còn tiếng lửa nổ lộp bộp, tiếng dầu mỡ kêu xèo xèo cùng âm thanh của thiên nhiên chứ không còn tiếng nói chuyện nữa.
Cũng không phải họ không muốn nói chuyện, chỉ là không dám phá vỡ bầu không khí này, đặc biệt là quấy rầy
Giác Địch, người vẫn đang im lặng ngồi thiền ở kia.
Dáng người hắn cao ngất ngồi ở đó cũng không thấy đột ngột lại khiến người ta ngột ngạt.
Sự trang nghiêm thành kính lại không ngừng ảnh hưởng đến người khác.
Bọn họ không dám làm phiền hắn, cũng không nhận ra trong lúc đó ở đỉnh chiếc sừng đồ sộ kia khẽ chớp lóe một tia ánh sáng trắng, ở giữa ban ngày lại càng không dễ nhìn thấy.
Giác Địch ngồi một lần này không hề ngắn, mãi đến khi họ chuẩn bị bữa ăn xong hắn vẫn còn đang ngồi.
Cuối cùng thứ chấm dứt trận thiền định này của hắn lại là một trận động đất nữa.
Ẩm ẩm ẩm.
"Chết tiệt!"
Giữa âm thanh như đất trời rung chuyển kia là tiếng mắng chửi buồn bực xen lẫn sự lo sợ được ẩn giấu của ai đó.
Vương Ly đang cầm miếng thịt từ từ ăn không kịp phòng bị ngã sang một bên.
Nhưng cô không có ngã xuống đất mà được một đôi tay đỡ lấy.
Cô vô thức đưa mắt qua thì nhìn thấy đôi mắt màu vàng dựng thằng của Giác Địch, cô hơi giật mình.
Trong lúc đó bên tai của cô cũng đã nghe thấy âm thanh trầm trọng của hắn: "Vương Ly, anh chỉ thấy ngày mai mù mịt một màu xám."
"Nếu bầy giờ là ban đêm có thể anh sẽ nhìn được rõ hơn...
Giống như cảm thấy mình không làm được gì, hắn còn nói thêm.
Nhưng Vương Ly lại không cần hắn nói gì nữa.
Không phải cô không kỳ vọng vào hắn, mà là cô tin hắn, xuyên qua sự mông lung đối với tiên đoán mới rồi của hắn nhìn thấy chân tướng.
"Ăn nhanh lên."
Khi sự rung chuyển có vẻ dài hơn lần trước kia còn chưa kết thúc, Vương Ly đã nghiêm giọng nhìn ba người họ, thúc giục: "Sau khi ăn xong lên núi bắt rắn, dùng tốc độ nhanh nhất kết thúc chuyện này."
Giọng điệu của cô bình tĩnh nhưng lại đặc biệt trầm trọng khiến họ không biết nên hỏi gì, lại bất giác tăng nhanh tốc độ ăn.
"Anh ăn đi."
Thấy thú nhân bên cạnh vẫn đang nhíu mày mà chưa ăn, Vương Ly thúc giục hắn.
Lúc hắn nhìn cô, Vương Ly dùng âm thanh dịu dàng hơn lúc nãy rất nhiều nhìn hắn nói: "Giác Địch, anh phải tự tin vào bản thân mình hơn."
Giác Địch giật mình nhìn cô.
"Tin vào phán đoán của mình.
Thứ anh nhìn thấy có lẽ không phải vì năng lực của anh không đủ, mà vì đó là hiện thực của tương lai."
"Hiện thực của tương lai?"
Thú nhân bất giác lập lại.
Vương Ly bảo Lỗ Sâm đưa thịt cho hắn, thấy hắn theo bản năng nhận rồi cô mới nói: "Chính là nói cảnh anh nhìn thấy là những gì sẽ xảy ra vào ngày mai."
"Đó là hiện thực."
Ngày mai toàn là một màu xám....
Đồng tử trong mắt Giác Địch vô thức co rụt lại, sau đó hắn dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết miếng thịt sườn trong tay.
Tốc độ khiến người giật mình khiến họ cứ ngỡ hắn chỉ nuốt chứ không nhai.
Hai người kia nhất thời bị ảnh hưởng theo, sắc mặt lại không thiếu phần trầm trọng.
Cả quá trình đi đến này tất cả mọi chuyện vốn là do một tay Giác Địch hoạch định, chuyện này Đạt Lố sau đó cũng đã lờ mờ nhận ra.
Mà Lỗ Sâm thì càng rõ ràng hơn.
Bản thân Giác Địch luôn tỏ ra nắm chắc về đoạn đường này nay lại trở nên không chắc chẳn, hiện tại còn đầy mặt trầm trọng như vậy, sao có thể không ảnh hưởng cảm xúc của họ được.
Sau khi ăn xong, Vương Ly lập tức nói: "Dùng tốc độ nhanh nhất làm xong mọi chuyện.
Đạt Lỗ, chỉ mang theo những thứ anh cần, còn lại thì bỏ đi.
Chuyến hành trình này đã kết thúc rồi, anh làm xong chuyện có thể về trước."
"Vương Ly, cô tính làm gì?"
Lồ Sâm không hiểu vì sao cô phải tách Đạt Lồ đi, sắc mặt lại vô cớ trở nên khó coi.
Hai người còn lại cũng nhìn cô.
Đạt Lố đầy mặt mờ mịt.
Vương Ly nói với Giác Địch: "Sau khi xong việc, chúng ta phải đi báo tin cho bộ lạc kia, tốt nhất là có thể khiến họ rời đi ngay lập tức."
"Dời đi!?"
Đạt Lỗ bất giác cao giọng thốt lên: "Vương Ly, đó không phải chuyện nhỏ!"
"Mặc kệ!"
Vương Ly lạnh nhạt nhìn hắn: "Điều tôi có thể làm chỉ là cảnh tỉnh họ.
Nếu không..."
Nếu không?
"Đi!"
Giác Địch không cho họ nhiều lời nữa, ôm Vương Ly lên mang đi.
Hai người kia không biết làm sao, cũng chỉ có thể lẩm bẩm gì đó trong miệng, sắc mặt khó coi chạy theo họ.
Trận động đất kia lúc này lại thành may mắn cho họ là đám Linh sà bởi vì bị kinh sợ mà lại chui ra ngoài, họ chẳng mất bao lâu đã có thể kiếm đủ số đuôi Linh sà cho mình.
Lúc đó bầu trời chỉ mới ngã về tây được một nửa.
Lúc này ở nơi họ đứng, nước nóng phun ra từ dưới lòng đất giống như bị cái gì đó kích thích, không ngừng phun ra.
Có chỗ còn phun rất cao, còn mang theo âm thanh ẩm ầm khiến người sợ hãi.
Sức mạnh của thiên nhiên thật khiến người khiếp sợ.
"Giờ tôi với Giác Địch sẽ đến đó."
Vương Ly ngồi trên lưng Giác Địch, nói với hai người kia: "Việc hiện tại cần làm là chạy khỏi đây càng nhanh càng tốt."
"Hai anh có đủ thời gian để trốn nếu chạy ngay lúc này..."
"Chúng tôi sẽ đi theo."
Đạt Lỗ không đợi cô nói xong đã tỏ thái độ trước.
Lỗ Sâm không nói gì nhưng thái độ quá rõ ràng.
Vốn dĩ họ là cùng một bộ lạc, hắn không có lý do một mình bỏ đi trước.
Vương Ly không rề rà với họ, chỉ nói: "Có khả năng việc làm này sẽ trì hoãn thời gian chạy thoát thân của chúng ta.
Hai người phải suy nghĩ kỹ."
"Cái tôi có thể nói là, mai nay thôi, nơi này sẽ bị lửa đốt trụi, không gì có thể sống được."
Hai người kia bất giác hít vào một hơi thật sâu, vẻ mặt khiếp sợ vô cùng.
"Lửa sẽ đốt trụi bao xa tôi không biết, nhưng nhất định không hề đơn giản."
Nói xong cô đưa mắt nhìn vạn dặm non sông nơi này, sau đó trầm trọng vỗ vai thú nhân, ra hiệu cho hắn.
Giác Địch không nói tiếng nào phóng như bay xuống núi, hướng về nơi có bộ lạc kia chạy đi.
Ở đây chỉ có mình hắn biết rõ vị trí, tránh cho họ chạy loạn tốn thêm thời gian, mà cô cũng chỉ có thể trông cậy vào hắn.
Đây quả thật là một quyết định mang tính chủ quan đến mức có phần không xem trọng đại cuộc của riêng cô, cho dù chính cô đều cho rằng họ nên nhanh chóng rời khỏi mới là đúng.
Nhưng cô không thể bỏ mặc bộ lạc kia được.
Cho nên dù chỉ là thông báo một tiếng, phí chút lời để cảnh cáo họ cô vẫn phải làm.
Đứng trước thiên nhiên rộng lớn, ba bóng đen đang phi nhanh kia trở nên nhỏ bé vô cùng.
Họ cũng chỉ là một sinh linh trong đại lục này.
Vẫn sẽ bị thiên nhiên này vứt bỏ vì sự cân bằng của nó.