Khải Mặc giật mình trầm mặc.
Nhưng không đợi Kha Lặc giục lần nữa hắn đã hướng bầu trời bộ lạc gầm lên.
Rống!
Tiếng rống của hắn vang vọng trời xanh, mang theo thông điệp truyền vào tai nhóm thú nhân đang chuẩn bị an giấc.
Bên trong bộ lạc dừng một chút, sau đó không ngừng vang lên tiếng thú rống.
Có ngờ vực, có hoảng hốt.
Tiếng nọ tiếp tiếng kia, dù không lớn nhưng góp gió thành bão, đến cả mấy người Vương Ly đang chạy về phương xa cũng nghe thấy.
"Bọn họ đã chịu đi."
Đạt Lỗ thấp giọng vui mừng.
Từ lúc họ từ bộ lạc rời đi ở trên đường Vương Ly đã giải thích cho Đạt Lỗ biết rằng mọi chuyện không phải là nói đùa.
Đạt Lỗ từ kinh sợ đến tin tưởng, chấp nhận hiện thực, cũng cam chịu chạy theo tuyến đường an toàn do Giác Địch vạch ra, mặc dù dài hơn đường họ định quay về nhưng có thể tránh việc đụng độ biển lửa.
Muốn trốn khỏi núi lửa phun trào thì chỉ có cách cách nó càng xa càng tốt.
Cho nên hiện tại biết đám người kia chịu đi, hẳn cũng thở ra.
Nhưng không nghĩ tới lại nghe Giác Địch trầm giọng nói: "Không kịp."
Hắn ng người.
Vương Ly quay đầu nhìn về phía sau.
Rõ ràng họ đã chạy từ chiều đến đêm, cả ăn cũng bỏ nhưng ngọn núi kia vẫn trông gần đến như vậy.
Đến cô cũng trở nên lo lắng.
Hiện tại nghe Giác Địch nói vậy, cô không khỏi mím môi nhíu mày.
Cô biết tốc độ dòng chảy của dung nham có thể đạt đến một trăm dặm trên một giờ, nhưng cô cho rằng họ vẫn có đủ thời gian...
Quả thật không kịp nếu bây giờ mới đi.
Nhưng ít ra tốt hơn là đợi nó tới, rồi luống cuống tay chân.
Đó là dù vậy cũng chưa chắc làm nên chuyện gì...!Bộ lạc kia cách ngọn núi quá gần.
"Chúng ra...!Cứ như vậy đi sao?"
Đạt Lỗ bỗng nhiên lắp bắp hỏi.
Mấy người trầm mặc.
Không như vậy đi thì phải làm gì.
Đứng trước sức mạnh của thiên nhiên, họ có thể làm gì.
Đùng!
Ẩm ẩm ẩm!
Ngay đúng thời điểm đó, bỗng nhiên một tiếng nổ mạnh vang lên giữa bầu trời, dọa cho bọn họ phải dừng chân quay đầu lại.
Vừa nhìn tới liền thấy một cột khói hình nấm khổng lồ sừng sững giữa trời.
Bọn họ sợ ngày người.
Cho dù là Vương Ly cũng chỉ mới lần đầu nhìn thấy tận mắt núi lửa phun trào, cả người đều chấn động, kinh hoàng mở to mắt nhìn nó.
Một giây sau khi núi lửa phun trào, xung quanh bốc lên hàng vạn tiếng thú rống liên miên không ngừng.
Ở trong tầm mắt của họ, miệng núi lửa kia phả ra một luồng hơi nóng, nóng đến mức họ ở chỗ này còn cảm nhận được.
Sau đó cả bầu trời ngay trên đỉnh đầu ngọn núi bắt đầu trở nên sáng rực bởi sự phun trào của dung nham và những mảnh đất đá bị đốt đến bốc cháy bắn ra khắp nơi như sao băng rơi.
Tất cả đều đem không khí đốt thành vặn vẹo đáng sợ.
Ở nơi họ không thấy được gần dưới chân núi lửa, đám thú hoang điên cuồng chạy ra ngoài.
Tất cả đều đang tháo chạy, nhưng nhanh chóng bị dung nham cuốn qua, bỏ mạng trong dòng sông nóng bỏng.
Những sinh linh không bị dung nham nuốt chửng thì cũng bị đá lửa ném trúng, tạo thành cháy rừng diện rộng đem bọn họ vây lại, số phận cuối cùng vẫn là chết.
Chỉ mới một khoảnh khắc thôi mọi thứ đã biển hóa nghiêng trời lệch đất.
"Bọn họ...!Bọn họ sẽ không chạy kịp."
Đạt Lỗ bỗng nhiên lầm bầm nói, mắt vẫn không ngừng nhìn đỉnh núi đang sáng rực kia.
Sau đó hắn bất thình lình nhảy dựng lên, chạy ngược về.
"Đạt Lỗ! Anh không giúp được họ!"
Vương Ly rống lên.
"Tôi có thể gọi bọn họ chạy theo!"
Âm thanh của Đạt Lỗ phiêu tán trong gió: "Ít nhất họ sẽ không chạy loạn!"
Chỉ cần còn có một đường sống, hắn cũng muốn họ có thể đi đúng đường.
Vương Ly nói không nên lời.
"Vương Ly."
Lúc này cô lại nghe thú nhân nhà mình trầm giọng gọi một tiếng.
Cô không chút nghĩ ngợi liền có chút buồn bực nói: "Anh muốn làm chuyện gì thì cứ đi làm, không cần hỏi em."
Vừa nói cô đã vừa lấy ra da thú mà họ mang theo, vốn thường dùng để cô trải ra nằm vào ban đêm trùm lên người, dùng dây thừng thắt một cái nút ngay cổ, đem phạm vi từ phần cổ trở xuống đều che trong da thú.
Để ngăn không cho mình hít vào không khí đang bắt đầu lan tràn tro bụi cùng mùi lưu huỳnh, cô còn đem tấm da thú
Đạt Lỗ từng cho mình, dùng chút nước ít ỏi cô thường mang theo thấm ướt, che khuất nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt.
"Đi đi!"
Lời cô vừa vang lên Giác Địch đã lao về hướng Đạt Lỗ biến mất.
Lỗ Sâm không nói tiếng nào bay theo.
Bắt đầu từ lúc Đạt Lố chạy đi hắn đã không ngừng rống lớn.
Âm thanh của hắn mang theo thông điệp cùng cảm xúc nôn nóng phiêu tán theo gió.
Nhưng bởi vì ngược gió nên hiệu quả không lớn.
Lỗ Sâm thấy vậy cũng gào theo.
Họ nhà mèo âm thanh thật sự chấn động lòng người.
Vương Ly đều bị họ rống đến tim đập thình thịch.
Cô lại chỉ có thể cố gắng ôm chặt cổ của thú nhân, giảm thiểu trở ngại cho họ bao nhiêu thì giảm.
Khi lần thứ N vừa rống vừa chạy, bọn họ rốt cuộc nghe được tiếng đáp lại.
Rống rống rống!
Bọn họ mừng rỡ ra mặt, cũng không nhớ bản thân đang chạy về hướng nguy hiểm, tiếp tục ra sức.
Cách họ chừng ba tiếng đồng hồ chạy nhanh, Khải Mặc vừa cõng theo bạn đời cùng ấu tể của mình vừa ra hiệu cho đám thú nhân của bộ lạc chạy theo mình.
Cách hắn không xa, thú nhân mạnh nhất bộ lạc hiện tại còn chưa có bạn đời chịu trách nhiệm cõng lên lão tế ti Kha Lạc dốc toàn lực chạy theo.
Mộ đám động vật thân hình khổng lồ, nhìn còn hiền lành hơn đám dã thú chỉ hận không thể có thêm bốn cái chân mà vội vả chạy theo.
Có người trên lưng cõng theo bạn đời, có người chạy một mình.
Ưu tiên bảo vệ giống cái cùng ấu tể trước, điên cuồng mà chạy.
Nhưng lửa nóng phía sau thật sự là cháy xém lông mày.
Họ không thể lúc nào cũng phân tâm đi chú ý đồng bạn, để rồi không ngừng có thú nhân bị biển lửa đuổi kịp, nuốt chửng.
Ban đầu lúc mọi chuyện mới diễn ra họ đã sợ đến ngay người.
Mặc dù Khải Mặc đã cố hết sức trấn tỉnh nhưng vẫn là khiến họ tổn thất một đám tộc nhân mới xem như đứng ở ranh giới của cái chết mà tháo chạy.
Mặc cho ánh mắt họ đau xót, vì đồng bạn hay hay vì bụi tro không biết, trong đầu họ cũng chỉ biết tới chạy và chạy.
Trên không trung không ngừng có bọt dung nham bắn ra, rơi xuống bên dưới làm cây cối bị cháy.
Khói bụi mịt mù cũng ảnh hưởng tầm nhìn, khiến họ khó thở mà mất sức rồi tán thân trong biển lửa.
Dung nham nóng rực vẫn còn đuổi theo phía sau không bỏ.
Bốn phía đều là địa ngục đang đợi nuốt chửng họ, hoặc là đợi họ tự mình nhảy vào bởi vì trong lúc hoảng sợ lại không có kiến thức đối phó với núi lửa phun trào mà chạy loạn.
Giữa lúc đó, tiếng thú rống nơi phương xa trở thành phương hướng chính xác dẫn đường cho họ.
"Là bọn họ! Chạy theo bọn họ!"
Kha Lặc nắm chặt lông của thú nhân dưới thân, mặc kệ mình bị bụi tro làm cho ho sặc sụa vẫn cố gắng nói, trong mắt đều là cảm động.