Khi thái tử đến chỗ An An thì cô đã nằm ngái o...o...!trên bàn đá trong đình, gió hiu hiu thổi nên cô ngủ luôn.
Bị đánh thức, An An không mấy vui vẻ lồm cồm đứng dậy chỉnh trang lại quần áo, trước mặt cô có một cái giỏ trúc nhỏ, hương thơm thoang thoảng! Cô nhìn thái tử rồi liếc sang cái giỏ trúc xinh xinh ánh mắt tò mò, cô hỏi:
- Ngài cho ta hả? Cái gì trong đó mà thơm quá vậy?
Nhìn ánh mắt thèm thuồng của cô, thái tử cũng phải lắc đầu:
- Của Hải Châu, muội ấy nhờ ta đưa cho ngươi, hẹn ngươi cùng đi săn bắn!
Cô cười hề hề, rồi nói:
- Ngài cứ đùa ta mãi, tại sao tiểu thư lại hẹn ta, hẹn ngài mới đúng chứ!
Ánh mắt thái tử sắc lạnh nhìn cô, nhiệt độ xung quanh đột nhiên tuộc dốc không phanh:
- Nhìn mặt ta giống đang gạt ngươi hay sao hửm? Câu đó ta cũng đang định hỏi ngươi đấy! Ngươi đã làm gì mà để muội ấy để tâm đến ngươi như vậy!
An An vừa đi vừa gãi gãi đầu, cô than thầm: Cứ đi theo nam chính như thế này giảm tuổi thọ chết mất thôi.
Về đến phủ An An đã leo lên giường đi tìm chu công, cả ngày nay rất là mệt mỏi, vừa nằm xuống đã thấy gương mặt của thái tử phóng đại trước mắt cô, An An hốt hoảng hét lớn:
- A...A...!đồ biến thái...!
- Ngươi nói cái gì đó!
An An mặt ủy khuất nói:
- Chứ nửa đêm gà gáy ngài vô phòng ta làm gì! Có biết nam nữ thụ thụ bất thân hay không?
- Ngươi cũng biết ngại sao! Ta nhìn tới nhìn lui không thấy có điểm nào để Hải Châu có thể để mắt đến ngươi đấy!
An An, ngước mắt nhìn trời, cô không biết nên khóc hay cười:
- Ngài chỉ thắc mắc có nhiêu đó mà đến đây giờ này hay sao! Làm ơn về ngủ cho khỏe đi.
Mai còn đi ra bãi săn cho sớm!
An An để mặt thái tử ngồi đó suy ngẫm, cô đắp chân lên và ngủ thôi.
Sáng hôm sau, khi An An ra cửa đã thấy mọi người chuẩn bị sẵn sàng để đi đến bãi sân, cô cũng theo sau thái tử lên xe ngựa, xe ngựa bên kia là của công chúa, nàng ta đưa mắt nhìn qua thái tử, ánh mắt lưu luyến không rời.
Cả đoàn người rồng rắn đi đến bãi săn, đến đó cũng đã giữa trưa, không khí xung quanh rất sôi động, xa xa phía trong căn liều lớn là hoàng thượng và hoàng hậu, cùng các vị ái phi.
Không khí càng trở nên sôi nổi với sự xuất hiện của các vị hoàng tử, phía sau là các vị vương tôn công tử, công chúa Nguyệt Hoa cùng các tiểu thư con của các quan viên lớn nhỏ!
An An thầm cảm thán, đúng là cuộc chơi của những người vừa có tiền vừa có quyền, An An cũng được cấp cho một con ngựa được gọi là già rất già, haiza...!lúc nãy trên xe thái tử cũng đã dặn đi dặn lại:
- Ngươi không biết cưỡi ngựa thì ngoan ngoãn cưỡi con ngựa già và đi theo sau ta, đừng có mà ham chơi chạy loạn, có chuyện gì thì đừng trách ta độc ác!
Kết thúc hồi tưởng, xa xa Hải Châu đang cưỡi ngựa tiến lại phía cô, khẽ gật đầu chào, An An nói:
- Hải Châu tiểu thư, hôm nay cô đi chung đội với thái tử đúng không?
Hải Châu nhẹ gật đầu rồi nhìn cô cười thật tươi nói:
- Hải Châu được giao phó đi cùng thái tử.
Không biết nên xưng hô với tiểu huynh đệ như thế nào?
- A, xin lỗi ta quên mất, tiểu thư cứ gọi ta là An An.
Cô nhìn Hải Châu cười hì hì rồi nói tiếp:
- Tiểu thư cứ yên tâm có thái tử ở đây, chắc chắn đội mình sẽ toàn thắng!
Còn người nào đó thì vẫn yên lặng cưỡi ngựa đi bên cạnh không nói, đội ngũ hình như còn thiếu một người, An An cố nhớ lại còn chi tiết nữa trong tiểu thuyết của cô nhưng không thể nhớ ra được là cái gì, tiếng vó ngựa từ xa đang tiến lại phía bọn họ, một thiếu niên anh tuấn không kém thái tử, ánh mắt như chứa cả một trời xuân, y khẽ gật đầu với thái tử, rồi nói:
- Thái tử ca, đệ đã làm xong, huynh cùng mọi người đã xong chưa, chúng ta đợi báo hiệu của phụ hoàng là xuất phát!
Rồi y quay sang nhìn Hải Châu và cô khẽ gật đầu nói:
- Người này chắc là tiểu huynh đệ An An, ta là tam đệ của thái tử! Đã nghe thái tử, nhắc đến ngươi nhưng chưa được gặp mặt!
An An nhìn y khẽ gật rồi cười nói:
- Chắc ngài ấy không nói gì tốt đẹp về ta đâu hé! Vậy là đội chúng ta là thái tử, tam vương gia và Hải Châu, còn bên kia là nhị vương gia, tứ vương gia và công chúa Nguyệt Hoa.
Mọi người đang nói về kế hoạch sắp tới thì tiếng trống khởi động vang vọng khắp núi rừng, cuối cùng là tiếng của Mục công công người bên cạnh hoàng thượng hô lớn:
- Bắt đầu!
Tiếng vó ngựa tứ phía bắt dồn dập, An An cũng phi theo phía sau thái tử.
Hải Châu nàng ấy cũng đi chậm lại cạnh cô, thái tử và tam vương gia cũng thong thả đi ở phía trước, cứ như là đi thưởng ngoạn phong cảnh chứ không phải thi thố gì hết.
Còn phía bên công chúa đã tiến rất xa, không mấy chốc đã bỏ xa đội của thái tử.
Cô xoay sang nói với Hải Châu:
- Hải Châu, tiểu thư có thể đi lên trước cùng thái tử và tam vương gia, ta sẽ đi theo sau.
Thông cảm ta không đi nhanh vì ta chưa biết cưỡi ngựa.
hii....
- Ta sẽ làm bạn đồng hành cùng huynh, được không?
Nói rồi nàng ta cúi mặt e ấp, hai má phiến hồng nhìn lay động lòng người, đúng là nữ chính, người đẹp, giọng nói nghe cũng thật êm tai.
Còn hai tên ngựa đực đi phía trước vẫn không có tín hiệu đi chậm, chỉ có tam vương gia lâu lâu y có ngoái nhìn lại Hải Châu.
Bọn họ đi càng ngày càng sâu, cũng có vài con nai, thỏ...!An An thì quan điểm hạn chế giết chóc nên cô không làm gì cả chỉ đi theo xem họ luyện bắn cung thôi, Hải Châu cũng không phải tay vừa, cô bắn 8 lần thì đã trúng hết 6 lần rồi, chứ không phải như An An chỉ biết đi theo ăn chứ không phụ giúp gì được.
Mọi chuyện đều diễn ra xuông xẻ nếu cô đoán không lầm thì giờ thích khách đã bị hộ vệ của thái tử diệt hết, còn về bên phía công chúa đã có nhị vương gia và tứ vương gia rồi nên cũng ổn, giờ là tạo cơ hội cho hai người bọn họ.
Nghĩ là làm, An An đánh ngựa đi lên, nói với tam vương gia hai người cùng đua xem ai tới trước bờ suối trước mặt thì sẽ thắng.
Cô xoay sang nháy mắt với thái tử rồi nói lớn:
- Chuẩn bị nha! 1....2....3....!xuất phát....
Cô và tam vương gia bắt đầu phóng ngựa, An An chỉ biết ôm cổ con ngựa mà lao đi, còn tam vương gia phi ngựa lao như tên bắn! Tích tắc đã bỏ xa cô rồi! đến khi cô đến được bờ suối thì y đã cho ngựa ăn cỏ uống nước xong rồi.
Cô leo xuống ngựa mà đứng muốn không vững! khổ thân tôi, đột nhiên nghe tiếng hét chói tay bên rừng cây bên kia, An An và tam vương gia lao nhanh qua chỗ phát tiếng la, một khung cảnh ngoài sức tưởng tượng, một con cọp lớn đang hướng về phía công chúa, mọi người đang ra sức đánh lạc hướng của nó! nhị vương gia cũng đã bị thương không nhẹ, An An chợt nhớ mình có đem theo chút bột gây mê, cô chạy đến trước mặt công chúa, chắn ngang phía trước, con cọp thấy có vật lạ di chuyển nó liền phóng về nhanh về trước, An An nhanh tay tung gói bột vào mặt nó, cô nhanh tay đỡ Nguyệt Hoa đứng dậy và tránh được bộ móng vuốc của nó, tam vương gia đã bay đến một kiếm chém xuống trúng vào lưng nó, tiếng rầm rú vang vọng khắp khu rừng, nó càng nổi điên, thuốc mê gần như phát huy tác dụng, nó lờ mờ gầm gừ...!quơ loạn bộ mống vuốc, An An thấy vậy đẩy mạnh Nguyệt Hoa cũng đang bị thương không nhẹ về phía nhị điện hạ, y thành công đón được công chúa vào lòng, con hổ đã mờ dần nó lung lay sắp ngã nhưng vẫn cố gầm lên rồi chụp lấy con mồi đang di động không ai khác là An An, cô nằm dưới móng vuốc của nó trên đầu là cái miệng đầy nước dãi chảy ra của nó, An An chỉ biết nhắm mắt xuôi theo số phận, cũng may thuốc mê đã ngắm nó gừ gừ rồi ngã đè lên người cô, tất cả một phen hú vía khi thái tử vừa đến đã thấy bóng dáng ai quen thuộc đang nằm dưới thân con mãnh hổ, y hốt hoảng chạy thật nhanh đến cố hết sức để lôi cô ra khỏi móng vuốc của nó, nhanh chóng ôm cô phóng ngựa đi về liều trại, nói lớn:
- Truyền thái y! Tam đệ xem xử lý!
Rồi hắn mang người rời đi!.