Sáng hôm sau, An An được một thái giám do hoàng thượng đưa tới diều lên xe.
Được sủng bất ngờ làm cô thấy lo, nhìn sang thái tử như không có chuyện gì xảy, cô liền lên tiếng:
- Thái tử, ngài nhìn ta như vậy là có ý gì? Làm ta thấy lo vậy!
- Ngươi không làm gì sai, sao lại phải sợ!
- Ta vì giúp ngài nên mới bị thương á, không cảm ơn ta thì thôi còn sát muối vào vết thương nữa!
Hắn khẽ công khéo môi rồi nói:
- Vậy là luận công ban thưởng cho ngươi đúng không? Hay để ta nói với phụ hoàng cho ngươi đi theo hầu hạ bên cạnh mẫu hậu!
Đang uống hớp nước, nghe thái tử nói mà An An ho sặc sụa:
- Ngài cái đó là lấy oán báo ơn đấy! Ta đang giúp ngài lấy được hảo cảm từ Hải Châu!
Đột nhiên không khí xung quanh yên lặng, tiếng cung tên xé gió bay đến, thái tử nhanh tay kéo An An về phía mình, nhìn lại chỗ lúc nãy cô còn ngồi đó giờ đã có hai mũi tên gim ở đó, mồ hôi đổ ra đầy đầu.
Bên ngoài tiếng chém giết vang lên, tiếng của Tiểu Nhị vang lên:
- Bẩm thái tử, bên nhị vương gia đã đưa hoàng thượng cùng hoàng hậu và các quí phi đã an toàn về gần đến kinh thành.
- Vậy thì dọn dẹp cho sạch sẽ chỗ này đi.
Dứt lời chiếc xe ngựa khởi hành đi tiếp, theo sau là xe ngựa của công chúa và Hải Châu cùng tam vương gia, đám thích khách đang bị người của Tiểu Nhị bao vây, An An nhìn thái tử hồi lâu rồi mới lên tiếng:
- Ngài không hỗ trợ đám người của Tiểu Nhị sao?
Thái tử nhìn An An hồi lâu rồi giơ tay lên búng ngay tráng cô một cái, thấy ai kia ôm tráng khóc than, trong lòng y cảm thấy thích thú vô cùng, ngày nào y không trêu cô là hắn không mấy vui vẻ! Thái tử cười thầm với cái suy nghĩ ấu trĩ của mình.
An An bị ăn đau chỉ biết mắng thầm: đồ lòng lan dạ sói thái tử.
- Bản thân là ám vệ của hoàng tộc thì sống chết cũng phải bảo vệ chủ nhân! Nếu y không có khả năng thì sẽ bị đào thải! Quy luật của tự nhiên thôi.
Và đoàn người tiếp tục lên đường, tiếng đánh nhau ngày càng xa, xe ngựa bỗng rung lắc dữ dội, thái tử lập tức nắm lấy cổ áo An An, đạp tung cửa bay ra khỏi xe, phía sau cũng chẳng thua kém gì, trước mắt là một đám hắc y nhân, những mũi tên xé gió bay đến, An An lạnh cả sống lưng, cô ghé sát tai thái tử nói nhỏ:
- Ngài có thể bảo hộ ta được không? Ta là người đang bị trọng thương không có khả năng tự bảo vệ được mình.
Lời vừa dứt, thái tử đã hắt An An về hướng của tiểu Tam đang bay đến, cô chỉ biết nhắm mắt phó mặt cho trời, nếu té từ độ cao này xuống thì ôi thôi, không bại thì cũng liệt.
Tiểu Tam nhẹ nhàng đón lấy cô, đứng ở nơi an toàn, thái tử ra hiệu cho tam vương gia đưa mọi người rời đi, chỉ một cái phất tay, lập tức sau lưng thái tử xuất hiện mười mấy người ảnh vệ.
Cuộc chiến lần này không cân sức, chỉ chốc nháy mắt ảnh vệ đã dẹp không xót một tên thích khách nào, như chợt phát hiện ra đều bất thường, thái tử lập tức thi chuyển kinh công tiến nhanh về hướng tam vương gia và mọi người vừa rời đi lúc nãy! Kế địa hổ li sơn của bọn chúng, mục đích của bọn họ là giết công chúa Nguyệt Hoa, nhằm mục đích cho hai nước nổ ra chiến tranh, đám người du mục này đúng là mưu sâu kế hiểm, lần này hắn nhất định sẽ đuổi cùng giết tận bọn chúng.
Bên này Tiểu Tam đang hộ tống An An, và mọi người, tam vương gia giơ tay cho dừng lại, ánh nhìn sắc lạnh quét qua rừng cây phía trước, đang yên ắng bỗng chốc một loạt hắc y nhân bay ra, An An thầm khóc trong lòng, cô nhớ rõ mình đâu có viết khúc này đâu trời....
Những mũi kiếm sắc nhọn bất đầu hướng cô mà chém tới, bên cô chỉ có 10 người, chưa kể cô còn đang là gánh nặng của Tiếu Tam, sau mà đấu lại được mấy chục tên thích khách.
An An cố tránh né những đường kiếm, Hải Châu và Nguyệt Hoa cũng đã đi đến bên An An để tương trợ, cô chợt nhớ ra, đúng rồi người cần bảo vệ là công chúa, An An né tránh mấy nhát chém của vài tên hắc y, cô dùng một tay không đau nắm lấy Nguyệt Hoa kéo vào trong.
Tiểu Tam đã phát tín hiệu cầu cứu, tam vương gia cũng cật lực đánh tới giải cứu cho Nguyệt Hoa và Hải Châu, thấy tình hình có vẻ không ổn, An An nhanh chóng lột áo khoác của Nguyệt Hoa mặc lên người, rồi lao nhanh ra phía ngoài, bọn chúng xác định là áo bào của công chúa nên lập tức đuổi theo, An An thành công thu hút bọn chúng, tam vương gia hạ lệnh cho Tiểu Tam hộ giá công chúa và Hải Châu nhanh chóng đi tìm viện binh, còn y và mấy ảnh vệ còn lại đuổi theo An An.
Về phần An An, cô chạy thục mạng, mặc kệ cái vai đang đau nhức, mấy tên thích khách đã bay lên phía trước thành công chặn đường lui của An An, lần này xem như khỏi chạy, một tên trong số đó lên tiếng:
- Công chúa, lần này xem người còn chạy được không!
An An từ từ ngẩn đầu lên, bọn chúng lập tức hét lớn:
- Ngươi....!giết tên tiểu tử này cho ta, còn lại theo ta đuổi theo công chúa!
Mũi kiếm đang hướng đến cô thì bật ngược trở ra, thái tử từ xa đánh tới, thành công dẹp được mấy tên thích khách đứng gần cô.
An An nhanh chân chạy về hướng thái tử, nhưng đã bị một tên hắc y đạp ngay vạt áo khoác, An An bị té ngược về phía sau, một tay đang bị thương nên cô mất thăng bằng ngã xuống đồi..