Lạc Vương Phi

     Phủ Thừa tướng, sài phòng.

Ánh nắng ấm áp xuyên thấu qua cửa sài phòng chiếu vào bên trong, Phương Mặc thân trúng cự độc đôi mắt nhắm chặt nằm trên mặt đất không hề nhúc nhích, không biết là chết hay sống, hai tay hư thối không nhìn ra bộ dáng, huyết nhục mơ hồ chỉ còn lại xương cốt, nhìn qua thập phần dọa người.

Ngoài cửa nghe thanh âm ‘chi’ vang lên, cổng tre bị mở ra, Lạc Thải Vân mang theo nha hoàn bên người Đào nhi đến, trên tay Đào nhi còn bưng theo hơn phân nửa chậu nước.

Tiến vào sài phòng, nhìn người nằm trên mặt đất mê man bất tỉnh, cự độc đã được khống chế, trong mắt đẹp của Lạc Thải Vân hiện lên một tia âm lãnh: “Đào nhi, hắt nước cho hắn tỉnh”.

Xem ra Lâm Huyền Sương y thuật xác thực cao minh, thế nhưng chỉ trong thời gian ngắn như vậy liền đem cự độc trên người Phương Mặc giải trừ hơn phân nửa.

“Dạ”. Đại phu nhân và Lạc Tử Hàm bị bức đi, Lạc Hoài Văn lôi kéo Lạc Tử Quận không biết đang làm gì thường xuyên không ở trong phủ, vì thế toàn bộ tướng phủ trở thành thiên hạ của tam phu nhân cùng Lạc Thải Vân, các nàng nói cái gì chính là cái đó.

Đối với nam tử lai lịch không rõ này Đào nhi cũng không dám hỏi nhiều, hiện tại Lạc Thải Vân là lớn nhất, nàng ta muốn Đào nhi hắt cho người này tỉnh lại, vậy liền nghe theo lời nàng ta là tốt rồi, miễn cho biết quá nhiều chuyện bản thân lại không có được ngày lành.

Đào nhi tiến lên hai bước đem nước trong chậu hắt vào mặt Phương Mặc, nhất thời bọt nước văng khắp nơi.

hiện tại đã bắt đầu mùa đông, thời tiết cũng chuyển lạnh, chậu nước lạnh của Đào nhi thành công làm cho Phương Mặc vốn đang hôn mê bất tỉnh phải giật mình, rất nhanh mở mắt muốn đứng dậy nhưng toàn thân lại không có chút khí lực, chỉ có thể dùng ánh mắt quan sát xung quanh tìm kiếm người hại hắn.

Lạc Thải Vân khoát tay áo, Đào nhi hiểu ý, hướng Lạc Thải Vân phúc thân rồi nhanh chóng đi ra ngoài, còn thật thức thời đem cánh cửa rách nát của sài phòng đóng lại.

“Phương Mặc, không thể tưởng tượng được ngươi cũng có ngày hôm nay”. Xác nhận Đào nhi đã đi xa không nghe được bọn họ nói chuyện, trong mắt đẹp của Lạc Thải Vân lửa giận càng đậm, nghiến răng nghiến lợi căm tức nhìn Phương Mặc.

Mà khi Phương Mặc nhìn rõ người trước mặt, khinh thường cười nhạo một tiếng: “Còn tưởng là ai, nguyên lai là Lạc tứ tiểu thư, như thế nào, nhớ Phương mỗ sao….”

“Câm miệng”. Phương Mặc lời còn chưa dứt liền bị Lạc Thải Vân lớn tiếng đánh gãy, bàn tay mềm hung hăng quăng cho Phương Mặc một bạt tai, khuôn mặt tuấn tú của Phương Mặc bị nàng ta đánh đến lệch sang một bên, khóe liệng ẩn ẩn có tơ máu chảy ra, một nửa khuôn mặt tuấn tú nhất thời sưng lên.

Phương Mặc phun ra một ngụm máu nhỏ, không giận mà cười, quay sang nhìn Lạc Thải Vân, đáy mắt ý cười càng đậm: “Chỉ tiếc, Phương mỗ chỉ thích nữ tử đàng hoàng, người giống như Lạc tứ tiểu thư đã bị ngàn người động qua, cùng nữ tử thanh lâu cũng không khác là mấy, cho dù làm thiếp thất của ta, ta cũng không có hứng thú…”.

“Câm mồm”. Phương Mặc lại chạm đến vết sẹo của Lạc Thải Vân, Lạc Thải Vân giận không thể át, ngồi xổm xuống đối diện với Phương Mặc căm giận hét lên: “Đều là do ngươi, ngươi hủy đi trong sạch cảu ta, hủy đi hết thảy của ta, nếu không ta đã sớm trở thành Lạc vương phi, ta giết ngươi…”

Ngoài phòng, một bóng dáng yểu điệu đứng tại cửa sổ, nghe Lạc Thải Vân rống giận cùng với thanh âm ‘ba ba’ liên liếp của những bạt tai, đáy mắt lạnh lùng lóe lên nồng đậm trào phúng cùng khinh thường.

Lạc Thải Vân, đừng nói ngươi hiện tại đã không còn là nữ tử trong sạch, cho dù ngươi vẫn là tấm thân xử nữ, vị trí Lạc vương phi cũng không tới phiên ngươi làm, bởi vì ngươi không xứng với Nam Cung Quyết…

Nghĩ đến Nam Cung Quyết, Lâm Huyền Sương trong mắt đẹp thoáng hiện hàn quang: Nam Cung Quyết, một ngày nào đó ta sẽ cho ngươi phải quỳ dưới chân của ta, cầu xin ta yêu ngươi…

một loạt tiếng bước chân truyền đến, Lâm Huyền Sương thân hình vừa chuyển nháy mắt đã không thấy bóng dáng: “Tam phu nhân”, Đào nhi sau khi ra khỏi sài phòng vẫn chưa đi nơi khác, mà đứng bên ngoài tiểu viện chờ Lạc Thải Vân.

“Đào nhi, sao ngươi lại ở đây, Thải Vân đâu…” Liễu Hương Hương chỉ biết là Lạc Thải Vân bị bắt, bị trọng thương, lại không biết Lạc Thải Vân bị những hắc y nhân này cường bạo.

Nghe được thanh âm Liễu Hương Hương, Lạc Thải Vân dừng lại động tác trong tay, đứng lên nhìn Phương Mặc hai má đã bị tát đến sưng đỏ, hơi thở càng thêm mỏng manh, giống như giây tiếp theo sẽ chết ngay lập tức, lớn tiếng giáo huấn:

“Phương Mặc, ngươi thân trúng cự độc, là ta sai người giúp ngươi giải đi hơn phân nửa độc tố, nhưng không có giải hết, độc tố trong người ngươi sẽ phát tác chậm lại, nhưng là một khi phát tác sẽ sống không bằng chết”.

“Ta muốn cho ngươi tận mắt nhìn thấy hai tay, hai chân mình đều là huyết nhục mơ hồ, chịu đựng hành hạ của cự độc, từ từ mà hư thối, sinh mệnh dần dần rời xa, sợ hãi mà tử vong đem lại bao phủ, cảm thụ cái chết chậm rãi tới gần, muốn chạy trốn lại bất lực…”

Người hung tàn như ngươi chắc sẽ thực hưởng thụ quá trình này, sở dĩ ta làm như vậy chính là muốn cho ngươi sống không bằng chết, nếm trải tư vị chờ đợi tử thần đến sẽ như thế nào.

“Thải Vân, Thải Vân…” là Đào nhi nói cho Liễu Hương Hương biết Lạc Thải Vân đang ở trong này, Liễu Hương Hương đi vào tiểu viện gấp giọng gọi.

“Nương”. Phương Mặc hai má bị đánh sưng lên, là vừa rồi hắn nói lại chuyện lúc trước, bị Lạc Thải Vân đánh đến như vậy, Lạc Thải Vân ra tay đủ ngoan độc, bộ dáng Phương Mặc hiện tại thập phần buồn cười, nhưng Lạc Thải Vân nhìn hắn trừ bỏ tức giận chính là phẫn nộ, không có một chút ý tứ vui vẻ khi trả được thù.

Lạc Thải Vân hung hăng nhìn Phương Mặc liếc mắt một cái, quăng cho hắn một ánh mắt hung tợn, lại dùng hết toàn lực ở trên người hắn đá mấy cái, mới vừa lòng bước nhanh ra khỏi sài phòng ứng phó Liễu Hương Hương: Phương Mặc, ngươi liền ở nơi này chậm rãi chờ chết đi.

“Thải Vân, con tới cái nơi cũ nát này làm gì?” Liễu Hương Hương liếc nhìn xung quanh lại không thấy một bóng người.

“Nhất thời nhàm chán đi chung quanh một chút, không nghĩ tới lại đi đến nơi này”. Lạc Thải Vân nói nhẹ nhàng bâng quơ, thấy ánh mắt Liễu Hương Hương nhìn thẳng vào sài phòng, liền vội vàng tiến lên đỡ lấy cánh tay Liễu Hương Hương:

“Nương, thời tiết chuyển lạnh, chúng ta mau chút trở về phòng đi, để tránh bị nhiễm phong hàn”.

hiện tai tuy đã vào đông, thời tiết mặc dù chuyển lạnh, nhưng không khí hôm nay khá tốt, ánh nắng tươi sáng, vạn dặm không mây, Lạc Mộng Khê nằm trên ghế trong viện phơi nắng, Nam Cung Quyết bước nhanh từ bên ngoài viện đi vào.

Nhìn Lạc Mộng Khê buồn ngủ, đáy mắt thâm thúy của Nam Cung Quyết tràn đầy ý cười sủng nịnh: “Mộng Khê, thời tiết chuyển lạnh, nên trở về phòng để tránh bị nhiễm phong hàn”.

Lạc Mộng Khê mở to mắt, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ: “Ta cũng không muốn đi ngủ, chỉ là gần đây nhàm chán, không ngủ nhưng cũng không có việc gì để làm”. Mùa đông đến hơn nữa nàng lại đang có thai nên cũng trở nên lười biếng hơn.

thì ra là thế! Nam Cung Quyết đi tới trước ghế nằm, cúi người ôm lấy vai Lạc Mộng Khê, đem nàng kéo đứng lên: “Nếu trong phủ nhàm chán, ta sẽ cùng nàng ra ngoài đi dạo một chút, Băng Lam đi lấy cho vương phi kiện áo choàng”.

“Dạ, vương gia”. Băng Lam vừa mới pha một ấm trà ngon, để xuống đó bước nhanh đi vào phòng ngủ, Lạc Mộng Khê đối với hành động của Nam Cung Quyết lòng sinh khó hiểu: “Nam Cung Quyết, hiện tại là thời kì nguy hiểm, Hạ Hầu Thần không biết đã phái bao nhiêu thám tử theo dõi nhất cử nhất động của Lạc vương phủ, ta và chàng ra ngoài đi dạo không phải là cấp cho bọn họ cơ hội tốt đối phó chúng ta sao?”

Nam Cung Quyết mỉm cười, tự tin tràn đầy: “Trận chiến lần trước ở Lạc vương phủ, thực lực của Hạ Hầu Thần bị tổn hại hơn phân nửa, hắn sẽ không dám ở ngay kinh thành Thanh Tiêu thiết kế ta một lần nữa, nếu không, người chịu thiệt chính là hắn”.

Năng lực của Kiêu Ảnh Thập Bát Kỵ ai ai cũng đều kiêng kị, Hạ Hầu Thần đã biết được Kiêu Ảnh Thập Bát Kỵ chính là thủ hạ của Nam Cung Quyết, nếu không có mười phần nắm chắc hắn chắc chắn không dám lại có hành động gì.

Nam Cung Quyết để cho Băng Lam về phòng lấy áo choàng cho Lạc Mộng Khê, nhưng khi Băng Lam đi ra phòng ngủ, trên tay lại cầm hai kiện áo choàng màu trắng một lớn một nhỏ, kiểu dáng, hoa văn thêu trên hai chiếc áo giống nhau như đúc, hiển nhiên chính là áo choàng tình nhân.

Nam Cung Quyết không nói gì thêm, nhận lấy áo choàng nhỏ hơn trong tay Băng Lam mặc vào cho Lạc Mộng Khê, cẩn thận kéo lại vạt áo giúp nàng, cao thấp đánh giá mọi chỗ thấy đã thỏa đáng mới nhận lấy kiện áo choàng còn lại mặc vào.

“đi thôi, mỗi ngày đều ở trong vương phủ xác thực thật buồn, cũng thực nhàm chán”. Nam Cung Quyết ôm lấy Lạc Mộng Khê đi ra ngoài phủ, phía sau truyền đến bước chân Băng lam, Nam Cung Quyết quay đầu: “Băng Lam, bổn vương cùng Mộng Khê đi một chút liền trở về, ngươi không cần đi theo”.

“Dạ, vương gia”. Băng Lam thức thời dừng lại cước bộ, nhìn theo hai người đi xa. Từng cơn gió thổi qua làm vạt áo Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê bị thổi bay, giống như một đôi thần tiên quyến lữ, đẹp làm cho người ta không rời được tầm mắt.

Dịch quán, Hạ Hầu Thần không lấy được ‘trên biển hoa’, cũng không bắt được Lạc Mộng Khê còn bị tổn thất thảm hại, đại bại trở về, thủ hạ tinh anh chết hơn phân nửa, người trong tay không thể dùng, trong một thời gian ngắn hắn không thể lại tiến hành kế hoạch thứ hai, trong lòng cực kì tức giận, tính tình tự nhiên cũng không tốt.

Trong phòng hắn mỗi ngày đều truyền đến thanh âm kịch liệt hỗn loạn, hạ nhân đều bị dọa phải tìm đường vòng mà tránh đi, không dám tới gần nửa bước.

Nam Cung Dạ, Hạ Hầu Thần không có bị thương, chỉ là nội lực tiêu hao quá độ. Nam Cung phong và Phùng Thiên Cương lại là một người bị thương cánh tay, một người bị bắn bị thương ở mông.

Phùng Thiên Cương nằm trên giường không thể động, cánh tay Nam Cung Phong bị cố định nhưng cũng có thể hành động tự nhiên, ở dịch quán đi một vòng, không có việc gì liền đi tìm Nam Cung Dạ.

Trong phòng Nam Cung Dạ không có người, giường đã sớm lạnh chứng tỏ hắn đã rời đi đã lâu.

Thế cục kinh thành thật không ổn định, tình thế khẩn trương, Nam Cung Quyết cơ hồ là phái người giám thị toàn bộ kinh thành, lúc này Nam Cung Dạ không có hảo hảo nghỉ ngơi lấy sức chuẩn bị cho chiến tranh, lại chạy đi nơi nào? hắn không sợ bị Nam Cung Quyết bắt được cũng không có ngày về sao, Kiêu Ảnh Thập Bát Kỵ của Nam Cung Quyết cũng không phải chỉ có hư danh…

“Nam Cung Phong”. Ngay khi Nam Cung Phong đang âm thầm vì Nam Cung Dạ mà lo lắng, thanh âm Nam Cung Dạ vang lên ngay phía sau: “Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê đã ra khỏi Lạc vương phủ, đây chính là cơ hội tốt để chúng ta xuống tay”.

Trận chiến ở Lạc vương phủ làm cho tính tình Hạ hầu Thần càng trở nên táo bạo, một mình ngồi trong phòng nghĩ đến Nam Cung Quyết đắc ý còn hắn thì thảm bại, Hạ Hầu Thần liền giận đùng đùng, bàn tay to vung lên những văn kiện trên bàn liền rớt hết xuống đất.

Nam Cung Quyết, một ngày nào đó bản cung nhất định sẽ san bằng Thanh Tiêu, cho ngươi đại danh lừng lẫy Lạc vương Thanh Tiêu trở thành kẻ vong quốc, nhận hết ngàn người trào phúng, vạn người ghét bỏ…

“Khởi bẩm thái tử điện hạ, Khang vương Nam Cung Dạ, Cảnh vương Nam Cung Phong cầu kiến”. Nam Cung Dạ và Nam Cung Phong đều đã bị Thanh Tiêu tước đoạt vương vị vương gia, đối với dân chúng Thanh Tiêu mà nói bọn họ chính là bình dân, nhưng đến nơi này của Hạ hầu Thần, hai người này tự dưng vô cớ lại được khôi phục thân phận.

“Mời bọn họ tiến vào”. Đối với người bán chủ cầu vinh Hạ Hầu Thần luôn luôn khinh thường, nhưng Nam Cung Dạ và Nam Cung Phong đều là vương gia của Thanh Tiêu, vẫn có một bộ phận đại thần hướng về bọn họ.

Huống chi, hai người bọn họ đối với Thanh Tiêu lại thập phần quen thuộc, tương lai khi đại quân tấn công Thanh Tiêu, không thể thiếu sự hỗ trợ của hai người này, trong lòng Hạ Hầu Thần tuy rằng rất chán ghét hai người này, nhưng bây giờ không phải là thời điểm cùng hai người bọn họ trở mặt.

“Hạ Hầu thái tử”.

“Khang vương gia, Cảnh vương gia”.

Hạ Hầu Thần lễ phép cùng Nam Cung Phong và Nam Cung Dạ chào hỏi: “Người đâu, đem phòng thu dọn sạch sẽ”.

Hạ Hầu Thần ra lệnh một tiếng vài nha hoàn bước nhanh vào phòng, bằng tốc độ nhanh nhất đem những mảnh vụn trên đất dọn sạch sẽ.

“Khang vương gia, Cảnh vương gia, mời ngồi”. Hạ Hầu Thần nghĩ rằng Nam Cung Dạ và Nam Cung Phong nhàn rỗi vô sự nên tìm đến hắn thương nghị biện pháp đối phó Nam Cung Quyết, không nhanh không chậm mời hai người bọn họ ngồi xuống.

Hạ Hầu thái tử, bổn vương mới từ Lạc vương phủ trở về, Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê đã lặng lẽ ra khỏi Lạc vương phủ…”

“thật sự?” Tin tức Nam Cung Dạ mang đến làm cho Hạ Hầu Thần đang không hề có kế sách trong lòng bỗng nảy ra một kế hoạch: “Bên người bọn họ mang theo bao nhiêu người? đi hướng nào?”

“Nhìn ở bên ngoài thì chỉ có Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê hai người ra phủ, nhưng bổn vương nhận thấy được có chín người trong Kiêu Ảnh Thập Bát Kỵ đang âm thầm bảo hộ bọn họ”. Nam Cung Quyết hành sự xác thực rất cẩn thận.

“Đây chính là cơ hội lấy lại bản đồ phân bố binh lực, không biết Khang vương có nghĩ ra biện pháp nào hay không?” Nơi này là Thanh Tiêu, Hạ Hầu Thần cũng không muốn trực diện lộ mặt, nếu Nam Cung Dạ có thể giải quyết chuyện này, hắn sẽ tận lực không nhúng tay vào.

Về phần Nam Cung Phong, Hạ Hầu Thần không trông cậy vào hắn có thể giúp đỡ được chuyện gì, bởi vì trong mắt hắn Nam Cung Phong cùng Bắc Đường Diệp đều giống nhau, đều không phải là nhân tài, không thể trở thành vương giả cho nên cũng sẽ không thể nghĩ được ra biện pháp nào hữu hiệu.

“hiện tại là thời kì rất nhạy cảm, Nam Cung Quyết làm việc lại thập phần cẩn thận, hơn nữa hắn đối với Lạc Mộng Khê vô cùng để ý, cùng với bên người bọn họ còn có Kiêu Ảnh Thập Bát Kỵ âm thầm bảo hộ, chúng ta không thể đánh bừa, chỉ có thể dùng kế…”

Nam Cung Dạ mâu quang sâu thẳm, đôi mắt nhìn đến một bức họa, khóe miệng giơ lên một tia ý cười quỷ dị, Hạ Hầu Thần ánh mắt âm trầm: “Khang vương gia đã nghĩ được ra biện pháp gì?”

Nam Cung Dạ nâng mắt, trong mắt tự tin tràn đầy: “Đúng vậy, lúc này chúng ta chỉ được phép thành công, không cho phép thất bại”. Nếu không đả thảo kinh xà, làm cho Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê có phòng bị, muốn xuống tay là thập phần khó khăn.

trên đường cái người đến người đi, vô cùng náo nhiệt, ánh nắng ấm áp chiếu lên người làm cho người ta có cảm giác buồn ngủ, nếu không phải đang trên đường cái, đoán chừng là Lạc Mộng Khê lại lên giường mà ngủ, hay nằm trên ghế trong viện phơi nắng ngủ mất rồi.

đi trong đám người, nhìn kinh thành phồn hoa Lạc Mộng Khê không nhịn được hỏi: “Nam Cung Quyết, chàng dẫn ta ra ngoài chỉ là để đi dạo phố thôi sao?”

“Đương nhiên không phải”. Nam Cung Quyết không chút nào che dấu mục đích của mình, liếc nhìn xung quanh một lát, nhìn đến cách đó không xa một bóng người rất nhanh đã biến mất, khóe miệng giơ lên một độ cong duyên dáng: “Mộng Khê, gần đây rất bận, ta cũng ít tặng đồ gì cho nàng, phía trước có một tiệm trang sức, vào xem đi……..”.

“Ta không thiếu trang sức”. Trang sức chàng đưa ta đã rất nhiều a, vài thùng cũng không có đựng hết, huống chi đó lại đều là hoàng thượng ban cho, mỗi kiện đều là vô giá, trang sức trong tiệm này cho dù có đẹp cũng không thể sánh bằng đồ trong hoàng cung đi.

“Nàng đương nhiên không thiếu trang sức, nhưng đây là một mảnh tâm ý của ta, đừng từ chối”. không đợi Lạc Mộng Khê phản bác, Nam Cung Quyết đã kéo lạc Mộng Khê đi vào tiệm trang sức.

Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê quần áo bất đồng, chưởng quầy vừa nhìn liền biết là khách quý, hai người vừa bước vào cửa tiệm liền có tiểu nhị ân cần tiến đến mặt đầy ý cười hỏi: “Nhị vị khách quan muốn mua thứ gì? Trong tiệm của chúng ta có trâm gài tóc, vòng tai, vòng ngọc, các loại vật phẩm trang sức cần gì đều có hết….”

“Đem những trang sức tốt nhất trong tiệm các ngươi đều lấy ra đây”.

“Dạ được, ngài chờ một chút”. Chưởng quầy động tác thập phần nhanh nhẹn, chỉ một lát sau liền đem các vật trang sức bày ra trước mặt bọn họ, để Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê lựa chọn.

Nam Cung Quyết lôi kéo Lạc Mộng Khê đến trước bàn, tinh tế đánh giá các loại trang sức quý giá hoa lệ, nhẹ nhàng lắc đầu: “Lão bản, những đồ trang sức này cũng chỉ có thể xem là bình thường, không còn cái tốt hơn sao?”

Lão bản ngẩng đầu, tinh tế đánh giá Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết tuấn mỹ vô trù, khí chất xuất chúng, trâm ngọc trên tóc lại trong suốt sáng trong, vừa thấy liền biết là không phải vật tầm thường.

Lạc Mộng Khê mặc dù mang khăn che mặt, nhưng khí chất phiêu dật xuất trần, búi tóc đơn giản, trang sức trên tóc cũng là những ngọc phẩm hiếm có, vòng tai cùng trang sức lại rất xứng, làm cả người càng thêm thanh thoát: Hai người này không phú cũng quý.

“Chưởng quầy, còn có trang sức nào tốt hơn không?”

“Có có có, hai vị mời vào bên trong, trang sức tốt nhất đều ở bên trong”. Chưởng quầy thực thích những khách nhân như vậy trong nhà phú quý, ra tay khẳng định rất hào phóng.

đi vào buồng trong, các vật phẩm nơi này mới được coi là vào mắt Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê: “Mộng Khê, thích cái gì cứ việc chọn”. Bổn vương sẽ trả tiền.

“một khi đã như vậy, ta đây liền không khách khí”. Trong buồng có một vị phụ nhân trung niên, chuyên phục vụ những phu nhân nhà giàu đến mua trang sức.

Nhà phú quý thôi, thê thiếp rất nhiều, nam tử không có khả năng bồi phu nhân chính mình đến lựa chọn trang sức, nha hoàn bên người lại hầu hạ không khéo, cho nên liền dùng đến vị phụ nhân trung niên này.

Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê tới nơi này mua đồ, lấy trình độ ân ái của bọn họ, tất nhiên Nam Cung Quyết sẽ giúp Lạc Mộng Khê mang vật trang sức, nhưng khi vào buồng trong, Nam Cung Quyết lập tức đi xem vòng tai linh tinh gì đó, Lạc Mộng Khê chọn được đồ trang sức chỉ đành phải nhờ phụ nhân trung niên kia mang giúp, xem xét hiệu quả.

Nam Cung Quyết đem vòng ngọc, vòng tai, ngọc bội đều xem hết, chọn mấy thứ tốt đưa cho tiểu nhị cầm, đột nhiên, một đôi kim kì lân hấp dẫn ánh mắt Nam Cung Quyết, kim kì lân này được điêu khắc rất sống động, giống như kim kì lân thật sự.

Nam Cung Quyết cầm lấy kim kì lân chậm rãi đi tới trước mặt Lạc Mộng Khê còn đang thử đồ trang sức: “Mộng Khê, nàng xem, là kim kì lân”.

Tặng kì lân ý tứ Lạc Mộng Khê đương nhiên là biết, nhìn đến Nam Cung Quyết vui vẻ đem kì lân để vào trong tay nàng, Lạc Mộng Khê sắc mặt ửng đỏ, buông gương đồng trong tay, tiếp nhận kì lân: “Điêu khắc trông rất sống động, cùng kì lân thật thật sự giống nhau”.

Phụ nhân trung niên đứng phía sau Lạc Mộng Khê, tay cầm gương đồng, trưng cầu ý kiến của nàng: “Phu nhân, vật trang sức này như thế nào?”

“không tệ, tháo xuống đi, đợi lát nữa cùng nhau tính tiền”. Dù sao hôm nay cũng không phải là lấy tiền của ta, Lạc Mộng Khê vừa rồi đã được ngắm chính mình mang vật trang sức rồi, lúc này liền nói muốn mua.

“Được”. Phụ nhân trung niên trả lời một tiếng, trong thanh âm tràn ngập vui sướng: thật là người có tiền. Cẩn thận lấy xuống vật trang sức trên tóc Lạc Mộng Khê.

Những vật trang sức này là từ nhiều vật trang sức nhỏ hợp lại mà thành, lấy xuống có chút phiền phức, Lạc Mộng Khê cũng không vội, hưng trí bừng bừng cùng Nam Cung Quyết thảo luận về kim kì lân.

“Thợ điêu khắc khéo nhất hoàng cung có lẽ cũng chỉ có thể làm được thế này, công phu của người này quả thực rất cao…”

“Mộng Khê, không cần lảng tránh, chẳng lẽ nàng không hiểu ý tứ của ta?” Ta cho nàng xem kì lân cũng không phải chỉ để cho nàng xem công phu điêu khắc.

Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê chỉ lo tán gẫu về kim kì lân, cũng không có chú ý phụ nhân trung niên phía sau.

Phụ nhân trung niên sau khi tháo hết vật trang sức xuống cho Lạc Mộng Khê, tự nhiên là nhìn thấy ‘trên biển hoa’ đang được buộc trên tóc Lạc Mộng Khê, mâu quang hơi lóe lên, giống như đang hạ quyết tâm rất lớn nhẹ nhàng lấy xuống ‘trên biển hoa’.

Lạc Mộng Khê chỉ thích những trang sức thoải mái, ‘trên biển hoa’ trên tóc chỉ quấn vài vòng, tháo xuống cũng không khó, nhưng không biết là vì có tật giật mình hay còn có nguyên nhân nào khác, khi phụ nhân trung niên mang ‘trên biển hoa’ tháo xuống lại mất không ít khí lực, trên trán mồ hôi ứa ra.

‘trên biển hoa’ rốt cục hoàn toàn thoát li khỏi tóc Lạc Mộng Khê, nhụ nhân trung niên thở phào một hơi, đang muốn đem ‘trên biển hoa’ cất đi, Lạc Mộng Khê đột nhiên quay đầu: “Vật trang sức đã lấy xuống hết chưa?”

“một chút liền xong”. Ngay khi Lạc Mộng Khê quay đầu, phụ nhân trung niên theo bản năng đưa tay ra phía sau lưng, trên mặt đầy mồ hôi, Lạc Mộng Khê vẫn không chú ý, quay đầu lại tiếp tục cùng Nam Cung Quyết trò chuyện.

Phụ nhân trung niên âm thầm nhẹ nhàng thở ra, đem ‘trên biển hoa’ cất đi, lại lấy ra một sợi dây cùng ‘trên biển hoa’ không khác biệt lắm buộc vào trên tóc Lạc Mộng Khê.

Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê đi vào tiệm trang sức này liền mua rất nhiều, rất nặng, Nam Cung Quyết là vương gia không thể cầm nhiều thứ như vậy đi trên đường, Lạc Mộng Khê là vương phi cũng không thể mang mấy thứ này. Vì thế, Nam Cung Quyết cho chưởng quầy một tấm ngân phiếu, bảo hắn cho người mang những thứ này đến Lạc vương phủ, không nhìn đến phụ nhân trung niên khi nghe được thân phận bọn họ, chính là biểu tình kinh ngạc không thôi, hắn chỉ là Lạc vương Thanh Tiêu thôi, biết được thân phận của hắn cùng Lạc Mộng Khê, kinh ngạc cũng là chuyện bình thường.

Đem mọi chuyện giao cho trưởng quầy, lúc hắn vẫn còn cam đoan sẽ đem những thứ này đưa tới Lạc vương phủ, Nam Cung Quyết đã lôi kéo Lạc Mộng Khê ra cửa hàng, đi trên đường cái.

Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết vừa đi ra khỏi cửa hàng, phụ nhân trung niên kia liền nói với chưởng quầy một tiếng rồi từ cửa sau đi ra ngoài.

Nếu như bình thường chưởng quầy sẽ không cho phụ nhân trung niên kia rời đi, nhưng mới vừa rồi làm xong một vụ mua bán lớn, chưởng quầy thập phần cao hứng, bảo tiểu nhị đem những trang sức gói cẩn thận đưa đi Lạc vươg phủ, không có thời gian cũng phụ nhân trung niên kia so đo.

Phụ nhân trung niên đi ra khỏi cửa sau, sớm đã có người chờ ở trong một ngõ nhỏ: “Ngươi đã lấy được?”

“Dạ…đúng vậy…”, phụ nhân trung niên nơm nớp lo sợ cầm ‘trên biển hoa’ trong tay đưa cho hắc y nhân, trong lòng không khỏi lo lắng: Vạn nhất Lạc vương phi biết được trên tóc nàng cũng không phải là ‘trên biển hoa’ thì làm sao bây giờ?

“Đây là thù lao cho ngươi”. Hắc y nhân xác nhận đây đúng là trên biển hoa trên tóc Lạc Mộng Khê, trong lòng vui vẻ ném cho phụ nhân trung niên một túi tiền, rất nhanh phi thân rời đi.

Nguyên bản là hắn muốn giết chết phụ nhân trung niên này, chính mình độc chiếm túi tiền kia, nhưng Hạ Hầu Thần và Nam Cung Dạ luôn dặn dò, đề phòng Nam Cung Quyết phát hiện dị thường, tạm thời không thể giết phụ nhân trung niên đó.

Nhận được túi tiền, phụ nhân trung niên mở ra xem, nhất thời trước mắt sáng ngời: Nhiều tiền như vậy, đủ cho ta dùng trong mấy chục năm, ta cần phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, để tránh bị Lạc vương gia phát hiện ra manh mối mà tìm tới cửa…

đi trên đường cái khuôn mặt Lạc Mộng Khê hơi trầm xuống: “Nam Cung Quyết, kinh thành nhiều cửa hàng như vậy, chàng vì sao nhất định phải đi cửa hàng của Lăng phủ?”

“Muốn chứng thực một chuyện”. Nam Cung Quyết đôi mắt hơi trầm xuống.

“Chứng thực chuyện gì? Lăng Khinh Trần cùng Hạ Hầu Thần cấu kết?” sẽ không đến mức tất cả mọi người đều bị Hạ Hầu Thần mượn sức đi.

“Sai, theo ta thấy, Lăng Khinh Trần cùng Hạ Hầu Thần không có cấu kết, nhưng gần đây Lăng Khinh Trần trở nên rất kì quái, trên người có luồng khí tức hắc ám rất mạnh, dựa theo phật học cùng võ học mà nói, hắn là đang luyện một loại tà công nào đó, hoặc là bị ma khí nhập thể…”

“Ý tứ của chàng, là muốn giúp hắn?” Lạc Mộng Khê bắt giữ đến ý tứ trong lời nói của Nam Cung Quyết

“Giúp Lăng Khinh Trần cũng không khác nào chính là giúp chính ta”. Nam Cung Quyết dừng lại cước bộ.

“Thế lực Lăng phủ không thể coi thường, nếu Lăng Khinh Trần luyện tà công tẩu hỏa nhập mà, hoặc bị ma khí nhập thể, vậy hắn nhất định sẽ trở thành nhân sĩ tà đạo, toàn bộ Lăng phủ cũng sẽ gặp tai ương”.

“Hơn nữa Hạ Hầu Thần dã tâm bừng bừng, nếu Lăng Khinh Trần tà ác bị hắn lợi dụng, toàn bộ thiên hạ sẽ đại loạn”.

“hiện tại chúng ta muốn đi đâu?” hôm nay Nam Cung Quyết mang nàng ra phủ chính là muốn nhiễu loạn tầm mắt người khác, hai người trở về càng muộn càng tốt.

“Phía trước có cửa hàng tơ lụa, chúng ta vào xem đi”. Lạc Mộng Khê theo ánh mắt Nam Cung Quyết nhìn lại, không tiếng động thở dài: Lại là Giang Nam Lăng phủ, xem ra là Nam Cung Quyết đã hạ quyết tâm giúp Lăng Khinh Trần.

Lăng Khinh Trần không phải là người xấu, chính là chấp niệm quá sâu, nếu hắn có thể nghĩ thông suốt hết thảy, lại là một hảo bằng hữu hiếm có.

Lạc Mộng Khê trong lòng đang mải suy nghĩ, liền bị Nam Cung Quyết kéo vào cửa hàng tơ lụa, cách đó không xa một người qua đường hết sức bình thường dừng lại cước bộ, nhìn Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê bên trong cửa hàng tơ lụa lựa chọn vải vóc, có chút đăm chiêu.

Hắc y nhân cầm ‘trên biển hoa’ nhanh chóng chạy về dịch quán, ba người Hạ Hầu Thần, Nam Cung Dạ, Nam Cung Phong đang ở thư phòng thương nghị sự tình: “Khởi bẩm thái tử điện hạ, ám vệ đã trở lại”.

“Mau cho hắn tiến vào”. Hạ Hầu Thần dứt lời, một bóng dáng màu đen lập tức xuất hiện trước mặt Hạ Hầu Thần, Nam Cung Dạ, Nam Cung Phong: “Tham kiến thái tử điện hạ”.

“Thế nào?” Hạ Hầu Thần trong mắt tràn đầy chờ mong.

“Thuộc hạ may mắn không làm nhục sứ mệnh”. Hai tay dâng lên một sợi dây màu đen.

Hạ Hầu Thần đưa tay nhận lấy, đáy mắt kích động không thể dùng ngôn ngữ để hình dung: “Người đâu, đem nước biển đến”.

không lâu sau, một chậu nước biển trong suốt được mang vào phòng, Hạ Hầu Thần đem trên biển hoa để vào, nhất thời ánh sáng ngọc từ trong nước biển sáng lên, tầng tầng mở ra, trên mặt là những đường vẽ rõ ràng đập vào trong mắt.

“Bản đồ phân bố binh lực của Kì Thiên”. Nam Cung Dạ, Nam Cung Phong kinh hô ra tiếng: “Đây là thật, hay là giả?”

“Đương nhiên là thật”. Hạ Hầu Thần giọng điệu vi ngạo: “Đây chính là do thám tử ưu tú nhất Tây Lương vẽ lại…” Chỉ cần có nó, đánh bại Kì Thiên là chuyện dễ như trở bàn tay.

Nam Cung Dạ ẩn ẩn cảm thấy không đúng: “Hạ Hầu thái tử, ngươi không cảm thấy là lần này chúng ta lấy được ‘trên biển hoa’ quá dễ dàng sao?”

Lần trước một trận thảm chiến tại Lạc vương phủ Nam Cung Dạ vẫn còn nhớ rõ, Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê sẽ không sơ ý đến mức chính mình thiếu đi thứ gì cũng không biết.

Nam Cung Dạ hoài nghi, không thể nghi ngờ chính là đối với ám vệ hoài nghi, tên ám vệ kia luôn luôn chỉ tôn kính đối với Hạ Hầu Thần, với những người khác, hắn cho tới bây giờ cũng chưa thèm để ý qua.

“Ý của Khang vương gia là hoài nghi tại hạ đối với thái tử điện hạ bất trung? Lúc ấy Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết ở trong tiệm trang sức chọn trang sức, tại hạ mua chuộc được phụ nhân trung niên hầu hạ bọn nữ tử thay trang sức, thừa dịp Lạc Mộng Khê không chú ý, thay đổi ‘trên biển hoa’ trên tóc nàng…”

“Đánh mất này nọ mà Lạc Mộng Khê cũng không biết sao?” Lấy năng lực của Lạc Mộng Khê, khi phụ nhân trung niên kia ra tay với nàng, sợ là nàng đã sớm nhận ra.

“Lúc ấy Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết đang bàn luận một chuyện…”. Ám vệ muốn nói lại thôi, không biết có nên nói với mấy người này hay không.

“Là chuyện gì?” Nam Cung Dạ muốn biết tường tận mọi chuyện, không nghĩ ám vệ kia lại không muốn nói.

“Là kì lân tử, lúc ấy, Lạc vương gia Nam Cung Quyết cầm kim kì lân đưa cho Lạc Mộng Khê, nói là kì lân tử”.

Ách! Nam Cung Dạ, Hạ Hầu Thần cũng không nói chuyện: Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê là bận việc đàm luận về vấn đề tiểu hài tử, khả năng xem nhẹ hoàn cảnh chung quanh là rất lớn, huống chi kia lại là cửa hàng của Lăng phủ, nếu như xảy ra chuyện gì tìm Lăng Khinh Trần tính sổ là được.

“Thuộc hạ có phái người theo dõi Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê, hai người bọn họ sau khi ra khỏi cửa hàng trang sức, lại đi cửa hàng tơ lụa”. Rất có khả năng là do trời chuyển lạnh Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê muốn mua một ít vật liệu may mặc về làm quần áo.

Nay thế cục kinh thành rất khẩn trương, hai người nên ít ra khỏi phủ mới đúng, lần này đi ra lại có Kiêu Ảnh Thập Bát Kỵ âm thầm bảo hộ, tự nhiên là muốn đem mọi chuyện làm một lần cho xong.

“nói như vậy, bản đồ phân bố binh lực này là thật”. Nhìn bản đồ phân bố binh lực hiện ra trước mắt, khóe miệng Hạ Hầu Thần dâng lên một tia ý cười quỷ dị: “Truyền lệnh xuống, sáng sớm ngày mai hồi Tây Lương”

Từ xưa đến nay, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, Hạ Hầu Thần trong lòng tuy rằng nhớ thương Lạc Mộng Khê, nhưng nơi này là Thanh Tiêu hắn không thắng được Nam Cung Quyết, chờ hắn làm xong một chuyện khác, có đủ thực lực đánh bại Nam Cung Quyết lúc đó lại đem Lạc Mộng Khê cướp đi cũng không muộn.

Nam Cung Dạ trong lòng vẫn có chút hoài nghi, nhưng thấy Hạ Hầu Thần cao hứng phấn chấn như vậy hắn cũng không có nói nữa, trầm hạ mí mắt không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Vào đêm, phủ thừa tướng im lặng dị thường, trong các phòng nha hoàn gã sai vặt cũng đều đi ngủ, trong sài phòng ánh đèn lại vẫn sáng, Lạc Thải Vân cầm chủy thủ trong tay, khuôn mặt lạnh như băng nhìn chằm chằm Phương Mặc đang hôn mê bất tỉnh, quần áo rách mướp, đáy mắt xinh đẹp hiện lên một tia âm lãnh.

Đột nhiên ra tay, chủy thủ trong tay hung hắn đâm đến trên người Phương Mặc: “A”, một tiếng hét thảm xuyên thấu tầng mây, Phương Mặc mở hai tròng mắt màu đỏ, hướng Lạc Thải Vân trợn mắt nhìn: “Lạc Thải Vân…ngươi sẽ không được chết tử tế”.

Đối với Phương Mặc tràn đầy tức giận làm như không thấy, Lạc Thải Vân lạnh lùng cười: “Phương Mặc, mới như vậy đã không chịu nổi rồi sao? Thế này cũng chỉ mới là bắt đầu thôi”. Trò hay còn ở phía sau.

Phương Mặc đã trúng kịch độc không thuốc giải được, mặc dù Lâm Huyền Sương đã giải đi hơn phân nửa độc trong người hắn nhưng độc đã công tâm, không có khả năng sống sót, cho dù hắn còn sống cũng chỉ là kéo dài hơi tàn mà thôi.

Trong khoảng thời gian này khi hắn còn sống, Lạc Thải Vân sẽ không để cho hắn được sống tốt, mỗi khi rảnh nàng ta sẽ tra tấn hắn, trên người Phương Mặc đã bị Lạc Thải Vân đâm không biết bao nhiêu miệng vết thương.

Sau khi đâm bị thương hắn Lạc Thải Vân lại không cho hắn dược, để mặc máu từ trong cơ thể hắn chậm rãi chảy ra, về phần ăn cơm cũng là khi nào nhớ tới mới cho một lần, tất cả đều là người khác ăn còn thừa lại, không có gì dinh dưỡng, chỉ có thể cam đoan Phương Mặc không bị chết….

Vài lần trước khi Lạc Thải Vân tra tấn Phương Mặc, Lâm Huyền Sương còn ở ngoài phòng nghe lén một chút, thời gian lâu dần nàng ta cũng mặc kệ, tùy ý Lạc Thải Vân ép buộc: Chuyện nàng ta đáp ứng Lạc Thải Vân nàng ta đã làm được, sống chết của Phương Mặc cùng nàng ta không có quan hệ.

Lâm Huyền Sương ở Tướng phủ chỉ là vì điều dưỡng thân thể, Lạc Thải Vân đối đãi với nàng ta coi như không tệ, ăn mặc ở đều là tốt nhất, hơn nữa nàng ta cũng chỉ bị thương ngoài da cộng thêm mất máu quá nhiều, trải qua thời gian này điều dưỡng thân thể đã tốt lên rất nhiều.

Lạc Thải Vân vẫn luôn một lòng với Nam Cung Quyết, cho dù bị thất thân, lòng của nàng ta đối với Nam Cung Quyết vẫn chưa thu hồi, Lâm Huyền Sươg cũng là nhìn trúng điểm này mới không vội vã rời đi.

Có lẽ ta có thể thông qua Lạc Thải Vân mở ra một con đường khác, từ đó tiếp cận Nam Cung Quyết đạt được mục đích của ta, lúc này ta đối với Nam Cung Quyết tuyệt đối sẽ không ngàn y trăm thuận, hạ thủ lưu tình.

Lạc vương phủ.

Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê sau khi dạo phố trở về, mệt đến không muốn động, phân phó Băng Lam đem những đồ tiểu nhị mang đến cất đi, đơn giản dùng chút bữa tối liền tắm rửa nghỉ ngơi.

đi dạo phố một ngày Lạc Mộng Khê thật là mệt mỏi, nằm ở trên giường không lâu liền tiến vào mộng đẹp, Nam Cung Quyết lại hoàn toàn không buồn ngủ, nhuyễn ngọc ôn hương ở trong ngực hắn không muốn lại đi thư phòng xem sách, liền không có chuyện tìm chuyện mà nói:

“Mộng Khê, hai tháng sau là sinh nhật ta, nàng chuẩn bị đưa lễ vật gì cho ta?”

“Chàng muốn cái gì?” Lạc Mộng Khê nằm trong lòng Nam Cung Quyết, mơ hồ không rõ hỏi.

“Lạc vương phủ cái gì cũng không thiếu, ta cũng không muốn cái gì”. Nam Cung Quyết cúi đầu, khẽ hôn lên mặt Lạc Mộng Khê: “Mộng Khê tính tặng cho ta cái gì?”

“Còn có hai tháng nữa, bây giờ nói chuyện đó chẳng phải rất sớm sao, chàng gấp cái gì, đến lúc đó nói sau”. Lạc Mộng Khê đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong ngực Nam Cung Quyết tránh đi nụ hôn của hắn, không chút để ý trả lời: Chỉ mong tối nay Nam Cung Quyết không cần lại nổi lên sắc tâm mới tốt.

“Những lễ vật ban ngày ta mua cho nàng, nàng có thích không?” Nam Cung Quyết vùi đầu trong cổ Lạc Mộng Khê, cất tiếng hỏi.

“Ta thích, nhiều đồ như vậy, ta dùng bao lâu mới hết được”. Nam Cung Quyết có phải là nhiều tiền không có chỗ dùng hay không, lại mua nhiều đồ như vậy.

“Thế cục kinh thành ngày càng khẩn trương, trong thời gian ngắn chúng ta không thể lại đi ra ngoài như vậy, mua những thứ đó trở về là để chuần bị cho bất cứ tình huống nào”. Chắc chắn sẽ dùng đến.

“Ta mệt mỏi, đêm nay không thể lại suy nghĩ miên man”. Lạc Mộng Khê cảnh cáo: Nàng mệt mỏi, cục cưng khẳng định cũng mệt mỏi, tuyệt đối không thể chịu được Nam Cung Quyết ép buộc.

“Đêm nay ta cũng mệt mỏi, sẽ không quấy rầy nàng nghỉ ngơi”.

Như vậy là tốt nhất! Lạc Mộng Khê nhắm mắt lại, không lâu sau lại tiến vào mộng đẹp, sau khi Lạc Mộng Khê ngủ, Nam Cung Quyết cũng tuân thủ ước hẹn, không có quấy nhiễu nàng, ôm chặt ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, dần dần đi vào mộng đẹp.

Xác định hai người trong phòng đã ngủ, trên nóc nhà, một bóng dáng màu đen rất nhanh phi thân rời đi, hắc y nhân đi rồi, Nam Cung Quyết ánh mắt khép hờ đột nhiên mở ra, đáy mắt hiện lên một tia ý cười trào phúng.

Hôm sau, trời còn chưa sáng Hạ Hầu Thần đã hạ lệnh cho hơn phân nửa người rút về Tây Lương, chỉ để lại một bộ phận nhỏ ở lại kinh thành, rời đi tầm mắt của Nam Cung Quyết.

Tối hôm qua lẻn vào Lạc vương phủ chính là Nam Cung Dạ, ‘trên biển hoa’ dễ dàng lấy được làm cho hắn có chút hoài nghi, liền đi vương phủ tìm hiểu, nghe được đối thoại của Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê liền không hề hoài nghi nữa.

Nhìn kinh thành quen thuộc, Nam Cung Dạ nắm chặt nắm tay, âm thầm thề: một ngày nào đó ta nhất định sẽ trở về, khi đó ta sẽ không còn là một vương gia thất thế như bây giờ, ta nhất định sẽ trở thành vương giả cao nhất Thanh Tiêu này.

Năng lực thám tử của Lạc vương phủ đúng là không thể xem thường, Hạ Hầu Thần rời kinh cực kì kín đáo, lại vẫn bị Nam Cung Quyết biết được.

“Hạ Hầu Thần là đi nơi nào?” Hồi Tây Lương, hay là đã đi Kì Thiên.

“Tất nhiên là hồi Tây Lương, sau mới phái binh tấn công Kì Thiên”. Nam Cung Quyết tự tin tràn đầy: “Hai canh giờ trước, thị vệ báo lại, phụ nhân trung niên ở tiệm trang sức trộm đi ‘trên biển hoa’ đã phơi thây hoang dã”.

“Hạ Hầu Thần giết người diệt khẩu”. Thực ngoan độc, phụ nhân trung niên kia rõ ràng đã chạy trốn, thế nhưng vẫn không thể thoát khỏi một kiếp.

“Mộng Khê, nàng đi chuẩn bị một chút, chúng ta cũng rời kinh”. Hạ Hầu Thần không ở kinh thành, địch nhân lớn nhất của ta đã ẩn vào chỗ tối tăng cương thực lực chính mình, lúc này ta cũng sẽ không ngồi chờ chết.

“Rời kinh đi nơi nào? Rời đi bao lâu?” Đây là điều mà Lạc Mộng Khê quan tâm: Nàng đang có thai, nên tĩnh tâm dưỡng thai, lại chung quanh chạy loạn đối với cục cưng không tốt.

“Hạ Hầu Thần đi nơi nào?” Nam Cung Quyết không trả lời hỏi lại.

“Tây Lương, chẳng lẽ chúng ta cũng đi Tây Lương?” Nơi đó là địa bàn của Hạ Hầu Thần, chúng ta đi chẳng phải là chui đầu vô lưới, chỉ có con đường chết.

“Chúng ta không đi Tây Lương, đi nhà của Bắc Đường Diệp, Kì Thiên”. Giúp hắn tra ra tên gian kế kia, thuận tiện ở lại Kì Thiên cùng Hạ Hầu Thần đấu trí.

Nam Cung Quyết vừa dứt lời, Bắc Đường Diệp đã bước nhanh đi đến: “Hai người các ngươi sao còn ngồi im ở đây, nhanh chút thu dọn hành lí, chúng ta phải mau chóng hồi Kì Thiên”.

“Các ngươi nói chuyện đi, ta trở về phòng thu thập chút đồ”. Kì thật cũng không có gì cần thu thập, Nhạc Địch sớm đem những vật dụng cần thiết khi đi đường chuẩn bị tốt, Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết chỉ cần chuẩn bị vài bộ quần áo đi đường có thể tắm rửa là được rồi.

Lạc Mộng Khê căn bản không muốn rời kinh, nhưng Nam Cung Quyết lo lắng khi hắn rời đi kinh thành Lạc Mộng Khê sẽ xảy ra chuyện, liền kiên trì mang nàng theo bên người.

Lạc Mộng Khê bất đắc dĩ chỉ phải tùy ý Nam Cung Quyết, dù sao nàng cũng mới có thai hơn một tháng, chỉ cần xe ngựa chạy vững vàng một chút, nàng sẽ không khó chịu, cục cưng cũng tuyệt đối không xảy ra chuyện gì.

Nhìn Bắc Đường Diệp dáng vẻ lo lắng hận không thể lập tức trở về Kì Thiên, nghĩ cũng đúng, Kì Thiên là nhà hắn, hắn lại rời đi lâu như vậy, không tưởng nhớ mới là lạ, huống chi, trong những thân nhân của hắn lại có gian tế.

Lạc Mộng Khê ra khỏi thư phòng, bước nhanh đi về phía Khê viên, nửa đường gặp Lãnh Tuyệt Tình được thị vệ dẫn đi tản bộ trong phủ, Lạc Mộng Khê liền chuyển hướng, chậm rãi đi về phía hắn.

“Lãnh Tuyệt Tình, sao ngươi lại ở trong này?”

Nhìn thấy Lạc Mộng Khê, đáy mắt ưu thương của Lãnh Tuyệt Tình hiện lên một tia vui sướng, lại lập tức biến mất vô tung: “Là Lạc vương gia mời Lãnh mỗ đến”. Về phần nguyên nhân, ta cũng không biết.

“Tình hình Tuyệt Tình cung gần đây như thế nào?” Ta mang thai lâu như vậy, nếu Tuyệt Tình cung không có gặp chuyện gì không may, chứng minh là Nam Cung Quyết nói đúng, ta cùng với Tuyệt Tình cung đã không còn có vấn đề gì.

“Tuyệt Tình cung hết thảy mạnh khỏe”. Tạm thời không có việc gì, lường trước Mộng Khê sẽ hỏi hắn khi nào mới trở về tìm cách cắt đứt quan hệ của nàng cùng Tuyệt Tình cung, Lãnh Tuyệt Tình liền giành trước trả lời:

“Ta đã mệnh cho tả hộ pháp trở về Tuyệt Tình cung, xem xét cách cắt đứt quan hệ của nàng cùng Tuyệt Tình cung, nhất định sẽ có biện pháp”.

Lạc Mộng Khê khóe miệng khẽ cười, một tia ý cười chua sót ẩn ẩn hiện lên khóe miệng, nàng vốn định nói: Ngươi không cần phiền phức như vậy, ta cùng với Tuyệt Tình cung cũng đã không còn quan hệ gì.

Thanh âm thị vệ bẩm báo vang lên: “Khởi bẩm vương phi, vương gia cho mời Lãnh công tử đi thư phòng”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui