Lạc Vương Phi

Edit: Hoàng Anh

Beta: Ishtar

Lạc Mộng Khê sống qua hai kiếp, gặp qua vô số loại người, chỉ cần dựa vào đối thoại vừa rồi của Thanh Nguyệt và cung nữ cũng đã đoán được tám chín phần về tính cách và cách làm người của nàng.

Khi nghe đến Nam Cung Quyết đã có vương phi, Thanh Nguyệt chỉ có kinh ngạc, không có ghen tị, cho nên Lạc Mộng Khê biết Thanh Nguyệt cũng không phải là thích Nam Cung Quyết, cho nên đối với nàng cũng không có địch ý.

“Lạc vương gia thật lợi hại, thế nhưng một lời liền nói trúng ưu điểm của quận chúa”. Tiểu nha hoàn đi theo Thanh Nguyệt kinh hô, trong mắt tràn đầy bội phục: “Trước kia Lạc vương gia đối với nữ tử không hề để ý, đối với quận chúa cũng rất xa cách, không nghĩ tới ở trong lòng vẫn là có vị trí cho quận chúa…”

Thấy Lạc Mộng Khê và Thanh Nguyệt đều trừng nàng, nha hoàn vội vàng che mặt: “Ý của nô tỳ là nói, quận chúa vẫn xem Lạc vương gia như ca ca, thật thích vị ca ca này…không phải, không phải…phải nói như thế nào mới đúng đây…”

Tiểu nha hoàn càng nói càng không rõ, trên trán ứa ra mồ hôi.

“Ngươi sao lại ngốc như vậy”. Thanh Nguyệt tức giận mở miệng: “Bản quận chúa xem Lạc vương gia như ca ca, lúc ấy, Quyết ca ca thân mang bệnh nặng, luôn luôn thực ưu thương, bản quận chúa thân làm muội muội, muốn cho hắn vui vẻ một chút, nhưng hắn luôn không để ý tới ta…”

“Lúc ấy, ta nghĩ hắn chê ta nói nhiều, chán ghét ta, hiện tại cẩn thận suy nghĩ lại, Quyết ca ca làm như vậy hẳn là có nguyên nhân, có rất nhiều thứ, khi ta ngồi nghe bọn cung nữ, thái giám kể chuyện, Quyết ca ca chỉ im lặng ngồi ở một nơi rất xa mà nghe…”

“Trong lòng hắn khẳng định thực cô độc, thực tịch mịch, nhưng lại tìm không thấy người thích hợp để cho hắn có thể tâm sự…”

nói xong, Thanh Nguyệt ngẩng đầu nhìn phía Lạc Mộng Khê, đáy mắt mang theo ý cười chân thành: “hiện tại đã có Mộng Khê tỷ tỷ, Quyết ca ca nhất định không cô độc”.

“Hoàng thượng giá lâm, Hiền phi nương nương đến, Yến vương gia đến, Lạc vương gia đến”. Thanh âm đặc hữu của thái giám từ ngoài cửa truyền đến, các cung nữ vội vàng quỳ xuống hành lễ: “Nô tỳ tham kiến hoàng thượng, tham kiến Hiền phi nương nương, tham kiến Yến vương gia, Lạc vương gia”.

“Mộng Khê, Thanh Nguyệt tham kiến hoàng thượng, tham kiến Hiền phi nương nương, tham kiến Yến vương gia, Tham kiến Lạc vương gia”. Tại nơi hoàng cung này, thứ nhiều nhất chính là hành lễ, thấy người có thân phận cao hơn mình sẽ quỳ xuống, người có thân phận thấp hơn mình liền sẽ quỳ xuống hành lễ với mình, nhiều khi cũng chẳng có thời gian chờ bọn hắn quỳ.

“Bình thân”. một giọng nam trung niên mang theo uy nghiêm vang lên, đích thị là phát ra từ miệng của Kì hoàng.

“Mộng Khê, cẩn thận thân thể”. Nam Cung Quyết rất nhanh đi tới bên cạnh người Lạc Mộng Khê, đỡ nàng đứng lên.

“Chậc chậc, Quyết ca ca đối với Mộng Khê tỷ tỷ thật tốt”. Thanh Nguyệt nhịn không được tán thưởng, ánh mắt trông thấy Bắc Đường Diệp đứng phía sau Kì hoàng, nhất thời sáng lên, rất nhanh chạy đến:

“Diệp ca ca, thì ra ca đã sớm trở lại, vì sao cũng không nói cho Thanh Nguyệt, nghe nói ca được phong Yến vương, ở tại Yến vương phủ, Thanh Nguyệt có thể đến đó làm khách hay không…”

Liên tiếp hỏi mấy vấn đề khiến Bắc Đường Diệp cảm thấy choáng váng, ôm lấy hai tai mà trả lời: “Tùy tiện, tùy tiện…”

“Vậy lát nữa Thanh Nguyệt cùng Diệp ca ca cùng nhau hồi Yến vương phủ, khi nào ca đi nhớ rõ nói với Thanh Nguyệt một tiếng nha”.

“Biết, biết”. Bắc Đường Diệp nhắm chặt mắt lại, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ: thật sự là cái người đáng ghét.

“Dung mạo Lạc vương phi thật sự là thiên hạ vô song, khó trách, Lạc vương gia lại yêu thương ngươi như vậy”.

“Đa tạ nương nương khích lệ, nương nương xinh đẹp tựa thiên tiên, da trắng như tuyết, dáng người yểu điệu, so với Mộng Khê một chút cũng không kém, lại có được Yến vương năng lực phi phàm, thật sự là làm cho người ta hâm mộ”. Mọi nữ tử đều yêu thích được người khác khen ngợi, Hiền phi khen nàng, theo lý, Lạc Mộng Khê cũng khen trở lại.

“Bản cung cũng chỉ là người đẹp hết thời, sao có thể so sánh cùng với người trẻ tuổi các ngươi”.

“sẽ không a, Thanh Nguyệt cảm thấy Mộng Khê tỷ tỷ nói rất đúng, ngài xác thực là thật đẹp, dung nhan không hề già đi”.

Hiền phi nhẹ nhàng điểm điểm cái mũi của Thanh Nguyệt: “Tiểu nha đầu ngươi thật khéo ăn nói”.

“Mộng Khê có thai không nên đứng lâu, mọi người vào trong điện đi”.

Hiền phi vừa dứt lời, Lạc Mộng Khê liền cảm thấy trong lồng ngực một trận cuồn cuộn dâng lên, cháo vừa mới uống xong không lâu liền cứ như vậy mà nôn hết.

“Mộng Khê, có sao không?” Nam Cung Quyết vỗ nhẹ phía sau lưng Lạc Mộng Khê, trong mắt lộ ra lo lắng.

“Mộng Khê nôn nghén không nhẹ, tốt nhất nên mau chóng nghỉ ngơi, trong khoảng thời gian ngắn không nên vận động mạnh”. Trong mắt Hiền phi lộ ra lo lắng.

“Hoàng thượng, nương nương, Mộng Khê hiện tại như vậy không thích hợp ngồi lâu, nói chuyện phiếm, thỉnh cho phép bổn vương cùng Mộng Khê cáo lui trước”. Mọi chuyện để sau này hãy nói, thân thể Mộng Khê quan trọng hơn.

“Được, thân thể Mộng Khê quan trọng hơn, các ngươi mau trở về đi, sai người đem lễ vật đến biệt viện”.

Lễ vật, lễ vật gì? Lạc Mộng Khê còn đang nghi hoặc Nam Cung Quyết đã hướng đám người Kì hoàng nói lời từ biệt: “Hoàng thượng, nương nương, bổn vương và Mộng Khê xin cáo từ”.

Xe ngựa đi thực vững vàng nhưng Lạc Mộng Khê vẫn có cảm giác không thoải mái: “Nay kinh thành Kì Thiên cũng càng ngày càng không bình tĩnh”. Nam Cung Quyết thấy sắc mặt Lạc Mộng Khê thập phần khó coi, liền nói chuyện rời đi lực chú ý của nàng.

“Xảy ra chuyện gì?”

“Tháng trước, lại có một nữ tử bị hút khô máu mà chết, tử trạng vô cùng thê thảm, hẳn là có người lại đang luyện tà công…”

Lạc Mộng Khê bắt lấy điểm mấu chốt trong lời nói của Nam Cung Quyết: “Ý của chàng là nói, trước kia cũng từng phát sinh chyện nữ tử bị hút khô máu mà chết?”

Nam Cung Quyết gật gật đầu: “Đúng vậy, chuyện nữ tử bị hút khô máu đã từng xảy ra mười năm trước, vào mỗi đêm trăng tròn, sẽ có một nữ tử chết thê thảm như vậy, mười năm, vẫn không có tìm thấy hung thủ, nếu hắn làm vậy là để luyện tà công, vậy sợ là, tà công này cũng sắp đạt thành”.

“Hôm nay không phải chính là mười lăm trăng tròn sao?” Chẳng phải là lại có một nữ tử sắp chết.

“Trong khoảng thời gian này, ta sẽ không làm chuyện gì, luôn bồi ở bên cạnh nàng”. Những nữ tử đã chết này có xử nữ, có nữ tử thanh lâu, cũng có phụ nhân, nhưng các nàng đều có một điểm chung là, đều rất xinh đẹp.

Người nọ là luôn chọn những mỹ nhân mà xuống tay, Mộng Khê dung nhan thiên hạ vô song, nếu để người kia biết được, vậy tính mạng cũng thật nguy hiểm.

Ở trong lòng bổn vương, chuyện gì so ra cũng đều kém sinh mệnh của Mộng Khê cùng tiểu bảo bảo.

“không bắt được người kia sao?” Mười năm, đã chết một trăm hai mươi nữ tử, tên ác nhân thật đáng hận.

Nam Cung Quyết thở dài: “hắn xuống tay phạm vi rất rộng, không chỉ ở kinh thành, mà là trên cả nước, thậm chí để tìm kiếm mỹ nhân, Thanh Tiêu, Tây Lương, cùng các tiểu quốc khác cũng đã có người bị hút khô máu, nhưng đại bộ phận nữ tử đều là người Kì Thiên”.

“Tháng trước nữ tử bị chết là người nơi nào?”

“Cách đây năm trăm dặm, trên một cánh đồng”. không có người biết hành tung của người nọ, cũng không biết mục tiêu kế tiếp của hắn là người nào, việc duy nhất chúng ta có thể làm, chính là phòng ngừa khi nó chưa xảy ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui