Lạc Vương Phi

Nhóm Di thái thái tuy là trưởng bối của Lạc Mộng Khê, nhưng Lạc Mộng Khê đường đường chính chính là Đại tiểu thư Lạc phủ, các nàng chỉ là Di thái thái trong Lạc phủ, cho nên các nàng đứng, Lạc Mộng Khê ngồi cũng không thất lễ!

Thái độ của Lạc Mộng Khê đối với các nàng đúng mực, không kiêu căng không nóng nảy, mỗi một bước đều bắt bí vừa đúng, nhưng đó chính là nguyên nhân làm cho nhóm Di thái thái càng thêm đố kỵ.

Nhóm Di thái thái nhìn nhau liếc mắt một cái, tin tức được truyền theo dây chuyền bằng ánh mắt quỷ dị, trong khoảnh khắc, một nữ tử hơn ba mươi tuổi ở trong nhóm Di thái thái ra hiệu xuống, bước lên phía trước:“Đại tiểu thư, tỷ muội chúng ta lần này đến Tướng phủ là có chuyện rất quan trọng muốn thương lượng cùng với Đại tiểu thư……”

Lạc Mộng Khê nhẹ nhàng ngẩng đầu, nhìn về phía vị Di thái thái, người này là Ngũ Di thái, mặc sa y màu xanh da trời, tướng mạo xinh đẹp, nhưng trên mặt lại trát một tầng phấn dày, nguyên bản coi như có thể che giấu dung nhan, trên búi tóc mang đầy châu ngọc, trên lỗ tai đeo một đôi khuyên tai hình mặt trăng, cả người phục trang đẹp đẽ nhưng lại cho cảm giác tầm thường không chịu nổi……

Thấy Lạc Mộng Khê đánh giá nàng, Ngũ Di thái đắc ý ngẩng cao đầu, giọng điệu cao ngạo:“Đại tiểu thư, là như vậy, vài ngày nữa chính là Cúc Hoa yến mỗi năm một lần, Cúc Hoa yến là nới hoàng đế cùng quần thần ăn cua thưởng cúc, thưc ra là nơi để thiếu niên tài tử và nhóm tài nữ gặp gỡ nhận biết lẫn nhau……”

“Cho nên……” Lạc Mộng Khê có chút nghi hoặc: Nhóm Di thái thái này sẽ không phải là muốn đi tham gia Cúc Hoa yến chứ……

Ngũ Di thái khe khẽ thở dài:“Đại tiểu thư, ngươi cũng biết, có thể xuất hiện trong Cúc Hoa yến ở hòang cung, đều là người có thân phận tôn quý, ở phủ Thừa Tướng, chỉ cho phép ba vị nữ tử của ba vị phu nhân mới được tham gia Cúc Hoa yến……”

Nói tới đây, Lạc Mộng Khê rốt cuộc cũng hiểu: Không phải nhóm Di thái thái muốn tham gia Cúc Hoa yến, mà là muốn cho nữ tử của các nàng đi.


Cũng khó trách, nhóm Di thái thái này thân phận thấp kém, tử nữ của các nàng nhất định vừa sinh ra đã có thân phận thấp kém như vậy, muốn bò lên vị trí cao, chỉ có thể thấy người sang bắt quàng làm họ, mà Cúc Hoa yến là một cơ hội rất tốt!

Nhưng mà, Lạc Mộng Khê ghé mắt nhìn bọn đệ đệ muội muội cùng cha khác mẹ ở cách đó không xa đang chơi đùa, lớn nhất chỉ mới mười ba, mười bốn tuổi, nhỏ mới chỉ có năm, sáu tuổi, hiện tại những đứa bé này từ lâu đã muốn tham gia Cúc Hoa yến……

“Băng Lam, dâng trà!” Lạc Mộng Khê trầm hạ mí mắt nhẹ giọng phân phó, Băng Lam nhận lệnh rời đi.

“Ngũ Di nương, không cần quanh co lòng vòng, nói thẳng mục đích của ngươi đi!” Lạc Mộng Khê không chút để ý hỏi, trong lòng khinh thường hừ lạnh một tiếng: Xem ra Ngũ Di thái là người ngu ngốc nhất trong đám Di thái thái này, nếu không cũng sẽ không bị các nàng đem ra sai khiến.

“Đại tiểu thư, dung nhan của ngài đã bị hủy, đi Cúc Hoa yến chỉ sợ cũng khó tìm ra được đức lang quân như ý, không bằng ngài chuyển ra Lạc phủ, để cho một người trong đám tỷ muội chúng ta có thể tiến cung……” Ngũ Di thái rốt cục cũng nói ra trọng điểm.

“Đúng vậy, Đại tiểu thư, ngươi sớm muộn gì đều có thể xuất giá, nếu ngươi ở Tướng phủ xuất giá, tương đương chiếm một vị trí phu nhân, tỷ muội chúng ta không thể nhập phủ a……” Phụ hoạ là Thất Di thái, chanh chua!

“Đại tiểu thư, Thất tỷ nói rất đúng, ngươi liền chuyển ra ngoài Lạc phủ, thành toàn cho tỷ muội chúng ta, chúng ta tự nhiên sẽ không quên Đại tiểu thư ……” Bát Di thái tuy là nói như vậy, nhưng đáy mắt nàng lại chợt lóe tia khinh bỉ rồi biến mất, bán đứng ý nghĩ thật sự của nàng.

“Đúng vậy, đúng vậy, Đại tiểu thư, ngươi liền chuyển ra ngoài Lạc phủ đi……” Có người mở đầu, nhóm Di thái thái cũng bắt đầu lớn mật, bảy miệng tám lưỡi nghị luận.


Gia huấn của Lạc gia: Quý phủ chỉ có thể có ba vị phu nhân, mẫu thân Lạc Mộng Khê mặc dù đã qua đời, nhưng Lạc Mộng Khê còn sống, cho nên, vị trí trong phủ cũng tương đương với ba vị phu nhân, nhưng nếu Lạc Mộng Khê chuyển ra Lạc phủ, trong phủ chỉ còn lại hai vị phu nhân, dựa theo gia huấn, có thể lại tiến thêm một vị phu nhân……

Thì ra nhóm Di thái thái này muốn đuổi nàng ra khỏi Lạc phủ, Lạc Mộng Khê trầm hạ mí mắt, một tia hàn quang chợt lóe rồi biến mất: Một đám nữ nhân không biết trời cao đất rộng, con hổ không phát uy, các ngươi nghĩ ta là con mèo bệnh……

Lần nữa ngẩng đầu, đáy mắt Lạc Mộng Khê đã khôi phục vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng:“Muốn ta chuyển ra ngời Lạc phủ cũng không phải không thể, nhưng mà, cho dù ta đi rồi, cũng chỉ có một vị trí phu nhân duy nhất, các ngươi có năm người, là ai đến Lạc phủ a?”

Các ngươi liên hợp lại đối phó với ta, ta liền cho các ngươi tự giết lẫn nhau, quyền lợi trước mắt, tất cả mọi người đều chỉ biết suy nghĩ cho riêng mình……

Lời này vừa nói ra, nhóm Di thái thái nhìn nhau liếc mắt một cái, mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, đáy mắt ngấm ngầm mưu tính: Lạc Mộng Khê vui vẻ đáp ứng chuyển ra ngoài Lạc phủ thực ra nằm ngoài dự đoán của các nàng, nhưng mà, đây không phải điểm quan trọng, trọng điểm là, Lạc Mộng Khê đi rồi, ai trong các nàng sẽ tiến vào……

“Tiểu thư, trà đến đây!” Lạc Mộng Khê hơi ghé mắt, chỉ thấy Băng Lam đang bưng khay trà bước nhanh đến Lương đình.

Mâu quang hơi lóe lóe, khóe miệng Lạc Mộng Khê khẽ cong lên một tia ý cười quỷ dị, trong nháy mắt lúc Băng Lam bước vào Lương đình, ngón tay Lạc Mộng Khê khẽ lật, một viên thạch tử bắn trúng đầu gối của Băng Lam, Băng Lam không hề chuẩn bị, thân thể đột nhiên nghiêng về phía trước, khay trà trong tay bay hướng nhóm Di thái thái……


Hàng rào trong đình chỉ để trang trí, tuy rằng xinh đẹp nhưng cũng rất thấp.

“A……” khay trà bay tới, nhóm Di thái thái tản ra khắp nơi, nhưng bởi vì các nàng đang đứng chung một chỗ, trong lúc cuống quít chen chúc thành một đống, trong lúc nhất thời đứng không vững:“Bùm, bùm……” Nhóm Di thái thái đều rơi xuống hồ nước dưới Lương đình……

Chỗ này ở Lương đình là nơi trung tâm nên nước rất sâu, nhóm Di thái thái đều không biết bơi, sau khi rơi vào hồ nước liền liều mạng giãy dụa, vừa mới nhô lên mặt nước hô lớn một tiếng:“Cứu mạng……” Giây tiếp theo lại trầm vào trong nước……

“Lạc Mộng Khê…… Nhanh tìm người tới cứu……” Là giọng nói của Ngũ Di thái.

“Lạc Mộng Khê……Nhanh gọi người……Nếu không……Ta thành quỷ cũng không tha cho ngươi……” Là Thất Di thái rống to! Cùng với tiếng đập nước kịch liệt.

Chết đến nơi còn kiêu ngạo như vậy, không cứu! Lạc Mộng Khê ngồi bất động, oán thầm trong lòng.

“Lạc đại tiểu thư……Xin ngươi ……Tìm người cứu cứu chúng ta……Nhóm đệ muội của ngươi còn nhỏ……Bọn chúng không thể không có nương……”

Giọng nói này thât sự xa lạ, Lạc Mộng Khê không biết đây là Di thái thái nào, nhưng mà, tiếng này còn giống tiếng người.


Lạc Mộng Khê đứng lên, chậm rãi đi tới hàng rào, cúi đầu nhìn nhóm Di thái thái ở trong nước không ngừng chìm nổi, quần áo ướt đẫm, búi tóc hỗn độn, chật vật không chịu nổi, đáy mắt hiện lên một tia ý cười trào phúng:“Băng Lam, đi gọi hộ vệ tới cứu người!”

Băng Lam nhận lệnh rời đi, Lạc Mộng Khê ngẩng đầu nhìn ra xa, đang muốn nói cái gì đó, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng đột nhiên hiện lên một tia nghi hoặc:“Rắn không ngủ đông?”

“Vô nghĩa…… Lúc này…… Rắn làm sao có thể ngủ đông……” Băng Lam đi tìm người, các nàng nhất định sẽ được cứu, Ngũ Di thái không hề bận tâm, lớn tiếng mắng Lạc Mộng Khê mà không biết.

Lạc Mộng Khê hiểu rõ gật đầu:“Nói như thế, ta không có nhìn lầm, nhanh bơi tới nơi này, thật là có rắn!”

Cái gì! Nhóm Di thái thái theo ánh mắt của Lạc Mộng Khê nhìn lại, chỉ thấy trên mặt nước xanh biếc, ba, bốn con rắn to dài hai, ba thước rất nhanh bơi tới hướng các nàng……

“Cứu mạng…… Cứu mạng……” Nhóm Di thái thái liên tiếp kêu lên sợ hãi, vì mạng sống, bất chấp hình tượng, Ngũ Di thái bắt lấy Bát Di thái gần nàng nhất dùng sức ấn xuống nước, chính mình lại mượn sức nước nổi lên, rất nhanh bơi đến bên bờ……

Ai ngờ, nàng vừa mới bơi được hai thước, chỉ cảm thấy trên chân trầm xuống, cả người lại bị túm về phía sau:“Lão ngũ, ngươi cũng dám hại lão nương, lão nương liều mạng với ngươi!”

Bát Di thái ngoi lên mặt nước, đối với khuôn mặt xinh đẹp Ngũ Di thái kia cào cấu lung tung……

_________________


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận