Edit: Hàn Băng
Beta: kun’xjh
”Lại xảy ra chuyện gì?” Lạc thừa tướng xoay người, sắc mặt âm trầm, giọng nói giận dữ dọa nhóm Di thái thái mới vừa đứng lên toàn thân lại chấn động, lập tức cúi đầu ngay cả thở mạnh cũng không dám, chỉ sợ Lạc thừa tướng đem tức giận trút hết lên người mình.
”Không có việc gì, không có việc gì!” Lạc Mộng Khê nhẹ giọng giải thích: ”Tử Hàm muội muội nhiều năm sống trong nhung lụa, mười ngón tay đều ko phải chạm vào nước, bàn tay trắng nõn mềm mại. Mộng Khê lại làm việc cực khổ nhiều năm, hai tay sớm đã bị thô ráp, Tử Hàm muội muội sở dĩ kinh hô như vậy, có thể đã bị hai bàn tay thô ráp của Mộng Khê dọa a.”
Lạc Mộng Khê vừa rồi dùng lực, trong lòng hiểu rõ một ngón tay của Lạc Tử Hàm đã bị nàng bóp nát, nhưng mà, ngoài việc lúc nãy sơ ý kinh hô một tiếng, cho đến bây giờ Lạc Tử Hàm vẫn cố nén đau đớn, không phát ra một tiếng nào.
Lạc Tử Hàm mày liễu nhíu chặt, trên trán từng giọt mồ hôi đọng lại, tỏ rõ nàng đau đến tê tâm phế liệt.
Lạc Từ Hàm kiên trì nhẫn nại, vẫn còn muốn ở trước mặt Lăng Khinh Trần bảo vệ hình tượng tiểu thư khuê các ôn nhu dịu dàng nên tạm thời không nói, xem biểu hiện của nàng chính là không muốn đem việc này công khai, cho nên, Lạc Mộng Khê cũng là thành toàn cho mỹ nhân mà bịa ra lời nói dối vừa rồi!
”Tử Hàm, là như thế sao?” Lạc thừa tướng trong lòng nghi hoặc: Cho tới nay, từng lời nói từng cử chỉ của Tử Hàm đều ôn nhu hòa nhã, lương thiện hiền lành, thông minh, là một tiểu thư khuê các điển hình, vì sao hôm lại luống cuống như thế (Băng Nhi: Lương thiện hiền lành?!..Ta buồn nôn..Buồn nôn a~ =.=’)
Lạc Tử Hàm âm thầm hít sâu một hơi, nén đau đớn vì ngón tay bị bóp nát, cố gắng hết mức khiến cho nụ cười thoạt nhìn bình thường: ”Thưa phụ thân, nữ nhi quả thực kinh ngạc vì bàn tay của tỷ tỷ quá mức thô ráp, cho nên mới nhất thời luống cuống…”
Lạc thừa tướng âm thầm thở dài: Từ Hàm xử sự vẫn không đủ bình tĩnh, sau này cần phải rèn luyện nhiều hơn.
Ánh mắt uy nghiêm chuyển hướng sang Lạc Mộng Khê, Lạc thừa tướng giọng nói ôn hòa: ”Mộng Khê, nếu Lăng công tử đã thành tâm mời thì ngươi hãy cùng chúng ta đến đại sảnh dùng bữa đi!”
Bên cạnh Lăng Khinh Trần mỹ nữ như mây, nhưng hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng liếc mắt nhìn bọn họ một cái, Tử Hàm là nữ nhân xuất sắc như vậy nhưng cũng không lọt được vào mắt xanh của hắn, nhưng mà, hiện tại thái độ của hắn đối với Lạc Mộng Khê hình như có chút khác biệt.
”Đa tạ Thừa tướng và ý tốt của Lăng công tử, nhưng Mộng Khê hôm nay thật sự không tiện đến đại sảnh dùng bữa cùng mọi người…” Cùng các ngươi ngồi chung một bàn, ta làm sao ăn ngon miệng được a…
”Một khi đã như vậy, tại hạ sẽ không miễn cưỡng nữa, Lạc thừa tướng, mời!” Lúc xoay người rời đi, Lăng Khinh Trần như lơ đãng nhìn Lạc Mộng Khê liếc mắt một cái, đôi mắt lóe lên thần sắc phức tạp, làm cho người ta đoán không ra hắn đến tột cùng là đang suy nghĩ cái gì.
”Lạc Mộng Khê, thù này Lạc Tử Hàm ta chắc chắn sẽ đòi lại gấp đôi!” Lạc thừa tướng cùng Lăng Khinh Trần đi rồi, Lạc Tử Hàm cũng nối gót rời đi, trong gió mang theo giọng nói cảnh cáo lạnh lùng của nàng.
Lạc Mộng Khê cười nhàn nhạt, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lóe lên nồng đậm trào phúng cùng khinh thường: ”Lạc Mộng Khê ta luôn ở đây, bất cứ lúc nào cũng đợi Lạc nhị tiểu thư ngươi đại giá, chỉ hy vọng phương thức trả thù của ngươi cũng đừng quá nhàm chán a!”
Ban đêm, Lạc Mộng Khê nằm nghiêng trên giường đọc sách, trên bàn bày đầy cao lương mỹ vị, hơi nóng bay lượn lờ phía trên, mùi thức ăn từng trận bay vào mũi làm người ta nhịn không được mà chảy nước miếng. (Băng: *chảy nước miếng* Ta cũng đói bụng a~ T^T)
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, ngay sau đó, cửa phòng khép hờ bị đẩy ra, Băng Lam mặc trang phục nha hoàn bước nhanh đến: ”Tiểu thư, người tìm nô tỳ.”
Mùi thức ăn bay vào trong mũi, Băng Lam theo bản năng nuốt nuốt nước miếng, sợ bị Lạc Mộng Khê thấy hành động luống cuống của nàng, Băng Lam liên tục cúi đầu.
Lạc Mộng Khê lật một trang sách, ánh mắt vẫn tiếp tục dán trên cuốn sách trong tay: ”Đồ ăn này là thưởng cho ngươi, vẫn còn nóng ăn đi!”
”A!” Băng Lam đột nhiên ngẩng đầu lên, đáy mắt tràn ngập kinh ngạc: ”Nhưng là…Thừa tướng phạt nô tỳ ba ngày không được ăn cơm…”
”Ta biết, ta thưởng cho ngươi cũng không phải cơm a, là đồ ăn!” Lạc Mộng Khê buông quyển sách trên tay xuống, bàn tay mềm mại chỉ vào đồ ăn trên bàn: ”Ở giữa là cà tím om, bên phải là khoai tây lát sốt chua cay, bên trái là đậu phụ vi cá,… món chính là bánh bao, có cơm sao?”
”Không có!” Băng Lam theo bản năng lắc đầu.
”Nếu đã không có cơm, chứng tỏ ngươi có thể ăn những đồ ăn này!” Lạc Mộng Khê dời tầm mắt chuyển đến trang sách: ”Đồ ăn phải ăn lúc còn nóng, để nguội sẽ không còn hương vị!”
Biết Lạc Mộng Khê đang giúp mình, Băng Lam cảm động rơi nước mắt: ”Cảm ơn tiểu thư!”
Buổi trưa Băng lam không được ăn cơm, lúc này thật sự rất đói bụng, đề phòng có người đến thấy nàng ăn sẽ liên lụy đến Lạc Mộng Khê nên nàng phải ăn nhanh một chút, sau khi ngồi vào bàn, bắt đầu gắp đồ ăn trên bàn ăn như hổi đói.
”Ăn từ từ thôi, không có ai giành đồ ăn của ngươi đâu!” Lạc Mộng Khê mặc dù đang đọc sách, nhưng nhất cử nhất động của Băng Lam đều không tránh được con mắt của nàng.
Trong miệng Băng Lam đều là đồ ăn, lúc này nói không ra lời, chỉ có thể liên tục gật đầu, nhưng động tác trong tay vẫn không dừng lại, bát canh cách nàng hơi xa Băng Lam ngồi với không đến, liền đứng lên mở nắp ra, hương thơm nồng đậm bay vào mũi, Băng Lam liên tục tán thưởng: ”Canh này…Không thích…”
”Không thích uống canh này sao?” Ánh mắt Lạc Mộng Khê vẫn không rời trang sách.
Băng Lam đem đồ ăn trong miệng nuốt xuống, vội vàng giải thích: ”Tiểu thư, người đừng hiểu lầm, nô tỳ là nói canh này không phải cháo, nên có thể yên tâm uống, vừa rồi trong miệng nô tỳ đầy thức ăn nên nói không rõ, làm cho tiểu thư nhầm không phải cháo thành không thích…”
Thì ra là như vậy, Lạc Mộng Khê đang muốn lật sang trang tiếp theo, trong đầu đột nhiên lóe lên linh quang: Không phải cháo…Không thích…Thì ra là thế.
Lạc Mộng Khê mâu quang hơi trầm xuống, vung tay ném quyển sách trên giường, đứng dậy đi ra ngoài: ”Băng Lam, ta đi ra ngoài một chút, ngươi ăn xong nhớ dọn bàn sạch sẽ!”
Lạc Mộng Khê lặng lẽ đi về phía cửa sau của tướng phủ: Nhóm Di thái thái thân phận thấp kém, hôm nay lại dám lộ liễu tới cửa tìm Lạc Mộng Khê gây phiền toái, nhất định là có người giật dây, hơn nữa, người này địa vị ở Tướng phủ không thấp.
Ở Tướng phủ, có quyền điều động thị vệ chỉ có hai người: Thừa tướng và Đại phu nhân.
Ban ngày, nhóm Di thái thái bị Lạc Mộng Khê chỉnh, Thừa tướng lại đến rất đúng lúc, cho nên Lạc Mộng Khê hoài nghi chủ mưu là hắn.
Nhưng sau khi Lạc Mộng Khê nói Tướng phủ không có lấy một tên thị vệ, đáy mắt Lạc thừa tướng lại lóe lên một tia kinh ngạc rồi biến mất, Lạc Mộng Khê thật sự không hiểu rõ Lạc thừa tướng, cho nên không biết hắn kinh ngạc thật hay là giả vờ, cũng không thể xác định được người đứng phía sau giật dây nhóm Di thái thái đến tột cùng là ai.
Vừa rồi lời nói của Băng Lam cho nàng một gợi ý: Băng Lam nói chuyện trong khi miệng đầy đồ ăn, âm thanh phát ra có chút mơ hồ không rõ, thậm chí còn có một chữ không phát âm ra, điều này làm cho Lạc Mộng Khê liên tưởng đến hắc y nhân bị độc chết tối hôm qua.
Hắc y nhân trước khi chết nói hai chữ: ‘Là’ và ‘Thái’, nhưng lúc đó trong miệng hắc y nhân toàn là máu, cho nên lời nói ra mơ hồ không nghe rõ, thậm chí còn có thể giống như Băng Lam, cũng bị thiếu một chữ.
Theo như lời hắn nói, chữ ‘Là’ có thể là ‘Tứ’ hoặc ‘Thập’, cuối cùng là chữ ‘Thái’, có khả năng ở giữa còn có một chữ không phát âm ra được, cho nên Lạc Mộng Khê nghĩ tới Tứ di thái… hoặc Thập di thái…
Lạc thừa tướng tổng cộng cưới chín nữ tử, trừ bỏ mẫu thân đã chết của Lạc Thải Vân, chỉ còn tám vị Di thái thái, cho nên, theo như lời của hắc y nhân, người chủ mưu phía sau khẳng định chắc chắn là Tứ di thái.
Nhóm Di thái thái đến tướng phủ tìm Lạc Mộng Khê gây phiền toái, hẳn là mưu kế của của chủ mưu đứng sau bày ra, Tứ di thái không hoàn thành nhiệm vụ, nàng tự nhiên sẽ đến Tướng phủ thỉnh giáo kẻ chủ mưu phía sau.
Qủa nhiên không ngoài dự liệu của Lạc Mộng Khê, gần giờ Tý, một bóng dáng mảnh khảnh lén lút đi về phía cửa sau của Tướng phủ, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, bước nhanh đi vào Tướng phủ.
Thân ảnh đóng cửa lại, cẩn thật quan sát, xác định bốn phía không có người mới bước nhanh về một hướng rồi chạy đi, Lạc Mộng Khê nấp ở trên cây đại thụ hừ lạnh một tiếng, lặng lẽ đi theo sau bóng dáng kia.
Người này đối với địa hình Tướng phủ rất quen thuộc, quẹo phải rồi lại quẹo trái bước nhanh về phía trước, mà Tướng phủ cũng giống như có người cố ý an bài, dọc đường đi lại không gặp phải một gã thị vệ nào cả.
Không lâu sau, bóng dáng đi tới trước một tòa đại viện, nhìn xung quanh một lượt rồi bước nhanh vào trong đại viện, Lạc Mộng Khê dừng cước bộ, ngẩng đầu nhìn, là Lạc Viên của Đại phu nhân!
Lạc Mộng Khê mâu quang lóe lên, hai chân nhẹ nhàng, bóng dáng duyên dáng bay vọt lên nóc Lạc Viên, cẩn thận gỡ một viên ngói ra, lặng lẽ nhìn vào bên trong.
Trong phòng giống như cung điện nguy nga lộng lẫy, dạ minh châu được khảm lên vách tường vừa để trang trí lại có thể chiếu sáng, thật là nhất cử lưỡng tiện.
Mượn ánh sáng của dạ minh châu, Lạc Mộng Khê thấy rõ bên trong gian phòng có hai nữ tử, một nữ tử mặc lam cẩm y ngồi đưa lưng về phía nàng, Lạc Mộng Khê không nhìn được diện mạo của nàng, nhưng trên người nàng phát ra khí chất của một mẫu nghi thiên hạ lại có mùi âm ngoan, giả dối làm cho người ta không thể khinh thường.
Nữ tử đang đứng thì Lạc Mộng Khê có thể biết, nàng đúng là Tứ di thái, lúc này, Tứ di thái sắc mặt lo lắng hướng nữ tử mặc lam cẩm y kể rõ hết thảy sự việc phát sinh ban ngày.
Không lâu sau khi Tứ di thái kể xong, nữ tử đứng lên, chậm rãi đi về phía cửa sổ nhìn lên bầu trời đầy sao, không để ý nói ra một câu: ”Xem ra, nàng thật sự đã tỉnh lại…”
Lạc Mộng Khê trong lòng nghi hoặc: Người này khẳng định là Đại phu nhân, nhưng trong lời nói của nàng như thế nào có chút kỳ quái..
Ngay lúc Lạc Mộng Khê đang nghi hoặc thì dưới chân trơn trượt, gây ra một loạt tiếng động: Không xong rồi….
”Người nào?” Cùng với tiếng rống giận dữ, một bóng dáng màu lam trong nháy mắt xuất hiện ở trên nóc nhà, tung chưởng đánh về phía Lạc Mộng Khê mới vừa đứng vững.