Lạc Vương Phi

Edit: Hàn Băng

Beta: kun’xjh

“Không biết Lăng công tử muốn báo đáp như thế nào?” Đêm nay nếu không có Lăng Khinh Trần hỗ trợ, tuyệt đối không thể thuận lợi như vậy được, chưa nói đến đạo lý tri ân báo đáp, Lạc Mộng Khê nàng cũng không muốn nợ ân tình của người khác.

“Nơi này là tướng phủ, Đại tiểu thư là chủ, tại hạ là khách, cái gọi là khách theo chủ, hết thảy vẫn là Đại tiểu thư làm chủ đi hơn!” Lăng Kinh Trần thờ ơ trả lời, mí mắt hơi trầm xuống, tràn đầy tự tin im lặng chờ Lạc Mộng Khê nói ra đáp án mà hắn dự đoán.

Lần này Lạc thừa tướng mời Lăng Khinh Trần đến Tướng phủ là vì muốn lấy lòng hắn, vô luận hắn muốn cái gì, Lạc thừa tướng đều phải tận lực thỏa mãn.

Nhưng mà, Lăng Khinh Trần hắn là thiên hạ thủ phủ, vàng bạc châu báu, hắn không thiếu, mỹ nhân yểu điệu hắn đã chán ghét từ lâu, toàn bộ Tướng phủ này e rằng chỉ có Lạc Mộng Khê mới khiến hắn hứng thú, thông minh như Lạc thừa tướng, Lạc Mộng Khê tự nhiên cũng có thể nhận thấy được.

Quan hệ cha con giữa Lạc thừa tướng và Lạc Mộng Khê tuy rằng vẫn còn xa lạ, nhưng dù sao cũng là cha con ruột thịt, nàng sẽ vì Lạc thừa tướng mà tìm cách giảm bớt gánh nặng của hắn, cho nên, cách thức báo đáp của Lạc Mộng Khê, Lăng Khinh Trần đương nhiên có thể đoán ra……

Lạc Mộng Khê hơi suy tư:“Lăng công tử giúp Mộng Khê nói dối vẹn toàn, mới khiến cho thế cục xoay chuyển, không bằng Mộng Khê cũng giúp Lăng công tử nói dối vẹn toàn một lần thì như thế nào?”

Không phải đáp án trong suy nghĩ của mình, Lăng Khinh Trần có chút tức giận:“Tại hạ làm việc quang minh lỗi lạc, không cần dối gạt người khác……”

“Mọi việc luôn luôn có vạn nhất, đối với người tốt, làm việc đương nhiên phải quang minh lỗi lạc, nhưng đối với người xấu, sẽ không có nhiều quy củ như vậy đâu!” Lạc Mộng Khê không nhanh không chậm, giọng điệu bình tĩnh.

Nghe vậy, tức giận trong lồng ngực Lăng Khinh Trần càng đậm:“Nếu như nói, tại hạ từ khi sinh ra đến giờ chưa dối gạt người khác bao giờ thì tính sao?”

Ngụ ý là, ta đêm nay chiếu cố chẳng phải rõ ràng chỉ là giúp đỡ.

“Nói như vậy……” Lạc Mộng Khê trầm hạ mí mắt trầm tư một lát:“Vậy lấy một năm làm mốc, nếu trong một năm Lăng công tử không cần lời nói dối ven toàn của Mộng Khê, Lăng công tử có tín vật này làm bằng chứng, Mộng Khê sẽ làm cho ngươi một việc……” Như thế nào từ khi đến cổ đại ta mỗi ngày đều nợ nhân tình a……

Lạc Mộng Khê trong lòng bất đắc dĩ than thở, tìm kiếm tín vật trên người: Kỳ quái, trâm gài tóc của ta rõ ràng là có một đôi, hiện tại như thế nào chỉ còn lại có một cái, ta nhớ rõ lúc ở Hồng Xuân viện, Nam Cung Quyết tháo trên tóc ta xuống vẫn còn một đôi, chẳng lẽ làm rớt trên đường ……

Một cái khăn lụa đập vào mắt: Khăn lụa ở cổ đại có ý nghĩa đặc thù, nếu một nữ tử đưa khăn lụa cho một nam tử, sẽ chứng minh nữ tử đó thích nam tử kia……

Trâm gài tóc thiếu một cái không thể làm tín vật chuyển giao, khăn lụa cũng không thể coi là tín vật, trên người Lạc Mộng Khê không còn trang sức nào khác, đang muốn kêu Băng Lam mang tín vật ra thì trước mắt hiện lên một bóng dáng, khăn lụa trong tay Lạc Mộng Khê đã đến tay Lăng Khinh Trần……

Khăn lụa màu trắng mềm mại, mặt trên thêu hình hoa Lan tinh xảo, mùi hoa Khương Dã thoang thoảng bay vào trong mũi, làm người ta vui vẻ thoải mái, một góc của khăn lụa còn thêu một chữ Khê khéo léo, giống như mây bay nước chảy lưu loát sinh động: đám người đi đến ngắm nhìn hoa Khương Dã bên dòng suối.

“Hoa Lan này là ngươi thêu? Thật tinh xảo, vậy lấy khăn lụa này làm tín vật đi!” Nói xong, không đợi Lạc Mộng Khê trả lời, lăng Khinh Trần đã đi về phía trước, giữa không trung truyền đến giọng nói thân thiết của Lang Khinh Trần:“Đêm đã khuya, nghỉ ngơi sớm một chút!”

“Hoa Lan kia……” Là Băng Lam thêu, không phải ta thêu! Lạc Mộng Khê mới giải thích được một nửa, bóng dáng thon dài của Lăng Khinh Trần đã biến mất không thấy đâu.

Nhìn về hướng Lăng Khinh Trần biến mất, Lạc Mộng Khê trong lòng nghi hoặc: Lăng Khinh Trần gia tài bạc triệu, khẳng định không thiếu khăn lụa, nhưng vì sao vừa rồi hắn lại đi nhanh như vậy, giống như e sợ ta đòi lại khăn lụa……

Vì truy bắt thích khách, Khê viên và Hương viên đều bị làm cho chướng khí mù mịt, khác nhau là, đám thị vệ tìm kiếm trong Hương viên thì bình yên vô sự, còn đám thị vệ tìm kiếm trong Khê viên lại bị hạ lệnh đánh một trăm đại bản, đuổi ra khỏi phủ Thừa Tướng.

Theo lý thuyết Lạc Mộng Khê hại Tướng phủ mất đi nhiều thị vệ xuất sắc như vậy, Lạc thừa tướng hẳn là rất chán ghét nàng mới đúng, nhưng sự tình hoàn toàn ngược lại.

Sáng sớm hôm sau, Lạc thừa tướng đã phái người đến sửa sang lại Khê viên của nàng, lại bỏ mặc Tam phu nhân và Lạc Thải Vân bị ủy khuất.

“Phụ thân thật bất công, chỉ để ý đến Lạc Mộng Khê, mặc kệ chúng ta!” Hương Viên Trung, Lạc Thải Vân vẻ mặt đầy giận dữ, tức giận đập vỡ đồ đạc, khiến cho Hương viên đã loạn, càng hỗn loạn thêm.

“Chỉ trong thời gian ngắn như vậy Lạc Mộng Khê có thể từ chim Sẻ biến thành Phượng Hoàng, cũng làm cho Lão gia đối với nàng coi trọng như thế, khẳng định đã dùng thủ đoạn gì đó!” Tam phu nhân mâu quang hơi trầm xuống:“Thải Vân, hiện giờ không phải lúc tức giận, ngươi hẳn nên giả bộ tiếp cận Lạc Mộng Khê, tìm hiểu nàng đến tột cùng đã dùng thủ đoạn gì, chúng ta bào chế đúng cách, nhất định sẽ vượt qua địa vị của nàng ở Lạc phủ!”

Lạc Thải Vân nghĩ lại, thật là như thế, nếu không, Lạc Mộng Khê sao có khả năng chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã một bước lên mây.

Mâu quang phát lạnh, Lạc Thải Vân trong lòng quyết định chủ ý:“Ta hiện tại phải đi gặp Lạc Mộng Khê, tìm xem thủ đoạn của nàng là gì, Lạc Thải Vân ta tuyệt đối sẽ không thua một người quái dị như thế!”

Khê viên, ánh nắng chan hòa, chim hót líu lo, Lạc Mộng Khê dựa vào tháp Quý Phi đọc sách, ở đại sảnh cách đó không xa, không ngừng có người ra ra vào vào, quản gia cẩn thận chỉ huy đám hạ nhân sửa sang lại Khê viên hỗn độn.

“Tiểu thư, đây là canh an thần Đại phu nhân sai người đưa tới!” Băng Lam bưng một bát canh nóng hổi đi đến trước mặt Lạc Mộng Khê, mùi canh thơm ngon bay vào trong mũi, làm cho người ta cảm giác thèm ăn.

Lạc Mộng Khê buông sách trên tay xuống, liếc mắt, một tay áo màu hồng chợt lóe rồi biến mất, Lạc Mộng Khê trong lòng sáng tỏ, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng hiện lên một tia ý cười trêu tức, lạnh giọng ra lệnh:“Đổ đi!”

“Vì sao nha, tiểu thư?” Băng Lam kinh ngạc không thôi: Canh an thần này được hầm chế từ nhiều dược liệu trân quý, giá gần ngàn lượng, người bình thường muốn uống cũng không uống được……

Lạc Mộng Khê thản nhiên đứng dậy:“Về sau phàm là đồ Đại phu nhân đưa tới đều ném hết đi!”

“Vì sao?” Băng Lam trong lòng càng thêm khó hiểu.

“Tối hôm qua Đại phu nhân phái người đến truy bắt thích khách, lại giống như lục soát làm Khê viên thành đống đổ nát, thử hỏi, như vậy là truy bắt thích khách sao?” Lạc Mộng Khê giọng điệu bình tĩnh, ánh mắt lặng lẽ nhìn ra cửa, nàng biết, có người đang đứng ở ngoài cửa hết sức chăm chú nghe lén những lời của nàng.

Nơi Lạc Mộng Khê đứng rất gần cửa của Khê viên, nhưng lại cách xa đại sảnh, cho nên quản gia cùng với bọn hạ nhân không nghe được nàng nói cái gì.

“Đại phu nhân nói thích khách vô cùng lợi hại, bọn thị vệ làm như vậy là vì bảo hộ an toàn cho tiểu thư!” Băng Lam đem lời Đại phu nhân nói tối hôm qua lặp lại lần nữa.

Lạc Mộng Khê cười nhạo một tiếng:“Băng Lam, ngươi quá ngây thơ rồi, chuyện thích khách là do một mình Đại phu nhân nói, người khác cũng chưa từng nhìn thấy, theo ta thấy, tối hôm qua căn bản là không có thích khách, Đại phu nhân phái thị vệ lục soát Khê viên, là muốn giá họa cho Khê viên, đuổi cùng giết tận chúng ta!”

“Nhưng Hương viên của Tam phu nhân và Tứ tiểu thư cũng bị lục soát!” Băng Lam trong lòng càng thêm nghi hoặc.

Lạc Mộng Khê thở dài:“Băng Lam a, ngươi đến Tướng phủ đã một thời gian, hẳn là biết chính thất, thiếp thất luôn có mâu thuẫn mà……”

“Ý của tiểu thư là…… Đại phu nhân muốn diệt trừ người và Tam phu nhân, Tứ tiểu thư!” Câu nói của Băng Lam càng về sau càng nhỏ, lại che dấu không được trong giọng nói có chút khiếp đảm.

Ngoài cửa có tiếng hít thở, Lạc Mộng Khê biết, người nghe lén trong lòng đã khiếp sợ, cố tình bất đắc dĩ thở dài:

“Chính thất đều không chấp nhận thiếp thất, tối hôm qua chính là ví dụ tốt, ta, Tam phu nhân, Thải Vân mặc dù không phải chính thất, cũng là chủ nhân của Tướng phủ này, nhưng lúc bọn thị vệ lục soát, lại trực tiếp đem chủ nhân là chúng ta túm ra ngoài!”

“Thị vệ chính là hạ nhân, nếu không có phân phó của chính thất, bọn họ nào có lá gan lớn như vậy dám mạo phạm chúng ta!”

Lạc Mộng Khê tiếp tục phân tích:“Toàn bộ Tướng phủ, người có thể điều động thị vệ chỉ có Đại phu nhân và Lạc thừa tướng, Thừa tướng là phụ thân của ta và Thải Vân, tướng công của Tam phu nhân, hắn không có khả năng đối với chúng ta như vậy, huống chi, tối hôm qua bọn thị vệ cũng nói là phụng mệnh Đại phu nhân đến……”

“Tiểu thư, nô tỳ đã hiểu, nô tỳ lập tức đổ bát canh này đi, nói không chừng bên trong thật sự có độc……”

Ngoài cửa, tiếng bước chân rất nhỏ càng lúc càng xa, khóe miệng Lạc Mộng Khê khẽ cong lên một tia ý cười trào phúng: Đại phu nhân, Tam phu nhân, Lạc Thải Vân, dù sao các ngươi cũng sẽ xảy ra tranh đấu, không bằng để ta mở màn cho các ngươi……

Đại phu nhân, muốn giết ta cũng không dễ dàng như vậy, ta sẽ làm cho cả Tướng phủ này ngày càng náo nhiệt ……

Nói đến Đại phu nhân, Lạc Mộng Khê lại nhớ đến bọn thị vệ giả mạo bị phạt tối hôm qua:“Băng Lam, đám thị vệ sau khi bị đánh một trăm đại bản xong? Có mấy người còn sống?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui