Lạc Vương Phi

Edit: Vân Anh

Beta: kun’xjh

“Thời gian không còn sớm, tại hạ không quấy rầy phu nhân nghỉ ngơi nữa. Việc phu nhân nhờ vã, tại hạ chắc chắn làm được, còn chuyện của tại hạ vẫn xin phu nhân tốn chút tâm tư, cáo từ!”

Ngay khi Lạc Mộng Khê còn đang trầm tư, bóng dáng cao lớn của nam tử thần bí nháy mắt đã đến bên ngoài cửa sổ, quan sát mọi nơi thấy không có người, nam tử thần bí vận khinh công bay về một hướng với tốc độ cực nhanh, làm người ta theo không kịp.

Lạc Mộng Khê muốn đứng lên đuổi theo, lại bị Nam Cung Quyết gắt gao đè vai lại. Lạc Mộng Khê khó hiểu ngẩng đầu nhìn Nam Cung Quyết, Nam Cung Quyết không nói gì, khẽ lắc đầu, ngưng trọng, ánh mắt thâm thúy ý bảo nàng không được manh động.

Cách đó không xa, một đội thị vệ tuần tra cầm đuốc trong tay đang tiến tới bên này. Nam Cung Quyết không hề trì hoãn, kéo cánh tay Lạc Mộng Khê, rất nhanh đã rời khỏi phủ Thừa tướng.

“Sao vừa rồi ngươi không để ta đuổi theo tên nam tử thần bí kia? Nói không chừng chúng ta có thể tìm ra nơi đám người Nam Cung Phong đang lẩn trốn?”

Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê vừa mới bay xuống đường lớn bên ngoài Tướng phủ. Lạc Mộng Khê liền vội cất giọng hỏi, đối với hành động của Nam Cung Quyết, nàng thật sự rất khó hiểu:

“Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Nay Nam Cung Phong ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng, nếu hắn muốn đối phó với chúng ta thì thật dễ dàng, nhưng nếu chúng ta muốn giết hắn, thật sự có chút khó khăn. Nhân cơ hội này tìm ra hắn, lại có thể trừ bỏ tai họa ngầm, không phải tốt hơn sao.”

Nam Cung Quyết cười khẽ ra tiếng, chậm rãi về đi về phía trước. Đáy mắt thâm thúy lóe tia ngưng trọng mà Lạc Mộng Khê chưa bao giờ thấy qua: “Tên nam tử thần bí vừa rồi, chính là kẻ ngày đó, trên sườn núi ở ngoại thành đã đánh lén chúng ta, thật không dám giấu giếm, bổn vương biết hắn.”

“Hắn là ai vậy.” Đối với đáp án này, Lạc Mộng Khê không kịp phản ứng. Nam Cung Quyết đã đi về phía trước, Lạc Mộng Khê nóng lòng muốn biết chân tướng, tự nhiên là bước nhanh đuổi theo.

“Là một vị quyền cao chức trọng, tâm cơ kín đáo, đầy dã tâm.” Trong mắt Nam Cung Quyết lộ ra vẻ tán thưởng và ngưng trọng: “Người này có võ công không thua kém gì bổn vương, cũng có thể nói là cao hơn Mộng Khê. Nếu ngươi đuổi theo, chắc chắn sẽ bị hắn phát hiện!”

Ở trong nhận thức của hắn ta, mặc kệ ngươi có vị cao ra sao, quyền thế như nào. Chỉ cần ngươi là kẻ thù của hắn, kết cục chỉ có một: Giết không tha!

“Nam Cung Quyết, ngươi nói nửa ngày, cũng không nói cho ta biết người nọ rốt cuộc là ai?” Lạc Mộng Khê bất đắc dĩ thở dài: Trực tiếp nói cho ta biết tên người nọ không phải được rồi sao, lại nói dong nói dài những chuyện vô dụng như vậy làm gì.

Nam Cung Quyết dừng bước, ghé mắt nhìn Lạc Mộng Khê. Đáy mắt thâm thúy ngoài ngưng trọng vẫn là ngưng trọng: “Chờ đến thời cơ thích hợp, ngươi tự nhiên sẽ biết thân phận của hắn.”

“Nghe ý tứ trong lời nói của ngươi, là không muốn cho ta biết nam tử thần bí kia rốt cuộc là ai chứ gì.”

Thông minh như Lạc Mộng Khê, tự nhiên có thể nghe ra sự khác thường trong lời nói của Nam Cung Quyết.

Ngữ khí của Lạc Mộng Khê mang theo sự không vui, Nam Cung Quyết biết nàng đang tức giận. Khóe miệng cong lên ý cười bất đắc dĩ: “Mộng Khê, đôi khi, có một số việc, vẫn là không biết thì tốt hơn. Biết được càng nhiều, tai họa cũng càng nhiều.”

“Mộng Khê, thế lực của người kia rất lớn, năng lực cũng không thể coi thường. Tuy rằng Lạc Vương phủ không sợ hắn, nhưng trăm lần cẩn mật cũng không tránh khỏi có sơ hở, ta chỉ là, không muốn thấy ngươi xảy ra chuyện gì.”

“Ngươi không muốn nói, ta cũng sẽ không ép ngươi.” Một ngày nào đó, tất cả mọi chuyện rồi cũng sẽ tra ra chân tướng rõ rang. Chẳng qua, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Chuyện tối nay, ta cũng không nhất định muốn biết ngay lập tức.

Lạc Mộng Khê xoay người, chậm rãi đi đến: “Theo ý của ngươi, Nam Cung Phong và Phùng Thiên Cương là được người nọ bảo hộ. Bây giờ chúng ta không thể làm gì được hai người bọn chúng.”

“Chưa hẳn” Đều nói lòng của nữ nhân, như kim ở đáy biển. Nam Cung Quyết cũng đủ hiểu Lạc Mộng Khê, nhưng lúc này, hắn cũng không khác người ngoài là mấy, hắn không biết rốt cuộc Lạc Mộng Khê đang suy nghĩ cái gì.

Nam Cung Quyết có chút lo lắng, sợ Lạc Mộng Khê sẽ tự mình hành động. Dù sao, sự ngoan độc vô tình của người kia cũng không phải là lần đầu tiên hắn nhìn thấy. Nếu Lạc Mộng Khê thực sự rơi vào tay người nọ, tuyệt đối sẽ sống không bằng chết.

Vì đề phòng xuất hiện loại tình huống thảm thương đó, Nam Cung Quyết quyết định giải thích mọi chuyện cho Lạc Mộng Khê hiểu rõ một chút, cũng thuận tiện để Lạc Mộng Khê hiểu biết thêm về cách hành sự của người nọ: “Lấy tình huống hiện tại mà xem, Nam Cung Phong, Phùng Thiên Cương chính là đang hợp tác với hắn. Nhưng cũng không phải là hoàn toàn phụ thuộc vào hắn, trên đời này không có địch nhân vĩnh viễn, cũng không có bằng hữu vĩnh viễn.”

“Hiện nay, giữa Nam Cung Phong và hắn không có xung đột về lợi ích, càng có thể nói, về phương diện nào đó, hai người có thể đôi bên cùng có lợi. Cho nên, hai người bọn chúng đã bắt tay hợp tác. Nhưng nếu có một ngày, giữa Nam Cung Phong và hắn bị xung đột về lợi ích, vì muốn bảo vệ lợi ích của mình, hắn sẽ không chút do dự mà ra tay với Nam Cung Phong.”

“Người này, thật đúng là không phải tuyệt tình bình thường.” Nam Cung Phong dám cùng người như thế hợp tác, là phúc hay họa, đều khó có thể đoán trước được.

“Nam Cung Quyết, nếu chúng ta gây ra một số việc giữa Nam Cung Phong và người nọ, khiến bọn chúng tự giết lẫn nhau, ngươi cảm thấy như thế nào?”

Người nọ chỉ quan tâm đến lợi ích của bản thân, chỉ cần khiến Nam Cung Phong đụng đến lợi ích của người nọ, nhìn xem người nọ có thể giết hắn hay không.

“Nếu ngươi thật sự muốn tạo ra sự cố, phải cân nhắc kĩ lưỡng rồi mới hành động, phải làm cẩn thận, áo tiên không thấy vết chỉ khâu. Nếu không, một khi để hắn nhìn ra manh mối gì, kế hoạch của ngươi không chỉ là kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ, mà ngươi, cũng sẽ gặp nguy hiểm.”

Nam Cung Quyết không khuyên Lạc Mộng Khê bỏ ý tưởng này, bởi vì hắn biết, tâm tư của Lạc Mộng Khê tinh tế, thông minh lanh lợi, năng lực phi phàm, tính cách quật cường, ngươi càng không cho nàng làm, nàng càng muốn làm.

Nếu Nam Cung Quyết khuyên can việc này, thì không lâu sau, Lạc Mộng Khê chắc chắn sẽ nhanh chóng hành động. Vì thế, Nam Cung Quyết không có khuyên can, mà chỉ phân tích lợi hại cho nàng nghe, để chính nàng tự quyết định.

Lạc Mộng Khê cũng không nắm chắc sẽ thắng trận này, cho nên, đối với việc này, nàng sẽ cẩn thận lại cẩn thận, dè dặt lại dè dặt. Việc chưa được cân nhắc chu toàn, nàng sẽ không tùy tiện hành động.

“Nam Cung Quyết, nếu so năng lực của người nọ với ngươi thì thế nào?” Lạc Mộng Khê hơi trầm hạ mi mắt. Khi hỏi ra vấn đề này, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng ngầm mang theo một tia trêu tức.

Nam Cung Quyết khẽ cười, đưa mắt nhìn bầu trời đêm phía xa, giống như rơi vào hồi ức ngày xưa: “Năng lực của hắn, ngang với bổn Vương.”

“Vương gia!” Một tên thị vệ không biết từ đâu xuất hiện trước mặt hai người “Thuộc hạ có việc gấp bẩm báo.” Ánh mắt như cố ý lại vô tình nhìn Lạc Mộng Khê, muốn nói lại thôi.

“Vương phi không phải người ngoài, cứ nói đừng ngại.”

“Này…” thị vệ do dự “Vương gia, việc này, không phải chuyện của Lạc vương phủ, mà là…” Mặt thị vệ lộ vẻ khó xử, giống như đang lo lắng có nên ở trước mặt Lạc Mộng Khê nói ra toàn bộ mọi việc hay không.

“Các ngươi cứ nói chuyện đi, ta qua bên kia đi dạo một chút.” Mỗi người đều có một vài bí mật riêng tư không thể cho người khác biết được, có lẽ thị vệ đang muốn nói với Nam Cung Quyết về chuyện chỉ có hai người bọn họ hiểu.


Huống chi, đối với chuyện của Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê vốn cũng không có nhiều hứng thú, cho nên, cũng lười muốn biết tên thị vệ kia rốt cuộc là bẩm báo cái gì cho hắn.

“Mộng Khê, đừng đi xa” Phía sau, truyền đến tiếng nhắc nhở thân thiết của Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê thờ ơ trả lời có lệ: “Biết rồi.”

Bóng đêm càng dày, bốn phía là một mảnh yên tĩnh. Mọi vật trong trời đất đều đã đi vào giấc ngủ say. Lạc Mộng Khê mặc sa y màu lam, cất bước đi trên ngã tư đường im ắng. Ánh trăng nhàn nhạt chiếu rọi, phủ quanh thân nàng một tầng ánh sáng nhạt, xuất trần như thiên tiên.

Bốn phía vẳng lặng, đập vào mắt nàng đều là một mảnh trống trải. Lạc Mộng Khê chậm rãi đi về phía trước, vô cùng buồn chán, không biết Nam Cung Quyết bàn chuyện ở bên kia đến đâu rồi.

Nhẹ nhàng xoay người, quay đầu nhìn về phía Nam Cung Quyết và tên thị vệ kia, thấy sắc mặt thị vệ đầy lo lắng, hình như là đã xảy ra việc lớn gì đó. Theo tên thị vệ không ngừng nói nói, sắc mặt Nam Cung Quyết cũng càng ngày càng âm trầm.

Lạc Mộng Khê khẽ thở dài, quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước: Chuyện này xem ra thật khó giải quyết, có lẽ trong một lúc, Nam Cung Quyết không thể xử lý xong xuôi mọi chuyện.

Lạc Mộng Khê ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, hơn nửa giờ sửu (gần ba giờ sáng), trong lòng cả kinh: Thì ra đã trễ thế này.

Khóe mắt, tay áo trắng hiện lên, ngay sau đó, một bóng dáng quen thuộc lướt qua từ cách đó không xa, càng lúc càng xa: Lãnh Tuyệt Tình, sao lại là hắn.

Cách đó không xa, Nam Cung Quyết và tên kia thị vệ đang cặn kẽ nói chuyện với nhau, nhìn sắc mặt ngưng trọng của hai người, chắc hẳn trong thời gian ngắn sẽ không thể bàn xong. Lạc Mộng Khê liền không hề trì hoãn, vận khinh công rất nhanh đã đuổi theo hướng Lãnh Tuyệt Tình biến mất.

Theo lý mà nói, khinh công của Lãnh Tuyệt Tình cao hơn hẳn so với Lạc Mộng Khê. Lạc Mộng Khê tuyệt đối không thể đuổi kịp hắn, nhưng bây giờ lại không biết vì sao, tốc độ của Lãnh Tuyệt Tình rõ ràng lại chậm hơn.

Lạc Mộng Khê đi nhanh, hắn cũng đi nhanh. Lạc Mộng Khê đi chậm, hắn cũng đi chậm lại. Hắn với Lạc Mộng Khê từ đầu đến giờ vẫn thủy chung bảo trì một khoảng cách không gần không xa, để Lạc Mộng Khê không theo kịp hắn, nhưng cũng không bị hắn bỏ lại.

Lạc Mộng Khê nóng lòng muốn biết việc gì, lại không đuổi kịp hắn. Rơi vào đường cùng, chỉ đành phải mở miệng gọi Lãnh Tuyệt Tình lại: “Lãnh Tuyệt Tình, Lãnh Tuyệt Tình!”

Nghe được tiếng gọi từ phía sau, Lãnh Tuyệt Tình dừng bước. Ánh mắt ưu thương khẽ trầm xuống, giấu đi cảm xúc nơi đáy mắt, xoay người nhìn Lạc Mộng Khê, một lời cũng chưa nói.

Vừa rồi hắn biết Lạc Mộng Khê đi theo hắn, vì không muốn Nam Cung Quyết phát hiện ra hắn, hắn đã cố ý dẫn dụ Lạc Mộng Khê, chính là muốn trong khi Nam Cung Quyết chưa phát hiện, mang Lạc Mộng Khê đi.

Trong ý thức của Lãnh Tuyệt Tình, Nam Cung Quyết lông tóc vô thương, mà hắn bị thương chưa lành. Nếu hai người bọn họ giao thủ, hắn không phải đối thủ của Nam Cung Quyết, tự nhiên sẽ không thể mang Lạc Mộng Khê đi được.

Bàn tay to của Lãnh Tuyệt Tình đột nhiên nắm chặt lại, mắt lóe lên thần sắc phức tạp: Mộng Khê, chớ có trách ta, đây là do chính ngươi lựa chọn.

“Lãnh Tuyệt Tình, ta có chuyện vẫn không nghĩ ra…” Sau khi Lãnh Tuyệt Tình dừng bước, Lạc Mộng Khê liền dễ dàng đuổi kịp hắn. Chẳng qua là, lúc Lạc Mộng Khê còn cách hắn khoảng năm, sáu bước thì dừng lại, không có tới quá gần hắn.

“Là chuyện gì?” Lãnh Tuyệt Tình đứng cách Lạc Mộng Khê một khoảng không xa, cũng không gần. Nhưng mà, tuy rằng Lãnh Tuyệt Tình bị thương nặng, nhưng nếu muốn mang Lạc Mộng Khê đi, cũng không thành vấn đề.

Nghĩ đến Lạc Mộng Khê lúc này tuy rằng đứng đối diện với Lãnh Tuyệt Tình, nhưng lại không hề đề phòng hắn, Lãnh Tuyệt Tình vừa trả lời có lệ với Lạc Mộng Khê, vừa tìm cơ hội xuống tay.

“Ngày đó ở trên sườn núi, sau khi nghe được tên của ta, sao ngươi lại có phản ứng khác lạ như vậy? Trước đây chúng ta có ân oán gì sao?”

Lạc Mộng Khê là đặc công, năng lực quan sát tất nhiên là không kém. Lúc này, nàng phát hiện Lãnh Tuyệt Tình rất nguy hiểm, nhưng hắn liền trầm hạ mí mắt, giấu đi cảm xúc thật sự. Lạc Mộng Khê không biết rốt cuộc hắn đang suy nghĩ cái gì, trong lòng có chút hối hận vì đã liều lĩnh đuổi theo Lãnh Tuyệt Tình, để mình lâm vào tình thế nguy hiểm.

Hiện tại, nàng đã là tên đã giương cung, không thể không bắn, lại càng không thể hành động thiếu suy nghĩ. Môi Lãnh Tuyệt Tình rất nhợt, rõ ràng là do bị thương, tuy là như thế, nhưng Lạc Mộng Khê vẫn có thể nhận thấy được, Lãnh Tuyệt Tình có thể dễ dàng đánh bại nàng.

Nếu Lãnh Tuyệt Tình muốn quấy rồi nàng, nàng căn bản trốn không thoát. Cho nên, nàng dung hết khả năng để kéo dài thời gian, hy vọng Nam Cung Quyết có thể phát hiện nàng đã rời khỏi, rồi tới tìm nàng.

“Ngươi và ta từ trước tới giờ không có ân oán gì.” Là có số mệnh tương liên, giọng điệu của Lãnh Tuyệt Tình trầm trọng, vương vấn quanh thân là một tầng u ám, nói xong những lời này, liền không nói thêm một lời nào nữa, lại không biết đang suy nghĩ cái gì.

Lạc Mộng Khê thầm oán giận, những lời này có nói cũng như không, ta cũng biết chúng ta không có ân oán, chỉ là tò mò vì sao sau khi ngươi nghe được tên ta, lại giật mình như vậy.

Nhìn bộ dáng Lãnh Tuyệt Tình như không có ý định tiếp tục giải thích, Lạc Mộng Khê không thể để cuộc đối thoại của hai người dừng lại, bởi vì nếu hết chuyện, cũng tức là có nghĩa: Lãnh Tuyệt Tình muốn ra tay.

“Khi lần đầu tiên chúng ta gặp mặt ở bờ sông, ta cảm giác được sự ưu thương của ngươi, ngươi có chuyện gì không vui sao?”

“Ngươi cảm nhận được sự ưu thương của ta?” Ngày đó ở bờ sông, ta cũng bị cuốn hút bởi sự khoái hoạt của ngươi. Đối với lời nói của Lạc Mộng Khê, Lãnh Tuyệt Tình rõ ràng là lắp bắp kinh hãi:

Ta có thể cảm nhận được cảm xúc của nàng, mà nàng cũng có thể cảm nhận được cảm xúc của ta. Đây là không phải là nói, chúng ta thật sự có quan hệ đặc biệt sao?

Nhưng vì sao khi bản thân ta bị thương nặng, nàng lại lông tóc vô thương, không tổn hao gì?

“Đúng vậy, ngươi luôn ưu thương như vậy sao? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?” Lực chú ý của Lãnh Tuyệt Tình bị dời đi, hơi thở u ám trên người cũng giảm đi không ít. Lạc Mộng Khê đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này. 

Cơ hội, tiếp tục cùng hắn nói những vấn đề không quan trọng.

Khóe miệng Lãnh Tuyệt Tình cong lên ý cười chua sót, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ánh mắt có chút mê ly, như đang nhớ lại một hồi ức nào đó.

“Khi ta vừa ra đời, vương vấn quanh thân có rất nhiều hào quang, bởi vì ta là Cung chủ tương lai của Tuyệt Tình cung, người khác đều cho rằng ta may mắn, lại không ai hiểu, ta không thích thân phận đặc biệt này.”

Lãnh Tuyệt Tình đem tất cả tâm sự của mình, từng cái kể lại cho Lạc Mộng Khê nghe, phần lớn là nói về khát khao tự do của mình, còn chuyện nàng chính là thánh nữ Tuyệt Tình cung, cùng với nguyên nhân hắn đến đây là để tìm nàng thì không hé môi một lời.

Khiến Lạc Mộng Khê nghĩ rằng lần ra khỏi của cung này của Lãnh Tuyệt Tình, là vì giải sầu, bởi vì áp lực ở Tuyệt Tình cung khiến hắn thở không nổi.

Lạc Mộng Khê đóng vai một người biết lắng nghe rất đạt, khi Lãnh Tuyệt Tình kể ra những bất đắc dĩ và hoang mang của mình, thì Lạc Mộng Khê cũng chưa nói lời nào, chỉ im lặng nghe:


Mỗi người đều có những nỗi niềm chua xót và bất đắc dĩ của riêng mình, có người thì ở trước mặt người khác làm như không có gì, nhưng sau lưng lại thầm rơi lệ, còn những người khác thì thật sự không thể chịu đựng nổi những gông xiềng nặng gánh ấy, đây chính là đời người.

Sau khi đã chia sẻ tâm sự chôn giấu gần hai mươi năm cho người khác, Lãnh Tuyệt Tình không hiểu tại sao lại cảm thấy thoải mái rất nhiều, u ám trong lòng, cũng phục hồi không ít.

Nói xong tất cả mọi việc, Lãnh Tuyệt Tình thở phào một cái, tâm tình thoải mái, không còn áp lực giống như trước, ngẩng đầu nhìn Lạc Mộng Khê còn đang lắng nghe, Lãnh Tuyệt Tình có chút ngượng ngùng: “Có phải ta đã nói rất nhiều chuyện vô nghĩa hay không.”

Lãnh Tuyệt Tình là Cung chủ Tuyệt Tình cung, sẽ không tùy tiện tâm sự với bất cứ ai, sở dĩ hắn nói cho Lạc Mộng Khê, là vì nàng là thánh nữ Tuyệt Tình cung, là thê tử tương lai của mình.

“Không có, nói những tâm sự đó ra, ngươi không cảm thấy cả người thoải mái hơn rất nhiều sao?” Đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lạc Mộng Khê lóe lên ý cười: “Ngươi nhìn bầu trời đi, trăng cũng có lúc tròn lúc khuyết, người cũng có buồn, vui, ly, hợp, những cảm xúc bình thường đó, mỗi người đều phải có.”

Lãnh Tuyệt Tình theo ánh mắt Lạc Mộng Khê ngẩng đầu nhìn lên trời, giữa bầu trời là một vầng trăng lơ lửng, tỏa ánh sang nhạt, chiếu rọi khắp nơi.

Lãnh Tuyệt Tình và Lạc Mộng Khê như đang đắm chìm trong ánh trăng, cùng nhau ngắm trăng, giống như một đôi tình lữ, vô cùng xứng đôi: “Kỳ thật, ngươi nên cười nhiều hơn, chỉ cần tâm tình tốt, thì đối với cùng một sự việc sẽ có cái nhìn không giống như ban đầu nữa, thân thế của ngươi, ngươi không thể lựa chọn, nhưng đường ngươi phải đi, ngươi có thể tự mình lựa chọn mà.”

“Ta không thể bỏ mặc Tuyệt Tình cung” Đây là trách nhiệm của hắn.

“Nhưng ngươi có thể thay đổi Tuyệt Tình cung, đổi thay nó thành những gì ngươi muốn, hoặc là, ngươi hãy thay đổi suy nghĩ đi, không cần xem Tuyệt Tình cung là trách nhiệm nữa, có thể xem đó như một loại lạc thú. Lúc bình thường không có việc gì, xử lý, sắp xếp việc, sửa lại cung quy, đây sẽ là việc vô cùng thích ý.”

“Thật sự có thể nghĩ như vậy sao?” Cho tới bây giờ, Lãnh Tuyệt Tình không cảm thấy việc quản lý Tuyệt Tình cung lại là một loại lạc thú.

“Đương nhiên, cùng một chuyện, thì thái độ và cánh xử lí của ngươi sẽ quyết định tính chất của việc đó” Lạc Mộng Khê làm dáng vẻ của một học giả, hết lòng chỉ dạy cho Lãnh Tuyệt Tình “Người bi quan, vĩnh viễn chỉ có thể nhìn thấy sự âm u, mà chỉ có người lạc quan mới có thể nhìn thấy ánh nắng tươi sáng của ngày mai. Ngươi xem, sao băng….”

Một ngôi sao băng mang theo vệt sáng dài lung linh mờ ảo, rất nhanh xẹt qua bầu trời, rồi nhanh chóng biến mất ở chân trời phía xa “Nhanh cầu nguyện đi, trước khi sao băng biến mất mà ước nguyện thì nguyện vọng sẽ thành sự thật.”

“Được….” Khi Lạc Mộng Khê gấp giọng hối thúc, Lãnh Tuyệt Tình có chút ngây ngốc. Hai tay liền tạo thành hình chữ thập, nhắm hai mắt lại, trong lòng nghĩ đến nguyện vọng của mình: Ta hy vọng, Mộng Khê có thể trở lại bên cạnh ta.

Bên này, sau khi Nam Cung Quyết giao phó xong mọi chuyện, thị vệ liền đứng dậy rời đi. Nam Cung Quyết âm thầm nhẹ nhàng thở ra: Việc này rốt cuộc cũng giải quyết xong.

Trên bầu trời phương đông mọc lên một ngôi sao mai, trời sắp sáng: Một đêm này, hắn gần như không nghỉ ngơi được chút nào, lại phải xử lý nhiều chuyện như vậy, thật sự mệt mỏi.

Nam Cung Quyết quay đầu nhìn về hướng lúc nãy Lạc Mộng Khê bước đi, đang muốn gọi nàng về phủ, lại phát hiện trên đường trống không, căn bản là không có bóng dáng Lạc Mộng Khê: “Mộng Khê, Mộng Khê!”

Nam Cung Quyết nghĩ Lạc Mộng Khê chỉ đứng ở chỗ rẽ phía trước, liền bước nhanh đi qua, nhưng điều hắn không nghĩ tới là, nơi này cũng là trống không, không có Lạc Mộng Khê.

Nam Cung Quyết cả kinh, đáy mắt thâm thúy mơ hồ hiện lên hàn quang: Đáng chết, Mộng Khê lại mất tích ngay trước mặt bổn Vương, là người phương nào dám lớn mật như thế, nhưng cũng quá lợi hại khiến bổn vương không phát hiện được, hoặc là, Mộng Khê không có bị người khác bắt đi, mà là tự mình đi xa…

Nam Cung Quyết vẫn ôm một tia hy vọng, bước nhanh về phía trước, vừa đi vừa gọi: “Mộng Khê, Mộng Khê.”

Ánh trăng từ từ mờ đi, trời sắp sáng. Lãnh Tuyệt Tình tuy một đêm không ngủ, nhưng tinh thần, tâm tình đều rất tốt. Ánh mắt nhìn Lạc Mộng Khê chứa đầy nhu tình chưa bao giờ có.

Lúc này, hắn bỗng nhiên nghĩ mình có chút may mắn khi làm Cung chủ Tuyệt Tình cung, nếu không, mình sẽ không thể quen biết Lạc Mộng Khê: “Ngươi đã đến Hằng sơn chưa?”

Đôi mắt sáng của Lạc Mộng Khê có chút mỏi mệt, thần sắc hoảng hốt, có chút không yên lòng, lắc đầu, thờ ơ trả lời: “Không có, ta từ nhỏ đã ở kinh thành, lớn lên trong Tướng phủ, xa nhất cũng chỉ đi dạo tới vùng ngoại ô kinh thành.”

Đáng ghét, Nam Cung Quyết, sao ngươi còn chưa tới… Tuy rằng thái độ của Lãnh Tuyệt Tình đối với nàng so với vừa rồi đã hoàn toàn thay đổi, nhưng nàng vẫn có chút lo lắng, trước khi Nam Cung Quyết tới, nàng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Cùng Lãnh Tuyệt Tình hàn huyên hơn nửa đêm, nàng có chút mệt mỏi, nhưng tinh thần của Lãnh Tuyệt Tình lại hưng phấn, không hề buồn ngủ. Cho nên, nàng cũng không tiện than mệt trước mặt hắn, nếu không, để Lãnh Tuyệt Tình phục hồi tinh thần, bắt nàng đi thì biết làm sao.

“Hằng sơn là nơi của Tuyệt Tình cung, cảnh sắc trong bốn mùa quanh năm đều rất đẹp. Mùa xuân, hoa tươi nở rộ, mùa hè, cây cỏ xanh um, mùa thu, lá đỏ như lửa, mùa đông, tuyết trắng ngần…”

Nói thật, Lãnh Tuyệt Tình ở Hằng sơn nhiều năm như vậy, cũng không cảm giác được cảnh sắc có bao nhiêu đẹp đẽ, huống chi, hắn suốt ngày luôn đối mặt với những cảnh sắc này, riết cũng thấy phiền.

Chỉ có điều, khi nghĩ đến có thể cùng Lạc Mộng Khê thưởng thức, Lãnh Tuyệt Tình liền cảm thấy cảnh sắc ở Hằng sơn rất đẹp, vì sao trước kia ta lại không chú ý tới.

Nhìn hai mắt Lãnh Tuyệt Tình đầy ý cười, Lạc Mộng Khê cũng khẽ cười: Tâm tình của Lãnh Tuyệt Tình quả nhiên tốt hơn so với vừa rồi, xem ra, tâm tình của hắn, bị áp lực đã lâu.

“Mộng Khê, Mộng Khê…” Tiếng gọi đầy lo lắng của Nam Cung Quyết truyền vào trong tai, Lạc Mộng Khê đang uể oải đột nhiên chấn động, Nam Cung Quyết rốt cuộc cũng đến.

Mà khi Lãnh Tuyệt Tình nghe thấy tiếng gọi, những khát khao về một cuộc sống đầy tốt đẹp trong nháy mắt liền biến mất. Không xong rồi, ta lại quên mất, hiện tại Mộng Khê đang ở cùng một chỗ với Nam Cung Quyết.

Đáy mắt vui sướng vừa rồi của Lãnh Tuyệt Tình nhất thời biến mất không thấy nữa, thay thế là ánh mắt đầy ưu thương, thì ra, người ngươi thích vẫn là Nam Cung Quyết, vừa rồi, chỉ là xuất phát từ tình bằng hữu, nên ngươi mới khuyên ta.

Bàn tay to đột nhiên nắm chặt, ưu thương trong đáy mắt của Lãnh Tuyệt Tình càng đậm: Mộng Khê, chớ có trách ta, ngươi và ta đã sớm có duyên phận trời định, cho dù hiện tại người ngươi yêu là Nam Cung Quyết, một ngày nào đó, ngươi vẫn phải trở lại bên cạnh ta.

Đau dài không bằng đau ngắn, ta chỉ không hy vọng ngươi sẽ đau khổ khi ngươi phải biệt ly xa cách với Nam Cung Quyết.

Bàn tay to đang nắm chặt đột nhiên thả lỏng, Lãnh Tuyệt Tình đang muốn ra tay với Lạc Mộng Khê, thì bất thình lình Lạc Mộng Khê dừng bước, quay đầu lại, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng đầy ý cười ấm áp: “Lãnh Tuyệt Tình, lần khác có rảnh, phải đến Lạc vương phủ làm khách, ta và Vương gia sẽ thiết yến chiêu đãi ngươi.”

“Mộng Khê” Ngay tại lúc Lãnh Tuyệt Tình đang ngây người, nháy mắt, bóng dáng thon dài của Nam Cung Quyết đã đi tới bên cạnh Lạc Mộng Khê, đưa tay ôm lấy eo nhỏ của nàng. Nhìn Lãnh Tuyệt Tình đang vận sức chờ hành động cách đó không xa, Nam Cung Quyết thầm nhẹ nhàng thở ra: May mắn, bổn vương đến kịp.


“Lãnh cung chủ.”

“Lạc vương gia.”

Không khí giữa hai đại nam nhân nhất thời biến thành giương cung bạt kiếm, chỉ cần một mồi lửa, hai người bọn họ sẽ liều mạng đến ngươi chết ta sống.

Đáy mắt Lạc Mộng Khê chợt lóe: “Vương gia, ta mệt rồi, chúng ta về nghỉ đi. Lãnh cung chủ nói lúc rảnh sẽ đến Vương phủ làm khách, các ngươi cũng coi như là bằng hữu mà.”

Nam Cung Quyết và Lãnh Tuyệt Tình đều là một trong tuyệt thế tứ công tử, anh tuấn bất phàm. Nếu hai người bọn họ giao thủ, đoán chừng đánh tới ba ngày ba đêm cũng không thể phân thắng bại. Nay Nam Cung Quyết bệnh nặng, trong người lại bị thương, chưa chắc sẽ là đối thủ của Lãnh Tuyệt Tình.

“Phải không? Đã như vậy, bổn vương và Mộng Khê đi trước một bước, ở vương phủ chờ đón Lãnh cung chủ ghé thăm.”

Nam Cung Quyết đối với thể trạng của mình, hắn đều rõ hơn ai hết. Tuy rằng hắn cũng nhìn ra Lãnh Tuyệt Tình có thương tích, nhưng mà, thân thể hắn đã vô cùng suy yếu, không còn bao nhiêu sức lực, cũng không phải đối thủ của Lãnh Tuyệt Tình.

Nam Cung Quyết ôm lấy Lạc Mộng Khê, xoay người, chậm rãi đi về phía trước, vừa bước đi, Nam Cung Quyết vừa chú ý đến động tĩnh của Lãnh Tuyệt Tình.

Cũng thật may mắn, Lãnh Tuyệt Tình không phải là tên tiểu nhân ti bỉ, không có thói quen đánh lén người khác, nên Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê có thể an toàn rời xa tầm mắt của hắn.

Phía trước, Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê đều không có quay đầu lại, tự nhiên không thấy bàn tay Lãnh Tuyệt Tình nắm chặt tới nỗi khiến móng tay đâm sâu vào da thịt, cả nắm tay run nhè nhẹ, cùng với lòng bàn tay không ngừng tràn ra máu tươi, mắt nồng đậm ưu thương:

Vừa rồi Lạc Mộng Khê vô cùng tín nhiệm hắn, không hề phòng bị, hắn không muốn nhân cơ hội đánh lén, khiến Lạc Mộng Khê thất vọng. Cho nên, chỉ phải đành trơ mắt nhìn Lạc Mộng Khê càng chạy càng xa, cho đến lúc biến mất không thấy nữa.

Bên trong giấc mộng đẹp của hắn, chỉ còn tồn tại một mình hắn.

“Vừa rồi là có chuyện gì? Sao ngươi lại ở cùng một chỗ với Lãnh Tuyệt Tình?” Đi tới nơi an toàn, xác nhận Lãnh Tuyệt Tình không có đuổi theo, đáy mắt Nam Cung Quyết hơi trầm xuống, lạnh giọng hỏi.

“Khi ngươi với thị vệ bàn chuyện, ta rảnh rỗi đến nhàm chán, liền dạo xung quanh một chút, không nghĩ tới lại gặp được Lãnh Tuyệt Tình, vì thế, hai người chúng ta liền nói chút chuyện, cho đến lúc ngươi tìm được ta.” Lạc Mộng Khê nói nhẹ nhàng bâng quơ…..

“Thật sao, chỉ có vậy?” Đối với lời giải thích này của Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết có chút không quá tin tưởng: Lúc trước Lãnh Tuyệt Tình ba lần bốn lượt muốn bắt Mộng Khê đi, đều bị ta ngăn cản, vì sao lần này khi có cơ hội ở một mình với nàng, lại không mang nàng đi, dễ dàng vứt bỏ cơ hội tốt này?

Lạc Mộng Khê nâng tay che miệng, nhàm chán ngáp một cái: “Nam Cung Quyết, không cần nói nhiều về những chuyện nhàm chán như vậy, ta mệt quá, về Vương phủ nghỉ ngơi đi.”

Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê đang đứng ở chỗ cách Lạc vương phủ không xa, nhưng cũng không phải rất gần, nên khi hai người trở lại Vương phủ thì trời đã sáng trưng.

Vừa mới bước vào cửa lớn Vương phủ, Nhạc Địch đã bước nhanh tới trước mặt hai người, thần sắc ngưng trọng: “Vương gia, Vương phi, trong cung vừa mới đưa thư tới.”

Nam Cung Quyết vẫn chưa nói chuyện, nhận thư rồi mở ra xem. Ánh mắt thâm thúy dừng lại trên bức thư cả nửa ngày, sắc mặt càng ngày càng nặng.

Rốt cuộc chuyện gì lại khiến Nam Cung Quyết ngưng trọng như thế, Lạc Mộng Khê sinh lòng nghi hoặc, liền đưa mắt vào bức thư, khi xem hết nội dung trên mặt thư, Lạc Mộng Khê càng thêm khó hiểu: “Thái tử Hạ Hầu Thần của Tây Lương quốc đến Thanh Tiêu, hắn tới đây làm gì?” Chẳng lẽ là vì Hạ Hầu Yên Nhiên.

Nam Cung Quyết thu thư lại, ánh mắt thâm thúy đầy ngưng trọng đã biến mất không thấy đâu: “Chuyện này, tạm thời không cần để ý tới!” Chuyện Hạ Hầu Thần đang đến Thanh Tiêu quốc, chỉ là giả mà thôi.

Tuyệt thế tứ công tử, Nam Cung Quyết, Lăng Khinh Trần, Lãnh Tuyệt Tình, Hạ Hầu Thần, bốn người này ta đã gặp qua ba người, Hạ Hầu Thần cũng đang đến Thanh Tiêu, xem ra ta thật sự rất có phúc, có thể gặp được toàn những người trong truyền thuyết: Tuyệt thế tứ công tử.

“…. Mộng Khê…. Mộng Khê…” Nam Cung Quyết gấp giọng gọi, kéo hồn phách đang phiêu du của Lạc Mộng Khê lại: “Chuyện gì?”

“Ngươi suy nghĩ cái gì mà xuất thần như vây, ngay cả bổn vương gọi ngươi cũng không nghe thấy?”

“Ta mệt, muốn về phòng nghỉ ngơi.” Lạc Mộng Khê lộ thần sắc mỏi mệt, vừa thấy liền biết chưa nghỉ ngơi tốt. Nam Cung Quyết tự nhiên sẽ không nghi ngờ lời nói của Lạc Mộng Khê: “Hôm nay bổn vương cũng không có chuyện gì làm, vậy cùng về phòng đi.”

Lạc Mộng Khê là thật sự mệt, cũng không thèm phản bác Nam Cung Quyết, liền tùy ý để Nam Cung Quyết kéo tay nhỏ đi về phòng ngủ.

Ai ngờ, ngay khi hai người đi được nửa đường, thị vệ liền báo lại: “Khởi bẩm Vương gia, Vương phi, Yên công chúa xin cầu kiến bên ngoài.”

“Hạ Hầu Yên Nhiên, nàng ta tới đây làm gì, mặc kệ nàng ta.” Nói xong, Nam Cung Quyết nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Lạc Mộng Khê, muốn đi tiếp.

“Nhưng mà, Yên Nhiên công chúa nói, là nàng thay Thái tử Hạ Hầu Thần có vật muốn đưa cho Vương gia, Vương gia nhất định sẽ thích, nên mời người đến xem.” Thị vệ thuật lại toàn bộ lời nói của Hạ Hầu Yên Nhiên cho Nam Cung Quyết, Nam Cung Quyết dừng bước: “Vậy Hạ Hầu Yên Nhiên có nói là cái gì không?”

Thị vệ lắc đầu: “Bẩm Vương gia, không có.”

Nam Cung Quyết hơi hạ tầm mắt suy tư một lát: “Nói nàng ta chờ ở đại sảnh, bổn vương sẽ đến sau.”

“Vâng, Vương gia.” Thị vệ lĩnh mệnh rời đi. Lạc Mộng Khê giục Nam Cung Quyết muốn về phòng nghỉ ngơi: “Nam Cung Quyết, ngươi đến đại sảnh tiếp khách, ta về phòng nghỉ đây.”

Nhưng Nam Cung Quyết vẫn nắm chặt tay nàng, dù Lạc Mộng Khê giãy như thế nào cũng không thoát ra được “Mộng Khê, ngươi đến đại sảnh với bổn vương.”

“Ta mệt muốn chết đây, muốn nghỉ ngơi.” Mấy việc này chỉ là việc vặt mà thôi, không tất yếu phải kêu ta đi cùng.

“Bổn vương chỉ đến gặp Hạ Hầu Yên Nhiên để lấy đồ rồi lập tức về, sẽ không mất quá nhiều thời gian.” Nói xong không đợi Lạc Mộng Khê đáp lời, Nam Cung Quyết đã kéo nàng bước nhanh đến đại sảnh.

“Ta thật sự rất mệt, không muốn đến đại sảnh” Khi đi ngang qua bộ bàn ghế đá, Lạc Mộng Khê rất nhanh liền ngồi xuống ghế, cánh tay gác lên trên bàn làm gối đầu, ghé đầu lên cánh tay, tỏ vẻ mệt mỏi: “Nam Cung Quyết, ngươi vẫn nên tự mình đi thôi, ta không đi nổi”

Từ khi về Vương phủ đến giờ, Nam Cung Quyết vẫn nắm chặt tay nàng. Nam Cung Quyết hình như rất tự nhiên, nhưng Lạc Mộng Khê thì không cảm thấy như thế. Nàng muốn thoát ra, lại giãy không ra được.

Trên đường bọn họ về phòng phía sau viện, bọn thị vệ, nha hoàn không nhiều lắm, không có mấy người nhìn thấy. Nam Cung Quyết muốn nắm tay nàng, nàng chiều theo hắn là xong.

Nhưng nếu đến đại sảnh, chung quanh lại có rất nhiều thị vệ, nếu Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết nắm tay nhau xuất hiện trước mặt bọ họ, Lạc Mộng Khê thật đúng là có ý không vui.

Nam Cung Quyết than nhẹ một tiếng: “Ngươi xác định mệt chết, không đi nổi?”

“Xác định!” Giọng Lạc Mộng Khê hữu khí vô lực, ghé vào bàn đá không nhúc nhích, cũng không mở mắt, không biết có phải Lạc Mộng Khê cảm giác nhầm hay không, nhưng nàng cảm thấy giọng điệu này của Nam Cung Quyết có mùi âm mưu.

Lạc Mộng Khê vừa dứt lời, chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, bỗng chốc nàng đã bị Nam Cung Quyết ôm lên, đi về phía trước: “Nam Cung Quyết, ngươi làm gì?”

Lạc Mộng Khê vội vàng mở mắt ra, giãy giụa muốn thoát khỏi Nam Cung Quyết: “Đáng ghét, sao ngươi cứ nhất định ép ta đến đại sảnh.”


“Nếu Mộng Khê mệt, không muốn cử động, vậy bổn vương ôm ngươi đến đại sảnh, đừng lộn xộn.”

Nam Cung Quyết ôm nàng thật chặt, Lạc Mộng Khê giãy không xong, rơi vào đường cùng, chỉ đành phải thỏa hiệp: “Được rồi, ta đi theo ngươi đến đại sảnh, ngươi thả ta xuống đi.”

“Ngươi không phải rất mệt, không muốn cử động sao?” Giọng Nam Cung Quyết đầy trêu tức.

“Hiện tại ta có sức rồi, không được sao?” Lạc Mộng Khê tức giận trả lời: Nếu được Nam Cung Quyết ôm xuất hiện ở trước mặt mọi người, nghĩ đi nghĩ lại, Lạc Mộng Khê cảm giác có chút mất tự nhiên.

Ánh mắt trêu tức của Nam Cung Quyết càng đậm, nhẹ nhàng thả Lạc Mộng Khê xuống, ngay lúc hai chân Lạc Mộng Khê chạm đến mặt đất, nháy mắt, một giọng nữ êm tai truyền đến từ trước mặt: “Quyết…. Quyết….”

“Nam Cung Quyết, Hạ Hầu Yên Nhiên gọi ngươi rất thân mật nha” Lạc Mộng Khê nói giọng bình tĩnh, làm cho người ta nghe không ra cảm xúc thật của nàng.

“Bổn vương không nói nàng ta gọi như vậy, là do chính nàng ta tự tiện thôi. Mộng Khê, ngươi không phải đang… Ghen đó chứ…”

“Làm sao có thể”.Lạc Mộng Khê vội vàng phủ nhận: Ta không thích Nam Cung Quyết ngươi, sẽ không thèm chấp nhặt với Hạ Hầu Yên Nhiên.

“Ta chỉ là thay người trong lòng ngươi thấy bất bình mà thôi, nàng ấy ở xa tận chân trời, có nữ tử sinh tâm ý với ngươi, nàng ấy cũng không thể ngăn cản.”

Hạ Hầu Yên Nhiên giống như con bướm chạy vội tới, Lạc Mộng Khê kéo kéo cánh tay Nam Cung Quyết, nhìn ánh mắt nghi hoặc của Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê thờ ơ giải thích: “Đừng hiểu lầm, nếu ta giúp người trong lòng ngươi chiếm giữ vị trí Lạc Vương phi, thì nên làm tốt bổn phận của mình, giúp nàng ấy đuổi hết những con bướm bám riết xung quanh ngươi.”

Nghe vậy, Nam Cung Quyết không nói gì, mắt lóe ra ý cười đã hiểu rõ.

Hạ Hầu Yên Nhiên tới gần, nhìn Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết đang nắm tay, đáy mắt xinh đẹp chợt lóe một tia ngoan độc rồi biến mất, nháy mắt đã khôi phục bình thường.

Thị vệ đuổi tới sau, thở hồng hộc vì mệt, không kịp lấy lại hơi thở liền vội vàng giải thích: “Vương gia, thuộc hạ là mời công chúa đến đại sảnh chờ, nhưng là Yên Nhiên công chúa nàng….” Không nghe lời thuộc hạ, thừa lúc thuộc hạ không chú ý, liền chạy qua bên này tìm ngài.

Thị vệ còn chưa nói xong, Nam Cung Quyết đã khoát tay, đánh gãy lời nói của thị vệ “Không phải lỗi của ngươi, lui xuống đi.”

“Vâng,Vương gia!” Thị vệ cung kính trả lời một tiếng, đứng dậy rời đi.

Hạ Hầu Yên Nhiên ngẩng đầu nhìn Nam Cung Quyết, ý cười trong veo, tao nhã nâng hộp gấm trong tay đưa về hướng Nam Cung Quyết “Quyết, đây là do Thái tử ca ca dùng bồ câu đưa tin bảo ta giao cho ngươi.”

Nam Cung Quyết đang muốn vươn tay tiếp nhận, thì bỗng dưng có một bàn tay nhỏ vươn lên trước, đoạt đi hộp gấm, rất nhanh liền mở ra xem, bên trong hộp gấm màu đỏ chứa một nhánh tóc đen dài.

“Hộp gấm này là Yên Nhiên công chúa ngươi muốn đưa cho Vương gia, nếu là của Vương tử Tây Lương, sao có thể lại đưa tóc chứ?” Giọng Lạc Mộng Khê đầy trào phúng:

Ở cổ đại, một nữ tử đưa tóc cho nam tử, cũng chính là “Nghĩ” muốn định tình: Hạ Hầu Yên Nhiên lại đưa cho tóc Nam Cung Quyết, rõ ràng là có ý kia rồi.

Nếu đã có can đảm trực tiếp đưa ra, thì người khác cũng không thể nói này nọ, dù sao, người ta cũng có dũng khí theo đuổi. Nhưng Hạ Hầu Yên Nhiên lại mượn danh nghĩa ca ca của mình mà lén lút giở trò mờ ám đưa tóc cho Nam Cung Quyết, thật là không được quang minh chính đại cho lắm.

“Hừ, Lạc Mộng Khê, ngươi không nên vui mừng quá sớm, sớm muộn gì cũng có một ngày, bản công chúa sẽ gả cho Quyết” Hạ Hầu Yên Nhiên nổi giận đùng đùng, nếu không phải vì Nam Cung Quyết đang ở đây, nàng phải để hắn một ấn tượng tốt, chỉ sợ lúc này, thân thể Lạc Mộng Khê đã sớm mỗi thứ một nơi.

“Nhưng hiện tại Vương Phi của Nam Cung Quyết là ta, ngươi muốn làm Lạc vương phi, còn phải tiếp tục cố gắng, ngộ nhỡ không cẩn thận, đi trên cây cầu độc mộc lại ngã lăn xuống, sẽ thịt nát xương tan…” 

Lạc Mộng Khê luôn không thích vô cớ cùng người khác đấu võ mồm, nhưng Hạ Hầu Yên Nhiên này cũng quá kiêu ngạo rồi, nàng không thể không ra tay dạy dỗ một chút.

“Lạc Mộng Khê, ngươi….”

“Yên Nhiên công chúa, bổn Vương đã kết hôn, hơn nữa, tạm thời không có ý nạp thiếp. Nếu công chúa muốn làm Vương phi, sợ là đã tìm lầm người.” Ngữ khí của Nam Cung Quyết lạnh lùng: “Còn có, tục danh của bổn vương không phải có thể tùy tiện xưng hô, phiền Yên Nhiên công chúa lần sau khi gọi bổn Vương, hãy đổi thành Lạc Vương gia, chứ không phải gọi thẳng tên bổn Vương.”

Hạ Hầu Yên Nhiên lộ vẻ mặt lo lắng, hình như đang muốn giải thích, lại bị Nam Cung Quyết giành trước một bước chặn lại: “Mặc kệ hộp gấm này là của Thái tử Tây Lương, hay là của Yên Nhiên công chúa đưa, bổn Vương đều đã nhận rồi. Bổn Vương còn có chuyện quan trọng, sợ là không thể tiếp đón Yên Nhiên công chúa.”

“Nhạc Địch!” Nam Cung Quyết nhẹ giọng gọi, Nhạc quản gia đã liền xuất hiện trong tầm mắt mọi người “Vương gia có gì phân phó?”

“Tiếp đón Yên Nhiên công chúa.” Nam Cung Quyết lạnh giọng phân phó, cùng lúc ôm Lạc Mộng Khê đứng dậy rời đi.

“Vâng, Vương gia!” Nhạc Địch đáp ứng một tiếng, đang muốn tiếp đón Hạ Hầu Yên Nhiên, một giọng nữ thanh lệ liền truyền vào tai mọi người “Lạc Vương gia, Vương phi.”

Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một mỹ nữ như tiên dưới ánh mặt trời, đang chậm rãi đi tới hướng mọi người. Mỹ nữ mặc sa y mỏng màu lục, trước ngực đính hoa quỳnh bạch ngọc, mái tóc đen mượt tung bay sau lưng, hai bên búi tóc cân xứng với đồ trang sức vỏ sò tinh xảo, trên đồ trang sức buông một dây ngọc màu hồng nhạt

Dung mạo tuyệt mỹ, lạnh lùng, khí chất cao nhã, tươi mát, đáy mắt lạnh lùng, lại giống như đưa đẩy đầy tình ý, làm cho người ta vừa thấy liền trầm mê say đắm.

Không thể tưởng tượng được trên đời lại có nữ tử xinh đẹp như thế, nàng là ai? Hạ Hầu Yên Nhiên luôn tự xưng là mỹ mạo như hoa, lúc này, cũng không thể phủ nhận mỹ mạo của nữ tử này, trong lòng, ẩn ẩn có hận ý: Sao ngươi có thể đẹp hơn ta.

“Lâm cô nương, có việc gì sao?” Nam Cung Quyết bình tĩnh như thường, không chút gợn sóng.

Lâm cô nương? Chẳng lẽ nàng ta chính là người được thiên hạ xưng tụng nổi danh ngang với ta: Băng mỹ nhân Lâm Huyền Sương? Ngay khi Hạ Hầu Yên Nhiên âm thầm suy đoán, Lâm Huyền Sương đã tự công bố đáp án: “Huyền Sương có một số việc muốn cùng Vương gia thương lượng?”

“Chuyện gì?”

“Nơi này….” Sợ là có chút không tiện, Lâm Huyền Sương dùng dư quang nơi khóe mắt lạnh lùng nhìn Hạ Hầu Yên Nhiên đứng cách đó không xa.

“Đã vậy, Lâm cô nương, mời!” Nam Cung Quyết hướng Lâm Huyền Sương làm tư thế mời, xoay người kéo Lạc Mộng Khê bước nhanh về phía trước.

Lâm Huyền Sương hiểu ý, bước nhanh theo.

Nhìn bóng dáng ba người Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê, Lâm Huyền Sương càng lúc càng xa, Hạ Hầu Yên Nhiên sáng tỏ: Thì ra Quyết đã có thể tới gần nữ sắc, nếu không, sao Lâm Huyền Sương có thể xuất hiện ở đây. Chỉ có điều, vì sao Quyết thích Lâm Huyền Sương, lại không thích ta, chẳng lẽ, là vì ta không xinh đẹp bằng Lâm Huyền Sương.

Nhưng Lạc Mộng Khê là một người quái dị, vì sao Quyết lại xem nàng ta như bảo bối. Hạ Hầu Yên Nhiên nước mắt lưng tròng, tay không ngừng vần vò khăn lụa trong tay, đến nỗi khăn lụa bị nàng vò đến biến dạng.

“Yên Nhiên công chúa, thời gian không còn sớm, ty chức dẫn người đi tham quan Lạc vương phủ một chút, không biết công chúa muốn bắt đầu đi từ đâu?” Nhạc Địch thờ ơ hỏi, đối với động tác kế tiếp của Hạ Hầu Yên Nhiên đã biết trước.

“Bản công chúa mệt, không thể tham quan Lạc vương phủ, lần khác rảnh rỗi sẽ xem sau.” Nói xong, không đợi Nhạc Địch nói gì. Hạ Hầu Yên Nhiên đã xoay người, bước nhanh về phía trước, đáy mắt xinh đẹp đầy ngoan độc, Quyết là của ta, chỉ có thể là của ta, những nữ tử vây quanh bên người Quyết, ta nhất định phải loại bỏ.

Thái tử ca ca sẽ đến đây, chờ khi hắn đến, ta sẽ bắt đầu thực hiện kế hoạch, tạm thời bỏ qua cho Lâm Huyền Sương, vẫn nên loại bỏ Lạc Mộng Khê trước….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận