Lạc


Khi cái lạnh buốt giá của những ngày cuối tháng mười hai ùa về thì cũng là lúc không khí giáng sinh lại đến và thắp lên ngọn nến sáng lung linh sưởi ấm trái tim mỗi người.

Không khí hân hoan, vui vẻ, ánh đèn huyền diệu bao trùm lên khắp mọi nơi, trải dài trên từng con phố.

Đi dọc các con phố, Hiểu Khê dễ dàng cảm nhận được không khí rộn rã, tưng bừng của ngày lễ Giáng sinh.

Tất cả các cửa tiệm, nhà hàng, khách sạn, các khu trung tâm thương mại lớn đều lung linh ánh đèn cùng với những thiết kế trang trí thật thu hút, bắt mắt, bừng sáng như trong câu chuyện cổ tích.

Người người qua lại tấp nập, con đường dài tràn ngập tiếng cười.

Tối nay Faurecia tổ chức buổi tiệc giáng sinh cho toàn bộ nhân viên của tập đoàn, Hiểu Khê vừa đi bộ đến trước cửa công ty liền nghe tiếng gọi í ới của nhiều người khác ở sau vọng đến.

- Hiểu Khê...Hiểu Khê...

Quay lại nhìn thì thấy Ninh Hạ, Adam và chị Isa vừa từ bãi đậu xe chạy đến, mọi người nhìn thấy Hiểu Khê từ xa liền gọi to tên cô.

- Gặp mọi người, em vui quá, mọi người vẫn khỏe chứ, công việc thế nào rồi? – Hiểu Khê vừa cười vừa hỏi.

- Vẫn vậy thôi, lâu quá không gặp, em càng ngày càng đẹp ra đấy, nhìn khác xa so với trước đây luôn...!– Chị Ninh Hạ nắm lấy tay Hiểu Khê đẩy cô ra xa một chút rồi khen.

- Chắc chắn là có bạn trai rồi, chỉ có tình yêu mới khiến con người ta thay đổi nhiều như thế thôi.

– Chị Isa vừa nói xong liền cười nham hiểm.

- Làm gì có chứ...mọi người vẫn cứ trêu em...!– Khuôn mặt của Hiểu Khê lúc này đã đỏ ửng.

Thấy Hiểu Khê thay đổi vẻ ngoài nhiều hơn, nhưng tính tình và cách nói chuyện vẫn như cũ, Adam liền khoát tay lên vai Hiểu Khê rồi lắc lư.

- Anh biết hết nhé, em mà không có bạn trai thì anh chắc chắn sẽ đi bằng đầu hoặc anh sẽ thành trai thẳng luôn.

- Ha ha, ai thẳng chứ anh thì em chịu thôi...!– Chị Isa nhìn sang Adam trêu.

- Này này...dám bắt bẻ anh hả...!– Adam nói.

Đứng nói chuyện qua lại với đồng nghiệp cũ ở Sichuan phải nữa tiếng sau thì bọn họ mới cùng nhau bước vào bên trong sảnh lớn ở tầng trệt, đã được trang trí để phù hợp với không gian tiệc giáng sinh.

Hiểu Khê giới thiệu nhân viên phòng Tài chính với các đồng nghiệp cũ ở Sichuan với nhau, mọi người chào hỏi rồi cùng thảo luận về những vấn đề liên quan đến công việc hàng ngày, gia đình linh tinh...!Hiểu Khê suýt chút nữa là được vinh dự trở thành nhân viên xuất sắc nhất năm, do dự án ở Sùng Minh nên phải đánh mất cơ hội.

Ninh Hạ đưa một ly rượu cho Hiểu Khê, rồi quay sang nâng ly mời mọi người cùng uống, thấy Hiểu Khê không uống rượu vang, Adam liền đổi sang rượu trái cây nhẹ hơn cho cô.

Hiểu Khê uống thử thì gật đầu khen ngon với Adam, nhưng đúng là vị rất ngon, vừa ngọt vừa thơm mùi trái cây, xong lại có chút tê tê trên đầu lưỡi khi uống vào.

Cuối cùng, phải đến khi mấy người kia can ngăn lại thì Hiểu Khê mới chịu buông ly rượu xuống.

Nhìn ly rượu mà Hiểu Khê vừa đặt xuống, Adam vội đỡ cô.

- Em ấy uống nhầm rượu mạnh rồi, nhỏ này chắc chắn say lắm rồi...

Hỷ Hỷ chỉ vào mấy ly rượu trống bên cạnh, vì lúc nãy thấy Hiểu Khê uống loại khác mà.

- Hình như em ấy uống nhiều loại lắm, nhìn mấy cái ly kìa...!sao không ai nhắc vậy...

Trước mắt Hiểu Khê lúc này như có hàng ngàn con rắn bò loạn cả lên, không suy nghĩ được gì nữa rồi, Adam và Isa vừa đỡ Hiểu Khê đến ghế để ngồi nhưng chưa kịp làm gì thì Hiểu Khê đã vùng vẫy đẩy một phát làm ngã cả hai người kia ra sàn.


Mạch Tử vội chạy đến giúp đỡ, Ninh Hạ và Tiểu Ly đỡ chị Isa đứng dậy trước, còn Hiểu Khê thì đứng nghiêng qua nghiêng lại, nhưng miệng thì đã bắt đầu nói linh tinh:

- Sao...sao nhiều ...!rắn thế kia...!rắn mà cũng có cánh để bay...

Đây là lần đầu mọi người nhìn thấy dáng vẻ lúc say rượu của Hiểu Khê, ai cũng đặt dấu ba chấm to đùng trên đầu, Tiểu Ly định đỡ thì Hiểu Khê lại tránh đi.

- Không được...tránh xa tôi ra...tôi muốn đi về...không phải về...phải đi uống tiếp chứ...đi với em nào mọi người...

Nhìn cái người cứ lảo đảo kia, tay huơ hết bên này lại huơ bên kia, ngó nghiêng tìm gì đấy, Ninh Hạ và Tiểu Ly mới bước lên giữ hai tay Hiểu Khê lại và dẫn cô đi ra ngoài trước, làm loạn ở đây xấu hổ lắm.

- Đi theo tụi chị ra ngoài kia ngồi nghỉ chút nè, Hiểu Khê...

- Em muốn đi về...không phải...nhầm...đi uống...Adam, lấy rượu cho em...!– Hiểu Khê hất tay hai người kia ra rồi nhào đến chỗ Adam, nắm lấy cổ áo sơ mi của anh mà lắc mạnh.

- Từ từ, để anh lấy, mà em ra kia ngồi chút được không ? – Adam bị cô lắc đến đau cả não.

Bình thường thấy Hiểu Khê nhỏ nhắn cứ nghĩ yếu đuối, ai mà ngờ lúc say sỉn lại có thể hất ngã cùng lúc hai người cao lớn hơn cô ấy cả cái đầu.

Thấy những người xung quanh đã bắt đầu chú ý đến nhóm người bọn họ, Adam liền dùng chút sức lực đàn ông cuối cùng mà ôm Hiểu Khê lên bước nhanh ra ngoài cửa lớn Faurecia.

Mạch Tử, Tiểu Ly và Hỷ Hỷ phải ở lại giải thích để mọi người không bàn tán chuyện Hiểu Khê say rượu rồi la hét loạn cả lên.

Ninh Hạ và Isa vội cầm áo khoác chạy theo sau để giúp Adam giữ Hiểu Khê.

Bên ngoài đang rất lạnh, mà Hiểu Khê thì vùng vẫy mạnh quá làm rơi cả giày, Adam đặt cô đứng xuống trước rồi giữ chặt hai tay Hiểu Khê, anh mắng mỏ.

- Con nhỏ này, say rượu vào xấu tính thế không biết, giờ biết giày rơi ở đâu mà tìm...

- Áo khoác nè anh, ngoài này lạnh lắm...mà giày cao gót của Hiểu Khê đâu? – Ninh Hạ đưa áo khoác cho Adam rồi nhìn sang Hiểu Khê, vừa không có áo khoác vừa đi chân trần.

- Thấy có một chiếc thôi, chị tìm xung quanh cũng không thấy chiếc còn lại, anh đưa rượu cho nó hả? – Chị Isa vừa đưa chiếc giày đến thì Hiểu Khê đã giật lấy.

Trời thì đang rơi tuyết, Hiểu Khê chỉ mặc mỗi chiếc váy công sở màu vàng nhạt ngắn tới đầu gối, một tay cầm chiếc giày cao gót, vừa bước đi xiêu vẹo, mấy người kia vội đuổi theo để giữ, thấy mọi người đuổi theo, Hiểu Khê lại nhìn ra ba con hổ đang đuổi cô ở phía sau, càng vội vàng chuyển từ đi sang chạy nhanh hơn.

- Con điên kia...đứng lại nhanh lên, không chạy ra đường lớn...!– Adam vừa mắng vừa chạy theo.

Hiểu Khê chạy một mạch ra ngoài đường lớn, cô không nghe thấy gì hết, hai tai ù cả lên, mọi thứ trước mắt đều chao đảo thành vòng tròn, đang ở đâu thế này, Hiểu Khê hoang mang ôm đầu bỏ chạy nhanh hơn.

Ninh Hạ và chị Isa đuổi không kịp, mệt thở không nổi, phải dừng lại để thở, còn mỗi Adam là còn sức để đuổi theo.

Đến ngã tư thì không thấy Hiểu Khê nữa, nhìn quanh cũng không thấy bóng dáng cô, Adam tự mắng một tiếng rồi chọn đại một hướng mà tìm tiếp.

Y Phúc vừa lái xe đưa Nhậm Cơ về nhà, giờ chuẩn bị đến Faurecia để tham gia buổi tiệc cùng mọi người, đang dừng đèn đỏ trên đường, vừa nói chuyện điện thoại thì ánh mắt liền va phải một dáng vẻ rất quen mắt, mái tóc xoăn dài, dáng người nhỏ nhắn, giữa thời tiết gió rét tuyết rơi lại không mặc áo khoác, không đi giày, à không hẳn, tay thì cầm theo một chiếc giày, bước đi không vững.

Y Phúc vội lái xe chạy lên ngay chỗ cô gái đó, anh đẩy cửa xe đi ra xác nhận cho chắc thì đúng là Hiểu Khê thật.

- Hiểu Khê...cô Sở...sao lại đứng đây...cô gặp chuyện gì sao? Vào trong xe đi, ngoài này lạnh lắm...

- Anh...Anh...là ai...tôi...ở đâu...

Chưa nói dứt câu thì Hiểu Khê đã ngã xuống ngất xỉu, may là Y Phúc đỡ kịp, vừa bế Hiểu Khê lên liền cảm thấy cả người cô lạnh toát, còn cả mùi rượu nồng nặc.


Chợt thấy Hiểu Khê và Nhậm Cơ giống nhau ở điểm này ghê, say rượu liền lao ra đường bất chấp nguy hiểm.

Đặt Hiểu Khê nằm lên hàng ghế phía sau trước, Y Phúc liền cởi áo vest bên ngoài để đắp lên người Hiểu Khê, giữ ấm cho cô trước.

Quay lại ghế lái, lấy điện thoại gọi cho Nhậm Cơ.

- Tiên sinh, tôi vừa bắt gặp cô Sở ở ngoài đường lớn, gần Faurecia, cô ấy say khước rồi.

Nghe Y Phúc thông báo, Nhậm Cơ nhìn đồng hồ thì thấy đã hơn 10h đêm, đã không biết uống rượu mà còn uống đến say khước xong còn chạy loạn ngoài đường, anh dặn Y Phúc đưa Hiểu Khê quay lại đây.

Ném điện thoại sang một bên, xong rời khỏi giường để xuống dưới cổng chung cư.

Khoảng 30 phúp sau thì Y Phúc lái xe đến, đã thấy Nhậm Cơ đứng chờ, anh mở cửa xe ra rồi chồm người đến kéo tay Hiểu Khê để cô ngồi dậy trước và ôm cô lên, xong đi thẳng vào trong thang máy.

Y Phúc nhìn hai người này rồi thở dài một hơi, sau đó lái xe về nhà, không đến buổi tiệc nữa.

Ôm Hiểu Khê đi thẳng một mạch lên phòng ngủ, cả người Hiểu Khê lạnh toát, chân thì không mang giày.

Mở cửa phòng tắm đi vào, Nhậm Cơ đặt Hiểu Khê vào bồn nước ấm trước, xong một tay giữ lưng cô, một tay cởi trang phục.

- Ngày mai xem anh xử lý em thế nào.

Lau khô người cho Hiểu Khê xong, Nhậm Cơ mới để cô nằm xuống giường, kéo chăn đắp lên người cô cẩn thận xong anh mới thở dài, lúc nãy thì anh say rượu mà giờ thì tỉnh hẳn luôn rồi.

Nằm xuống bên cạnh, ôm Hiểu Khê dựa sát vào cơ thể của anh để ngủ.

Sáng hôm sau, Hiểu Khê vẫn đang ngủ mê, nhưng mơ hồ cảm thấy như có ai đang gọi tên cô.

Nhậm Cơ thức dậy trước, anh không thể ngủ được vì Hiểu Khê cứ leo lên người anh rồi lại đánh đấm loạn cả lên, nếu cô chịu nằm yên thì anh đã có thể để cho cô ngủ thêm.

- Hiểu Khê...dậy mau...Hiểu Khê...

- Chút nữa...em chưa muốn dậy...!– Hiểu Khê ôm ghì lấy cổ Nhậm Cơ, hai chân kẹp chặt vào thắt lưng anh hơn.

Vén tóc Hiểu Khê ra khỏi mặt, Nhậm Cơ bất lực nhìn hành động đeo bám của cô, anh đang rất buồn ngủ, mà cũng không nỡ lòng kéo cô ra, đành dùng cách khác.

- Em sắp trễ giờ làm rồi kìa...

Nghe đến câu trễ giờ làm, Hiểu Khê liền mở mắt ngay, lập tức buông cổ Nhậm Cơ ra và ngồi dậy, nhận ra bản thân đang nằm trên người anh, cả hai còn không mặc đồ.

Khuôn mặt của Hiểu Khê liền chuyển sang xấu hổ, cô vội bò xuống bên cạnh, Nhậm Cơ lúc này mới thở dài ra một hơi, anh chống tay ngồi dậy, nhìn sang Hiểu Khê đang quấn chăn quanh người.

- Anh còn thấy em uống một giọt rượu nào nữa thì em liệu hồn.

- Em...em có nhớ gì đâu...!em chỉ đến Faurecia cùng mọi người...!rồi sau đó...sau đó ở nhà anh! – Hiểu Khê ngập ngừng.

- Ừ, em nhớ hay lắm.

Thấy biểu cảm tối sầm trên mặt Nhậm Cơ, nhận biết anh sắp sửa nổi điên, Hiểu Khê lập tức phóng xuống khỏi giường, cô kéo cả chiếc chăn đi theo chạy ra ngoài cửa phòng, ngó nghiêng xem có ai không mới chạy vội lên phòng ngủ ở lầu hai để lấy đồ thay.


Lúc đi xuống phòng khách đã thấy Nhậm Cơ đang ngồi uống cà phê, nhưng sắc mặt anh u tối quá, Hiểu Khê hơi rén.

- Y Phúc đưa em đến công ty trước, anh sẽ đến sau.
- Vâng, cảm ơn giám đốc đã giúp đỡ.

Nói xong liền rời khỏi đó ngay, Y Phúc mở cửa cho Hiểu Khê bước ra trước, cả hai đi xuống tầng dưới lấy xe.

Quay sang nhìn người bên cạnh, Y Phúc lên tiếng hỏi han.

- Hôm qua cô nhào ra đường lớn, rất nguy hiểm đấy, nếu gặp tai nạn hoặc gặp người xấu rồi cô sẽ chạy thoát kiểu gì?

Bị hỏi trúng chỗ, Hiểu Khê hơi chột dạ xong cười cười kiểu gượng gạo, chắc chắn phải tránh xa rượu thôi, Y Phúc nói đúng.

- Tôi cũng không biết nữa...chắc phải tránh xa những đồ uống có cồn thôi...cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi lúc đó nhé, Y Phúc.

- Không có gì, đi nhanh thôi, cô sắp muộn giờ làm rồi đấy.

– Y Phúc nghe được lời cảm ơn từ Hiểu Khê khiến anh hơi ngượng nghịu, vội hối thúc.

Đến công ty, Hiểu Khê cúi đầu chào tạm biệt Y Phúc xong đi một mạch vào bên trong, đi thang máy lên tầng 40, vừa đẩy cửa phòng Tài chính đi vào liền bị Mạch Tử, Tiểu Ly và Hỷ Hỷ mắng cho một trận về chuyện tối qua uống rượu say sỉn xong chạy ra đường lớn, làm mọi người chia nhau đi tìm mệt đứt hơi, còn định đi báo cảnh sát.

Hiểu Khê chỉ có thể chắp tay, cúi đầu lia lịa xin lỗi mọi người, Hỷ Hỷ đưa túi xách lại cho cô vì tối qua làm loạn nên Hiểu Khê thẳng tay ném túi xách xuống sàn, may mọi người nhặt lại cho.

Vào phòng làm việc, Hiểu Khê mới mệt mỏi thở phào ra một hơi, ngồi phịch xuống ghế, trong đầu lúc này vẫn còn rất đau, quyết tâm không bao giờ đụng đến rượu, bất kể là loại nào.

Nhìn cuốn lịch để bàn mới cho năm sau, Hiểu Khê lại thấy buồn trong lòng, sắp rồi, sắp đến ngày Nhậm Cơ phải đính hôn, cô phải làm gì đây, dù Nhậm Cơ có yêu chiều hơn nữa thì anh cũng không thể là của riêng một mình cô.

Anh cũng sẽ phải mỗi ngày gặp mặt hôn thê, có khi nào lâu dần sẽ bất giác yêu đối phương như cái cách mà hai người họ nảy sinh tình cảm dành cho nhau hay không?

Cả ngày hôm đó, Hiểu Khê chỉ trưng ra bộ mặt sầu não không thôi, mọi người hỏi thăm thì viện lý do đêm qua còn say rượu.

Buổi tối, vừa rời khỏi công ty, nhìn hàng dài một dãy các ô tô sang trọng đậu san sát nhau, Hiểu Khê phải đi tránh sang bên kia, cuối năm nên các công ty xung quanh đây đều đang có tiệc tùng và xe thì đậu gần hết con đường dài bất tận.

Nghe tiếng người chửi bới làm loạn ở phía trước, Hiểu Khê lại thấy sao giống tình cảnh tối hôm qua của cô quá, bốn người đàn ông đang đi cùng nhau, một người thì say khước đi đứng loạng choạng, mồm gào lên muốn uống thêm, muốn tìm phụ nữ đẹp.

Ba người kia, một người thì vừa cầm áo khoác chạy theo, hai người kia thì giữ chặt hai tay người đàn ông say rượu, nhưng mà càng đến gần thì Hiểu Khê lại thấy màu tóc này rất quen mắt, giọng nói lẩm bẩm, dáng vẻ này...

Nhìn kỹ hơn nữa, là Tư Truy, tên điên này sao lại xuất hiện ở đây nhỉ, mà cũng đúng thôi, chắc đi tham gia tiệc tùng ở các tập đoàn lớn trong khu vực này.

Tư Truy hất tay một phát, làm hai người đang giữ tay anh bị đẩy ra xa một đoạn.

- Mấy người phiền phức quá...mau đưa tôi đi uống rượu...còn kêu thêm mấy ả đàn bà đẹp mắt...

- Tư Tổng, ngài say rồi, để chúng tôi đưa ngài về...ngài đừng hét nữa...!– Thư ký của Tư Truy vội chạy vào đỡ anh ta.

- Mau mở cửa xe để tôi đưa ngài ấy vào.

– Một người khác nói thêm.

Một người mở cửa xe ôtô, hai người đỡ Tư Truy đưa vào xe, còn người cầm áo khoác thì chạy đến chiếc xe khác ở phía sau, Hiểu Khê đứng nhìn mà thấy tội nghiệp cho bốn người đang chật vật giúp đỡ anh ta.

Mà cũng có khác gì cô lúc tối đâu, báo hại mọi người đi tìm cả đêm.

Tưởng bọn họ rời đi, nên Hiểu Khê đi tiếp, cách xe của mấy người này vài bước chân, thế quái nào cửa xe lại bị kéo ra, Tư Truy lại lao ra bên ngoài, từ sau lưng Hiểu Khê đột nhiên có ánh sáng từ đèn pha ô tô lóe lên, Hiểu Khê quay đầu lại nhìn thì thấy có chiếc xe đang chạy đến.

Cô không nghĩ ngợi gì nhiều, liền vươn tay nắm lấy phần áo vest phía sau lưng của Tư Truy giật mạnh để kéo anh ta bước lùi lại phía sau vài bước, tránh chỗ chiếc ô tô kia.

Tư Truy bị kéo nên mất đà bước lùi khá nhanh và đập lưng vào chiếc kính xe phía sau, anh ta bị đau nên quỳ gối xuống dưới mặt đường, đưa tay ôm lưng.

Thấy vậy Hiểu Khê vội cúi người để Tư Truy bám vào tay cô trước.


- Xin lỗi...xin lỗi...tôi thấy chiếc xe kia đang chạy đến, sợ anh tránh không kịp nên kéo anh hơi mạnh...

- Đau quá...ai vậy...người đẹp này quen mắt quá...hình như gặp rồi...!– Tư Truy ngước mắt nhìn người trước mặt, miệng lẩm bẩm.

Bốn người kia vội chạy ra khỏi xe, vây lấy Tư Truy, rối rít cảm ơn Hiểu Khê đã giúp đỡ rồi mới đỡ lấy con người say rượu kia đứng dậy để đi về xe.

Hiểu Khê nhìn thấy chiếc ví tiền màu đen của Tư Truy rơi gần chỗ đó, cô vội nhặt lên định gọi với theo đưa trả lại, nhưng hai chiếc ô tô đó đã rời đi rất nhanh.

Hiểu Khê mở ra xem thử phải của Tư Truy làm rơi không, hay biết đâu của người khác, đúng là ví của anh ta, vậy để ngày mai đến công ty kiểm tra lại địa chỉ và số điện thoại của NingXia rồi trả lại.

Vừa về đến chung cư Lộ San, liền thấy chiếc BMW đen tuyền của Nhậm Cơ đã đậu sẵn gần lối đi vào chung cư, Hiểu Khê vội vàng đi nhanh hơn vào bên trong.

Vừa đến tầng bốn, Hiểu Khê đã thấy Nhậm Cơ đang đứng chờ cô trước cửa, anh đứng dựa lưng vào tường, đang ngậm điếu thuốc trên miệng.

- Sao anh không gọi điện cho em, để em về sớm hơn?

- Anh mới đến thôi, em về muộn thế? - Nhậm Cơ quay đầu nhìn Hiểu Khê, anh mỉm cười.

Mở cửa phòng bước vào, Hiểu Khê vừa khóa cửa lại, chưa kịp mở đèn thì đã bị Nhậm Cơ ôm lấy, anh cúi đầu hôn cô.

Hiểu Khê cũng ôm lấy thắt lưng anh hưởng ứng, cả hai vừa hôn vừa đi lùi vào trong phòng ngủ, trang phục rơi lung tung khắp trên sàn.

- Đợi...đợi em một chút...em mở máy sưởi...
Nhậm Cơ liền vươn tay bật máy sưởi, xong kéo tay Hiểu Khê đặt lên thắt lưng anh, tiếp tục âu yếm.

- Hiểu Khê, anh yêu em chết đi được...

Đẩy đầu Nhậm Cơ lên một chút, Hiểu Khê nhíu mày nhìn vào mắt anh, thấy anh đang buồn phiền gì đó.

Nhưng chưa kịp hỏi thì Nhậm Cơ lại cúi đầu xuống hôn, trượt dần xuống dưới ngực Hiểu Khê, mỗi nơi anh hôn qua đều để lại dấu vết rất chói mắt.

Thấy Hiểu Khê không tập trung, Nhậm Cơ nhổm người dậy, anh đưa tay vuốt ve khuôn mặt của cô.

- Anh không sao, chỉ cần em tập trung vào anh thôi, được không?

- Ừm...Nhậm Cơ...!- Hiểu Khê thở hổn hển nhìn anh.

Hôm nay Nhậm Cơ không mạnh bạo, anh rất nhẹ nhàng, luôn thì thầm vào tai Hiểu Khê xem cô có chịu được không, có thích anh nhẹ nhàng thế này không, khiến cô vừa xấu hổ vừa căng thẳng.

Nhìn người dưới thân không ngừng ngọ nguậy vì khó chịu, Nhậm Cơ cười nhẹ, anh cũng đang rất khó chịu khi không thể di chuyển điên cuồng như mọi khi.

- Muốn anh đâm mạnh hơn không, Hiểu Khê...

- Em...em rất muốn...!- Hiểu Khê đưa tay che mặt, ấp úng trả lời.

- Nhìn vào mắt anh, gọi tên anh...!– Kéo tay Hiểu Khê ra, liền yêu cầu cô nhìn anh.

Cảm giác bị lấp đầy không thể thở này làm Hiểu Khê không còn đủ tỉnh táo, cắn môi nhìn người đàn ông trước mặt, nghe anh yêu cầu nhưng lại không thể nhìn rõ khuôn mặt.

Nhậm Cơ đưa bàn tay Hiểu Khê đặt lên môi anh, hôn vào lòng bàn tay trước, sau đó là từng ngón tay xinh xắn của cô.

- Anh...đừng như thế...em không thoát ra được mất...!Cơ...!a...

- Vậy thì đừng cố thoát ra, hãy ở lại với anh, Hiểu Khê...

Vừa dứt lời, Nhậm Cơ liền giữ lấy eo nhỏ của Hiểu Khê mà thúc thật mạnh vào bên trong cô, lần đầu làm tình với cô, anh không có nhiều xúc cảm hưng phấn như bây giờ, nhưng càng về sau, trái tim anh lại vô thức chỉ còn hình bóng của cô, cảm giác mỗi lần ở cùng nhau chỉ có điên cuồng hơn và đạt khoái cảm đến cực đại.

Càng thấy lại càng không thoát ra được, bất chấp sự phản kháng hay đồng thuận của Hiểu Khê, anh chỉ muốn cô nhiều hơn.

Hiểu rõ bản thân đã phải lòng và yêu chiều Hiểu Khê vô cùng, nhưng Nhậm Cơ anh vẫn phải đặt Faurecia lên hàng đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận