Lạc


Ngày hôm sau, Hiểu Khê đẩy tay của Nhậm Cơ ra khỏi người trước, cô tìm điện thoại xem mấy giờ, thấy gần trễ giờ, cô vội vàng bò xuống giường.

Nhậm Cơ liền vươn tay giữ eo Hiểu Khê, anh vỗ nhẹ lên mông cô rồi nói.

- Anh đưa em đi làm, hôm nay anh phải đi Pháp.

- Khi nào anh về? – Hiểu Khê quay đầu lại nhìn anh.

- Khoảng một tuần hoặc sớm hơn anh về, làm gì hay đi đâu cũng phải cẩn thận, tuyệt đối không uống rượu.

– Nhậm Cơ kéo Hiểu Khê nằm lên người anh.

- Em biết rồi, Nhậm Cơ này, nếu em nói ...em...lỡ yêu anh nhiều hơn em nghĩ rồi...!– Hiểu Khê nhìn vào mắt người đối diện.

Nghe Hiểu Khê nói, Nhậm Cơ cười, rồi kéo đầu cô áp sát vào lồng ngực của anh, vuốt ve mái tóc rồi trượt xuống dọc theo sóng lưng của cô.

- Anh cũng rất yêu em, Hiểu Khê.

Nhận được câu trả lời này, Hiểu Khê vươn tay ôm ghì lấy cổ của Nhậm Cơ, làm sao đây, cả hai đều biết rõ tình cảm của nhau, nhưng lại không thể công khai, không thể đường đường chính chính qua lại, phải lén lút như thế này.

Trong đáy mắt Hiểu Khê như hiện lên vô vàn sự đau nhức, làm sao thoát ra khỏi sự u mê của trái tim, Nhậm Cơ này, sắp không còn là của cô nữa rồi.

Nghĩ đến đây, Hiểu Khê rơi nước mắt, Nhậm Cơ thấy cô khóc, anh vỗ nhẹ lên lưng cô an ủi.

- Đừng khóc, Hiểu Khê, dù có chuyện gì anh vẫn luôn yêu em.

Nghe những lời này, Hiểu Khê càng buồn hơn, cô hối hận vì đã từng nói sẽ luôn ủng hộ mọi quyết định của anh, cô không muốn Nhậm Cơ đính hôn, không muốn anh cho người phụ nữ khác khoát tay, không muốn một chút nào...

Miền Bắc nước Pháp, biệt thự Nhậm Gia, Nhậm Ni từ bên ngoài bước vào phòng làm việc, ông đặt một phong bì giấy màu nâu lên bàn rồi ngồi xuống đối diện với Nhậm Cơ, sắc mặt ông không được tốt.
- Chuyện này là như thế nào?

Thấy phong bì vẫn chưa được mở, Nhậm Cơ hạ chân đang bắt chéo xuống, xong nghiêng người về phía trước một chút, đưa tay với lấy phong bì trên bàn.

Mở ra xem thì thấy rất nhiều ảnh chụp của Hiểu Khê khi bị say rượu và được Y Phúc đưa đến căn hộ của anh, ảnh anh ôm Hiểu Khê đi vào thang máy, ảnh chụp lúc lái xe đến chung cư Lộ San và ảnh anh đưa Hiểu Khê đến công ty.

- Có vấn đề gì với chuyện này?

- Con đang chuẩn bị đính hôn với Hoành Kiều Kiều, vậy mà còn lén lút qua lại với người khác, chuyện này tới tai Hoành Gia, con nghĩ họ sẽ phản ứng như thế nào? – Nhậm Ni vừa châm điếu xì gà vừa nói.

Vứt đống ảnh lên bàn, Nhậm Cơ ngồi tựa lưng ra phía sau, anh nhìn sang cha.

- Liên hôn vì hỗ trợ công việc, Hoành Gia cũng thừa biết, chuyện con qua lại với Hiểu Khê vốn không liên quan.

- Đúng, nếu chỉ có mình cha thì việc con qua lại sau lưng với ai thì không liên quan gì, nhưng ở đây còn các chú và trưởng bối của Nhậm Gia, họ đồng ý tách FAURECIA vì muốn cuộc liên hôn này diễn ra.

- Tất nhiên là nó vẫn diễn ra, còn lại là việc riêng của con.

– Nhậm Cơ nói tiếp.

- Giờ cha nói thế này, nếu chuyện con qua lại với con bé này vỡ lẽ ra, Hoành Kiều Kiều sẽ lập tức hủy hôn, các trưởng bối của Nhậm Gia sẽ thực hiện hủy lệnh tách rời FAURECIA, con thấy ổn thì cứ tiếp tục.

– Nhậm Ni đứng dậy, chắp tay ra sau lưng, đi đến chỗ bàn làm việc.

Khoanh tay trước ngực, Nhậm Cơ im lặng suy nghĩ, Hoành Kiều Kiều lúc đồng ý liên hôn thì không làm phiền đến anh quá nhiều, sau này thì bắt đầu can thiệp nhiều hơn, luôn tỏ ra có tình cảm với anh.

Nếu chuyện qua lại với Hiểu Khê bị cô ta phát hiện, chắc chắn không để yên cho Hiểu Khê, quan trọng là có thể đề nghị hủy hôn.


- Con sẽ suy nghĩ lại.

Nói xong, Nhậm Cơ liền đứng dậy định đi ra khỏi phòng làm việc của Nhậm Ni.

- Lúc này là mỗi quyết định xem con có quyết tâm muốn giữ FAURECIA cho riêng con hay không, cha chỉ có 15% ảnh hưởng đều ủng hộ cho con.

- Cảm ơn cha.

– Nhậm Cơ trả lời.

- Vào những thời điểm, con bắt buộc phải đưa ra những quyết định.

- Nhậm Ni nói.

Tiếng đóng cửa truyền đến, Nhậm Cơ đã đi ra ngoài, Nhậm Ni ngồi xuống ghế, ông kéo hộc tủ cuối cùng dưới bàn làm việc ra, lấy một bức thư đã cũ ngã màu vàng đặt lên bàn.

Ông thở dài khi nghĩ đến việc Nhậm Cơ quá độc đoán trong mọi việc, hễ việc nó muốn thì bắt buộc phải làm được, không biết nếu là con người thì nó sẽ xử lý như thế nào.

Quay lại Faurecia, Hiểu Khê vừa ký tên phê duyệt một số báo cáo của phòng Tài chính, đẩy lại cho Mạch Tử để mang đi xử lý sớm, nhìn sang đồng hồ trên máy tính thì thấy đã gần 7h tối.

Đã bốn ngày rồi, không thấy Nhậm Cơ gọi điện, cô có gửi vào tin nhắn cho anh, nhưng vẫn không có hồi đáp, hôm nay thấy Hoành Kiều Kiều đến thay Nhậm Cơ điều hành cuộc họp với tư cách là phu nhân Tổng giám đốc tập đoàn FAURECIA.

Hiểu Khê không quan tâm những thứ khác, cái cô muốn chỉ là một Nhậm Cơ thuộc về riêng cô thôi, chỉ cần một cuộc sống thật bình thường và đơn giản, nhưng sẽ rất khó xảy ra.

Gần 9h tối thì Hiểu Khê mới chịu tan làm, cô lấy áo khoác và túi xách xong mới chậm rãi rời khỏi nơi làm việc, tuyết ngừng rơi từ lúc chiều, mọi người vẫy tay tạm biệt nhau xong hết thì lại rẽ hướng vào những lối đi khác nhau.

Tiêu Xán vừa xuất hiện sau lưng, nhìn dáng vẻ Hiểu Khê hôm nay hình như có tâm sự.

- Chào em, Hiểu Khê.

- À, chào anh Tiêu Xán, anh cũng tan làm trễ thế? – Hiểu Khê quay lại nhìn người sau lưng.

- Ừ, cuối năm mà, nhiều thứ phải xử lý lắm, anh đưa em về nhé.

– Tiêu Xán bước lên bằng với chỗ Hiểu Khê đang đứng.

- Không cần đâu, em đi bộ một chút là đến nơi thôi, anh mau về đi.

– Hiểu Khê mỉm cười nói.

- Em đang gặp chuyện gì sao, trông hôm nay thấy em cứ như gặp vấn đề gì nghiêm trọng lắm đấy.

– Tiêu Xán nhìn cô và hỏi.

Nghe người bên cạnh hỏi, Hiểu Khê chỉ lắc đầu nhẹ xong mỉm cười, chuyện buồn của cô từ lúc mẹ qua đời đến nay đều chỉ nói cùng Nhậm Cơ.

Còn bây giờ thì Nhậm Cơ lại là người để cô lưu tâm rồi sinh ra buồn lòng.

- Em không có chuyện gì đâu, tại sắp hết năm nên tâm trạng hơi xuống một chút thôi, em về đây, tạm biệt anh nhé.

- À, được rồi...vậy tạm biệt em...!– Tiêu Xán vội nói theo khi Hiểu Khê đã đi được vài bước.

Vừa đến trước cổng chung cư, đi thẳng vào thang máy lên lầu bốn, Hiểu Khê lục tìm chìa khóa phòng xong mở cửa đi vào, cô dọn dẹp một chút xong vào phòng lấy chiếc váy ngắn đi tắm, không có tâm trạng để nấu ăn.

Đang đứng sấy tóc thì nghe tiếng gõ cửa phòng, Hiểu Khê liền đi nhanh ra mở cửa, là Nhậm Cơ đang đứng trước cửa phòng, anh mặc bộ suit đen, đầu tóc hơi ướt lại còn mùi rượu nồng nặc.

- Chào em...Anh định không đến...nhưng mà nhớ em...


Thấy Nhậm Cơ đang say khước, đứng còn không vững nên Hiểu Khê vội đỡ tay anh khoác lên vai cô, đỡ anh vào trong phòng trước.

- Cẩn thận ngã...ngồi xuống đây trước, em lấy nước cho anh?

- Hiểu Khê...Sở Hiểu Khê...!Anh yêu em chết đi được...!- Nhậm Cơ vừa ngồi xuống sofa liền nói luyên thuyên.

Lấy cho anh ly nước, vừa đặt lên bàn thì Nhậm Cơ đã kéo tay Hiểu Khê để cô ngã vào người anh, ly nước cũng đổ lên người anh.

Hiểu Khê liền đẩy anh ra, cô đứng dậy trước rồi giúp anh cởi áo vest.

- Tên điên này, mau cởi áo vest ra rồi em đỡ anh vào phòng ngủ.

- Hiểu Khê...!- Nhậm Cơ đưa tay vuốt ve khuôn mặt của cô.

- Được rồi, đứng dậy với em nào...!Anh nặng thật đấy.

- Hiểu Khê kéo tay Nhậm Cơ mà không tài nào đỡ anh đứng dậy nổi.

Thấy Hiểu Khê đang cố gắng lôi kéo, Nhậm Cơ thở dài ra một hơi rồi mắng cô thật yếu sức, xong anh đứng dậy ôm ghì lấy cô.

Đưa được Nhậm Cơ vào phòng ngủ thật là vất vả, lúc để anh nằm xuống giường thì lại bị anh lôi theo.

- Anh không say nhiều...chỉ muốn trêu em thôi, nằm yên.

- Đừng uống nhiều như thế, lỡ anh gây tai nạn gì rồi sao.

- Hiểu Khê nằm trên người Nhậm Cơ, cô nhẹ nhàng nhắc nhở.

Chỉ nghe tiếng Nhậm Cơ cười nhẹ, xong anh liền nắm lấy váy của Hiểu Khê kéo nhẹ lên, xong xoay người để cô nằm xuống dưới, cúi đầu xuống hôn.

Vừa hôn vừa đưa tay vuốt ve khắp cơ thể của cô, lúc nhẹ nhàng lúc lại vội vàng.

Nhậm Cơ ngồi dậy, anh cởi đồ ném xuống sàn rồi lại chen vào giữa hai chân Hiểu Khê.

- Nhìn anh này...giống tên điên lắm không?
Nghe Nhậm Cơ hỏi, Hiểu Khê cười cười rồi gật đầu, vì anh đôi lúc điên thật.

- Anh điên hơn em nghĩ...nhưng mà lúc bình thường thì anh rất dễ chịu với em.

- Thật? - Nhậm Cơ cúi sát hơn để nhìn cô.

- Ừm, anh không biết sao còn hỏi em...!– Hiểu Khê đưa tay chạm vào khuôn mặt của Nhậm Cơ, cô vui vẻ đáp.

- Anh lại thấy anh chỉ toàn điên thôi.

- Nhậm Cơ cười khẩy.

- Không phải...Anh đáng yêu lắm...thật đấy.

Đáng yêu, Nhậm Cơ nghe xong cũng bật cười thành tiếng, anh cúi đầu hôn lên trán và mắt của Hiểu Khê xong mới thì thầm vào tai cô.

- Em cũng đáng để anh yêu lắm, Hiểu Khê...làm anh chỉ muốn yêu em bằng hết sức của anh...

Giữ một tay Hiểu Khê lên trên đầu, Nhậm Cơ liền cúi đầu hôn lên ngực cô, liên tục cắn mút hai đầu ngực, để lại rất nhiều vết hôn.


Trượt dài xuống bên dưới, buông tay Hiểu Khê ra, xong lại nâng một chân của cô lên, Nhậm Cơ vùi đầu vào nơi gợi tình nhất của Hiểu Khê mà hôn.

Bất ngờ bị Nhậm Cơ làm như thế, Hiểu Khê phản kháng muốn đẩy anh ra, nhưng không được.

- Nhậm Cơ...đừng...đừng...em xấu hổ chết mất...

Nhậm Cơ nghe cô nói, nhưng anh không thể buông được, bàn tay anh liền chặn trước môi cô, còn anh tiếp tục nhấm nháp sự ngọt ngào của Hiểu Khê.

Dùng cả hai tay mới có thể kéo bàn tay đang chặn trước môi ra, Hiểu Khê thở hổn hển.

Nhậm Cơ dừng “tra tấn”, anh kéo Hiểu Khê ngồi lên trên thắt lưng rồi nâng eo cô lên để anh tiến vào.

- Em yếu đuối thật đấy...Anh còn chưa làm gì mà em đã không chịu nổi.

Chống cả hai tay lên lồng ngực của Nhậm Cơ, mới có thể ngồi nổi, cảm giác như sắp khóc đến nơi, Hiểu Khê ngẩng đầu nhìn anh.

- Đừng trêu em nữa...a...a...

- Nhanh cử động hông của em đi, anh sẽ không giúp đâu.

– Nhậm Cơ giữ eo của Hiểu Khê ghì xuống, bắt ép cô cảm nhận.

- Em...giúp em đi...!em không có sức...

Hai chân Hiểu Khê ghì chặt hai bên thắt lưng Nhậm Cơ, cô bật tiếng rên rĩ ái muội, hành động không có sức của Hiểu Khê càng làm anh khó chịu hơn, cuối cùng cũng phải giúp Hiểu Khê di chuyển.

Cả cơ thể xinh đẹp đang lắc lư, mái tóc xoăn dài che chắn trước ngực một cách hờ hững, nhìn Hiểu Khê thật sự rất gợi cảm, Nhậm Cơ đỡ lưng Hiểu Khê, xoay ngang liền đã có thể để cô quỳ gối xuống giường, anh liền chiếm lấy cô từ phía sau.

Tiết tấu lúc nhanh, lúc chậm làm Hiểu Khê phải tự chặn bản thân không phát ra nhiều tiếng động hơn, để mặc Nhậm Cơ ra sức dày vò đến khi thỏa mãn.

Lúc buông Hiểu Khê ra thì cũng đã gần sáng, Nhậm Cơ ngồi dậy trước, anh kéo chăn đắp lên người cho cô xong cúi xuống nhặt trang phục lên, đi ra ngoài phòng khách.

Nhặt đồ của Hiểu Khê đặt lên ghế sofa, xong lục túi áo vest tìm thuốc lá, vừa đưa lên miệng thì thấy Hiểu Khê quấn chăn quanh người bước ra, nhìn anh bằng ánh mắt hoài nghi.

Nhậm Cơ dụi điếu thuốc, xong vươn tay về phía Hiểu Khê.

- Đến đây với anh.

- Anh có chuyện gì đúng không?

Vừa hỏi vừa đi đến bên cạnh, Nhậm Cơ kéo cả người Hiểu Khê đến gần và ôm lấy, để cô ngồi lên chân, mặt đối mặt.

- Sao lại hỏi như thế?

- Nhìn vào mắt anh, em thấy anh đang có chuyện muốn nói.

– Hiểu Khê vuốt ve khuôn mặt của người đối diện.

- Khi nào thích hợp thì anh nói, em mau vào ngủ đi, không mệt sao.

- Nhậm Cơ hôn lên mắt Hiểu Khê rồi nói.

Tuy hỏi Hiểu Khê có mệt không, nhưng tay Nhậm Cơ thì đang luồn vào trong chăn tìm kiếm.

- Anh về bây giờ...a...!này...đừng...

- Em nghĩ anh sẽ về trong lúc này được không?

Đánh nhẹ lên vai Nhậm Cơ xong lại ôm ghì lấy cổ anh, chiếc chăn rơi xuống sàn, Hiểu Khê bị lạnh nên muốn nhặt lên nhưng không thể vì đang bị dày vò.

Nhậm Cơ giữ chặt lưng Hiểu Khê để cô bám chắc, xong hơi nghiêng người nhặt chiếc chăn lên rồi đứng dậy ôm Hiểu Khê đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại.
Hậu quả cả đêm không ngủ được bao nhiêu, lại bị Nhậm Cơ yêu chiều quá nhiều nên bây giờ Hiểu Khê đang rất mệt.

Cố làm nốt ngày cuối năm nay nữa, ngày mai đã có thể nghỉ lễ đầu năm mới.


Đang ngồi sắp ngủ gật thì Mạch Tử gõ cửa phòng và mở cửa.

- Hiểu Khê, tổng giám đốc cho gọi em đến gặp ngài ấy gấp, ở tầng 45 nhé.

- Giờ này ạ, trễ thế này rồi mà? - Hiểu Khê nhìn đồng hồ trên máy tính, đã 8h tối rồi, cô cũng đang chuẩn bị tan làm.

- Ừ, trợ lý của tổng giám đốc mới đến chuyển lời, anh ra ngoài làm việc đây.

- Mạch Tử nói xong liền đi ra ngoài.

Không biết có chuyện gì, nhưng Hiểu Khê cũng nhanh chóng đi ra chỗ thang máy để lên tầng 45.

Vừa lên đến nơi thì thấy Y Phúc cũng vừa đi ra khỏi phòng, khẽ gật đầu với cô rồi bước đi rất nhanh.

Y Vân cũng bước ra ngay sau đó, để cửa mở cho Hiểu Khê đi vào trong.

Nhìn Nhậm Cơ đang ngồi ngay bàn làm việc, Hiểu Khê nhìn ngó xung quanh rồi bước lại gần chỗ anh.

- Anh gọi em làm gì thế, có chuyện gì sao?

Nhậm Cơ không trả lời, anh đẩy một bảng kê khai bất động sản và một số giấy xác nhận quyền sở hữu tài sản đến trước mặt Hiểu Khê.

- Anh đã hoàn thành thủ tục pháp lý để em đứng tên sở hữu một số bất động sản ở phố Tây, có hai căn hộ ở phố Đông và vài chiếc xe cho em, năm sau em nhớ đăng ký học lấy giấy phép.

- Tại sao?

Nhìn tên của bản thân được ghi trên những giấy tờ này, Hiểu Khê không biết cũng không hiểu, chỉ cảm thấy rất bất an, cô muốn biết vì sao.

Nhậm Cơ nhìn Hiểu Khê một hồi lâu, anh mới chậm rãi lên tiếng.

- Để em có thể sống thoải mái hơn, khi anh không thể ở cạnh em.

- Ý anh là gì ? – Hiểu Khê hỏi lại, nhưng trong đầu cô đã mơ hồ đoán được điều Nhậm Cơ sắp nói.

- Hiện tại, anh không muốn chuyện của chúng ta bị người khác biết, anh cũng không thể qua lại với em trong thời gian tới.

- Nhậm Cơ nhìn Hiểu Khê.

- Anh sẽ đính hôn và sau đó sẽ kết hôn đúng không? - Hiểu Khê hỏi thẳng.

Nhưng Nhậm Cơ không trả lời, anh cũng không nhìn vào mắt cô nữa, vốn dĩ chuyện này đã được thông báo từ sớm, Hiểu Khê đưa tay đẩy trả lại những tờ khai bất động sản và giấy tờ kia, cô không hỏi thêm gì nữa, chỉ nhìn Nhậm Cơ rồi mới xoay người định rời đi.

- Em không cần những thứ này, em sẽ sống thật tốt, anh đừng lo cho em.

- Hiểu Khê...!- Nhậm Cơ đứng dậy, anh kéo tay Hiểu Khê, giữ cô lại.

Không dám quay lại nhìn người đàn ông sau lưng, Hiểu Khê hít một hơi thật sâu rồi thở ra, cô rút tay khỏi bàn tay của Nhậm Cơ.

- Em sẽ luôn ủng hộ mọi quyết định của anh, em đã từng nói như thế, Faurecia đối với anh quan trọng như thế nào, em đều hiểu.

Anh có thể vì Faurecia mà chấp nhận liên hôn, nếu vì qua lại với em mà gây ảnh hưởng xấu thì em thà rằng không quen biết anh.

- Anh không thể làm được gì cho em, dù luôn nói yêu em, chỉ muốn em giữ lấy những thứ này để anh có thể yên tâm hơn, được không? - Nhậm Cơ nhìn dáng vẻ Hiểu Khê từ phía sau, anh rất lo lắng.

- Em sẽ tốt thôi, như lúc trước khi chưa gặp anh.

– Hiểu Khê nhẹ nhàng trả lời, hai tay cô run rẩy.

- Nhìn anh đi, Hiểu Khê.

Nhưng Hiểu Khê chỉ lắc đầu, cô không muốn, không thể nhìn anh, làm sao đây, tự nhiên thấy đau nhói trong tim.

Hiểu Khê đi một mạch ra ngoài, cô sắp rơi nước mắt rồi, không muốn Nhậm Cơ phiền lòng, chỉ có cách này thôi...!Bước nhanh ra bên ngoài, thấy Y Vân và Y Phúc đang đứng chờ từ nãy giờ, Hiểu Khê chỉ mỉm cười một cách gượng ép rồi khẽ gật đầu tạm biệt.

Thang máy vừa mở ra, Hiểu Khê đi vào và ấn xuống tầng 40, cô đi thẳng vào phòng làm việc, lấy áo khoác và túi xách xong quay ra ngoài tạm biệt những người trong phòng Tài chính vẫn đang còn tăng ca.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận