Lạc


Bữa tối được nhân viên khách sạn đưa đến ngay sau đó, cả hai chỉ ăn một chút rồi lại phải tiếp tục làm việc.

Đang ngồi chờ hệ thống hiển thị kết quả, Hiểu Khê bất giác nhìn sang Nhậm Cơ, anh vẫn đang chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, thi thoảng lại cầm sấp tài liệu lên mở vài trang ra xem để đối chiếu.

Biết bản thân lại gây rắc rối cho anh, Hiểu Khê thật sự rất buồn, có lẽ cô nên tìm một nơi khác để tiếp tục công việc.

- Em không làm lộ thông tin dự án cho NingXia, những chuyện làm ảnh hưởng đến anh, em tuyệt đối không làm.

- Ừ.

Thì ra giữa cả hai người đã có khoảng cách vô hình, màn hình hiện ra các thông số cần thiết, Hiểu Khê lại lấy sấp tài liệu khác để tiếp tục đối soát.

Chỉ mong lần này Nhậm Cơ sẽ dành lại được dự án, nếu không thể chắc cô chỉ có nhảy xuống biển mới có thể làm người khác thôi nghi ngờ.

Nhưng tại sao NingXia lại có được báo cáo của cô chứ, Hiểu Khê càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ, không lẽ trong phòng Tài chính có kẻ đã làm chuyện này.

- Muộn lắm rồi, em đi ngủ đi.

- Nhậm Cơ lên tiếng.

- Em ngủ sofa được rồi, anh cứ ngủ trên giường đi.

- Hiểu Khê nhìn đồng hồ đã gần 2h sáng, cô đau lưng quá.

- Lên giường ngủ đi, đừng cãi nữa.

- Nhậm Cơ nói.

- Vậy làm phiền anh rồi.

Gửi hết những tệp mà từ trưa đến giờ đã làm xong đến cho Nhậm Cơ, Hiểu Khê mới tắt máy tính, cô rời khỏi ghế đi vào phòng tắm, cả ngày mệt mỏi, dù đã rất trễ nhưng cô vẫn muốn tắm.

Mặc sẵn chiếc váy công sở màu đen dài qua đầu gối, mà nhân viên khách sạn đưa đến lúc chiều, hơi chật vòng một, không lý nào váy bị lệch số đo, mặc áo khoác chắc không sao, Hiểu Khê đưa tay che trước ngực rồi đi ra ngoài.

Vừa leo lên giường nằm, cả cơ thể liền cảm thấy rất thoải mái, nhưng quên chưa mang gối và chăn ra cho Nhậm Cơ.

Lại phải rời khỏi giường, ôm theo gối và chăn đi ra phòng khách, thấy Nhậm Cơ vẫn đang tập trung vào màn hình máy tính, Hiểu Khê đặt gối và chăn xuống ghế sofa xong mới quay lại giường nằm.

Ngày hôm sau, cảm thấy hơi lạnh, Hiểu Khê muốn tìm chăn để đắp, nhưng thứ cô mò mẫm được là khuôn mặt của Nhậm Cơ, anh cởi trần nằm sấp trên giường.

Hiểu Khê vội đứng dậy rời khỏi giường, nhưng vẫn cẩn thận đắp chăn lên người anh xong mới đi ra bên ngoài phòng khách.

Vẫn còn buồn ngủ, nên Hiểu Khê nằm xuống sofa, chỉ có chiếc gối cũng được rồi.


Đang ngủ mê thì cảm thấy như có ai kéo chân, Hiểu Khê định đẩy ra thì giọng nói của Nhậm Cơ làm cô tỉnh dậy.

- Dậy đi, em còn định ngủ tới khi nào?

- Ơ...mấy...mấy giờ...em còn đi làm...!– Hiểu Khê vội nhấc gối lên tìm điện thoại.

- Em đang ở Thâm Quyến, mau dậy ăn sáng rồi còn làm việc.

- Nhậm Cơ quát, xong anh đi vào phòng tắm.

Cứ tưởng còn ở Thượng Hải, làm giật mình tưởng lại dậy trễ, Hiểu Khê ngáp ngắn ngáp dài đứng dậy.

Hơn 8h sáng rồi, nghe tiếng gõ cửa, Hiểu Khê mở cửa thì thấy nhân viên khách sạn đang mang bữa sáng đến cho hai người, một lúc sau thì Y Phúc lại gõ cửa để thông báo một số việc ở Faurecia.

Biệt thự Hoành Gia, người giúp việc vừa cẩn thận đặt những món ăn nóng hổi lên bàn, đặt thêm hai tách cà phê nóng, quản gia vội chạy đến kéo ghế khi thấy Hoành Tổng vừa bước vào phòng ăn, sau đó là Hoành Kiều Kiều, vừa uống một chút cà phê xong lại quay sang nhìn cha.

- Con có cho điều tra về Nhậm Cơ, đúng là anh ta có qua lại với người phụ nữ khác, nhưng bị Nhậm Gia chặng đường, bây giờ con nên làm gì tiếp theo?

- Cái chúng ta cần là sự đầu tư và hậu thuẫn của Nhậm Gia, quan trọng là cha muốn con có thể thao túng Faurecia để Hoành Thị vừa có uy vừa có quyền.

– Hoành Tổng vừa cầm đũa lên liền nói.

- Việc con nhờ cha bí mật thực hiện đang diễn ra rất tốt, chúng ta sẽ làm nội bộ Faurecia lục đục trước, phòng Tài chính là đầu não quan trọng nhất, hất cẳng được quản lý đó mới có thể yên tâm.

– Hoành Kiều Kiều nói.

- Con nhóc đó còn non nớt lắm, con hà tất làm mạnh tay như thế, cha thấy lần này Faurecia sẽ sa thải nó thôi.

– Hoành Tổng nhìn sang con gái.

- Cô ta không đơn giản đâu, Nhậm Gia đánh giá rất cao khả năng làm việc của cô ta, thời gian qua con cũng chứng kiến rồi, nên mới quyết định đi trước thôi.

– Hoành Kiều Kiều đáp.

Nghe con gái nói xong, Hoành Tổng tỏ vẻ trầm ngâm, ông đặt đũa xuống bàn rồi cầm lấy tách cà phê.

- Nhớ cẩn thận mọi hành động, để Nhậm Gia biết chuyện chúng ta làm thì hậu quả khôn lường đấy.

- Cha yên tâm, con sẽ xử lý thật kín kẽ, dù có chuyện ngoài ý muốn thì cũng không liên quan đến chúng ta.

– Hoành Kiều Kiều cười đắc ý và đáp.

- Rất tốt.


Hôm đó, Hoành Kiều Kiều đến phòng giám đốc để tìm Nhậm Cơ vì muốn thay đổi một số thỏa thuận trong hợp đồng liên hôn, nhưng không thấy Nhậm Cơ đến nên đã ngồi chờ trên ghế ngay bàn làm việc, lật xem một số giấy tờ đang nằm ngổn ngang trên bàn, vô tình lại tìm thấy một sấp tài liệu báo cáo của phòng Tài chính đang được Nhậm Cơ xem dỡ, trên đó còn được đánh dấu một số điểm bằng bút.

Hoành Kiều Kiều liền mở ra xem thử, trong đầu cô ta chợt nảy ra một số kế hoạch để làm ảnh hưởng đến Faurecia, từ đó khiến Nhậm Cơ sẽ phải hợp tác với Hoành Thị để lấy lại danh tiếng trong các dự án ở Thâm Quyến, đồng thời có thể đề xuất thay đổi thỏa thuận liên hôn.

Chụp nhanh lại tất cả các ý chính, sau đó chuyển cho Hoành Tổng để bí mật sắp xếp người tuồn thông tin cho người bên NingXia, tất nhiên dù có chuyện gì thì cũng không thể nào liên đới trách nhiệm đến Hoành Thị được.

Lại vừa khéo việc Hiểu Khê và Tư Truy có nói chuyện, đi cùng nhau bị thư ký riêng của Hoành Kiều Kiều bắt gặp, đem chuyện này điều tra lại thì phát hiện Hiểu Khê lại sử dụng điện thoại nội bộ trong FAURECIA liên lạc cho NingXia.

Tất cả vừa khéo cho việc đổ tội cho Hiểu Khê, khiến Nhậm Cơ điên tiết lên vì bị trùng báo cáo, xem ra phen này trời giúp Hoành Kiều Kiều được đắc ý rồi.

Tình ngay lý gian, Hiểu Khê không làm gì cũng bị hất nước bẩn, nếu không thể dành lại dự án trong hai ngày tới, Nhậm Cơ chắc sẽ tức giận đến cỡ nào nữa.

Hiểu Khê ngồi bên cạnh mà trong đầu như có ai đó đang chửi mắng, biết thế không dính vào tên Tư Truy đó thì bây giờ đâu đến nông nỗi này chứ.

Hai ngày nay, bọn họ đều ngủ rất ít, hôm nào cũng ba giờ sáng mới ngủ rồi lại tám giờ sáng lại phải thức dậy, Nhậm Cơ còn không có thời gian để cạo râu, sắc mặt anh luôn trong trạng thái căng thẳng và bực dọc.

- Em thấy anh không ổn một chút nào, hãy ngủ một chút, được không?

- Sáng mai phải đến Tập đoàn DJI để tham gia đàm phán lần cuối cùng, anh không muốn xảy ra thêm bất kỳ sự cố nào, anh đang điên đầu đây.

– Nhậm Cơ ném cây bút trong tay lên bàn, đưa tay ôm đầu.

- Em...em cảm thấy dành lại toàn bộ thì rất khó...nhưng 70% thì lại không thấm vào đâu so với thất thoát của Faurecia...!– Hiểu Khê quay sang nhìn anh, đầy lo lắng.

- Em đi ngủ đi, sáng mai chúng ta phải đi sớm.

Nhậm Cơ nói xong liền đứng dậy, anh lấy điếu thuốc châm xong đưa lên miệng rồi đi ra khỏi phòng.

Ngồi nhìn bóng lưng của Nhậm Cơ, trong lòng Hiểu Khê như có tảng đá hàng ngàn tấn đè nặng, hít thở cũng không nổi, nếu ngày mai mọi chuyện không theo ý anh thì phải làm sao đây...

TẬP ĐOÀN DJI

Đúng chín giờ sáng, rất nhiều đại diện các tập đoàn lớn nhỏ cùng tham gia đấu thầu hàng loạt dự án ở Thâm Quyến đã sớm tập trung ở phòng hội trường.

Bọn họ đều toát lên sự uy nghiêm và vương giả của người đứng đầu một đế chế, bắt tay chào hỏi nhau xong liền được nhân viên lễ tân hướng dẫn lối đi.

Xe của Nhậm Cơ và Hiểu Khê cũng vừa dừng trước cửa DJI, nhân viên bảo an vội bước đến mở cửa xe, Y Phúc đưa máy tính và tài liệu cho Y Vân để ba người họ đi vào bên trong phòng hội nghị.

Giám đốc DJI vội vàng đi đến bắt tay chào hỏi Nhậm Cơ rất từ tốn, xong mới đi đến chỗ thang máy để lên tầng ba mươi.

Rất đông người cùng tham gia, Hiểu Khê nhìn một vòng liền nhìn thấy Tư Truy đang ngồi cùng thư ký, bên cạnh là giám đốc của ZTI và một số người khác.


Nhậm Cơ ngồi xuống trước, Hiểu Khê mới dám ngồi theo, Y Vân đặt máy tính và tài liệu lên bàn cho hai người họ rồi đứng lùi ra phía sau, cùng những trợ lý khác.

- Rất hân hạnh được tiếp đón các vị, như đã thông báo từ trước, hiện DJI đã chấp nhận thông qua các bản báo cáo thỏa thuận, kế hoạch triển khai dự án của Tập đoàn NingXia trong tất cả các hạng mục công trình ở Thâm Quyến, nhưng vẫn muốn đàm phán thêm lần cuối cùng để sau nay các tập đoàn sẽ không phải đối đầu khó dễ.

Rất nhiều tập đoàn sau khi nghe giám đốc DJI phát biểu liền lần lượt đứng dậy để nêu các ý kiến riêng trong báo cáo của họ, nhưng hầu như đều bị Tư Truy và Nhậm Cơ chất vấn các lỗi trong quá trình thực hiện sau này.

Nhìn sự tự tin đến ngạo mạn của Tư Truy, khiến Hiểu Khê càng muốn chửi thẳng vào mặt anh ta hơn.

Lúc báo cáo của Faurecia được đưa ra, tất cả đều tập trung xem xét từng hạng mục, nhỏ nhất cũng không bỏ qua, sắc mặt của Tư Truy lúc này mới bớt cao ngạo một chút, anh ta liền hạ chân đang bắt chéo vắt vẻo kia xuống, rồi thẳng lưng xem kỹ báo cáo trước mặt.

- Không thể nào, Faurecia cũng chơi lớn quá đấy, các người đưa Lixun ra làm đại diện, vượt qua cả giá trái phiếu của cơ Sở chính, nếu tăng 3% thì khác nào đang công khai đối đầu với NingXia.

– Tư Truy ném báo cáo đó ra xa.

- Tư Tổng không xem xét kỹ dự án của bên ngài rồi, vài lỗi nhỏ nhưng lúc triển khai cho NingXia thì bất cập ngay, xem ra nhân viên NingXia cũng không minh bạch lắm.

– Nhậm Cơ cười khẩy, nhìn người đối diện.

Sau khi tranh luận qua lại, giám đốc DJI đều cảm thấy hai báo cáo của NingXia và Faurecia đều rất chi tiết, nhưng Faurecia vượt trội hơn nếu triển khai các dự án ở trung tâm trọng điểm, NingXia sẽ thầu 34% trên tổng các dự án, còn lại do Faurecia toàn quyền thực hiện.

Tức giận, Tư Truy liền đứng dậy rời khỏi phòng hội nghị, hai người thư ký vội vàng chạy theo anh ta.

Nhìn sang Nhậm Cơ, sắc mặt anh cũng vô cùng khó coi, ánh mắt như có lửa giận, đứng dậy đi nhanh ra bên ngoài, Y Vân vội vàng chạy theo ngay.

Để lại Hiểu Khê đang ngồi, hai tay cô run rẩy đan lấy nhau, chỉ được 66% thôi sao, còn không đạt được như dự kiến đêm hôm qua mà cô đề cập, vậy Faurecia không phải lại bị cô làm cho thất thoát nữa hay sao?

Nghĩ đến đây, Hiểu Khê càng muốn tìm hiểu xem rốt cuộc là tại sao NingXia lại có thể đưa ra một bản báo cáo giống với Faurecia như vậy.

Nghĩ là làm, Hiểu Khê cầm máy tính và đống tài liệu lên, ôm vào người rồi đi nhanh ra bên ngoài, cô hỏi những người xung quanh thì được chỉ đến hành lang ở bên kia.

Thấy Tư Truy đang đứng cùng hai thư ký, anh ta vừa hút thuốc vừa lớn tiếng chất vấn nhân viên, lời lẽ đều đầy sự tức giận.

- Tư Truy, tôi có chuyện cần hỏi về bản báo cáo dự án hôm nay của NingXia?

Thấy Hiểu Khê vừa bước đến, Tư Truy mới ngừng chất vấn hai người kia, anh quay lại nhìn cô.

- Anh mới là người phải hỏi em chuyện này đấy?

- Hỏi tôi chuyện gì ? – Hiểu Khê ngạc nhiên hơn, hai mắt cô nhìn trừng trừng người đàn ông trước mặt.

- Chính em là người đã gửi những báo cáo đó đến chỗ anh, bây giờ em lại trở mặt như không có chuyện gì sao? – Tư Truy bước tới, giữ chặt hai vai Hiểu Khê.

Bị giữ đau, Hiểu Khê muốn thoát ra nhưng càng làm Tư Truy siết mạnh hơn, không hiểu chuyện gì cả, Hiểu Khê mới hỏi lại.

- Anh nói chuyện điên khùng gì thế, tôi không gửi gì cho anh cả, anh đừng ăn nói hàm hồ...

- Em không gửi thì ai đây, chính em gửi tin nhắn yêu cầu anh giúp đỡ em có thể rời Faurecia, ôi Hiểu Khê...em giả ngây ngốc thật xinh đẹp làm sao...!– Tư Truy buông vai Hiểu Khê ra, anh ta gằn giọng.

- Tin nhắn gì chứ, tôi không hề gửi gì cả, cũng không hề yêu cầu sự giúp đỡ gì từ anh...!- Hiểu Khê càng hoảng hốt hơn.


Thấy Hiểu Khê vẫn không chịu thừa nhận hành vi của bản thân, Tư Truy liền đưa điện thoại đến trước mắt Hiểu Khê.

- Em xem đi, đúng là em gửi tin nhắn cho anh không?

Tay kia ôm ghì máy tính và tài liệu vào người, tay còn lại cầm lấy chiếc điện thoại mà Tư Truy đưa đến, Hiểu Khê liền đọc kỹ các tin nhắn được gửi đến bằng chính số điện thoại của cô.

Đúng là số điện thoại của Hiểu Khê, nhưng tất cả nội dung tin nhắn, tệp đính kèm đều không phải do cô gửi.

- Đúng là số điện thoại của tôi, nhưng tôi chưa từng gửi những tin nhắn như thế này, không bao giờ tôi nói những lời vô sỉ và trơ trẽn như thế này?

- Làm sao tôi biết được, lần đầu tiên tôi bị đàn bà chơi một vố đau như thế này, chết tiệt...

Mắng xong, Tư Truy liền xoay lưng bước đi rất nhanh, hai người thư ký cũng vội vàng chạy theo.

Hiểu Khê đưa tay lên môi, cả người cô đều trở nên run rẩy, da đầu đang tê dần, tại sao lại có chuyện vô lý như thế được chứ, số điện thoại đúng là của cô, nhưng phần tin nhắn thì không phải, làm sao cô có thể phản bội Nhậm Cơ một cách vô sỉ như thế chứ, không lẽ trong FAURECIA thật sự có kẻ gian muốn hại người.

Đứng khuất ở cuối hành lang, phía sau lưng Hiểu Khê là Nhậm Cơ, nhìn thấy tất cả hành động của Tư Truy, nhưng không nghe được nội dung cuộc trò chuyện, khuôn mặt anh hiện rõ sự tức giận và thất vọng.

Khách sạn Thâm Quyến Mandarin Oriental, vì Nhậm Cơ đã bỏ về trước, nên Hiểu Khê đành bắt taxi quay lại khách sạn, đi thang máy lên tầng 70, vừa bước ra đã thấy Y Phúc và Y Vân vội vàng rời khỏi phòng, thấy Hiểu Khê định vào thì cản lại ngay lập tức.

- Cô đừng vào, chờ tiên sinh nguôi giận rồi chúng ta quay lại.

Nhưng Hiểu Khê không quan tâm, đẩy cửa phòng bước vào, thấy đống hỗn loạn trên thảm, giấy tờ rơi lung tung, nhưng không thấy Nhậm Cơ đâu cả, trong phòng ngủ cũng không, đặt máy tính và tài liệu lên bàn làm việc xong.

Nghe tiếng nước trong phòng tắm, Hiểu Khê mới dè dặt bước đến, cô gõ nhẹ lên cửa phòng, nhưng không thấy hồi đáp.

Đánh liều mở cửa, thấy Nhậm Cơ đang khỏa thân ngồi trong bồn nước, một tay cầm ly rượu, tay kia cầm điếu thuốc.

- Cút.

Giọng nói của Nhậm Cơ làm Hiểu Khê như chết điếng, nhưng cũng đúng thôi, chuyện này dù nội tình bên trong như thế nào thì cũng xuất phát từ bản thân cô.

- Xin...xin lỗi anh...nhưng em thật sự không...

Không kịp nói hết câu, Nhậm Cơ đã ném mạnh ly rượu vào góc tường, anh đứng dậy liền nắm lấy cổ áo Hiểu Khê.

- Sở Hiểu Khê, cô còn dám đến nói những lời sáo rỗng này trước mặt tôi?

Nhìn người đàn ông trước mặt đang tức giận đến cực đại, con ngươi tối sầm như muốn giết người đến nơi, đang nghiến răng để kiềm nén quát lớn.

Hiểu Khê đưa hai tay lên muốn gỡ tay Nhậm Cơ ra khỏi cổ áo, anh đang làm cô khó thở.

- Buông tay...anh đang giữ chặt...cổ em...

Chưa kịp hít thở, Nhậm Cơ lại thẳng tay ném Hiểu Khê vào bồn tắm, làm cô bị sặc nước, vừa ngẩng đầu lên lại thấy Nhậm Cơ đang ngữa cổ uống rượu từ chai, xong anh cúi đầu xuống cưỡng ép Hiểu Khê mở môi để anh đưa rượu vào miệng cô.

Hết ngụm này đến ngụm kia khi hết cạn rượu trong chai thì Nhậm Cơ mới buông tay.

Hiểu Khê bám tay vào thành bồn, rượu này mạnh quá, vị cũng rất cay và đắng, cố đứng dậy nhưng mà lại thấy mọi thứ trước mặt đang nghiêng ngã.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận