Lạc


Thấy Hiểu Khê đã bị rượu làm cho không còn tỉnh táo, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, bộ váy ướt đẫm dính chặt vào cơ thể gợi cảm.

Nhậm Cơ giữ lấy Hiểu Khê, sau đó nhanh chóng cởi bỏ tất cả vướng víu trên người cô, nhấc bổng lên rồi đi ra ngoài.

Biết bản thân đang say, nhưng Hiểu Khê vẫn cố vùng vẫy, miệng bắt đầu chửi mắng linh tinh.

- Buông em ra...em không...anh sắp kết hôn rồi...buông ra...

- Em làm anh thật sự thất vọng đấy, Hiểu Khê.

Ném Hiểu Khê lên giường, nhưng cô lại nhanh chóng bò dậy đến mép giường, định bước xuống nhưng Nhậm Cơ đẩy cô lùi lại và ngã ra giường.

Thuận thế nằm lên trên, Nhậm Cơ liền cúi đầu xuống hôn mạnh lên môi Hiểu Khê, nụ hôn rất sâu và thô bạo, Hiểu Khê nhíu mày, Nhậm Cơ lại đưa tay bóp chặt hai bên mặt để ép Hiểu Khê mở miệng, thành công dây dưa cùng lưỡi của cô.

- Buông em ra...em không muốn...ư...

- Em chơi anh một vố đau như thế, anh cũng nên đáp lại.

- Nhậm Cơ thì thầm vào tai cô.

- Em...em xin lỗi...em...đừng...!đừng...

Mùi rượu xâm chiếm toàn bộ lý trí của Hiểu Khê, muốn nói là không phải cô làm những chuyện đó, nhưng không tài nào thốt ra nổi.

Nhậm Cơ vừa cuồng nhiệt hôn Hiểu Khê, vừa đưa tay mơn trớn khắp cơ thể của cô, lướt dần đến nơi nhạy cảm nhất khiêu khích.

Tiếng rên rỉ phát ra, Nhậm Cơ dời nụ hôn xuống dần dưới cổ, xương quai xanh mảnh mai, cắn miết đùa giỡn với ngực Hiểu Khê rất lâu mới hài lòng bỏ qua.

Nâng một chân Hiểu Khê đặt lên vai rồi cúi đầu dày vò nơi gợi tình nhất.

- Đừng...đừng...Nhậm Cơ..đừng làm như thế với em..ư...ư...

Chỉ càng làm Nhậm Cơ giữ chặt và điên cuồng hơn, chồm lên người Hiểu Khê, liền thúc mạnh vào cơ thể cô.

Cảm giác quen thuộc đến khó thở, Nhậm Cơ giữ chặt eo của Hiểu Khê mà vận động, mỗi lần đâm mạnh vào như đang cố tình trút giận lên người dưới thân.

Tiếng rên rỉ của Hiểu Khê đánh mạnh vào tai Nhậm Cơ, càng làm anh mạnh bạo hơn.

- Thích không, thích anh mạnh như thế này không...Hiểu Khê...

Nhưng thấy Hiểu Khê cố chấp lắc đầu, miệng vẫn phát ra tiếng động đầy ái muội.

Nhậm Cơ liền cúi người ôm Hiểu Khê lên và rời khỏi giường, đi ra phòng làm việc, gạt hết đống giấy tờ nằm ngổn ngang trên bàn xuống sàn rồi đặt Hiểu Khê nằm lên bàn.

Mặt bàn lạnh lẽo làm cơ thể Hiểu Khê run rẩy nhẹ, nhưng rất nhanh cảm giác bị lấp đầy lại tìm đến, nhiệt độ cơ thể tăng lên khi Nhậm Cơ ra sức vận động.

Thấy Hiểu Khê không còn sức lực để chịu đựng dày vò thêm, Nhậm Cơ mới dừng lại, ôm lấy Hiểu Khê và ngồi xuống ghế.


Một tay giữ lưng Hiểu Khê để cô dựa sát vào, Nhậm Cơ ngẩng đầu hôn tiếp, nụ hôn rất nhẹ nhàng và quyến luyến.

- Dừng...dừng lại đi...em không muốn nữa...

- Anh thấy em rất thích thú khi bị anh chơi đùa...luôn phản ứng khi anh chạm vào...

Nhậm Cơ vừa thì thầm vào tai Hiểu Khê xong lại liếm nhẹ lên vành tai làm cô rùng mình, thả Hiểu Khê xuống sàn và quỳ gối giữa hai chân anh.

Nhậm Cơ đưa tay giữ hai bên mặt của Hiểu Khê, để cô ngẩng đầu nhìn anh.

- Dùng miệng em đi...

Không cho Hiểu Khê từ chối, Nhậm Cơ ấn đầu Hiểu Khê xuống, bắt ép cô mở miệng giữ lấy nơi cứng rắn của anh.

Vì Hiểu Khê đang say rượu nên cô không phản ứng kịp, mặc sức để Nhậm Cơ làm càn.

Tiếng thở dốc đầy dục vọng của Nhậm Cơ khi nhìn dáng vẻ này của Hiểu Khê, rất kích thích.

Đến khi không thể chịu đựng thêm, Hiểu Khê dùng chút sức lực cuối cùng mà ngẩng đầu lên, rời khỏi kiềm kẹp của Nhậm Cơ, cô ho khan vài tiếng rồi chống tay lên bàn định đứng dậy.

Nhậm Cơ liền ôm lấy từ phía sau, ôm ngang hông Hiểu Khê và để cô xuống sofa, anh lại tiếp tục chiếm đoạt, đến khi thỏa mãn mới chịu rời khỏi Hiểu Khê.

Ngày hôm sau, vừa rời khỏi sân bay Thượng Hải thì đã có xe của Faurecia đến đón, cả hai người họ không nói gì với nhau cả, Nhậm Cơ giữ im lặng như bình thường.

Hiểu Khê ngồi sát bên cửa xe, khoanh hai tay trước ngực và đưa mắt nhìn ra bên ngoài, dù đêm qua say rượu nhưng cô vẫn mơ hồ nhớ được Nhậm Cơ đã bắt ép cô làm những gì.

Y Phúc mở cửa xe để những người trong xe bước xuống, Hiểu Khê cúi đầu rồi đi thẳng một mạch vào bên trong thang máy, lên đến phòng Tài chính, Hiểu Khê chào hỏi mọi người xong mới về phòng làm việc của cô.

Rất nhanh sau đó, Tiêu Xán đã mang giấy xác nhận cho thôi việc của Hiểu Khê đến.

- Xin lỗi em, đây là ý của phu nhân giám đốc, anh có nghe chuyện.

- Không sao ạ, em chỉ cần ký tên ở đây thôi ạ.

– Hiểu Khê mỉm cười hỏi lại.

- Từ bây giờ phu nhân giám đốc sẽ trực tiếp chỉ đạo phòng Tài chính, cô ấy nói em có thể nghỉ việc từ hôm nay...!– Tiêu Xán ngập ngừng, nhìn Hiểu Khê thật sự rất buồn.

- Em hiểu rồi, ký tên xong em sẽ về ngay, tránh làm ảnh hưởng đến mọi người...!nhưng em thật sự không làm gì cả...!– Hiểu Khê vừa kí tên xong, cô ấp úng đến rơi nước mắt.

Thấy Hiểu Khê đang cúi đầu khóc, trông cô thật sự rất đáng thương, Tiêu Xán nhẹ nhàng đặt tay lên tóc cô rồi an ủi.

- Anh tin em không làm những chuyện như thế, nhưng đây vốn là nơi con người ta đấu đá, hãm hại lẫn nhau, quyết định thôi việc này Faurecia sẽ giữ nội bộ, em sẽ không bị ảnh hưởng gì khi tìm việc trong tương lai, cố lên nhé.

- Cảm ơn anh, Tiêu Xán...cảm ơn anh...!– Hiểu Khê nghẹn ngào trả lời.

- Em rất mạnh mẽ mà, anh luôn thấy em kiên cường trước mọi khó khăn, có khó khăn gì cần anh giúp thì gọi cho anh nhé, Hiểu Khê.


Nói rồi, Tiêu Xán cũng chậm rãi rời đi với giấy thôi việc trên tay, Hiểu Khê khóc một chút nữa mới đưa tay lau nước mắt, cô lấy áo khoác và túi xách rồi rời khỏi phòng làm việc, cúi đầu tạm biệt tất cả nhân viên trong phòng Tài chính.

Dù bản thân không làm chuyện phản bội này, nhưng ánh mắt hoài nghi của mọi người như đang đổ dồn trên đỉnh đầu, làm Hiểu Khê như sắp bị bóp chết đến nơi.

Rời khỏi Faurecia, Hiểu Khê chậm rãi đi bộ trở về, có thể kết thúc một cách nhẹ nhàng được hay không, Hiểu Khê vừa đi vừa rơi nước mắt, tại sao lý do rời Faurecia cũng là lý do kết thúc với Nhậm Cơ chứ?

Quay lại căn hộ ở chung cư Lộ San, Hiểu Khê cởi áo khoác và ném túi xách lên ghế sofa, xong cô nằm hẳn xuống tấm thảm ngay dưới chiếc bàn, mệt mỏi quá, ước gì có thể ngủ một giấc rồi không bao giờ tỉnh dậy nữa, Hiểu Khê thở dài ra một hơi, xong đứng dậy rời khỏi phòng, đi chân trần, đi men theo hành lang rồi bước lên cầu thang bộ, chung cư có 14 tầng.

Hiểu Khê cứ bước đi trong vô vàn những suy nghĩ trong đầu, đến khi lên tận sân thượng, gió lạnh thổi qua làm Hiểu Khê rùng mình.

Cô chậm rãi đi đến lan can rồi trèo qua đó, bên ngoài lan can có phần ban công, Hiểu Khê đứng trên đấy, phóng tầm mắt nhìn xung quanh quang cảnh bên dưới.

Nhiều người đi đường bên dưới vừa nhìn thấy có người đang đứng trên tầng thượng liền nháo nhào cả lên, những người ở tòa nhà xung quanh cũng phát hiện, vội mở cửa sổ gọi vọng ra nhằm mục đích ngăn cản hành động dại dột.

Vài người vừa chạy lên đến tầng thượng, họ chưa kịp nói gì thì Hiểu Khê đã trèo ngược vào lại, cô cúi đầu xin lỗi mọi người rồi đi trở xuống dưới.

Suýt gây ra chuyện lớn, Hiểu Khê cũng không còn tâm trạng quan tâm nữa, sốc lại tinh thần để còn đi tìm việc làm mới.

Vài ngày này, Hiểu Khê nhận được khá nhiều lời mời làm việc từ các tập đoàn lớn, nhưng phân vân không biết nên chọn bên nào.

TẬP ĐOÀN FAURECIA

Nghe tin Faurecia để hụt gần một nữa các dự án ở Thâm Quyến, vì lo lắng nội bộ tập đoàn có lỗ hỏng nên Nhậm Ni đã quay lại Thượng Hải ngay, Hoành Kiều Kiều cùng thư ký ra tận sân bay để chờ, vừa thấy ông bước ra, cô ta liền nở nụ cười vui vẻ bước đến.

- Nhậm tiên sinh, con thay Nhậm Cơ đến đón ngài về.

Thư ký vừa mở cửa xe để hai người họ ngồi vào xe, sau đó quay lại ghế lái và khởi động xe rời khỏi sân bay.

- Ta vừa nghe tin liền sắp xếp công việc để bay sang đây, Nhậm Cơ đã có quyết định gì chưa?

- Vẫn đang suy nghĩ ạ, việc làm lộ thông tin dự án lần này cho NingXia đều đã được xử lý, hiện tại con là người trực tiếp điều hành phòng Tài chính.

– Hoành Kiều Kiều nói.

- Hoành Tổng vẫn tốt chứ, ta không có thời gian đến chào hỏi, con thay ta hỏi thăm ông ấy, khi nào lễ đính hôn diễn ra sẽ tạ lỗi sau.

– Nhậm Ni nói.

- Không sao ạ, còn khoảng mười ngày nữa sẽ tới lễ đính hôn của bọn con, Nhậm tiên sinh sẽ ở lại đến khi đó ạ? – Hoành Kiều Kiều quay sang nhìn ông ấy.

- Ừ, các trưởng bối sẽ đến sau, con yên tâm.

– Nhậm Ni từ tốn đáp.

Xe vừa dừng trước cửa chính FAURECIA, nhân viên bảo an vội vàng chạy đến giúp mở cửa xe.


Những người trên xe vừa bước xuống liền đi thẳng vào bên trong thang máy, lên tầng 40 để vào phòng giám đốc.

Y Phúc vừa đặt báo cáo lên bàn làm việc xong quay sang nhìn Y Vân, thúc giục mau đến gần đây.

- Tiên sinh, vậy ngài đồng ý với các hạng mục ở Thâm Quyến lần này đúng không ạ, bên ZTI và DJI đang hối thúc chúng ta mau xác nhận để họ sắp xếp.

- Tiên sinh, tôi đã cho người kiểm tra lại rất kỹ nhưng không thể trích xuất lại nội dung cuộc gọi của cô Sở với bên NingXia, đúng là số điện thoại của cô ấy cũng đã nhắn tin qua lại với giám đốc bên đó, nội dung tin nhắn...thì...!– Y Vân ngập ngừng, không dám nhìn thẳng vào Nhậm Cơ để nói.

Vừa ký tên xong, Nhậm Cơ đẩy tập báo cáo về phía Y Phúc, anh đóng bút lại rồi đặt xuống bàn làm việc, người nghiêng ra sau, hai tay đan vào nhau, bắt chéo chân.

- Gửi vào hộp thư cho tôi.

- Vâng, thưa tiên sinh.

– Y Vân nói rồi lấy điện thoại gửi nhanh tin nhắn đến hộp thư điện tử trên máy tính của Nhậm Cơ.

- Ra ngoài đi, nói cha tôi chờ ở phòng làm việc trên tầng 45.

Mở hộp thư ra xem, từng nội dung tin nhắn từ số điện thoại của Hiểu Khê đập thẳng vào mắt Nhậm Cơ, những tệp báo cáo được gửi kèm cho NingXia, Faurecia đánh mất 34% tổng dự án không làm anh tức tối điên cuồng như bây giờ, khi mọi thứ điều cho anh thấy rằng Hiểu Khê đã phản bội sự tin tưởng và tình yêu của anh dành cho cô như thế nào.

Thấy Nhậm Cơ vừa bước vào phòng giám đốc ở tầng 45, Hoành Kiều Kiều liền ngồi tránh ra một chút để anh ngồi xuống đối diện với Nhậm Ni.

Trợ lý vội mang cà phê vào, đặt lên bàn rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng.

Nhậm Ni ngồi đối diện, một tay đặt lên tay vịn của ghế, người hơi nghiêng một bên, bắt chéo chân, đưa mắt nhìn Nhậm Cơ.

- Các trưởng bối đang khá bất ngờ vì dự án ở Thâm Quyến lần này, con cũng thật sơ ý, đã xử lý nội bộ ổn thỏa chưa?

- Xử lý gì? – Nhậm Cơ nhìn sang cha.

- À...em đã đại diện Faurecia buộc thôi việc Sở Hiểu Khê, đã mấy ngày rồi nhưng em bận quá nên không báo lại với anh.

– Hoành Kiều Kiều vội giải thích.

Nghe xong, Nhậm Cơ cũng không nói gì thêm, Hiểu Khê nghỉ việc cũng tốt, nếu cứ nhìn thấy khuôn mặt đó chỉ khiến anh điên tiết lên thôi.

Nhậm Ni lấy tách cà phê đưa lên miệng, uống một chút rồi hạ xuống, nhìn Nhậm Cơ đầy nghi hoặc.

Chung cư Lộ San, trời đã nhá nhem tối, vừa mua xong thức ăn từ siêu thị trở về, Hiểu Khê vừa cúi đầu đọc tin nhắn trong điện thoại, tối hôm qua vừa gửi hồ sơ lý lịch làm việc đi một vài công ty, bây giờ họ phản hồi lại muốn mời cô đi phỏng vấn.

Đãi ngộ tốt, mức lương cũng rất tốt, ngày mai thử đi phỏng vấn thêm vài nơi nữa, rồi quyết định, không thể cứ nghỉ việc gần cả tuần như thế này được.

Vừa định cho điện thoại vào túi xách thì mấy quả táo trong túi giấy đựng thức ăn lại đổ xuống, lăn lóc khắp lối đi.

- Không phải chứ...đến đây rồi còn cố tình đổ thế kia...

Vội chạy theo nhặt những quả táo đang lăn, vừa định vươn tay ra nhặt quả cuối cùng thì đã có người nhặt giúp, Hiểu Khê vội ngẩng đầu lên nhìn.

Thân ảnh cao lớn trong bộ suit xanh đen tối sẫm, khuôn mặt nam tính, con ngươi màu hổ phách, biểu cảm đầy áp bức, một tay cầm quả táo, tay còn lại cho vào túi quần.

Y Phúc đang đứng phía sau bên cạnh chiếc Phantom Mansory, thấy Hiểu Khê đang ngây ngốc ngồi nhìn người đàn ông trước mặt, liền làm vài cử chỉ lắc tay rồi xua tay để Hiểu Khê chú ý.

Nhậm Cơ thô lỗ kéo mạnh cánh tay Hiểu Khê để cô đứng dậy, xong lôi Hiểu Khê đi nhanh về phía chiếc xe, anh kéo cửa xe bên ghế phụ ra rồi đẩy cô vào bên trong và đóng mạnh cửa.

Sau đó quay lại cửa xe bên ghế lái, vừa ngồi vào liền cài dây an toàn cho Hiểu Khê, xong mới khởi động xe và lái đi.


Bỏ lại Y Phúc đang đứng phía sau, lo lắng cho Hiểu Khê thì nhiều hơn.

Thấy Nhậm Cơ chạy xe rất nhanh, Hiểu Khê sợ hãi nên nắm chặt dây thắt an toàn trên người.

- Anh...anh muốn chết hay sao lại phóng xe bạt mạng như thế chứ...Nhậm Cơ...

- Em không biết anh đang muốn bóp chết em như thế nào đâu.

- Nhậm Cơ quát lớn.

- Tại sao chứ, em đã nói là em không làm những chuyện đó...Anh có dày vò em bao nhiêu cũng vậy thôi...!- Hiểu Khê hoảng hốt nhìn lại phía sau, Nhậm Cơ vừa vượt đèn giao thông.

- Làm sao anh tin em đây, Hiểu Khê.

Lại vượt đèn giao thông, Hiểu Khê sợ hãi hét lên khi Nhậm Cơ cố tăng thêm tốc độ.

Cứ thế này sẽ xảy ra tai nạn mất thôi.

Không lẽ nào anh muốn ép cô thừa nhận những chuyện bản thân không làm.

Hiểu Khê bật khóc, nếu cứ thế này Nhậm Cơ sẽ tự làm hại bản thân anh mất, không được, không thể để anh xảy ra thêm chuyện gì nữa, Hiểu Khê hét lớn.

- Dừng lại đi, anh sẽ gây tai nạn mất...làm ơn đi...Tất cả là do em làm...!là do em làm...!được chưa...

Xe đã chậm lại, Nhậm Cơ im lặng tiếp tục lái xe, Hiểu Khê ngồi bên cạnh lau đi nước mắt, dù sao cũng phải chấm dứt, thêm chuyện tồi tệ này cũng không còn quan trọng gì nữa.

Chỉ cần Nhậm Cơ an toàn là được, bản thân cô có phải nhận những thứ xấu xa nhất cũng không sao.

- Cho em xuống đi, em không rành đường ở đây.

- Em có thật là yêu anh không, Hiểu Khê?

Dừng xe bên cạnh đường, Nhậm Cơ quay sang nhìn người bên cạnh, anh đã rất tức giận khi đến tìm Hiểu Khê, nhưng nghe lời thừa nhận của cô xong, bao nhiêu cảm xúc tức giận lại bỗng chốc không còn nữa.

- Xin lỗi anh...em phải về đây...trễ rồi...

Nói xong, Hiểu Khê tháo chốt dây an toàn, cô lục tìm trong túi xách, lấy một phong thư ra đặt lên phía trước ghế ngồi, xong mở chốt hai chiếc vòng tay và đặt lên cùng nhau, mở cửa xe rồi bước xuống.

Đứng bên ngoài xe, cô nhìn Nhậm Cơ rồi nhẹ giọng nói, nước mắt lặng lẽ rơi trên mặt.

- Em chưa từng làm gì sai với anh, nếu có sai thì là bản thân em sai, xin anh đừng tức giận.

Đóng cửa xe lại, Hiểu Khê bước ngược lại với hướng xe chạy, hết thật rồi, từ giờ sẽ không còn làm phiền đến nhau nữa.

Đến sau cùng, vẫn chỉ còn bản thân đơn độc trong thế giới rộng lớn này, ánh sáng duy nhất cũng vụt tắt.

Hiểu Khê lau vội đi nước mắt, cố bước thật nhanh hơn, cô tự trấn an bản thân mọi chuyện sẽ ổn thôi, sẽ rất nhanh trôi qua thôi.

Nhưng tại sao trái tim lại đau đớn như thế này, cảm giác như bị ai bóp nghẹt từng hơi thở.

Quay đầu lại nhìn phía sau, đã không thấy chiếc xe của Nhậm Cơ nữa rồi, trong đầu Hiểu Khê lúc này chỉ muốn được nhìn thấy anh thêm một lần nữa thôi, rất muốn nghe giọng nói của anh, gọi tên cô, dù tức giận cũng được.

“Nhậm Cơ...em yêu anh, còn yêu hơn cả bản thân em...!dù là không thể nhìn thấy nhau nhưng em vẫn yêu...mong anh luôn bình an và đạt được tất cả những điều anh khao khát.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận