Lạc


Sợ phải gặp mặt người đàn ông này, Hiểu Khê đứng chờ thang máy mà như đứng trên đống lửa, trong túi không còn khăn giấy nên phải dùng tạm vạt áo để lau máu trên mũi.

Thang máy vừa mở ra, Hiểu Khê liền bước nhanh vào, chưa kịp quay đầu lại thì đã thấy Nhậm Cơ bước vào, anh phẩy tay cho hai người kia ở bên ngoài thang máy.

Đứng lùi lại một góc, Hiểu Khê ấn nút tầng trệt xong nép người sát vào vách, không dám nhìn cũng không dám thở mạnh, thấy Nhậm Cơ chọn tầng bốn mươi, vài giây thôi là sẽ không thấy anh nữa.

Nhưng lúc Nhậm Cơ bước ra ngoài thì cũng kéo cả tay Hiểu Khê đi ra theo.

- Buông tay tôi ra...tôi phải về nhà...

Bị đẩy vào một căn phòng, tương tự căn phòng của Tư Truy, chưa kịp mở miệng hỏi chuyện gì thì lại bị Nhậm Cơ giữ chặt cánh tay lôi mạnh vào phòng tắm, anh mở nước và lấy khăn nhúng vào đó, xong lại lau mạnh lên mặt Hiểu Khê.

- Đau..đừng lau nữa...tôi bị đau...

- Cô đi hết với đàn ông này đến đàn ông khác sao?

Nhậm Cơ ném chiếc khăn xuống bồn rửa mặt rồi kéo cánh tay Hiểu Khê, bắt cô xoay mặt lại đối diện với anh.

Bị đau, Hiểu Khê nhăn mặt phản kháng muốn thoát ra, hôm nay thật xui xẻo, hết bị Tư Truy quấy rối xong còn đụng phải Nhậm Cơ.

- Anh đừng có nói điên...buông tay tôi ra...buông ra...

- Cô muốn gì, tiền hay công việc? – Nhậm Cơ quát lớn làm Hiểu Khê hoảng hốt.

- Anh nói cái gì vậy, tôi không cần gì cả...buông tôi ra...không...không...

Sự tức giận lên đến cực điểm, Nhậm Cơ lôi cánh tay Hiểu Khê rất mạnh, bắt ép cô đi theo anh, đẩy Hiểu Khê ngã lên giường xong anh cởi áo vest và cà vạt ném sang một bên, thuận thế kéo Hiểu Khê nằm xuống dưới người.

Thấy tình huống này không đúng với hiện tại, Hiểu Khê vội muốn tránh khỏi Nhậm Cơ, nhưng không chút suy chuyển khi chỉ cần một tay là Nhậm Cơ đã giữ chặt Hiểu Khê lên giường.

Anh lột sạch trang phục của Hiểu Khê một cách nhanh chóng, xong tự cởi trang phục của bản thân.

Thấy anh không chú ý, Hiểu Khê liền co chân lên định đạp vào người anh.

Nhậm Cơ liền chặn được ngay, chen vào giữa hai chân để cô không thể làm loạn thêm.

- Anh không được làm như thế, anh không thấy có lỗi với hôn thê của anh sao?

- Em ngây thơ nhỉ, tôi ra ngoài chơi đùa với phụ nữ đều có giá rất tương xứng.

– Nhậm Cơ nhếch môi nhìn cô.

- Tôi không phải loại phụ nữ đó, anh tìm nhầm người rồi, buông tôi ra.

– Hiểu Khê nhìn chằm chằm vào người ở trên.

Không đôi co thêm, Nhậm Cơ liền cúi đầu xuống hôn Hiểu Khê, cảm giác say mê chết người này chỉ khi thân mật với Hiểu Khê mới xuất hiện.

Đưa tay giữ chặt khuôn mặt của Hiểu Khê để cô không khép môi lại được, Nhậm Cơ trượt dài xuống dưới cổ và ngực của cô để dày vò, tiếng rên rĩ rất nhanh truyền tới.


Sau đó là tiếng chuông điện thoại reo, Nhậm Cơ vừa buông Hiểu Khê ra để với lấy áo vest, anh lục tìm trong túi áo, chưa kịp nhìn là ai gọi đến thì đã thấy Hiểu Khê đang muốn rời khỏi giường.

Không để cô chạy, Nhậm Cơ liền kéo cánh tay Hiểu Khê và đẩy mạnh cô ngã lên giường, không chần chừ liền thúc mạnh vào trong cơ thể của cô.

Bị cưỡng ép đột ngột, suýt chút nữa Hiểu Khê đã hét lên vì không thể thích ứng kịp.

Điện thoại vẫn tiếp tục đổ chuông, một tay giữ chặt miệng Hiểu Khê, tay còn lại phải cầm điện thoại, lúc này thấy số của Hoành Kiều Kiều gọi đến, Nhậm Cơ chán ghét ra mặt.

- Có chuyện gì để ngày mai nói, anh đang bận.

- Cha em muốn mời anh và bác trai đến nhà ăn tối vào ngày mai, em sợ mai quên nên bây giờ gọi nhắc anh trước.

– Giọng nói ngọt ngào nhẹ nhàng của Hoành Kiều Kiều truyền đến.

- Còn gì nữa không...này...!– Bàn tay của Nhậm Cơ bị Hiểu Khê cắn mạnh, anh nhíu mày, trừng mắt nhìn cô.

- Anh đang làm gì ? – Hoành Kiều Kiều hỏi lại.

Bị cắn đau, Nhậm Cơ liền đưa tay đang giữ chặt miệng Hiểu Khê xuống nắm chặt lấy phần eo của cô rồi đâm mạnh vào vài lần, làm Hiểu Khê phải cắn răng không dám gây ra tiếng động.

Nhậm Cơ lại bóp chặt hai bên mặt để ép Hiểu Khê mở miệng, anh liên tục thúc thật mạnh vào khiêu khích.

- Anh tắt máy đây, mai gặp sẽ nói chuyện tiếp.
Ném điện thoại lên giường, Nhậm Cơ liền cúi đầu hôn mạnh lên môi Hiểu Khê, mặc kệ sự phản kháng của cô.

- Đừng phản kháng vô ích, tôi thừa biết em nhạy cảm như thế nào.

Bây giờ nói tôi nghe, em đã nhận được gì sau khi lên giường với những gã đó...

- Tôi không phải hạng phụ nữ đó, anh đừng nói về tôi bằng giọng xem thường...a...a...

Thấy Hiểu Khê còn sức đối đáp, Nhậm Cơ lại thúc mạnh hơn xong lại ngừng động tác, xoa nắn hai bên ngực của cô rồi khen ngợi.

- Ngực em lớn hơn rồi đấy, tuy không vừa ý tôi nhưng thật sự rất gợi tình.

- Đừng...đừng...làm ơn đừng nói nữa...a...a...
Mỗi lần trả lời đều bị Nhậm Cơ dày vò mạnh hơn, Hiểu Khê không nói thêm gì nữa.

Thấy cô im lặng, không mở miệng nói chuyện tiếp.

- Nói, em đã làm tình với ai rồi?

Cứng đầu thật sự, Hiểu Khê không trả lời, cũng không nhìn thẳng vào mặt Nhậm Cơ.

Điều này càng làm anh điên tiết lên, kéo chân Hiểu Khê đặt lên vai rồi giữ chặt hông của cô mà liên tục đâm mạnh.

- Nói nhanh, nếu không đừng mong ngày mai tôi để em đi...

- Không...Không có...tôi chỉ ngủ với duy nhất một mình anh...a...a...đừng...đừng...!– Hiểu Khê không thể chịu thêm, cô phải trả lời để có thể làm Nhậm Cơ nguôi ngoai.


Nhìn Hiểu Khê như sắp khóc đến nơi, Nhậm Cơ chậm lại tiết tấu và nhẹ nhàng hơn, anh cúi đầu hôn lên trán và mắt Hiểu Khê, xong lại tập trung vào vận động.

Sáng hôm sau, Hiểu Khê vừa rục rịch muốn ngồi dậy thì chợt nhớ lại chuyện lúc tối, mệt quá ngủ quên lúc nào không hay, vừa mở mắt thì liền thấy bản thân lại nằm sấp trên người của Nhậm Cơ mà ngủ, cái tư thế ngủ kỳ cục này vẫn chưa khắc phục được.

Vội bò xuống bên cạnh, để tránh làm Nhậm Cơ thức dậy, Hiểu Khê nhẹ nhàng bước xuống giường, lúi cúi nhặt quần áo rồi mặc thật nhanh, xong đeo giày và với tay lấy túi xách.

Hết sức cẩn thận mở khóa cửa phòng và lách người chuồn ra bên ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Vừa đi thật nhanh vừa lấy điện thoại ra xem mấy giờ, vẫn còn khá sớm, không lo bị muộn giờ làm.

Biết Hiểu Khê đã rời khỏi phòng, Nhậm Cơ mới chậm rãi ngồi dậy, anh trầm tư suy nghĩ một lúc mới đứng dậy mặc lại trang phục và rời khỏi phòng.

Đến chiều muộn, Hiểu Khê mới rời khỏi tập đoàn Huatai Securities, hôm nay nhiều việc vô cùng lại thêm phải hướng dẫn một nhóm nhân viên mới thực tập nên cổ họng Hiểu Khê đang rất đau rát, mũi vì đụng trúng hôm qua mà bây giờ bị bầm đỏ ngay giữa sóng mũi.

Lấy điện thoại gọi cho Tiêu Xán, hẹn anh ra gặp mặt để đưa những tin nhắn đó, vừa bước đi vừa gọi điện, rất nhanh giọng Tiêu Xán đã truyền đến.

- Anh nghe đây, Hiểu Khê?

- À, em đã lấy được tin nhắn rồi, có thể hẹn gặp anh một chút được không ạ? – Hiểu Khê vội nói.

- Được chứ, nhưng mà khoảng hai tiếng nữa nhé, anh đang xử lý một số việc gấp, khi nào tới anh sẽ gọi cho em.

– Tiêu Xán trả lời.

- Được, cảm ơn anh.

Sau khi tắt điện thoại và cho vào túi xách, Hiểu Khê lại tiếp tục đi bộ, nghĩ lại chuyện Nhậm Cơ làm tối hôm qua càng làm cô đau đầu hơn, liên tục chất vấn như thể cả hai vẫn còn qua lại, ước gì bản thân có sức mạnh như đàn ông, hễ ai mà có ý định quấy rối thì cô sẽ cho họ ăn hành không thương tiếc.

Gần đến giờ hẹn với Tiêu Xán, nên Hiểu Khê xuống gần cổng chung cư để đứng chờ trước, khoảng mười phút sau thì ô tô màu trắng của Tiêu Xán xuất hiện, anh vội mở cửa xe bước xuống.

- Anh đến hơi trễ do có kẹt xe một chút, em chờ lâu không?

- Không lâu, em cũng vừa mới xuống thôi, chúng ta đến quán cà phê cũ đi.

– Hiểu Khê mỉm cười rồi nói.

- Ừm.

Mỉm cười nhìn Hiểu Khê xong liền bước nhanh đến mở cửa xe, chờ cô ngồi vào trong thì Tiêu Xán đi vòng đầu xe quay lại ghế lái.

Cả hai đến quán cà phê lần đầu tiên họ uống cà phê và nói chuyện cùng nhau.

Vẫn gọi cùng một loại đồ uống, chờ nhân viên phục vụ đi chuẩn bị cà phê, lúc này Hiểu Khê mới lấy điện thoại ra.

- Anh xem thử đi, một lát em sẽ gửi sang hết tất cả cho anh.

- Đưa anh xem.


Cầm điện thoại của Hiểu Khê, đọc thật kỹ những nội dung cuộc trò chuyện trong đó, xem những ảnh chụp có hiện ngày giờ gửi tin nhắn.

Tiêu Xán cảm thấy có gì đó không đúng, anh quay điện thoại về hướng Hiểu Khê ngồi rồi chỉ ngón tay vào đó.

- Em nhớ kỹ lại thời gian lúc em gửi tin nhắn này đi, hôm đó anh nhớ là em đi làm trễ gần nữa tiếng, đúng không, em cũng không tham gia cuộc họp vào buổi sáng?

- Hôm đó em đi trễ...sau khi bị Hoành tiểu thư khiển trách thì em đi về phòng lấy tài liệu xong mang lên phòng cho giám đốc, khoảng 20 phút thì em về lại phòng Tài chính...!– Hiểu Khê nhíu mày nhớ lại.

- Vậy em xem thử thời gian tin nhắn này đi, rất kỳ lạ đúng không, rơi vào khoảng thời gian em đi lên phòng giám đốc.

– Tiêu Xán ngẩng đầu nhìn cô.

- Anh nói em mới để ý, những lúc tin nhắn được gửi cho Tư Truy đều rơi vào khoảng thời gian em ra ngoài, mà thường thì không cầm điện thoại theo...!– Hiểu Khê lướt ngón tay lên màn hình.

- Nếu thế thì anh nghĩ nhân viên phòng Tài chính đã làm những chuyện này rồi.

– Tiêu Xán nói tiếp.

Hiểu Khê bắt đầu ngẫm nghĩ, nếu đúng là nhân viên phòng Tài chính đã lợi dụng sơ hở khi cô ra ngoài để dùng điện thoại nhắn tin cho Tư Truy thì cũng có thể chấp nhận, nhưng còn những tệp tài liệu giống đến một cách hoàn hảo thì giải thích như thế nào.

- Máy tính luôn có mật khẩu riêng chỉ có em biết thì làm sao bị kẻ đó lấy được các báo cáo?

- Đây mới là vấn đề nan giải nhất, về camera thì anh có thể nhờ bảo an kiểm tra nếu chưa có ai can thiệp xóa bỏ video, nhưng còn các tệp tin được gửi thì em phải tìm đến NingXia để hỏi thử thôi? – Tiêu Xán đáp.

- Em không muốn gặp tên Tư Truy đó một chút nào...nhưng để em tìm cơ hội vậy, anh giúp em kiểm tra camera là đã giúp em rất nhiều rồi...!– Hiểu Khê ngập ngừng.

- Không có gì đâu, em đừng khách sáo.

– Tiêu Xán vừa uống một ngụm cà phê xong vừa nói.

- Cảm ơn anh Tiêu Xán.

Đầu tháng tư, sau nhiều lần liên lạc xin được gặp Tư Truy nhưng vẫn không được do anh ta đã đi công tác nước ngoài, Hiểu Khê càng lo lắng hơn, chỗ Tiêu Xán thì vẫn chưa xin được giấy phép để trích xuất camera các phòng ban vì nó thuộc quyền hạn của Tổng giám đốc, anh cũng đang tìm cách để thử lại.

Vừa ra khỏi công ty, Hiểu Khê buồn bực trong lòng, khoanh hai tay trước ngực rồi bước đi, nếu muốn xin được giấy phép để trích xuất camera phòng Tài chính thì phải được Nhậm Cơ thông qua, không lẽ giờ chủ động tìm đến anh ấy? Lần vô tình gặp mặt vào hai tháng trước đã bị Nhậm Cơ hành cho lên bờ xuống ruộng thế kia thì làm sao dám tìm đến tận nơi.

Nhưng nếu không thử, thì làm sao biết ai là người đã lợi dụng lúc cô sơ hở mà vu khống.

Thử gọi cho Nhậm Cơ vậy, ít ra bị anh làm càn còn tốt hơn bị Tư Truy làm phiền.

Nghĩ là làm, Hiểu Khê đi một mạch về chung cư, thấy vẫn còn sớm nên dọn dẹp phòng một chút.

Bây giờ nhiệt độ đã tăng khá cao, ban đêm cũng rất nóng, Hiểu Khê ghé vào siêu thị mua thức ăn và vài hộp kem mang về cất trong tủ đông.

Vừa ăn tối và rửa bát xong, Hiểu Khê lấy chiếc váy hoa ngắn đi tắm, sau đó sấy khô tóc và đi đến tủ lạnh lấy một hộp kem khá lớn mang đến sofa ngồi ăn.

Cảm thấy hơi thiếu thiếu, lại đứng dậy đi về phòng ngủ lấy máy tính và cầm thêm điện thoại quay lại ghế sofa, mở phim lên xem.

Chờ đến khoảng mười giờ tối thì gọi điện thoại cho Nhậm Cơ, mất khoảng mười giây để đầu bên kia trả lời.

Giọng nói trầm, nghe thôi cũng có thể tưởng tượng ra biểu cảm trên khuôn mặt của Nhậm Cơ ngay lúc này.

- Nói.

Giọng rất khó chịu, nghe ra cả ngữ khí đang tức giận, không biết có chuyện gì xảy ra với anh.

- Xin lỗi, tôi không định làm phiền anh vào giờ này...nhưng...tôi có thể xin anh một chuyện không? – Hiểu Khê ngập ngừng nói.


- Chuyện gì? – Nhậm Cơ hỏi lại.

- Là...là...Anh có thể đồng ý cho quản lý Tiêu kiểm tra camera phòng Tài chính không ạ...tại...tôi có thắc mắc khi ...- Hiểu Khê ấp úng không biết có nên nói tiếp hay là bỏ qua chuyện tin nhắn đó.

- Đến Faurecia đi, chúng ta nói chuyện, tôi cho người đến đón em.

Không kịp nói gì thêm, Nhậm Cơ đã tắt máy, giờ này đến Faurecia chắc không ai nhìn thấy đâu nhỉ, Hiểu Khê ngơ ngác nhìn màn hình, vội vàng lấy đôi dép xỏ vào chân, cầm theo điện thoại và đi nhanh xuống dưới cổng chung cư, đã thấy Y Phúc đứng chờ.

- Chào anh Y Phúc, làm phiền anh đến tận đây...thật xin lỗi...

- À, tiện đường nên tiên sinh nhắc tôi đón cô luôn, mau lên xe đi.

– Khuôn mặt Y Phúc hơi đỏ, lúng túng thấy rõ.

- Dạo này anh ấy vẫn tốt chứ? - Hiểu Khê hỏi.

- Công việc vẫn tốt, nhưng ngày mai là sinh nhật của tiên sinh, chắc lại đi uống rượu...!– Y Phúc vừa nói vừa rẽ xe sang đường khác.

- Ngày mai là sinh nhật của Nhậm Cơ...!- Hiểu Khê vội hỏi lại.

Y Phúc cứ nghĩ là Hiểu Khê biết ngày sinh của Nhậm Cơ, nên chỉ buộc miệng nói bâng quơ, nghe cô hỏi lại thì gật đầu khẳng định, còn nói thêm rằng năm nào vào ngày này Nhậm Cơ đều uống rượu đến say khước và về nhà ngủ.

Rất nhanh đã đến Faurecia, mọi người đã tan làm hết, Y Phúc dẫn Hiểu Khê vào thang máy dành riêng cho giám đốc và các khách hàng lớn, đi thẳng lên tầng 45, dặn Hiểu Khê đừng làm giám đốc tức giận, dạo này có vài chuyện không hay nên tâm trạng Nhậm Cơ đang rất xấu.

Mở cửa cho Hiểu Khê đi vào, xong Y Phúc quay lại tầng trệt.

Thấy Nhậm Cơ đang ngồi, anh mặc sơ mi trắng thật sự rất bắt mắt, dù đã nhìn thấy vô số lần, nhưng mà mỗi khi va ánh mắt vào lại không thể thôi cảm thán, tại sao đàn ông có thể mang đến nhiều kiểu mẫu uy nghiêm, cao ngạo như thế.

Vừa ngẩng đầu lên nhìn thì bắt gặp bộ dạng rất tùy hứng của Hiểu Khê, không áo khoác, mặc mỗi chiếc váy ngắn, phải nói là hơi ngắn quá mức bình thường, chân đi dép, anh ngồi tựa lưng ra sau ghế, nhìn một lượt Hiểu Khê rồi chậm rãi lên tiếng.

- Lần sau đừng ra ngoài với bộ dạng này.

- ??? – Hiểu Khê ngạc nhiên, bộ dạng này bình thường Nhậm Cơ cũng thấy hoài lúc còn ở căn hộ của cô, thì mắc gì bây giờ lại nói không được mặc.

- Em muốn xin chuyện gì? – Nhậm Cơ hơi nghiêng đầu nhìn cô.

- Chuyện là tôi...tôi có đi trễ một lần nên không tham gia được cuộc họp vào buổi sáng, sau đó tôi mang báo cáo dự án ở Thâm Quyến đến gặp anh...trong thời gian đó, tôi muốn xem lại camera ở phòng Tài chính, khoảng 20 phút thôi...hoặc anh có thể đồng ý cho quản lý Tiêu kiểm tra cũng được ...!được không? – Hiểu Khê ấp úng giải thích.

- Tại sao tôi phải đồng ý việc này? – Nhậm Cơ hỏi lại.

Nghe Nhậm Cơ hỏi, Hiểu Khê thấy hơi chột dạ, dù biết những tin nhắn đó không phải bản thân gửi, nhưng mà lại xuất phát từ chính số điện thoại của cô, nói ra không khéo lại thành trò đùa trong mắt người khác.

Mà nội dung tin nhắn còn kinh khủng hơn, Hiểu Khê đọc tới đâu là gai ốc nổi tới đó, bảo sao Tư Truy không bị dụ dỗ.

- Có thể không nói rõ lý do được không...tôi thật sự không muốn nói ra...Nhậm Cơ, giúp tôi lần này thôi...

Giọng của Hiểu Khê lúc gọi tên anh, làm Nhậm Cơ như tìm lại được một chút gì đó khi mới quen biết cô, là cảm giác rung động.

Nhìn Hiểu Khê thêm một lúc, thấy sự lo lắng và bối rối của cô, Nhậm Cơ cũng không muốn hỏi thêm, anh nhấc điện thoại gọi cho Y Phúc.

- Gửi tất cả video giám sát tháng một của phòng Tài chính cho tôi.

Vẫn là Nhậm Cơ không muốn làm khó hay yêu cầu phải giải thích thật rõ mọi chuyện, Hiểu Khê mừng thầm trong đầu, nếu xác định người vào phòng làm việc lúc đó thì có thể xử lý được chuyện cô không phải người gửi những tin nhắn này, sau đó lại phải chờ tên điên Tư Truy, không biết anh ta có chịu giúp không, chỉ sợ lại bị đùa giỡn quá đáng.

- Đến đây.

Nghe Nhậm Cơ nói, Hiểu Khê liền vội vàng đi đến gần bàn làm việc của anh, cô dè chừng kiểm tra kỹ lại tin nhắn trong điện thoại để xem ngày và giờ tin nhắn được gửi đi, chỉ có vài ngày mà rất nhiều tin được gửi đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận