Lạc


Nhậm Cơ đứng dậy khỏi ghế, nhường chỗ cho Hiểu Khê ngồi, anh đi ra phía sau một chút, đưa mắt nhìn sang cô.

Thấy anh tránh, nên Hiểu Khê cũng ngượng ngùng ngồi xuống, đưa chuột di chuyển đến đoạn camera giám sát ngày mà cô cần xem, nhìn gần hơn một chút, trong màn hình lúc Hiểu Khê đang bị Hoành Kiều Kiều nhắc nhở, sau đó khoảng 10 phút thì cô quay ra ngoài với tập tài liệu trên tay và đẩy cửa phòng Tài chính đi ra.

Sau đó là Mạch Tử đi vào trước với tài liệu trên tay, dáng vẻ cũng bình thường và tự nhiên, khi Mạch Tử quay ra thì có chỉ tay về phía cửa phòng quản lý và trao đổi gì đó với Dương Di, một nhân viên phụ trách mảng kê khống dữ liệu, nhìn cách Dương Di bước đi khá vội vàng và còn nhìn ngó xung quanh trước khi đi vào phòng quản lý, khoảng ba phút sau thì trở ra ngoài.

Kiểm tra lại thêm vài ngày nữa, lúc nào cũng thấy Dương Di xuất hiện trước cửa phòng quản lý thì một hai phút sau tin nhắn từ số điện thoại của Hiểu Khê lại được gửi đến cho Tư Truy, vậy Dương Di chính là kẻ vu khống chuyện này nhằm khiến cô bị đuổi việc sao, nhưng có lợi ích gì chứ, cô ta cũng đâu thể nào thay thế vị trí quản lý được.

Hay là còn điều gì khuất tất ở đây, phải tìm Tư Truy để hỏi thêm về những tệp tin nữa.

- Cảm ơn anh đã giúp, tôi xin phép.

- Hiểu Khê, em muốn biết chuyện gì? - Nhậm Cơ xoay ghế Hiểu Khê đang ngồi về phía anh, cúi đầu nhìn cô và hỏi.

- Em đã làm anh đi từ thất vọng này đến thất vọng khác, nên em không muốn để anh phải phiền hay tức giận vì em nữa.

– Hiểu Khê ngẩng đầu nhìn lên.

- Ở lại với anh đêm nay, được không? - Nhậm Cơ đưa tay chạm vào vai Hiểu Khê.

- Anh đừng ép em làm chuyện đó, như thế không hay đâu...

Nói chưa xong thì Nhậm Cơ đã ôm lấy Hiểu Khê và nhấc bổng cô lên, đi vào phòng nghỉ và khóa cửa lại, Hiểu Khê vội ôm lấy cổ anh để không bị ngã.

Đặt cô ngồi lên giường trước, Nhậm Cơ mới ngồi xuống bên cạnh.

- Em nằm xuống đi, anh chỉ muốn ngủ thôi.

Nhích vào bên trong một chút, nhìn Nhậm Cơ nằm xuống bên cạnh, anh kéo chăn đắp lên người cả hai.

Thấy sắc mặt anh không tốt, Hiểu Khê thở nhẹ ra một hơi dài và nằm xuống, Nhậm Cơ liền kéo cô nằm gối đầu lên tay anh, dựa sát vào cơ thể.

Áp mặt vào lồng ngực rắn chắc của Nhậm Cơ, cách một lớp áo sơ mi nhưng vẫn cảm nhận được sự ấm áp và nhịp tim của anh, rất đều đặn.

Đặt tay lên thắt lưng của anh, Hiểu Khê vỗ vỗ lên đó, rồi nhắm mắt lại, mùi hương thoang thoảng thật quen thuộc và dễ chịu.

Trời tờ mờ sáng, Nhậm Cơ dậy trước, anh vươn tay lấy điện thoại trên tủ đầu giường để xem giờ, xong đặt xuống lại.

Quay lại nhìn thì thấy Hiểu Khê đang bám trên người anh giống như mấy lần trước, môi cô chạm ngay yết hầu, hơi thở nhẹ nhàng lướt qua cổ.

Nội bộ Faurecia sau khi Hiểu Khê rời đi lại tiếp tục có gì đó không đúng, Nhậm Cơ nhận ra nhưng chưa tìm được kẻ đứng phía sau làm càn.

Đưa tay vén tóc của Hiểu Khê ra sau tai, Nhậm Cơ hôn lên tóc cô, rồi vỗ nhẹ lên lưng.

- Dậy đi, anh đưa em về.

- Ưm...sáng rồi ạ...em buồn ngủ...quá...!– Hiểu Khê nói mớ, tay thì vẫn ôm ghì lấy cổ Nhậm Cơ.

- Hay em muốn trời sáng hẳn mới về? - Nhậm Cơ hỏi.

- À...Không, em quên mất...mà tối nay anh có bận gì không?


Trượt xuống khỏi người của Nhậm Cơ, liền đưa tay dụi mắt, nhớ lại chuyện hôm qua Y Phúc nói rằng hôm nay là sinh nhật của Nhậm Cơ, nếu anh không bận thì chắc cô sẽ nấu mấy món mang đến thay cho lời chúc mừng.

- Nếu tối em đến đây thì sau 10h là được, anh cho người đến đón em.

Nói xong, Nhậm Cơ mới ngồi dậy và rời khỏi giường, anh lấy điện thoại rồi đi ra ngoài bàn làm việc, lấy áo vest và đứng chờ Hiểu Khê bước ra.

Choàng áo vest lên người cô xong, lại đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ.

Cả hai không nói thêm gì nữa, về đến trước cổng chung cư, Hiểu Khê đưa lại áo vest cho anh rồi bước xuống xe, vẫy tay tạm biệt.

Nhậm Cơ chỉ nhìn một chút rồi nâng kính xe lên, anh rời đi ngay sau đó.

Lại phải chuẩn bị thay đồ để đến Huatai Securities làm việc, nhưng trong đầu của Hiểu Khê lúc này chỉ đang suy nghĩ xem chiều nay nên nấu món gì, Nhậm Cơ không thích đồ ngọt, chắc phải làm bánh không ngọt hoặc thêm trái cây cũng được.

Cũng tranh thủ gửi tin nhắn cho Tiêu Xán biết người ra vào thường xuyên phòng quản lý lúc đó là Dương Di, để anh có thể tìm hiểu về quá trình làm việc ở Faurecia của cô ta, nhưng để điều tra kỹ hơn thì chắc chắn không thể, phải người có quyền hạn như Nhậm Cơ thì may ra có thể tìm hiểu mọi thứ về Dương Di đó được, nan giải quá, Hiểu Khê thở dài ra một hơi rồi đi nhanh về phía công ty.

Buổi chiều, vừa tan làm xong là Hiểu Khê đi một mạch đến siêu thị để mua các nguyên liệu cần thiết để nấu ăn tối nay, về đến căn hộ liền bắt tay vào chuẩn bị các thứ để làm, vận dụng hết kỹ năng nấu nướng mà mẹ đã dạy lúc trước, Hiểu Khê lúi cúi nấu ăn quên cả thời gian.

Lúc hoàn thành hết tất cả thì cũng đã hơn chín giờ tối, vội lục tìm hộp giữ nhiệt đựng thức ăn trong tủ bếp, cẩn thận cho từng món vào đó, phần nước súp thì cho riêng vào bình giữ nóng khác, nếu để chung với mì thì nở hết.

Bánh nướng vừa để nguội, Hiểu Khê vội đặt vài quả nho xanh lên đó, màu bánh vàng nhạt và tươi xốp, vì Nhậm Cơ không thích đồ ngọt, nên vị bánh cũng rất nhạt, đặt bánh vào hộp giấy rồi buộc lại.

Xong xuôi hết, Hiểu Khê mới vội lấy đồ đi tắm, cả người dính toàn bột mì.

Hơn mười giờ, Hiểu Khê mới khệ nệ cầm theo những thứ vừa chuẩn bị xong đi xướng cổng chung cư, Y Phúc đang đứng chờ, thấy Hiểu Khê cầm theo nhiều thứ nên anh bước vội đến cầm phụ cô.

- Để tôi phụ cô, sao mang theo nhiều thứ thế?

- À, cảm ơn anh, cẩn thận chút.

– Hiểu Khê cười cười nói.

Đến Faurecia, cả hai đi lên tầng 45 bằng thang máy riêng biệt, Y Phúc giúp mở cửa cho Hiểu Khê rồi mới đưa hộp giữ nhiệt lại cho cô, gật đầu tạm biệt và đóng cửa phòng giám đốc lại.

Nhìn quanh một lượt nhưng không thấy ai trong phòng, đang định quay người ra ngoài hỏi Y Phúc thì nghe tiếng cửa phòng nghỉ mở ra.

- Anh uống rượu sao?

- Một chút thôi...em mang gì đến nhiều thế?

Vừa ngước mắt nhìn sang thì thấy Hiểu Khê đang tay xách tay ôm rất nhiều đồ, Nhậm Cơ mới ngạc nhiên hỏi lại.

Bước nhanh đến chỗ bàn làm việc, Hiểu Khê đặt tất cả lên đó rồi mới trả lời:

- Hôm nay sinh nhật anh phải không?

- Sao em biết?

Nghe Hiểu Khê hỏi, cũng đoán được do Y Phúc nói ra, bước lại gần bàn làm việc xem thử cô mang đến cái gì.

Hiểu Khê mở từng khay thức ăn ra, vì thời gian có hạn mà chỉ có một mình phải chuẩn bị nhiều thứ nên chỉ nấu có vài món mà Nhậm Cơ hay ăn.


- Em có nấu mì trường thọ cho anh, mong anh luôn khỏe mạnh và sống lâu, sủi cảo tôm thịt và một cái bánh, anh không thích ngọt nên em đã gia giảm vị bánh rất nhạt...

Nhìn Hiểu Khê lần lượt bày các món ăn ra bàn, Nhậm Cơ cảm thấy rất khó diễn tả cảm xúc của anh trong lúc này.

Rất lâu rồi, không ai nấu mì trường thọ vào ngày sinh nhật của anh, từ sau khi mẹ bỏ đi vào đúng ngày hôm đó.

- Anh ngồi xuống đi, đừng uống rượu nữa, đũa của anh đây.

Bây giờ, Nhậm Cơ mới hiểu thì ra là do mùi vị các món ăn Hiểu Khê nấu thật sự rất giống như mẹ anh nấu, lần đầu tiên ăn liền có cảm giác rất quen miệng.

- Anh không được cắn ngang sợi mì, phải ăn liền một sợi dài, như thế mới may mắn.

- Em cũng tin vào chuyện đó sao? - Nhậm Cơ ăn xong phần mì rất nhanh, anh nhìn cô rồi cười nhẹ.

- Tin chứ, anh ăn sủi cảo đi, em có chuẩn bị xì dầu nhiều ớt cho anh đây.

– Hiểu Khê mở hủ nhỏ đựng xì dầu đưa đến chỗ khay đựng sủi cảo.

Khuôn mặt nhỏ của Hiểu Khê ửng hồng rất đáng yêu, cứ liên tục thúc giục mau ăn đi, Nhậm Cơ gắp một cái sủi cảo đưa đến cho Hiểu Khê.

- Há miệng.

Định đưa tay để cầm thì Nhậm Cơ liền xoay đũa đi chỗ khác, anh muốn đút cho cô ăn.

Hiểu Khê hơi ngại ngùng, nhưng thấy vẻ mặt chờ đợi của Nhậm Cơ đang nhìn chằm chằm nên Hiểu Khê đành nhận thức ăn từ đũa của anh.

- Lại đây, anh cần nói chuyện với em.

- Để anh ăn xong rồi nói cũng được...ngã em...

Vừa nói xong, Nhậm Cơ đã kéo tay Hiểu Khê đến, để cô ngồi lên đùi, tay anh giữ chặt sau lưng.

Tay kia vẫn gắp thức ăn đưa vào miệng, xong lại gắp cho cô.

Mặt Hiểu Khê đỏ bừng vì mắc cỡ, tuy biết làm như thế này là sai, nhưng mà không cưỡng lại được.

- Em cần tra cứu thông tin về người tên Dương Di đúng không?

- Sao anh biết...à không phải...em chỉ muốn biết cô ấy làm gì vào hôm đó thôi...!– Hiểu Khê ấp úng khi nghe anh hỏi.

- Tại sao hôm đó em lại thừa nhận mọi chuyện do em làm? – Nhậm Cơ đặt đũa xuống.

- Em...em thấy anh chạy nhanh quá...em không muốn anh gặp tai nạn đáng tiếc...nên em nhận đại...!– Hiểu Khê lúng túng, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

- Em có thể phủ nhận mà, Hiểu Khê? – Nhậm Cơ đưa tay xoay mặt Hiểu Khê về phía anh.

- Lúc sự việc xảy ra, không ai tin em cả, anh lại đang rất tức giận vì thất thoát dự án...em có nói nhưng anh không nghe, còn làm những chuyện em không muốn...


Ánh mắt cả hai chạm vào nhau, Nhậm Cơ thấy được sự tủi thân và buồn bã khi nhìn vào mắt của Hiểu Khê.

Vì sự tức giận nhất thời mà làm cô chịu ấm ức, chưa khi nào Nhậm Cơ thấy bản thân anh lại tồi tệ như thế này.

- Xin lỗi em, Hiểu Khê.

- Không sao nữa rồi, giờ chỉ cần hỏi được Dương Di thì những tin nhắn đó...!– Nói tới đây, Hiểu Khê vội đưa tay bịt miệng lại.

Thấy bộ dạng sắp nói hớ kia, Nhậm Cơ phì cười, anh kéo chiếc bánh ở bên kia lại rồi nhìn Hiểu Khê.

- Cảm ơn em, chuyện tin nhắn của em với Tư Truy anh biết lâu rồi.

- Hả? Sao anh biết được? Không phải em gửi đâu...mấy lời đó không phải em viết đâu...dù được gửi từ số điện thoại của em...? – Hiểu Khê lúng túng, vội phân trần.

- Anh hiểu tính em, chỉ là lúc đó anh giận quá nên không tỉnh táo, từ mai anh cho người điều tra lại.

– Nhậm Cơ đưa một trái nho đến cho Hiểu Khê.

- Vậy...còn những tệp tin đó...em không biết phải bắt đầu từ đâu, em định đến chỗ Tư Truy hỏi thăm.

– Hiểu Khê nói.

Nghe đến tên Tư Truy, thật sự rất không ưa tên điên này, Nhậm Cơ nhíu mày, không muốn cho cô đi gặp.

- Em không sợ hắn ta sao, lần trước thoát kịp.

- Vậy...vậy anh có thể giúp em không? – Hiểu Khê vội hỏi.

- Trong FAURECIA thì anh chắc chắn sẽ điều tra ra, còn bên NingXia thì phải chờ thêm xem như thế nào đã.

– Nhậm Cơ nhìn cô rồi nói.

Rõ ràng Nhậm Cơ biết hết chuyện tin nhắn, nhưng anh lại vì tức giận nhất thời mà gạt ngang hết mọi lời giải thích, vừa phải tập trung xử lý công việc Faurecia vừa phải nhìn Hiểu Khê hết đi với người đàn ông này lại tới người đàn ông khác, làm Nhậm Cơ càng tức tối hơn.

- Em có qua lại gì với những gã em hay đi gặp không?

- Không có, bọn em chỉ là bạn thôi, anh nghĩ em dễ dàng có tình cảm với người khác nhanh như vậy sao? - Hiểu Khê múc một phần bánh khá lớn đưa đến cho Nhậm Cơ, bắt anh ăn.

Sau đó cả hai lại tiếp tục ăn hết chỗ thức ăn trên bàn, Nhậm Cơ đã cười rất vui vẻ, giống như lúc mới gặp anh, hiểu lầm anh là người đồng tính, nghĩ anh sắp phá sản, loạn cả lên.

- Hiểu Khê, anh sẽ hủy hôn với Hoành Thị.

- Không được, Faurecia là tất cả của anh, anh định hất đổ hết tất cả sao? - Hiểu Khê giật mình, nhìn anh.

- Anh từng nghĩ sẽ vui vẻ khi dành được Faurecia, nhưng thật sự không phải.

Vừa nói xong, Nhậm Cơ kéo tay Hiểu Khê đặt lên mặt của anh, nhìn cô đầy yêu thương.

- Lúc trước, anh cho rằng Faurecia là điều khó khăn nhất, lâu nhất mà anh sẽ có được, nhưng thực tế đã tát một cú vào mặt anh.

- Tại sao bây giờ anh lại thay đổi suy nghĩ, Faurecia có khúc mắc lớn khác hay sao? - Hiểu Khê nhìn anh đầy lo lắng.

- Ở lại bên anh, được không?

Nụ hôn áp lên lòng bàn tay thật dịu dàng, Nhậm Cơ lúc này như thành một người đàn ông ôn nhu trong tình yêu, làm sao có thể rời xa đây.

Hiểu Khê đưa tay chạm vào tóc anh, cô cũng rất sợ, sợ Faurecia sẽ không thể hoàn toàn thuộc về riêng Nhậm Cơ.

- Em luôn ủng hộ mọi quyết định của anh, chỉ cần anh muốn em sẽ luôn ở bên cạnh anh.


- Quay lại Faurecia, làm thư ký của anh, chúng ta sẽ tìm ra kẻ đang làm quấy sau lưng.

– Nhậm Cơ nói.

- Em sẽ quay lại, nhưng anh phải hứa không được để người khác biết chuyện của chúng ta.

– Hiểu Khê nhìn thẳng vào mắt anh.

- Được, hãy đồng hành cùng anh, Hiểu Khê.

Vài ngày sau, Hiểu Khê đã nộp đơn xin nghỉ việc ở Huatai Securities, để tập trung vào những dự định sắp tới của bản thân.

Quay lại Faurecia, đồng nghĩa với việc phải chấp nhận việc vẫn còn bị mang tiếng xấu, nhưng quay lại thế này, những kẻ vu khống cô chắc sẽ đứng ngồi không yên.

Ngay khi nghe được giám đốc quyết định tuyển dụng lại Hiểu Khê cho vị trí thư ký giám đốc thì Tiêu Xán cũng rất bất ngờ, từ lúc Hiểu Khê cho anh biết thông tin về Dương Di thì anh đã mơ hồ cảm thấy có gì đó không được đúng lắm về Hiểu Khê và các mối quan hệ bên ngoài của cô.

Hẹn được Hiểu Khê để gặp mặt chiều nay, nên vừa tan làm thì Tiêu Xán đã nhanh chóng lái xe đến dưới cổng chung cư Lộ San để chờ cô.

Vừa thấy Hiểu Khê từ xa, Tiêu Xán đã vội mở cửa xe bước ra, anh vẫy tay về phía cô.

- Hiểu Khê...

Nghe bị gọi tên, Hiểu Khê ngẩng đầu tìm kiếm, vừa thấy Tiêu Xán thì cô đã bước nhanh hơn đến chỗ anh.

- Chào anh Tiêu Xán, em tưởng anh sẽ về hơi trễ nên em mới đi bộ hơi lâu...

- Không có gì đâu, anh vừa mới tới thôi, chúng ta đi ăn tối, sẵn có vài chuyện anh muốn hỏi em.

– Tiêu Xán nói.

- Vậy để em mời bữa nay nhé, anh đã giúp em rất nhiều trong thời gian qua, em vẫn chưa có cơ hội cảm ơn anh.

– Hiểu Khê ngẩng đầu nhìn người trước mặt.

Thấy Hiểu Khê chần chừ chưa muốn đi, Tiêu Xán đành mỉm cười gật gật đầu đồng ý, mở cửa xe cho cô bước xong anh liền quay lại ghế lái.

Đến nhà hàng cũ ở phố Tây, cả hai đều chọn những món giống như lần trước, thấy vẻ mặt lo lắng của người trước mặt, Hiểu Khê mới đánh tiếng hỏi chuyện.

- Trông anh không ổn lắm, có chuyện gì xảy ra đúng không?

- Anh có một thắc mắc, nhưng thật sự không biết phải hỏi em như thế nào? – Tiêu Xán đặt hai tay lên bàn, nhìn cô.

- Anh cứ hỏi đi, hay anh muốn hỏi em về chuyện quay lại Faurecia làm việc.

– Hiểu Khê hỏi.

- Em và giám đốc, thật sự hai người có phải là...!kiểu qua lại nam nữ đúng không, anh xin lỗi vì hỏi như thế...!– Tiêu Xán ngập ngừng.

Nghe xong, Hiểu Khê cũng thót cả tim, chuyện của cô và Nhậm Cơ nhất định không thể để người khác biết được, phải nói dối để qua chuyện.

- Không...không phải như anh nghĩ đâu, trước đây giám đốc uống say xong phóng xe suýt trúng em...nên từ đó có quen biết thôi...chỉ là quen biết bình thường thôi...!– Hiểu Khê ấp úng giải thích.

- Thật là thế thì anh cũng đỡ lo...nếu em và giám đốc mà có gì trong thời gian này thì rùm beng lắm.

– Tiêu Xán thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng Tiêu Xán đâu ngờ, chuyện Hiểu Khê và Nhậm Cơ qua lại đã hơn hai năm chứ không phải một hai ngày đơn thuần.

Cả bữa ăn cảm thấy áp lực thật sự, Hiểu Khê như đứa trẻ mắc lỗi cố tìm cách che giấu, hành động cũng trở nên lúng túng, thầm hét lên trong đầu rằng chỉ muốn đi về ngay lập tức.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận