Lạc


TẬP ĐOÀN FAURECIA

Phòng giám đốc, khi vừa biết tin Nhậm Cơ sẽ tuyển dụng lại nhân viên cũ bị buộc thôi việc do có hành vi làm ảnh hưởng đến công ty gây thiệt hại lớn vào vị trí mới là thư ký giám đốc.

Hoành Kiều Kiều đã tức giận ra mặt, vừa sáng sớm đã đến gặp Nhậm Cơ để chất vấn hành động này.

Y Vân và Y Phúc vừa mới bước ra khỏi phòng giám đốc thì đã thấy Hoành Kiều Kiều khí thế bức người đi đến cùng thư ký, cả hai vội tránh đường cho cô ấy.

Nhậm Cơ đang ngồi, anh đang xem xét một số bản thảo, vừa đưa tay định lấy cây bút thì đã nghe tiếng Hoành Kiều Kiều xuất hiện ngay phía trước, chống cả hai tay lên bàn làm việc nhìn anh.

- Anh đùa em đúng không, quyết định thôi việc cô ta là em đưa ra, bây giờ anh quay ngược tuyển dụng lại vào làm thư ký, khác nào anh đang muốn nói với cả FAURECIA là cô ta bị buộc nghỉ việc oan.

Ngước mắt lên nhìn người phụ nữ trước mặt, Nhậm Cơ cảm thấy rất phiền phức, anh cũng tự hoài nghi rằng tại sao lúc trước lại có thể lên giường cũng những hạng phụ nữ ồn ào như thế này, hay là do Hiểu Khê quá hiểu chuyện và biết kiệm lời.

- Việc em buộc nhân viên của Faurecia nghỉ việc, anh còn chưa tính, em và nội bộ Faurecia không hề liên quan.

– Nhậm Cơ cúi mắt nhìn xuống tài liệu trên tay.

- Chúng ta đã đính hôn rồi đó, em cũng là vợ sắp cưới của anh, có gì khác biệt, Hoành Thị và Faurecia cuối cùng cũng thành một thôi, em thay anh xử lý việc công ty thì có gì không đúng? – Hoành Kiều Kiều lớn tiếng chất vấn.

- Ra ngoài.

– Nhậm Cơ nói.

- Em sẽ không để anh làm chuyện mất mặt em như thế đâu, cứ chờ đó đi.

– Hoành Kiều Kiều buông lời dọa nạt.

Tiếng đóng cửa phòng rất chói tai, Nhậm Cơ ném tài liệu lên bàn rồi gọi điện thoại cho Y Phúc lên gặp anh.

Rất nhanh, Y Phúc đã đẩy cửa phòng bước vào.

- Tiên sinh có gì căn dặn ạ?

- Cho người theo sát chú ý an toàn của Hiểu Khê, đừng để cô ấy biết.

– Nhậm Cơ đứng dậy nói.

- Vâng, tôi sẽ bố trí người làm ngay, tiên sinh yên tâm.

– Y Phúc đáp.

- Còn nữa, Y Vân đã tra cứu xong hết những thứ tôi cần hay chưa? – Nhậm Cơ châm một điếu thuốc đưa lên miệng.

- Còn thiếu một chút nữa thôi, nhưng vẫn chưa truy ra kẻ giao dịch, bên NingXia không đồng ý giúp đỡ...!– Y Phúc nói.

- Được rồi, cậu ra ngoài làm việc đi.

Hút một hơi thật dài xong dụi điếu thuốc xuống gạt tàn, Nhậm Cơ ngồi lại xuống ghế, tên khốn Tư Truy này kín miệng thật, không lẽ phải để Hiểu Khê ra mặt, không được, Nhậm Cơ đưa tay lên day day giữa trán.

Chuyện Hiểu Khê bị vu oan gần như đã được làm rõ, làm sao dụ kẻ chết tiệt muốn phá đám ra ngoài đây, hành vi rất kín kẽ.

TẬP ĐOÀN HOÀNH THỊ

Vừa dừng xe trước cửa lớn Hoành Thị, nhân viên bảo an vội mở cửa xe ra, Hoành Kiều Kiều bước xuống cùng thư ký, cô ta đi rất nhanh vào thang máy, lên phòng chủ tịch, vừa vào đến liền ngồi phịch xuống ghế sofa, hai tay khoanh trước ngực, bắt chéo chân trong sự tức giận.

Thấy con gái đang tức giận, Hoành Tổng đang ngồi ở bàn làm việc mới ngẩng đầu lên nhìn và hỏi.


- Lại chuyện gì làm con tức giận nữa rồi?

- Nhậm Cơ chứ ai, lần trước con đuổi việc nhân viên của Faurecia, giờ anh ấy lại ngang nhiên tuyển lại vào làm thư ký riêng, khác nào làm bẽ mặt con? – Hoành Kiều Kiều ấm ức đáp.

- Chuyện ngang ngược vậy mà Nhậm Cơ cũng làm sao, thế con định làm gì tiếp theo, vừa rồi bên phòng Sale của Faurecia bị chúng ta áp dụng cách thức cũ nhưng không có ảnh hưởng gì cả, càng làm Nhậm Cơ đề phòng thêm thôi.

– Hoành Tổng nói.

- Hay con cho người đe dọa nhân viên mà Nhậm Cơ muốn tuyển lại, cha thấy sao? – Hoành Kiều Kiều nhìn sang cha và hỏi.

Hoành Tổng lúc này đã đứng dậy, ông chậm rãi đi đến chỗ con gái và ngồi xuống ghế đối diện.

- Không nên, chuyện đó con cứ kệ đi, cha vừa biết Faurecia vừa trúng thầu một loạt các công trình năng lượng ở Hồng Kông liên doanh cùng tập đoàn S/V, nếu con lấy được báo cáo dự án Tài chính thì Hoành Thị sẽ không cần bất kỳ tập đoàn nào hỗ trợ.

– Hoành Tổng nói với vẻ mặt gian xảo.

- Còn tập đoàn S/V thì cha định giải quyết như thế nào, dù sao thị trường bên đó chúng ta cũng không nắm vững...thêm nữa, giờ Nhậm Cơ là người trực tiếp điều hành phòng Tài chính.

– Hoành Kiều Kiều nói tiếp.

- Con tìm cách đi, giờ Faurecia vẫn rất dè chừng chuyện Hoành Thị hủy hôn.

Nghe đến đây, Hoành Kiều Kiều liền nở nụ cười đầy ý xấu, trong đầu đã tìm đường toan tính, khiến Faurecia điêu đứng thì Nhậm Cơ cũng phải chấp nhận quỵ lụy cô ta.

Thời gian này, Hiểu Khê bận bàn giao và hướng dẫn công việc cho nhân viên thay thế vị trí của cô ở Huatai Securities, nên ngày nào cũng gần tám giờ tối mới về, mệt muốn ngất xỉu.

Vừa chậm rãi cuốc bộ trên đường, Hiểu Khê vừa nghĩ trong đầu về chuyện hủy hôn mà Nhậm Cơ đề cập vào hôm sinh nhật của anh, bây giờ không biết nội bộ Faurecia như thế nào nữa, hay Nhậm Cơ đã tìm được cách khác để thay thế phương án liên hôn, nói trắng ra việc liên hôn này đối với Nhậm Gia thì có lợi, nhưng đối với Nhậm Cơ thì không có tác động gì, nếu muốn hủy hôn thì có thể Faurecia đã tìm được một đối tác vững chắc để cùng đẩy các dự án, ở Thượng Hải thì ngoài Hoành Thị và NingXia ra cũng không còn ai có khả năng đó, không lẽ Nhậm Cơ lại quyết định từ bỏ Faurecia, không lẽ tất cả vì cô nên anh mới hành động như thế, không được, không thể để Nhậm Cơ làm như vậy, khó nghĩ quá đi...!Hiểu Khê đưa tay lên ôm đầu, bứt tóc, nhưng bỗng nghe tiếng Nhậm Cơ truyền đến sau lưng.

- Hình như em quên mặt anh rồi thì phải?

- Ôi mẹ ơi...hết hồn ...!– Thấy Nhậm Cơ đã áp sát sau lưng, Hiểu Khê hoảng hốt vừa gọi mẹ vừa suýt ngã ra sau, may mà Nhậm Cơ kéo lại.

- Nhìn anh rất đáng sợ ? – Nhậm Cơ nhíu mày nhìn cô.

- Không...không phải thế, tại tự nhiên thấy anh xuất hiện đột ngột quá nên em hơi hoảng hốt...!– Hiểu Khê cười ngây ngốc đáp.

- Mau lên nhà đi, anh đang đói.

– Nhậm Cơ nói.

Cả hai đi nhanh vào trong chung cư, lên đến tầng bốn, hình như cũng khá lâu rồi Nhậm Cơ không đến đây.

Đẩy cửa căn hộ quen thuộc bước vào, Nhậm Cơ thở dài ra một hơi, anh thích cảm giác ở những chỗ tràn ngập sự hiện diện của Hiểu Khê.

Cởi áo vest treo lên kệ, Nhậm Cơ thoải mái ngồi xuống sofa, Hiểu Khê đặt ly nước lên bàn cho anh xong mới cất túi xách, cô mở tủ lạnh lấy cá và một ít rau nấm đặt vào bồn rửa chén, lấy tạp dề mang lên người rồi bắt đầu nấu ăn.

- Cần anh giúp gì không?

- Được rồi, em vẫn nhớ hương vị các món ăn của anh, nên anh cứ ngồi yên chờ em đi.

– Hiểu Khê nói, nhưng vẫn tập trung nấu ăn.

- Em không cần nhớ lâu thế đâu.

– Nhậm Cơ phì cười khi nghe cô nói.

- Anh tìm hiểu chuyện của em thế nào rồi, có tra ra là ai đứng phía sau không anh? – Hiểu Khê vừa chiên cá vừa hỏi.

- Hơi phức tạp một chút, chuyện của em thì anh đã xử lý xong, cũng đã sa thải người làm hại em.


– Nhậm Cơ đứng dậy đi đến chỗ bếp.

- Vậy em bị oan phải không?

Hiểu Khê ngẩng đầu nhìn người bên cạnh, ánh mắt đầy oan ức nhìn anh, nếu chịu tin tưởng nhau ngay từ đầu thì đâu có tức điên như lúc đó.

- Ừ, anh xin lỗi vì đã không nghe em giải thích.

– Nhậm Cơ cúi đầu nhìn xuống sàn nhà.

Một lời xin lỗi cũng không bù đắp được những gì Hiểu Khê phải chịu đựng và trải qua, mang tiếng phản bội công ty, bị buộc thôi việc, bị người thân thiết nhất không tin tưởng, lúc này Nhậm Cơ còn không dám nhìn thẳng vào mắt cô.

- Em nói rồi, em là người cứng đầu, nói được làm được, anh nhất định phải tin em.

– Hiểu Khê cười vui vẻ khẳng định.

- Ừ, em đúng cứng đầu thật.

– Nhậm Cơ nhìn sang cô, nhìn sự vui vẻ đáng yêu của cô càng khiến anh thấy tự trách hơn.

Cả hai cùng nhau ăn tối xong, Hiểu Khê đi vào phòng ngủ, mở tủ lấy quần áo cho Nhậm Cơ, lúc trước anh thường ở lại nên Hiểu Khê đều cẩn thẩn cất giữ.

Thật sự lúc này cả hai như đang trải qua sự bình yên của lúc trước, khi có thể qua lại yêu đương thoải mái không sợ bị người khác nhìn thấy.

Nằm xuống chiếc giường nhỏ ấm áp của Hiểu Khê làm Nhậm Cơ dễ chịu vô cùng.

Tắt đèn xong, Hiểu Khê mới bật đèn ngủ lên, cô bò lên giường, chưa kịp nằm xuống thì đã bị tay Nhậm Cơ chặn ngang lưng lại.

- Giường của em mà...không phải anh muốn độc chiếm chứ? – Hiểu Khê phàn nàn.

- Trả lại đồ cho em, anh không đeo vừa mấy thứ này.

– Nhậm Cơ đưa lại hai chiếc vòng tay của Hiểu Khê.

- Anh mà đeo vừa chắc em phải hoài nghi lại giới tính của anh như lúc mới gặp anh mất thôi.

– Hiểu Khê bật cười khúc khích.

- Đừng trả anh nữa, anh muốn chúng luôn nằm trên tay em.

Giúp Hiểu Khê đeo lại hai chiếc vòng, Nhậm Cơ hôn lên bàn tay của cô, ánh mắt đầy nuông chiều làm Hiểu Khê đỏ bừng cả khuôn mặt.

Kéo Hiểu Khê nằm xuống, gối đầu lên cánh tay, Nhậm Cơ nắm lấy bàn tay của cô áp lên lồng ngực của anh.

- Thật may, vì em đã không ghét bỏ sự ích kỷ và nóng nảy của anh.

- Em ghét thật mà, nhưng khổ là nó thuộc về Nhậm Cơ nên em không thể ghét được.

– Hiểu Khê nhìn người đàn ông trước mặt này, bật cười.

- Em có cần nói thẳng thắn với anh như thế không? – Nhậm Cơ bật cười trả lời cô.

- Như thế mới là Nhậm Cơ mà em quen biết chứ, ngang ngược, cố chấp, nóng tính.

– Hiểu Khê đưa tay chạm vào sóng mũi của anh.


- Còn giận anh lần ở Thâm Quyến không? – Nhậm Cơ trầm giọng hỏi.

- Em biết lúc đó anh tức giận, sau này đừng ép buộc em như thế, cảm giác như anh không tôn trọng em...nếu muốn em sẽ chủ động...được không? – Hiểu Khê nhìn anh.

- Xin lỗi em, Hiểu Khê, anh thật sự rất tồi tệ.

Người hiểu chuyện luôn phải chịu đựng thiệt thòi, dù ngoài mặt luôn vui vẻ nhưng trong lòng đã sớm bị tổn thương.

Ôm ghì lấy Hiểu Khê vào người, vuốt ve mái tóc mềm mại, nhận lại cái ôm của cô.

Hiểu Khê đưa tay vỗ nhẹ lên lưng Nhậm Cơ, an ủi anh đừng nghĩ ngợi quá nhiều nữa, vì cô rất kiên cường.

Việc Hiểu Khê được quay lại Faurecia khiến mọi người trong tập đoàn đều rất mừng cho cô, cũng đã tìm ra được người phản bội trong phòng Tài chính nên bây giờ trở về đây làm việc cũng không khiến Hiểu Khê phải sợ bị bàn tán nữa.

Đứng dưới cửa lớn Faurecia, nhìn ngó ngang dọc một chút, tuy dạo gần đây vẫn hay đến đây nhưng là ban đêm khi không còn nhân viên làm việc, nhân viên lễ tân thấy Hiểu Khê liền vui vẻ chào hỏi, những người khác cũng tay bắt tay mừng vỗ vai an ủi sự cố vừa rồi, tiện xin lỗi vì mọi người đã hiểu lầm cô.

Y Vân vừa đến trước cửa công ty liền cúi đầu chào hỏi Hiểu Khê ngay, và dẫn Hiểu Khê về phòng làm việc riêng của thư ký giám đốc.

Cũng nằm chung tầng bốn mươi, bên cạnh phòng giám đốc.

- Bình thường chỉ có tôi và Y Phúc làm việc ở phòng này, trợ lý thi thoảng mới đến hỗ trợ, giờ có cô Sở đến nữa thật tốt, bàn làm việc của cô ở đây nhé, cần gì cứ nói với chúng tôi.

- Anh đừng gọi tôi là cô Sở nữa, gọi tên cũng được rồi, tôi sẽ tự nhiên hơn.

– Hiểu Khê cười cười.

- Vậy khi không có tiên sinh thì tôi sẽ gọi cô là Hiểu Khê vậy, phòng Tài chính hiện không có quản lý, mọi báo cáo đều được chuyển về cho thư ký của giám đốc xử lý.

– Y Vân đặt một chồng tài liệu cần đối soát lên bàn cho Hiểu Khê.

- Chắc thời gian qua mọi người vất vả lắm, nhưng không phải Hoành tiểu thư đã nhận trách nhiệm này sao? – Hiểu Khê cầm vài tập tài liệu lật ra xem thử.

Y Vân đi đến bàn làm việc của anh rồi đẩy một chồng tài liệu khác đến gần chỗ máy tính, lắc đầu ngao ngán vì mọi thứ diễn ra trong vòng mấy tháng ngắn ngủi vừa qua.

- Tiên sinh không hài lòng, nên không cho Hoành tiểu thư can thiệp đến công việc của Faurecia nữa, cũng không tuyển được nhân viên đủ năng lực để thay thế vị trí của cô, nên ngài ấy phải làm việc rất nhiều, có khi gần sáng mới được ngủ.

- Vậy anh ấy không về nhà hay sao? – Hiểu Khê lo lắng hỏi lại.

- Thi thoảng thôi, đa phần là tiên sinh ở lại công ty, nhưng dạo gần đây thấy ngài ấy đỡ được một chút rồi.

– Y Vân giải thích.

Đang đứng trao đổi công việc với nhau, thì Y Phúc đẩy cửa đi vào, ôm theo một chồng tài liệu và đặt xuống bàn làm việc của anh ấy, Nhậm Cơ cũng vừa bước vào.

- Em thấy công việc ở vị trí này ổn không, cần anh sắp xếp thêm người hỗ trợ không?

- Không cần đâu, em cân được.

– Hiểu Khê vỗ vỗ tay lên chồng tài liệu trên bàn.

- Tốt, cần gì cứ nói với hai cậu ấy, nếu không gặp anh.

Nói rồi Nhậm Cơ và Y Vân đi ra ngoài trước, anh đang chuẩn bị có cuộc họp với đối tác nên phải chuẩn bị gấp.

Y Phúc quay lại nhìn Hiểu Khê, mỉm cười chào cô.

- Có gì thắc mắc cô cứ hỏi nhé Hiểu Khê, hoặc không có chúng tôi ở đây thì cứ gọi điện nhé, để tránh xảy ra những chuyện tương tự nên giám đốc đã cho lắp đặt toàn bộ camera giám sát trong công ty, cô cứ yên tâm.

- Vâng, cảm ơn anh nhé, tôi làm việc đây.

Ngồi xuống ghế, Hiểu Khê mở máy tính lên trước, nhiều việc còn hơn lúc cô mới đến Faurecia nhận vị trí quản lý phòng Tài chính nữa, xem ra vị trí thư ký này còn khó nhằn hơn tưởng tượng, không giống như trong phim ảnh gì hết, nghĩ tới đây Hiểu Khê tự cười khẽ một mình.

Buổi trưa, Hiểu Khê vừa xuất hiện ở nhà ăn dưới tầng trệt, lập tức được mọi người vây quanh chào hỏi rất nhiều, Tiểu Ly và Hỷ Hỷ kéo tay cô ngồi xuống ghế rồi nhờ Pha Triết và Mạch Tử đi lấy phần cơm giúp ba người họ.

- Lâu quá mới gặp lại em, lúc nghe phòng nhân sự thông báo việc Dương Di đã hãm hại làm em bị chịu tiếng xấu, mọi người rất phẫn nộ đấy.

- Em cũng giận mà, nhưng giờ được sáng tỏ rồi nên em cũng cho qua hết rồi.


– Hiểu Khê cười cười.

- Gặp chị chắc chị khóc cả năm vẫn chưa hết luôn quá, em rời đi mấy tháng mà phòng Tài chính tháng nào cũng bị dính deadline, không đạt KPI, may mắn là nhờ giám đốc xử lý kịp, em quay lại mọi người vui lắm.

– Hỷ Hỷ nói.

- Dù em đổi vị trí làm việc nhưng vẫn sẽ liên quan đến phòng Tài chính mà, mọi người cứ cố gắng nhé, cần em giúp gì cứ tìm em.

– Hiểu Khê đáp.

Cũng vừa lúc hai người kia mang mấy khay cơm và thức ăn đến, đặt lên bàn xong hết mới ngồi xuống, Mạch Tử đưa đũa và thìa cho Hiểu Khê xong mỉm cười nhìn cô.

- Cuối cùng cũng được làm việc chung với Hiểu Khê, hôm nay để anh đãi mọi người.

- Ái chà, Mạch đại ca hôm nay mới thấy tươi tỉnh ra đấy nhé, sau khi Hiểu Khê nghỉ việc, thấy cậu lúc nào cũng giữ cái mặt lạnh tanh, chỉ biết làm và làm, không quan tâm đến ai.

– Pha Triết đá mắt về phía Mạch Tử chọc ghẹo.

- Ăn cơm đi, tôi chỉ đãi ba cô nàng này thôi, cậu tự trả tiền đi nhé.

– Mạch Tử nhướn mày.

- Ấy ấy...!em chỉ giỡn tí thôi, Mạch ca ca đừng tuyệt tình vậy chứ...mau ăn cơm nào.

Mọi người vẫn trêu ghẹo nhau như lúc trước, không ai giữ khoảng cách với Hiểu Khê, điều này làm cô vui lắm, ngồi ăn trưa mà cả bọn cứ nói chuyện xong trêu nhau cười ngặt nghẽo.

Ăn trưa xong mọi người đều về chỗ bàn làm việc để nghỉ ngơi, Hiểu Khê đẩy cửa phòng thư ký vào, không thấy hai người kia ở đây, đang định đi đến bàn làm việc thì nghe tiếng cửa mở, quay lại thấy Nhậm Cơ bước vào.

- Sao anh vào đây, không sợ bị nhìn thấy sao?

- Thế em vào phòng làm việc của anh đi.

– Nhậm Cơ đưa tay lên đầu Hiểu Khê xoa nhẹ.

- Anh đúng là hết thuốc cứu chữa, anh ăn trưa chưa? – Hiểu Khê ngẩng đầu nhìn anh.

- Rồi, vừa ăn xong liền đến tìm em, quay lại đây vui chứ? – Nhậm Cơ hỏi.

- Ừm, em vui lắm, mà anh mở rộng thị trường sang Hồng Kông phải không, em chỉ mới xem đến hạng mục đầu tiên thôi.

– Hiểu Khê hỏi.

- Ừ, rất quan trọng với Faurecia, nên anh muốn có em để giúp anh xử lý thật chi tiết.

– Nhậm Cơ đáp.

- Anh đánh giá em cao thế, em chỉ cố gắng làm thật tốt bằng hết khả năng của bản thân thôi...!– Hiểu Khê cười ngây ngốc.

- Chắc anh phải giảm lương hàng tháng của em mới được.

Nghe đến giảm lương, Hiểu Khê quay phắt lại lườm nguýt Nhậm Cơ, cô chỉ chỉ ngón tay vào anh làm ra vẻ đe dọa.

- Giám đốc thật biết trở mặt, anh mà trừ bớt lương em thì lần sau anh tự mua nguyên liệu đến để em nấu ăn đi nhé.

- Anh có ăn bao nhiêu mà phải tính toán như thế, em cũng thật keo kiệt đấy.

– Nhậm Cơ ngồi xuống ghế nhìn cô bằng ánh mắt trêu ghẹo.

- Ơ này...Anh ăn ké ở nhà em biết bao nhiêu rồi hả, còn có ý định độc chiếm chỗ em ngủ, em đều rộng lượng cho qua, còn không mau cảm ơn em, lại muốn trừ lương em.

- Hiểu Khê nhìn anh bằng ánh mắt hoài nghi.

- Rồi rồi...Anh không trừ lương em, mau lại đây ngồi.

- Nhậm Cơ phì cười nhìn cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận