Lạc


Lượng công việc quá nhiều, nữa tháng nay Hiểu Khê hầu như phải ở lại đến mười giờ để tranh thủ làm cho kịp tiến độ, Nhậm Cơ đã đi công tác cùng Y Phúc.

Nghe Y Vân báo cáo về việc Hiểu Khê luôn về rất trễ, Nhậm Cơ liên tục gọi điện nhắc nhở, thấy anh cứ càm ràm mãi, nên cô quyết định lờ đi.

Gần đến giờ tan làm, Hiểu Khê vừa khóa máy tính xong, cô đứng dậy sắp xếp lại giấy tờ trên bàn thì nghe tiếng cửa phòng mở, người bước vào là Hoành Kiều Kiều và thư ký của cô ta.

- Hoành tiểu thư đến đây trễ thế ạ, cô cần gì để tôi giúp?

Liếc mắt nhìn một vòng trong phòng làm việc, Hoành Kiều Kiều bước đến ghế sofa và ngồi xuống, dáng vẻ rất sang trọng, thái độ khá khó chịu.

- Làm việc ở Faurecia vẫn tốt nhất nhỉ, lần trước bị tôi buộc thôi việc chắc cô vẫn còn để bụng.

- À, không phải đâu, lúc đó tiểu thư ra quyết định như thế là đúng với hoàn cảnh lúc đó, còn bây giờ thì mọi người đều biết tôi không phải kẻ phản bội Faurecia.

– Hiểu Khê ngẩng đầu nhìn cô ta.

- Cũng mạnh miệng đấy, các dự án của Faurecia ở Hồng Kông đã triển khai đến đâu rồi? – Hoành Kiều Kiều hơi nghiêng người dựa vào tay vịn ghế, ánh mắt sắc xảo nhìn Hiểu Khê.

Trước đó, Nhậm Cơ đã nói giữa Faurecia và Hoành Kiều Kiều không có liên hệ, những dự án hợp tác có liên quan đều đã được thông qua và triển khai, còn hiện tại thì không còn dự án nào với Hoành Thị.

- Giám đốc đã dặn chúng tôi không được phép bàn riêng các dự án khác với Hoành Thị, nên tiểu thư hãy trực tiếp hỏi giám đốc, xin lỗi.

Thấy Hiểu Khê có vẻ là người không dễ thao túng, lại khá mạnh miệng, Hoành Kiều Kiều có vẻ không vừa mắt, cô ta đứng phắt dậy, chỉnh lại phần váy rồi quay sang nhìn Hiểu Khê.

- Tốt, rất tốt.

Nhìn hai người này rời đi, Hiểu Khê liền cảm thấy có gì đó không đúng, việc Nhậm Cơ đi công tác cả Faurecia đều biết, không lẽ Hoành Kiều Kiều không biết nên nữa đêm mới đến tìm, nhưng tại sao có vẻ lại rất quan tâm đến dự án ở Hồng Kông.

Ra khỏi cửa công ty, Hiểu Khê chào tạm biệt nhân viên bảo an xong cô lấy điện thoại ra kiểm tra tin nhắn, có vài tin nhắn và cuộc gọi nhỡ từ Nhậm Cơ, chắc đang rất tức giận đây, đang định gọi lại thì điện thoại lại đổ chuông, Hiểu Khê hơi rén khi bắt máy.

- Cuối cùng cũng chịu nghe máy!

Nghe giọng của Nhậm Cơ, tự nhiên có thể hình dung ra được biểu cảm trên khuôn mặt anh ngay lúc này, Hiểu Khê ấp úng trả lời.

- Đừng mắng, em đang về đây...sắp về tới chung cư rồi...

- Chung cư nào trước cửa Faurecia? – Nghe giọng cười ngây ngốc của Hiểu Khê, làm Nhậm Cơ phát cáu.

Bị nói trúng tim đen khi nói dối, Hiểu Khê thấy chột dạ, vội đưa mắt nhìn xung quanh dáo dác, không lẽ Nhậm Cơ quan sát camera nên thấy.

- Sao anh biết em đang ở trước cửa công ty?

- Nhìn sang trái đi.

Lập tức nhìn theo hướng Nhậm Cơ nói, rồi xong, chiếc BMW đen tuyền quen mắt đang dừng cách chỗ cô một khoảng không xa.

Hiểu Khê vội tắt điện thoại, rồi chạy nhanh sang chỗ chiếc xe, chưa kịp kiểm tra xem phải xe của Nhậm Cơ không thì đã bị anh đẩy cửa xe ra mà kéo tay cô ngồi vào bên trong.

Y Vân vừa ra sân bay đón Nhậm Cơ lúc nãy, giờ đưa hai người bọn họ về căn hộ ở quận Tĩnh An.


Hiểu Khê vội ngồi ngay ngắn lại, chỉnh lại đầu tóc cho gọn gàng xong mới quay sang nhìn người đàn ông đang ngồi hơi nghiêng nhìn sang bên cô, chân thì bắt chéo trông rất nhàn nhã.

- Nhìn em như thế làm gì, em chỉ đang cống hiến cho công ty thôi...

- Lý lẽ như thế mà em cũng tự tin nói ra nhỉ? – Nhậm Cơ cười nhẹ khi nghe cô bao biện.

- Thông cảm cho em đi, anh cũng thức khuya làm việc em cũng có phàn nàn gì đâu, em rất hiểu cho anh đấy.

– Hiểu Khê giải thích.

- Lý do lý trấu.

Mắng đại vài chữ cho xong nhận lại nụ cười vui vẻ của người đối diện, Nhậm Cơ búng nhẹ ngón tay lên trán cô.

Hiểu Khê đưa tay ôm trán rồi đánh mạnh vào chân Nhậm Cơ, nhằm trả đũa nhưng chả thấm thía gì với anh.

Về đến căn hộ, Y Phúc vội xuống mở cửa xe cho hai người họ bước xuống, sau đó anh mới quay đầu xe rời đi.

Thấy Hiểu Khê đến, đầu bếp Chương và dì Tần đều rất vui mừng, vội chuẩn bị bữa tối ngay, Nhậm Cơ đang ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, Hiểu Khê cầm một ly nước mang đến cho anh, vì trễ rồi nên không muốn anh uống cà phê, xong cô ngồi xuống bên cạnh.

- Lúc nãy có Hoành tiểu thư đến tìm em để hỏi về các dự án ở Hồng Kông, nhưng em không nói gì hết, chắc cô ấy sẽ tức giận...

- Em làm tốt lắm, đừng sợ gì hết, có anh ở đây.

– Nhậm Cơ nhìn cô rồi mỉm cười.

- Em không thấy có thêm dự án nào liên quan đến Hoành Thị nữa, sao thế anh? - Hiểu Khê thắc mắc.

- Anh đang cân nhắc một số chuyện, khi nào có quyết định cuối cùng sẽ nói với em, mau đi ăn tối thôi.

Nói xong, Nhậm Cơ đứng dậy khoát tay lên vai Hiểu Khê rồi đi vào phòng ăn, nhìn mấy món trên bàn, Hiểu Khê đang đói bụng liền ăn ngay, Nhậm Cơ phải nhắc cô ăn chậm lại mấy lần.

Lúc đi lên lầu, thấy Hiểu Khê muốn đi thẳng lên lầu hai, Nhậm Cơ nhíu mày rồi kéo tay cô đi ngược lại vào phòng ngủ của anh.

Vừa vào phòng liền đóng cửa lại, sau đó nhấc bổng Hiểu Khê lên và đi về phía phòng tắm.

- Nước được rồi đấy, em muốn tự cởi hay anh giúp...

- Anh đừng có nhìn chằm chằm em như thế? - Hiểu Khê vội giữ cổ áo lại.

- Có phải anh chưa từng thấy cơ thể của em đâu, em còn ngại gì, mau cởi ra.

- Nhậm Cơ vừa cởi áo sơ mi xong, quay sang nhìn cô.

- Mấy lúc đấy không tính, anh quay mặt đi chỗ khác mau lên...!– Khuôn mặt của Hiểu Khê đã đỏ bừng.

Nhậm Cơ nhướn mày, xong nở nụ cười đầy ý trêu đùa, anh bước tới ôm ghì lấy Hiểu Khê rồi nhanh chóng cởi sạch trang phục trên người cô rồi đẩy vào bồn tắm.

Hiểu Khê vội bám tay vào thành bồn để ngồi dậy, nhìn dáng vẻ Nhậm Cơ ung dung thoát y rồi hết sức tự nhiên bước vào bồn tắm, anh vừa ngồi xuống thì nước liền tràn ra ngoài rất nhiều.

Ngồi giữa hai chân của Nhậm Cơ, càng làm Hiểu Khê lúng túng hơn, anh lại kéo vai cô dựa sát vào người anh.


- Thư giãn đi, anh không ăn thịt em đâu.

- Anh...trước đây cũng đối xử với phụ nữ như thế này...? - Hiểu Khê vừa búi tóc lên cao vừa hỏi.

- Không, anh chỉ trả tiền để họ phục vụ anh thôi.

Nhìn Hiểu Khê đang cử động, từ cổ đến vai đều như đang mời gọi, Nhậm Cơ ho khan vài tiếng, xong đưa tay lên mơn trớn những thứ đẹp đẽ trước mắt.

Xong lại ôm lấy Hiểu Khê từ phía sau, hôn lên tai rồi lướt xuống cổ, vai của cô, hai tay đã áp lên ngực của Hiểu Khê mà xoa nắn.

- Nhậm Cơ...

- Sao thế? - Nhậm Cơ hỏi lại.

- Nước sắp lạnh rồi, chúng ta ra ngoài đi...!- Hiểu Khê nhắc.

Nhấc Hiểu Khê lên cao, khiến cô chao đảo phải đưa tay ôm lấy cổ anh ngay, Nhậm Cơ lấy khăn choàng lên người Hiểu Khê rồi đỡ lấy lưng cô và đi ra ngoài phòng ngủ.

Đặt Hiểu Khê nằm lên giường trước, xong thuận thế nằm lên trên, Nhậm Cơ định cúi đầu hôn thì đã bị Hiểu Khê kéo xuống hôn trước.

- Xem ra Hiểu Khê lúc không say rượu cũng mạnh dạn nhỉ?

- Đừng có trêu em nữa...!- Hiểu Khê cười khúc khích nhìn anh.

- Yêu em chết đi được, Hiểu Khê.

Vừa hôn xuống thì được Hiểu Khê đáp trả, Nhậm Cơ hài lòng vô cùng, lâu rồi không chạm vào cô, hôm nay nhất định phải nhiệt tình yêu thương hơn.

Bị Nhậm Cơ làm cho mụ mị đầu óc, Hiểu Khê để mặc anh muốn làm gì thì làm, nhưng mà anh cứ dày vò bên dưới thế kia cũng lâu rồi, cả người đều không còn sức mà đẩy anh rời đi.

- Đừng...đừng làm thế nữa...em không chịu được...ư...Nhậm Cơ...chậm lại...

Giữ bàn tay đang siết chặt vào chăn, Nhậm Cơ mở lòng bàn tay của Hiểu Khê ra, đan vào bàn tay của anh, cúi đầu thì thầm vào tai cô.

- Bám vào tay anh đi, anh muốn em được thoải mái nhất...

- Ưm...nhẹ một chút...

Chỉ chờ Hiểu Khê đặt tay lên cánh tay của anh, Nhậm Cơ liền giữ lấy hông của cô mà thúc mạnh vào.

Vừa chậm rãi đưa đẩy, vừa trêu đùa cô.

Đợi đến lúc Hiểu Khê chịu không được phải xin anh di chuyển nhanh hơn thì Nhậm Cơ mới chịu phóng túng hết dục vọng của bản thân để Hiểu Khê cảm nhận.

Hôm sau, Nhậm Cơ phải dùng chiêu cũ là hù sắp trễ làm thì Hiểu Khê mới chịu thức dậy, thấy cô vừa quấn chăn vừa muốn ra khỏi phòng ngủ, Nhậm Cơ mới lên tiếng.

- Đi đâu đấy, anh chuyển đồ của em vào phòng thay đồ hết rồi.


- Gì chứ, sao lại chuyển hết xuống đây...em đâu muốn chung giường...!- Hiểu Khê vội im bặt khi thấy Nhậm Cơ đang nhíu mày.

Cô vội đi vào phòng thay đồ ngay, Nhậm Cơ cũng bước vào ngay sau đó, biết là cơ thể anh rất hoàn hảo, như một chiến binh, nhưng có cần phải khỏa thân đi lại trước mặt cô như thế không, Hiểu Khê mặt đỏ bừng, vừa mặc váy vào liền đi vào phòng tắm.

Một lúc sau phải quay trở ra để lấy chiếc váy khác thay vào, che kín phần cổ đầy dấu hôn đỏ chói do Nhậm Cơ để lại.

Đang ngồi ăn sáng, Nhậm Cơ quay sang nhìn Hiểu Khê rồi nói.

- Y Phúc đưa em đến công ty trước, anh có việc ở Hàng Châu, nhớ nghe máy lúc anh gọi, anh không đùa với em đâu.

- Nhớ rồi, giám đốc yên tâm...!- Hiểu Khê vẫn rén vụ không nghe điện thoại của Nhậm Cơ.

- Nhớ rồi có chịu thực hiện không, hay chờ anh điên lên rồi mới chịu làm.

- Nhậm Cơ hỏi lại, giọng anh rất trầm.

- Có...có chứ, anh phải tin em...

Vừa đến cửa công ty, Hiểu Khê mua một ly cà phê nóng mang đến phòng làm việc của Tiêu Xán, muốn cảm ơn anh vì đã giúp cô, nếu không phải Tiêu Xán gợi ý chuyện tin nhắn thì chắc tới bây giờ Hiểu Khê vẫn còn ngơ ngác không biết phải làm gì.

Thấy Hiểu Khê bước vào, Tiêu Xán đứng dậy mỉm cười chào hỏi xong kéo ghế để cô ngồi xuống.

- Quen với công việc chưa, có gặp khó khăn gì không, anh vừa từ Lixun về.

Đặt ly cà phê lên bàn làm việc và đẩy về phía Tiêu Xán, xong Hiểu Khê mới trả lời.

- Em quen với công việc rồi, chỉ là đang phải xử lý gấp các dự án bị tồn đọng thôi, anh đến Lixun làm gì thế?

- À, giám đốc đang di dời Lixun về đây, tòa cao tầng bên cạnh Faurecia vừa được giám đốc thu mua, chắc trong thời gian em nghỉ việc nên không biết đấy.

– Tiêu Xán nhận ly cà phê rồi nói.

- Em chưa nghe chuyện này, toàn bộ nhân viên Lixun sẽ đến đây sao ạ? – Hiểu Khê hỏi tiếp.

- Ừ, cũng có thể như vậy, nhưng cũng phải thông qua kỳ thi công chức đã, tới giờ làm việc rồi kìa, em mau đi đi.

– Tiêu Xán nhìn đồng hồ trên bàn rồi nhắc Hiểu Khê.

- À, đúng rồi, em về phòng làm việc đây, cảm ơn anh nhé Tiêu Xán.

– Hiểu Khê vội đứng dậy, nói cảm ơn xong liền mở cửa đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi thang máy ở tầng bốn mươi, đã nghe tiếng Hoành Kiều Kiều từ phòng Tài chính phát ra, mới sáng sớm mà cô ta lại đến làm gì vậy nhỉ.

Hiểu Khê đẩy cửa phòng đi vào, thấy Hoành Kiều Kiều đang đứng dựa vào bàn làm việc, hai tay khoanh trước ngực.

- Các người có muốn làm việc nữa không, dự án của Hoành Thị quan trọng như thế nào mà dám đẩy xuống dưới?

Mạch Tử đặt tài liệu trên tay xuống bàn làm việc của anh trước, xong mới đứng dậy trả lời.

- Chúng tôi chỉ làm việc theo lệnh của giám đốc, giám đốc đã dặn rất kỹ, nếu Hoành tiểu thư cảm thấy không chấp nhận được thì hãy tìm ngài ấy chất vấn.

Thấy nhân viên dám tỏ thái độ thách thức, Hoành Kiều Kiều đứng dậy, đi nhanh đến chỗ Mạch Tử đang đứng, vung tay định tát vào mặt anh ấy.

Nhưng cánh tay liền dừng giữa không trung, không tài nào hạ xuống được.

- Hoành tiểu thư, xin cô hãy bình tĩnh, mong cô hãy nhớ đây là Faurecia, có quy định rõ ràng.


Hiểu Khê đang giữ chặt cổ tay của Hoành Kiều Kiều, nhẹ giọng nhắc nhở, không nghĩ là cô ta dám có ý định đánh nhân viên phòng Tài chính.

Hoành Kiều Kiều dùng sức liền hất được tay Hiểu Khê, quay sang định tát cô thì Mạch Tử đã giữ cổ tay của cô ta lại.

Anh kéo Hiểu Khê ra phía sau lưng, cùng chỗ với Tiểu Ly và Hỷ Hỷ.

- Nếu Hoành tiểu thư muốn khiển trách nhân viên thì hãy dùng lời nói đi ạ.

Nói xong, Mạch Tử liền buông tay Hoành Kiều Kiều ra, anh đứng lùi lại phía sau vài bước.

Bị bẽ mặt liên tiếp hai lần, Hoành Kiều Kiều tức giận rời đi cùng với hai thư ký riêng.

Nhân viên phòng Tài chính lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, Tiểu Ly đi đến cửa ngó nghiêng xem bọn người kia đã đi hay chưa, rồi mới quay lại nói.

- Tháng trước, Hỷ Hỷ bị đánh một bạt tay vì đã thay đổi một số yêu cầu nhỏ trong dự án của Hoành Thị với Faurecia, theo ý giám đốc, giờ lại muốn gây sự nữa...

- Bình thường có giám đốc ở công ty, cô ta không đến gây sự thế này đâu...!- Hỷ Hỷ vừa nhớ lại cái bạt tay lần trước của Hoành Kiều Kiều.

- Cô ta dựa vào danh phu nhân của giám đốc Faurecia nên lúc nào cũng muốn mọi người phải làm theo ý cô ta thôi, giám đốc đã rất tức giận vì chuyện này.

– Pha Triết đang ngồi phía sau Tiểu Ly, cũng nói thêm.

- Thôi, mọi người làm việc đi, giám đốc căn dặn thế nào thì chúng ta làm như thế.

Trấn an mọi người xong, Hiểu Khê mới quay lại phòng làm việc của cô, Y Phúc chuyển tài liệu sang bàn làm việc của Hiểu Khê, xong mới lên tiếng.

- Hoành tiểu thư này không giống như muốn hợp tác với Faurecia, luôn tìm cớ để khiển trách nhân viên, tốt nhất đừng vướng vào cô ta.

- Giám đốc không nói gì sao, đâu thể để cô ấy làm càn như thế được, dựa vào đâu đánh người chứ? - Hiểu Khê quay sang nhìn Y Phúc.

- Lần trước cô ta đã đánh một nhân viên nữ của phòng Tài chính, hôm nay lại tiếp tục sao? – Y Phúc ngạc nhiên hỏi lại.

- Suýt thôi, tôi giữ tay cô ấy lại...

Hiểu Khê ngập ngừng một chút, tuy lúc nãy là bất đắc dĩ nên mới làm như thế, nhưng quy định Faurecia là không được phép xúc phạm và đụng chạm thân thể nhân viên.

- Chuyện này để tiên sinh về xử lý, cô đừng lo, không sao đâu.

Nghe Y Phúc nói, Hiểu Khê chỉ cười trừ xong quay lại bàn làm việc, cứ tưởng Hoành Kiều Kiều có vẻ ngoài xinh đẹp trang nhã như thế lại có thể không màn đúng sai mà vung tay đánh người.

Lỡ đâu trong thời gian này mà cô ta phát hiện chuyện qua lại lén lút với Nhậm Cơ thì không biết sẽ nổi điên như thế nào.

Hiểu Khê chợt nghĩ, thì ra là Nhậm Cơ phải chịu đựng chuyện này suốt thời gian qua.

Vẫn tăng ca đến hơn mười giờ, vì ngày mai Nhậm Cơ mới về, Hiểu Khê vừa hắt hơi vài cái xong rút vội vài tờ khăn giấy để lau mũi, trong đầu mới nhớ lại vụ tắm khuya tối hôm qua, tóc ướt nhưng không chịu sấy khô, cứ thế đi ngủ, hình như bị cảm rồi, chóng mặt quá.

Thu dọn đồ đạc cho vào túi xách xong, Hiểu Khê mới chậm rãi rời khỏi công ty, vừa đi vừa tiếp tục hắt hơi.

Đang đi bộ thì lại cảm giác như có ai đang đi theo phía sau lưng, không lẽ biến thái hay người xấu nào đó, nghĩ vậy nên Hiểu Khê liền bước đi vội vã hơn.

Vừa quay đầu nhìn lại liền thấy có hai người đàn ông đội mũ che nữa mặt đang đi tới, tay giấu sau lưng.

Đề phòng vẫn hơn, Hiểu Khê rẽ ngang qua, liền bị một cánh tay mạnh mẽ kéo cô vào trong một chiếc ô tô.

- Yên lặng nào...

Giọng rất quen tai, nghe xong chỉ muốn đấm vào mặt chủ nhân giọng nói này, Tư Truy ra dấu cho Hiểu Khê giữ im lặng, hai gã kia vừa bước đến chỗ mà cô vừa rẽ ngang, bọn chúng đứng lại dáo dác nhìn xung quanh tìm kiếm gì đó, phải mất một lúc mới chịu bỏ đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận