Lạc


Bị Tư Truy ôm chặt, Hiểu Khê không vội làm loạn, chờ hai người bên ngoài rời đi rồi cô mới bắt đầu vùng vẫy.

Tư Truy không chịu buông tay, nhìn Hiểu Khê đang muốn thoát, mà cười khoái chí.

- Mạnh mẽ thế, nhưng mà em hết đường chạy rồi nhé, nói mau, đi gây chuyện với ai mà để bọn đấy đi theo với vũ khí trong người thế kia.

- Buông ra...!gây chuyện gì chứ...!buông tay ra...!– Hiểu Khê cố dùng sức đẩy tay của Tư Truy nhưng không được.

- Không nói thì anh không buông nhé, hung hăng như em thì chắc chắn gây họa rồi...!ha ha.

– Tư Truy phá cười lên.

- Không biết thật...Anh làm tôi đau rồi đấy...

Lực tay hơi mạnh, thấy Hiểu Khê kêu đau nên Tư Truy buông ra.

Hiểu Khê vội bật dậy, cô ngồi sát vào bên cửa xe rồi quay sang nhìn Tư Truy đang cười đắc ý.

- Dù sao cũng cảm ơn đã giúp tôi, giờ thì tạm biệt, không hẹn gặp lại...

- Cảm ơn người vừa cứu em như vậy hả, anh đã cất công lặn lội từ Thâm Quyến đến đây gặp em mà Hiểu Khê? – Tư Truy sấn tới.

- Giám đốc, anh đến đây dự tiệc mà...!nói dối phụ nữ là một tội ác đấy ..

– Người thư ký đang ngồi ở hàng ghế phụ phía trước nhẹ giọng nhắc nhở.

Nghe xong, Hiểu Khê bật cười vì sự bao biện vớ vẩn của Tư Truy.

Bị thư ký vạch trần lời nói dối, Tư Truy hừ nhẹ một tiếng rồi tiếp tục trêu Hiểu Khê.

- Thế giờ anh không cho em xuống xe thì em cũng đâu có thoát khỏi tay anh được, đúng không?

- Tôi báo cảnh sát bắt anh vì tội quấy rối đấy, anh mau đi tìm mấy cô chân dài nóng bỏng đi.

– Hiểu Khê nói.

- Nói chuyện với em vui hơn, thế chuyện tin nhắn giải quyết xong hết chưa? – Tư Truy ngồi lui lại bên kia, không ép sát cô nữa, anh nghiêm túc hỏi.

Thấy điệu bộ nghiêm nghị của Tư Truy, nếu không phải bình thường hay làm mấy trò khác người thì đâu có khiến Hiểu Khê phải đề phòng cao độ như bây giờ.

- Anh có thể truy ra nguồn gốc những tập tin đó không, ý tôi là người thật sự đứng phía sau tất cả ý...!– Hiểu Khê vội đáp.

- Anh cũng đang tìm hiểu thôi, nhưng cũng như em, những kẻ này giấu giếm kín kẽ quá, hại NingXia một cú đau điếng, bắt được là hắn tiêu đời với anh.

– Tư Truy thở dài ra rồi nói.

Đang muốn hỏi thêm, nhưng mà cứ liên tục hắt hơi, Tư Truy ném hộp khăn giấy cho Hiểu Khê rồi đưa tay chạm vào trán của cô.

- Em sốt à, trán nóng thế?

Tự chạm vào mặt, đúng là đang bị sốt thật, Hiểu Khê vừa bịt khăn giấy trước mũi vừa nói, giọng của cô đã hơi khàn khàn.

- Vậy tôi về đây...cảm ơn anh đã giúp nhé...

- Khoan đã, em ổn không đấy, để anh đưa em về.

– Tư Truy kéo tay Hiểu Khê lại, nhưng lại bị cô tránh đi.


- Tôi không sao...tôi...

Hiểu Khê vừa đổi tờ khăn giấy khác lại thấy có máu thấm vào khăn giấy.

Tư Truy vội nhào tới giúp đỡ, để Hiểu Khê ngữa đầu lên cao xong lấy khăn giấy lau máu còn sót lại trên mũi cô.

- Đưa cô ấy đến bệnh viện gần đây.

- Không...không cần đến bệnh viện...!tôi không sao...!– Hiểu Khê vội xua tay từ chối.

- Yên nào, cứng đầu vừa thôi.

Bị Tư Truy mắng cho vài câu, Hiểu Khê cũng không nói gì nữa, giờ cô đang thấy chóng mặt và ù cả hai tai.

Đến bệnh viện, thư ký vội xuống mở cửa xe, Tư Truy xuống trước xong đỡ lấy tay Hiểu Khê để cô ra khỏi xe.

Vừa đăng ký thủ tục xong xuôi, nhân viên y tá liền hướng dẫn cả hai vào phòng khám bệnh, bác sĩ kiểm tra một lúc thì quay sang nhìn Tư Truy.

- Bạn trai kiểu gì mà để cô ấy làm việc tới nổi suy nhược và sốt luôn thế kia, cậu làm thế rồi ai dám gả cho cậu.

Nghe bác sĩ nói, Hiểu Khê đang dùng khăn giấy bịt mũi ngồi trên giường cũng phải vội xua tay định phủ nhận việc Tư Truy là bạn trai.

Nhưng Tư Truy lại nhanh nhảu chặn họng cô lại ngay.

- Tôi đúng là đáng trách, nên cô ấy mới không chịu gả, còn gì nghiêm trọng không bác sĩ?

- Nghỉ ngơi và ăn uống đều độ vào, không làm việc với tần suất dày nữa, một thời gian là ổn, để tôi kê đơn thuốc.

– Bác sĩ nói.

Nhìn Tư Truy cười vui vẻ, Hiểu Khê cũng đành thở dài ra một hơi không cãi lại nổi, làm việc đến mức suy nhược thế này, để Nhậm Cơ biết chắc anh chửi ba ngày liên tục không ngừng mất.

Thư ký vừa lấy xong một túi thuốc liền đưa đến tay Hiểu Khê, xong đi nhanh ra bên ngoài lấy xe.

Thấy cũng quá muộn rồi, Hiểu Khê đang rất mệt trong người, cô quay sang nhìn Tư Truy rồi nói, giọng rất yếu.

- Để tôi bắt taxi về được rồi, làm phiền anh nãy giờ, thật xin lỗi.

- Em đang thế này, muốn chết hay gì mà đòi đi taxi, tôi đưa em về, mau chỉ đường đi.

– Tư Truy ôm ghì lấy vai Hiểu Khê, không cho cô tránh.

- Đau...đau thật đấy, cả người tôi đều đau...!– Hiểu Khê nhăn mặt, ngẩng đầu nhìn Tư Truy.

- Anh chỉ đưa em đến trước nhà, tuyệt đối không làm gì em, hứa danh dự.

– Tư Truy cúi đầu nhìn cô.

- Anh...có danh dự để hứa luôn...hả...ha ha...!!?! – Hiểu Khê dù mệt nhưng nghe Tư Truy nói mấy câu này lại không kiềm được mà bật cười.

- Yên tâm, anh còn danh dự chút đỉnh, ra xe đi.

Đỡ Hiểu Khê ngồi vào trước, xong Tư Truy đóng cửa xe lại và đi về phía ghế bên kia, thư ký liền lái xe đến địa chỉ mà Hiểu Khê nói, vừa mệt vừa khó chịu trong người, lại rất đau đầu, nhắm mắt lại để kiềm nén sự khó chịu.

Tư Truy đưa tay nhẹ nhàng kéo đầu Hiểu Khê dựa vào vai anh để cô khỏi gật gù, dặn thư ký dừng lại ở một tiệm thức ăn nào đó để mua một ít thức ăn nấu sẵn cho Hiểu Khê.

Vì không muốn người khác biết chi tiết cụ thể về địa chỉ căn hộ nên Hiểu Khê chỉ nói tên đường.


Xe vừa dừng lại, Tư Truy vỗ nhẹ lên mặt Hiểu Khê để làm cô thức dậy.

- Tới nơi em muốn đến rồi kìa, mau vào nhà và uống thuốc đi, anh có mua một ít thức ăn, nhớ ăn xong rồi mới ngủ.

- Ừm...cảm ơn...anh, Tư Truy...tôi xin phép.

Vừa nhíu mày vì đau ở đầu, Hiểu Khê vừa bước xuống khỏi xe, thư ký vội đưa túi giấy đựng thức ăn cho Hiểu Khê, cô cúi đầu cảm ơn rồi tạm biệt bọn họ, xong mới chậm rãi đi về phía chung cư Lộ San.

Xe của Tư Truy cũng rời đi ngay sau thấy bóng Hiểu Khê khuất sau cổng một chung cư.

Vào đến căn hộ, Hiểu Khê mở túi thức ăn ra xem, là cháo và bánh bao hấp, cố ăn một chút rồi lục tìm thuốc để uống, xong mới yên tâm nằm lên giường để ngủ.

Sau một đêm bị cơn sốt hành hạ, lúc nóng lúc lạnh, sáng nay Hiểu Khê đã bị tắt tiếng, đau rát cổ họng, cho hết đóng thuốc vào lại túi xách, Hiểu Khê vội lấy đồ đi tắm để còn đến Faurecia làm việc.

Tập đoàn Faurecia, Nhậm Cơ vừa đến công ty, về từ Hàng Châu liền đến đây ngay, Y Phúc cũng vừa đến, mang tài liệu đi vào phòng giám đốc, đặt lên bàn làm việc rồi lên tiếng.

- Tiên sinh, Hoành tiểu thư lại đến gây chuyện với nhân viên phòng Tài chính và cả cô Sở...

- Về chuyện gì?

Nhậm Cơ đang đứng gần kệ sách, tay cầm tách cà phê nóng, nghe Y Phúc nói xong, anh cũng không lấy làm quá ngạc nhiên, nhưng nghe liên quan đến Hiểu Khê nên anh mới lưu tâm.

- Dự án bị đẩy xuống nên Hoành tiểu thư không vui, sáng sớm đã đến chất vấn phòng Tài chính, nhưng do tiên sinh đã căn dặn nên bọn họ không làm theo yêu cầu của tiểu thư, nên xảy ra tranh chấp, cô Sở có vào can ngăn.

– Y Phúc kể lại sự việc.

- Có chuyện gì xảy ra nữa không? – Nhậm Cơ đi đến bàn làm việc, anh đặt tách cà phê lên bàn, xong chậm rãi ngồi xuống ghế.

- Có, đêm qua có hai người bám đuôi cô Sở, nhưng đến ngã rẽ thì cô ấy lại đi đâu mất, người của chúng ta có tản ra đi tìm nhưng không thấy, sau đó có chiếc ô tô đưa cô ấy về.

– Y Phúc nói.

- Là xe của ai? - Nhậm Cơ hỏi lại.

- Là của giám đốc NingXia.

Nghe tới đây, Nhậm Cơ liền phẩy tay ra dấu cho Y Phúc đi ra ngoài, ngồi tựa lưng vào thành ghế, Nhậm Cơ lại trầm ngâm, xem ra Hoành Thị muốn gây chuyện thật, anh lấy điện thoại nhắn tin cho Hiểu Khê, dặn cô đến phòng làm việc của anh.

Đọc xong tin nhắn, Hiểu Khê lúc này sao dám vào gặp anh, sắc mặt thì nhợt nhạt khi soi gương sáng nay, lại còn bị tắt tiếng, thôi, chờ đến trưa xem bớt đau họng không rồi vào gặp sau.

Chờ mãi không thấy Hiểu Khê đến, Nhậm Cơ thấy hơi bực mình, anh gửi thêm một tin nhắn cho cô.

Vừa uống mớ thuốc xong, Hiểu Khê thấy điện thoại báo tin nhắn đến, mở ra xem.

“Trong vòng ba phút, em không xuất hiện trước mặt anh thì đừng có trách”.

– Nhậm Cơ.

Phát cáu rồi, Hiểu Khê hắng giọng một chút, vẫn không nói ra tiếng, thôi phen này khỏi cứu, nghĩ đến đây, Hiểu Khê ngậm ngùi đi sang phòng giám đốc.

Vừa ló đầu vào đã thấy Nhậm Cơ đang ngồi, nhìn chằm chằm về phía cửa, ánh mắt đang giận dỗi, Hiểu Khê rón rén bước vào và nhẹ nhàng đóng cửa lại.

- Làm trò gì rồi phải không?


Cảm thấy chột dạ, nhưng không mở miệng để giải thích được, Hiểu Khê vội xua tay lắc đầu, rồi cười gượng gạo, người như cô thì làm được trò gì chứ, Nhậm Cơ lại đánh giá cao về cô nữa rồi.

- Sắc mặt em tệ thế, bị đau ở đâu phải không?

- ...!– Hiểu Khê lắc đầu, lại phải cười gượng, không dám nhìn thẳng vào mặt Nhậm Cơ.

- Muốn chọc điên anh hay gì không nói chuyện? – Nhậm Cơ đứng dậy, cả người toát ra mùi nguy hiểm.

Thấy anh sắp nổi giận, Hiểu Khê vội lấy điện thoại soạn vài chữ trên tin nhắn rồi đưa đến trước mắt anh.

“Em bị đau họng, không nói chuyện được”

Lúc này Nhậm Cơ mới dịu lại, anh kéo tay Hiểu Khê lại gần rồi chạm vào mặt cô, rồi hỏi tiếp.

- Uống thuốc chưa, còn mệt không?

Nghe anh hỏi, Hiểu Khê gật đầu, vì lúc này cô mệt thật.

Nhậm Cơ thở dài ra một hơi, xong kéo tay Hiểu Khê đi vào phòng nghỉ.

- Nằm xuống nghỉ một chút đi, khi nào đến giờ làm anh gọi em thức dậy, đưa điện thoại cho anh.

Lấy điện thoại trong tay của Hiểu Khê xong, Nhậm Cơ kéo rèm đen lại, tắt đèn trong phòng xong mới đi ra ngoài.

Anh đi một mạch sang phòng thư ký, đến bàn làm việc của Hiểu Khê, lấy túi xách của cô kiểm tra, thấy một túi thuốc và giấy khám bệnh, đọc xong anh như muốn tăng xông máu, làm việc đến suy nhược cơ thể.

Vừa lúc Y Phúc và Y Vân bước vào, thấy Nhậm Cơ đứng lục túi xách của Hiểu Khê, cả hai hơi sốc, không nghĩ giám đốc đáng kính này lại có hành động xâm phạm quyền riêng tư như thế.

- Không cho ai làm phiền Hiểu Khê trong hôm nay.

Nói xong, Nhậm Cơ lại bước nhanh ra khỏi phòng thư ký, trở về phòng giám đốc.

Để lại hai con người đang đứng ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Đẩy cửa phòng nghỉ đi vào, thấy Hiểu Khê đã ngủ say, Nhậm Cơ lại không muốn mắng, chỉ nhẹ nhàng kéo chăn đắp lên người rồi vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của cô, xong đi ra ngoài.

Vừa đáp chuyến bay đến Thượng Hải vào chiều nay, tài xế riêng của Nhậm Gia đang đứng chờ ông chủ, ngó nghiêng nhìn vào trong sân bay, vừa thấy Nhậm Ni cùng hai thư ký bước ra, chờ bọn họ ngồi vào xe, tài xế vội đóng cửa xe lại rồi chạy nhanh về ghế lái, đưa Nhậm Ni đến Faurecia.

Vừa đến trước cửa lớn tập đoàn, nhân viên bảo an vội chạy đến mở cửa xe, Nhậm Ni và hai thư ký đi thẳng vào thang máy lên tầng bốn mươi.

Y Phúc vừa từ phòng giám đốc bước ra, thấy Nhậm Ni vội cúi đầu chào rồi giữ cửa để ông ấy đi vào, hai người thư ký kia cũng đi theo Y Phúc.

- Cha vừa xem thư điện tử con gửi hôm qua, nên tức tốc bay sang đây, mọi chuyện có đúng như con đề cập không? – Nhậm Ni vừa hỏi xong liền ngồi xuống ghế sofa.

Thư ký vội mang hai tách cà phê đi vào, nhẹ nhàng đặt lên bàn rồi xoay người rời đi ngay.

Nhậm Cơ đang ngồi ở bàn làm việc, thấy Cha bước vào nên anh ngẩng đầu lên nhìn.

- Bên tập đoàn S/V vừa gửi thông báo, con đã thử cho người điều tra, đúng là Hoành Thị đang rục rịch muốn hớt tay trên của Faurecia.

– Nhậm Cơ đáp.

- Có bằng chứng đầy đủ rồi chứ, các chú con và trưởng bối vẫn chưa hay tin, đều đang hối thúc lễ cưới này, xem ra Hoành Thị tham lam hơn chúng ta nghĩ.

– Nhậm Ni cầm tách cà phê lên uống một ngụm rồi đặt xuống.

Vừa lấy một số tài liệu trong hộc bàn ra, Nhậm Cơ kiểm tra lại một lần nữa rồi đứng dậy rời khỏi ghế, đi đến ghế sofa đối diện Nhậm Ni, đặt tài liệu lên bàn.

- Bên S/V vừa gửi đến trưa nay, Hoành Tổng đã gửi đi những thỏa thuận này nhằm lôi kéo hợp tác, con đã chuẩn bị trước nên có vài điểm Hoành Thị không nhận ra, nhưng S/V họ biết nên đã gửi lại cho Faurecia xem xét.

Lấy tài liệu trên bàn lên xem, Nhậm Ni như sắp nổi giận, ông ném mạnh sấp giấy đó xuống bàn.

- Được lắm, chuyện này cứ để cha thông báo với các trưởng bối, đầu tháng sau các chú của con sẽ đến, khoan hãy đánh động Hoành Thị.

– Nhậm Ni nói.

- Con đã tính toán hết rồi, cha yên tâm...


Đột nhiên tiếng mở cửa phòng nghỉ truyền đến, sau đó là giọng nói khàn khàn của Hiểu Khê, cô vừa đứng ở cửa, vừa đưa tay vỗ vỗ lên đầu.

- Nhậm Cơ...mấy giờ rồi...đầu em đau quá...

Nghe giọng người thứ ba xuất hiện trong phòng, Nhậm Ni quay lại nhìn ngay lập tức, ông cũng ngạc nhiên khi thấy người đứng ngay đó.

- Hiểu Khê, sao con bé lại ở đây?

Nghe giọng nói người khác, Hiểu Khê giật thót tim, sắc mặt đã rất tệ rồi càng thêm tệ hơn, nghĩ ngay đến trường hợp bị người khác phát hiện chuyện của cô và Nhậm Cơ, nếu thế thì sẽ ảnh hưởng đến anh mất...

- Em không sao chứ?

Thấy Hiểu Khê đang khó chịu vì bệnh, Nhậm Cơ không nghĩ ngợi gì nhiều vì cha anh đã biết chuyện từ lâu, đi đến xem cô như thế nào, đưa tay chạm vào mặt xem còn nóng hay không, nhưng mà lại thấy Hiểu Khê bật khóc như mưa.

- Em...em xin lỗi...em không cố ý đi ra...em quên là đang ở đây...

- À, không sao đâu, cha anh biết chuyện của chúng ta lâu rồi, nín đi...!– Nhậm Cơ đưa tay lau nước mắt cho cô, vỗ vỗ lên đầu trấn an.

Đến chịu hai cái đứa trước mặt, Nhậm Ni đứng dậy, ông nhìn Hiểu Khê rồi thở dài ra một hơi, dính đến ai không dính, dính ngay đứa con trai độc đoán này của ông.

- Không cần sợ, cha về đây.

Sau khi Nhậm Ni đã ra khỏi phòng thì Hiểu Khê mới chịu dừng khóc, Nhậm Cơ phải lấy hộp khăn giấy đưa cho cô lau mặt, cả hai đi vào phòng nghỉ lại, vừa ngồi xuống giường, Hiểu Khê liền hỏi.

- Có thật Nhậm tiên sinh biết chuyện của chúng ta rồi không?

- Thật, cha anh biết lâu rồi, em đừng lo.

– Nhậm Cơ kéo ghế ngồi xuống đối diện cô.

- Mà mấy giờ rồi thế, em có cảm giác như em đã ngủ rất lâu...!– Hiểu Khê vẫn còn đau họng, nhưng đã có thể nói chuyện bình thường.

- Gần bảy giờ tối rồi.

– Nhậm Cơ rút khăn giấy lau mồ hôi trên trán của Hiểu Khê.

Nghe nói bảy giờ tối, Hiểu Khê liền đứng phắt dậy trong hoảng hốt, đau tim hết lần này đến lần khác mất thôi.

Thấy Hiểu Khê có ý muốn đi làm việc, Nhậm Cơ liền giữ tay cô lại, ép cô ngồi xuống giường.

- Tan làm rồi, bây giờ đã nói chuyện được, giải thích anh nghe về cách em làm việc đến suy nhược cơ thể?

Bị phát hiện rồi, Hiểu Khê bật chế độ ậm ờ liền, không dám nhìn thẳng vào mặt Nhậm Cơ, chỉ cố gắng tìm lý do để đánh trống lãng.

- Không cần diễn, anh không lạ gì tính em, từ ngày mai em phải tan làm trước bảy giờ, anh mà thấy em làm quá giờ thì đừng trách anh.

- Không được, em phải đối soát cho kịp tiến độ của công ty, khi nào xử lý xong hết thì em sẽ không cần làm thêm giờ...anh...anh...!– Hiểu Khê vội năn nỉ, còn cầm tay Nhậm Cơ để lắc lắc.

- Cũng biết làm nũng với anh nhỉ, tiếc là em vẫn chưa khỏi bệnh, mau nghỉ ngơi cho khỏe rồi muốn tăng gì tăng.

– Nhậm Cơ đưa tay búng nhẹ lên trán Hiểu Khê.

Sau đó, Hiểu Khê lấy điện thoại của cô trên bàn làm việc của Nhậm Cơ rồi đi nhanh ra khỏi phòng làm việc của anh.

Hôm nay cuối tuần, nên toàn bộ nhân viên Faurecia đều được tan ca sớm, Hiểu Khê vội thu dọn đồ đạc, hôm này mệt thế đủ rồi, thứ hai cố gắng làm bù lại.

- Xong chưa em.

Ngẩng đầu lên liền thấy Nhậm Cơ đang đứng ngay cửa, anh không mặc áo vest mà vắt trên vai, nhìn vào trong phòng.

- Rồi...chờ em vài giây...

Khoát tay lên vai Hiểu Khê, rồi ôm ghì cô vào người.

Hiểu Khê vùng vẫy muốn thoát ra, nhưng Nhậm Cơ không cho, cả hai đẩy qua đẩy lại đùa giỡn, đến khi nắm tay nhau rồi mới chịu ngừng lại, bóng lưng của hai người kéo dài trên hành lang vắng vẻ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận