Lạc


Bệnh viện Hoa Đông, trực thuộc Đại Học Y Khoa Thượng Hải, nằm ở quận Tĩnh An, xe vừa dừng trước cửa bệnh viện, Nhậm Cơ bước ra như một chiến binh đang bị thương, anh mở cửa xe bên ghế phụ, tháo chốt an toàn rồi ôm lấy Hiểu Khê đi vào bệnh viện.

Nhiều nhân viên y tá và các bác sĩ lập tức xuất hiện, giúp đỡ lấy Hiểu Khê và đưa cô vào phòng cấp cứu.

Y Phúc và Y Vân cũng vừa đến, vội chạy vào tìm Nhậm Cơ, thấy cánh tay trái của Nhậm Cơ từ nãy giờ không cử động được, nên Y Phúc có chạm nhẹ, Nhậm Cơ liền nhíu mày.

- Tiên sinh, tôi nghĩ cánh tay ngài không ổn rồi, để tôi gọi bác sĩ kiểm tra.

- Y Vân, cậu ở lại đây chờ.

- Nhậm Cơ căn dặn xong mới đứng dậy rời đi kiểm tra cánh tay.

Nhận được tin báo từ Y Vân, dì Tần đã nhanh chóng chuẩn bị trang phục cho Nhậm Cơ và Hiểu Khê rồi cùng tài xế riêng đến bệnh viện.

Trong phòng kiểm tra chấn thương, vì trang phục của Nhậm Cơ đang ướt nên Y Phúc phải giúp anh cởi áo vest và áo sơ mi để có thể chụp ảnh kiểm tra xương, mấy người y tá nữ nhìn phần thân trên của Nhậm Cơ mà mặt ai cũng đỏ cả lên, ai cũng dành được đứng gần.

Vị bác sĩ hơi lớn tuổi cầm tấm phim chụp lên xem một lúc, rồi chỉ cây bút vào giữa xương cẳng tay.

- Tiên sinh, ngài bị nứt xương vài chỗ rồi, ngay đây và đây, đây nữa, nhìn chung là sẽ ổn thôi nếu sau khi băng bó cố định khoảng hai tháng thì sẽ lành lại.

- Chỉ cần không cầm nặng và cử động thôi phải không bác sĩ.

– Y Phúc vội hỏi.

- Đúng rồi, để chúng tôi xử lý cho ngài ấy trước.
Dì Tần cũng vừa mới đến, vội chạy vào hỏi thăm tình hình của Nhậm Cơ, thấy anh không sao bà ấy mới yên tâm.

Đưa trang phục sạch cho Y Phúc để giúp Nhậm Cơ thay ra, xong dì ấy đi sang chỗ Y Vân đang ngồi chờ trước cửa phòng cấp cứu.

Khoảng một tiếng sau thì Nhậm Cơ bước ra, tay trái của anh bị băng bó và nẹp cố định, ngồi xuống hàng ghế chờ rồi nói.

- Hai người đi thay đồ đi, thông báo giám đốc sở Thanh tra xử lý chuyện này cho tôi.

- Vâng, thưa tiên sinh, chúng tôi sẽ quay lại ngay.
Dì Tần lấy áo vest khoát lên người cho Nhậm Cơ, rồi vỗ vỗ lên lưng anh, tiếp tục ngồi chờ.

Khoảng hai tiếng sau thì đèn phòng cấp cứu vụt tắt, hai bác sĩ cũng vừa lúc đi ra, Nhậm Cơ liền đứng dậy đi đến.

- Cô ấy thế nào rồi bác sĩ?

- Đa chấn thương khắp cơ thể khá nghiêm trọng, nhất là vùng đầu và mặt bị tác động nhiều, gãy xương tay trái và nứt xương chân phải, cũng may là lúc bị bạo hành cô ấy dùng tay chặn trước người nên không bị gãy xương, chúng tôi đã xử lý xong.

– Bác sĩ liệt kê hàng loạt các chấn thương trên người Hiểu Khê.

- Khi nào tôi có thể vào thăm cô ấy.

– Nhậm Cơ vội hỏi.

- Một lúc nữa, bác sĩ và y tá đang chuyển cô ấy sang phòng chăm sóc đặc biệt, khi đó mọi người có thể vào thăm, tôi xin phép.

– Bác sĩ nói.


- Cảm ơn bác sĩ.

– Nhậm Cơ đáp.

Chờ thêm một lúc thì Hiểu Khê được chuyển sang phòng khác, Nhậm Cơ dặn dì Tần mau gọi đầu bếp Chương vào bệnh viện để tiện chuẩn bị thức ăn cho Hiểu Khê, còn dì ấy thì thay anh chăm sóc cô khi anh không ở đây.

Thấy Hiểu Khê nằm ngủ mê trên giường, khắp người toàn là vết thương, băng bó, Nhậm Cơ lại cảm thấy muốn bóp chết đám người họ Sở kia.

Anh ngồi xuống ghế bên cạnh giường của Hiểu Khê, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của cô, miết nhẹ ngón tay lên da cô, cảm nhận sự ấm áp.

Ngày hôm sau, Nhậm Cơ đã ở lại bệnh viện cả đêm với Hiểu Khê, thấy cô vẫn cứ ngủ mãi nên cũng không muốn đánh thức.

Y Phúc đã lái xe đến đón anh quay lại Faurecia để xử lý công việc, vừa đóng cửa xe xong liền quay lại ghế lái, khởi động xe.

Nhậm Cơ phải dùng một tay để lật xem tài liệu trên chân.

- Giám đốc tập đoàn S/V đang bay đến đây đúng không, đã thông báo tất cả cho Nhậm Gia để chuẩn bị hay chưa?

- Tất cả đã xong thưa tiên sinh.

– Y Phúc trả lời.

- Tốt lắm.

Cuối cùng cũng đến lúc lật mặt Hoành Thị, muốn trở mặt thì cũng phải xem đối tượng là ai, các người quá xem thường Nhậm Cơ này rồi.

Đóng tập tài liệu lại đặt sang một bên, Nhậm Cơ cười nhếch môi một chút rồi phóng tầm mắt ra bên ngoài, không uổng công anh chờ đợi.

TẬP ĐOÀN FAURECIA

Hoành Tổng và Hoành Kiều Kiều cùng vài người thuộc Hoành Gia cũng vừa đến trước cửa công ty, nhân viên bảo an vội vàng mở cửa bốn chiếc xe này để bọn họ bước xuống.

Nhậm Ni cùng người của Nhậm Gia lập tức bước ra nghênh đón, bắt tay chào hỏi rất lịch thiệp.

Hoành Kiều Kiều đảo mắt một vòng để tìm kiếm Nhậm Cơ, nhưng không thấy anh ở đây.

- Nhậm tiên sinh, sao vẫn chưa thấy Nhậm Cơ đến ạ, con tìm anh ấy từ hôm qua vẫn chưa gặp.

- À, con đừng lo, Nhậm Cơ đang đến.

– Nhậm Ni trả lời.

Vừa lúc đó thì xe của Nhậm Cơ đến, nhân viên bảo an vội chạy đến mở cửa xe, lúc anh vừa bước xuống thì nhận được những ánh mắt của toàn bộ những người ở đây.

Hoành Kiều Kiều vội bước lên, khi nhìn thấy cánh tay đang bị băng bó và cố định của Nhậm Cơ.

- Tay anh làm sao thế, có chuyện gì xảy ra sao?
Nhưng Nhậm Cơ không trả lời, chỉ gạt tay cô ta ra và bước đến chỗ giám đốc S/V, bắt tay Chào hỏi.

- Xin thứ lỗi, tôi đến trễ một chút, mời Sắc tổng.

- Xin mời.


– Sắc Vi cười nhẹ rồi nói.

Nhân viên lễ tân đẩy cửa bước vào phòng hộp chính ở tầng bốn mươi lăm, giữ cửa mở lớn để những người bên ngoài bước vào phía trong.

Hai nhân viên khác lập tức mang cà phê và trà đến, cẩn thận đặt lên bàn rồi trở ra ngoài.

Y Phúc nhanh chóng chuyển tài liệu cho tất cả các bên, thư ký của Sắc Vi cũng lập tức chuyển tài liệu.

Xem xong các tập tài liệu, thư ký hai bên lại tiếp tục đặt các hợp đồng thỏa thuận, dự án triển khai lên bàn.

Hoành Tổng cũng nhân Cơ hội mà đứng dậy phát biểu.

- Tôi rất lấy làm vinh dự khi được Faurecia và S/V hợp tác cùng, không lâu nữa thôi giám đốc Faurecia đây sẽ trở thành con rể của Hoành Thị, cả hai sát nhập thành một khối.

Việc S/V hợp tác với bên Faurecia cũng giống hợp tác với Hoành Thị.

Nghe xong, Sắc Vi hơi cười khẩy, anh ngước mắt lên nhìn người vừa phát biểu.

- Tôi nhớ Faurecia và Hoành Thị vẫn chưa có bất kỳ ràng buộc pháp lý nào thì phải?

- Sắp rồi, thưa Sắc Tổng, đúng không Nhậm tiên sinh.

– Hoành Tổng tỏ vẻ đắc ý, quay sang nhìn Nhậm Ni.

Nhưng Nhậm Ni cũng chỉ cười nhẹ, ông không nói gì hết.

Nhậm Cơ đang ngồi, bây giờ cũng bắt đầu chậm rãi lên tiếng.

- Kinh doanh, nếu để đạt mục đích mà dùng kế hèn thì liệu có xứng đáng để tồn tại hay không?
Vừa nói xong, Nhậm Cơ liền phẩy tay ra dấu cho Y Vân bước đến, đặt tất cả các tài liệu trong tay lên bàn, chuyển đi cho từng người trong Nhậm Gia và Hoành Gia.

Sắc Vi chỉ chờ vậy thôi, anh cũng ra dấu cho thư ký đưa các báo cáo của Hoành Thị đã gửi riêng đến chỗ S/V dưới danh nghĩa Faurecia, trong khi Faurecia thì không biết gì cả.

- Tôi hợp tác với FAURECIA, hợp tác cùng Nhậm tổng, không phải là những tập đoàn mang danh nghĩa Faurecia ra để thỏa thuận, ngài hiểu chứ, Hoành tổng?

Người của Nhậm Gia và Hoành Gia lúc này đều đang rất khó hiểu, liền mở vội các báo cáo vừa được chuyển đến.

Biểu cảm trên khuôn mặt của Hoành Tổng và Hoành Kiều Kiều đột nhiên trở nên rất khó coi.

Nhậm Ni ném báo cáo lên bàn, ông đứng dậy nhìn sang Hoành Gia.

- Không ngờ, thì ra là Hoành Thị muốn chiếm đoạt tất cả dự án của Faurecia ở Hồng Kông, các người đúng là không biết điều.

- Hãy giải thích cho những hành động này đi, Hoành Gia? – Chú hai của Nhậm Cơ lúc này cũng đã tức giận.

Thấy người Nhậm Gia đang tức giận, Hoành Kiều Kiều liền mở hai bản báo cáo trên bàn ra xem, một bản là của Faurecia đã chỉnh sửa đề xuất lại tất các thỏa thuận mới, chỉ ra việc Hoành Thị ăn cắp bản thảo cũ của Faurecia để gửi đến tập đoàn S/V nhằm lôi kéo hợp tác, còn bản kia là của S/V đề cập rõ những bất cập trong hợp đồng thỏa thuận đối với Hoành Thị.

Hoành Kiều Kiều liền ném tập báo cáo xuống sàn, cô ta đứng phắt dậy.

- Rõ ràng là Hoành Thị chúng tôi có danh tiếng và uy tín hơn Faurecia, tôi cũng sắp trở thành phu nhân của giám đốc Faurecia nên việc S/V làm như thế này khác gì gây chiến với Faurecia.


- Đưa ra bằng chứng pháp lý để thuyết phục tôi đi, nếu không có thì tôi có quyền kiện ngược lại Hoành Thị tội giả mạo tập đoàn kinh doanh bất hợp pháp làm ảnh hưởng tới tổ chức.

– Sắc Vi ngước mắt lên nhìn Hoành Kiều Kiều đang to tiếng chất vấn.

- Nhậm Gia luôn đề cao danh tiếng của Hoành Gia, xem ra là do chúng tôi đánh giá sai về gia tộc các người.

– Nhậm Ni nói.

Phía Hoành Gia liền bắt đầu bàn tán xôn xao về tình hình hiện tại, sau một lúc thì một người đại diện Hoành Gia đứng dậy, cúi đầu về phía Nhậm Gia và Nhậm Cơ.

- Tôi xin phép đại diện gia tộc Hoành Gia, xin chân thành xin lỗi về những loại hành vi bất chính của Hoành Tổng và Hoành Kiều Kiều, từ hôm nay Hoành Thị sẽ không còn thuộc tập đoàn Hoành Gia, thay cho lời xin lỗi của chúng tôi, cũng xin phép được rút lại lời hứa liên hôn vì Hoành Gia đã phạm lỗi quá lớn.

- Bác à...sao bác lại có thể tuyên bố hủy hôn ước của cháu chứ ? – Hoành Kiều Kiều quay phắt sang nhìn bác cả lớn trong Hoành Gia.

- Từ giờ hai người và Hoành Thị sẽ bị khai trừ ra khỏi Tập đoàn, xin phép Nhậm tổng và Nhậm Gia, cùng Sắc tổng, chúng tôi được ra về.

Ngay lập tức, tất cả mọi người liền đứng dậy bắt tay và chào tạm biệt người của Hoành Gia.

Nhậm Cơ quay sang nhìn hai cha con Hoành Kiều Kiều.

- Hai người đã gây ra thiệt hại khủng khiếp cho Faurecia trong hàng loạt dự án ở Thâm Quyến, trực tiếp làm cho Faurecia và NingXia đối đầu, mục đích muốn làm Faurecia bị hạ uy tín và phải bám vào Hoành Thị sao?

- Cái gì? – Các trưởng bối của Nhậm Gia đồng thanh hỏi lại và quay sang nhìn cha con Hoành Tổng.

- Nhậm...Nhậm Cơ...không phải như anh nghĩ đâu...!cha và em tuyệt đối không thể hại anh và Faurecia...!– Hoành Kiều Kiều vội giải thích.

Thấy không khí đang chuyển sang hướng mâu thuẫn nội bộ Faurecia, Sắc Vi liền lên tiếng để tránh mặt.

- Nhậm tổng, rất vinh hạnh được hợp tác với ngài, bây giờ các thỏa thuận đều đã được ký kết, tôi cũng xin phép rời đi, có gì hãy liên lạc.

- Cảm ơn Sắc tổng.

Sau khi bắt tay chào tạm biệt, Y Vân liền hướng dẫn người của tập đoàn S/V đi ra ngoài, trong phòng họp chỉ còn người của Nhậm Gia và hai cha con Hoành Kiều Kiều.

- Từ hôm nay, Hoành Thị không còn bất kỳ liên quan nào đến Faurecia, các dự án đang triển khai sẽ được tạm ngưng và quy đổi ra đền bù thiệt hại cho các dữ án ở Thâm Quyến theo đúng pháp luật.

- Nhậm Cơ nói.

- Chưa hết, hai người đã trực tiếp vi phạm thỏa thuận liên hôn với Nhậm Gia, ngay ngày mai Nhậm Gia sẽ tiến hành các thủ tục pháp lý để thu hồi 70% cổ phần của Hoành Thị.

– Chú ba đặt bản thỏa thuận liên hôn đến.

Nghe đến đây, Hoành Tổng liền ngồi phịch xuống ghế, đổ vỡ hết tất cả kế hoạch thâu tóm Faurecia của ông ta.

Hoành Kiều Kiều tức giận vô cùng, nhưng không nói được gì thêm nữa, vì người của Nhậm Gia đã liên tục đưa ra các cáo buộc mà Hoành Thị đã vi phạm.

Khi chỉ còn Nhậm Cơ và các trưởng bối của gia tộc ở lại trong phòng họp, Nhậm Cơ mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đã có thể xử lý triệt để những kẻ nhăm nhe làm hại Faurecia.

Nhậm Ni lúc này mới nhìn sang những người kia, ánh mắt như ra hiệu.

- Bây giờ Nhậm Gia chúng ta đã thâu tóm được Hoành Thị theo đúng mong muốn của mọi người, cũng không cần phải thực hiện liên hôn hay dùng cách nào khác, cũng đã đến lúc chúng ta chấp nhận rằng FAURECIA hoàn toàn là của Nhậm Cơ.

Chú Hai cười khẩy rồi ra dấu cho thư ký bước đến, lấy một phong bì màu đen đang được niêm phong và có con dấu đại diện Nhậm Gia đặt lên bàn.

- Làm tốt lắm, Nhậm Cơ.

Vươn tay kéo chiếc phong bì đen, Nhậm Cơ dùng tay trái đang bị nẹp cố định giữ phong bì, tay còn lại mở niêm phong, đây rồi, thủ tục pháp lý xác nhận quyền sở hữu riêng FAURECIA, cá nhân có quyền sở hữu và điều hành là Nhậm Cơ.

Mọi người liền vỗ tay chúc mừng cho Nhậm Cơ, Y Vân và Y Phúc là vỗ tay lớn tiếng nhất, vì bọn họ đã theo Nhậm Cơ từ lúc anh mới bắt đầu đến Thượng Hải để xây dựng Faurecia.


Mất hơn mười ba năm để thực hiện khát vọng tách rời Faurecia khỏi Nhậm Gia, cuối cùng cũng đã làm được.

- Đúng rồi, các chú nghe cha con nói lại, con đã có bạn gái đúng không? – Chú Hai hỏi.

- Khi nào dẫn nó đến gặp mặt mọi người đây, Nhậm Cơ? – Chú Tư hỏi tiếp.

- Tạm thời thì chưa được, khi nào cô ấy ổn định hơn con sẽ đưa đến, cũng đã muộn rồi, mọi người hãy về nghỉ ngơi, con xin phép.

Nói xong, Nhậm Cơ dặn việc cho Y Phúc và Y Vân ở lại Faurecia thay anh xử lý, còn anh thì đến bệnh viện thăm Hiểu Khê.

Lúc vừa tỉnh lại, Hiểu Khê vừa cử động nhẹ thôi liền cảm thấy như cơ thể vừa bị vỡ vụn, đau, thật sự rất đau, chỉ nhớ đến lúc lao vào được vòng tay của Nhậm Cơ là cô đã không còn biết gì nữa, tỉnh dậy lần nữa liền thấy bản thân đang ở bệnh viện.

Dì Tần đỡ lưng để Hiểu Khê ngồi dậy trước, chèn gối vào phía sau cho cô thoải mái, bộ dạng này thật sự nhìn rất đau lòng.

- Cô thấy thế nào rồi, tôi chuẩn bị thức ăn cho cô nhé.

- Dì...dì Tần ạ...con...đau miệng quá, hình như bị đứt phía trong...!– Hiểu Khê đưa cánh tay không bị băng bó lên chạm vào mặt.

- Cẩn thận, cô bị nứt xương ở tay và chân nữa đấy, đừng cử động, cần gì cứ nói tôi giúp.

– Dì Tần vội nói.

- Không sao, còn sống là hên rồi...ha ha...!– Hiểu Khê nhìn dì Tần rồi tự cười.

- Không thể tin được, em vẫn còn sức cười.

Đang cười khúc khích thì nghe tiếng Nhậm Cơ truyền đến, làm Hiểu Khê giật mình, quay lại nhìn người phía sau thì thấy tay trái của anh đang bị băng bó và nẹp cố định như bản thân.

Hiểu Khê lo lắng, nên vội hỏi anh ngay.

- Anh sao bị thương ở tay thế...Anh còn bị ở đâu không, tại em phải không?

Thấy Nhậm Cơ đến, dì Tần liền hiểu ý mà tránh mặt, đi vào nhà bếp cùng đầu bếp Chương chuẩn bị thức ăn.

Nhậm Cơ đi đến ghế, ngồi xuống bên cạnh giường, anh đưa tay xoa đầu Hiểu Khê.

- Không phải do em, tại anh không thể bảo vệ được em...xin lỗi em, Hiểu Khê.

- Lỗi gì của anh chứ, tại mấy người kia cố tình mà, nhưng mà rõ ràng em đã đưa giấy bãi nại có chữ ký của anh cho vợ của Sở Vĩnh Hy rồi, không hiểu tại sao anh ta vẫn phải ở tù? – Hiểu Khê thắc mắc.

- Để anh cho người tìm hiểu, khi nào có thông tin sẽ báo lại cho em biết.

– Nhậm Cơ nhìn cô.

Nghĩ lại lúc bị những người ruột thịt đánh đập dã man, tự dưng Hiểu Khê thấy cực kỳ tủi thân và chua xót trong lòng, thở dài ra một hơi rồi đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Nhậm Cơ.

- Em toàn gây phiền toái cho anh, xin lỗi anh, Nhậm Cơ...

- Nói gì đấy, không được khóc, em mà khóc là anh trừ hết lương nghỉ không phép của em.

– Nhậm Cơ lập tức đe dọa khi thấy cô muốn khóc.

- Gì chứ, em đã thế này mà anh còn nỡ trừ lương sao ? – Hiểu Khê vừa dụi mắt vừa phản đối.

- Ừ, đúng rồi, thậm chí em còn liên đới làm giám đốc bị thương, tội chồng thêm tội.

Nói xong, Nhậm Cơ phá cười khi thấy Hiểu Khê đang tỏ thái độ bất mãn nhưng không làm gì được.

Y tá mang thuốc vào cho cả hai người họ, dì Tần và đầu bếp Chương cũng nhanh chóng dọn thức ăn ra bàn, Hiểu Khê không muốn ngồi trên giường nên Nhậm Cơ dùng một tay còn lại ôm lấy cô và đi đến bàn ăn, cả hai ngồi ăn tối cùng nhau và nói chuyện rất vui vẻ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận