Lạc


Khoảng một tuần nằm viện thì Hiểu Khê cũng đã có thể xuất viện, tay trái bị gãy nên thời gian hồi phục lâu hơn, chân thì bị nứt xương, ít nhất cũng phải mất sáu tuần để hồi phục, phần mặt cũng đã hết sưng và các vết thương nhỏ đều đã lành lại, dì Tần chăm sóc cô rất tốt, mỗi ngày đều giúp bôi thuốc mờ sẹo.

Hôm nay Nhậm Cơ đến bệnh viện đón cô, tay trái anh cũng như tay trái Hiểu Khê, vẫn chưa thể tháo băng và nẹp.

Dì Tần đã giúp Hiểu Khê thay chiếc váy khác, cũng đã chuẩn bị xong hết mọi thứ để về nhà.

Ngồi trên giường nghịch điện thoại hơn hai mươi phút thì Nhậm Cơ và Y Phúc đến.

- Đến đây, anh ôm em xuống dưới xe.

- Ôm gì chứ, em đi từ từ cũng được mà, anh chỉ có một tay thôi đấy.

Nghe Nhậm Cơ nói muốn ôm bằng một tay, Hiểu Khê liền từ chối ngay, cô cũng đâu có phải đứa nhỏ bé gì, đi từ đây xuống chỗ đậu xe chắc có mà gãy nốt tay còn lại.

Y Phúc và dì Tần nhanh chóng cầm đồ đi xuống dưới trước, sáng nay thì tài xế đã đến đưa đầu bếp Chương về từ sớm để chuẩn bị bữa trưa.

- Lúc em bị ngất, cũng một tay anh ôm ghì em chạy đến bệnh viện đấy, em không nhớ sao? – Nhậm Cơ đứng nhìn cô.

- Lúc đấy em không nhớ, bình thường tay anh không sao thì ôm thế nào cũng được, giờ thế kia mà đòi ôm em...A...

Thấy Hiểu Khê nói nhiều quá, Nhậm Cơ trực tiếp cúi người rồi vòng tay ra sau trực tiếp nhấc bổng cô lên.

Đột ngột quá nên Hiểu Khê phải ôm ghì lấy vai của Nhậm Cơ.

- Làm em hết hồn, em nặng lắm, cho em xuống đi...

- Yên nào, ngã bây giờ.

Nói rồi, Nhậm Cơ xoay người bước nhanh ra khỏi phòng bệnh, đi thẳng vào thang máy rồi để Hiểu Khê nhấn chọn tầng trệt.

- Không sợ mọi người nhìn thấy chúng ta sao, Nhậm Cơ, anh làm càn quá rồi đấy.

- Không sao, làm càn với em thì anh không thiệt chút nào.

Dưới sảnh bệnh viện giờ này khá đông người đang ngồi chờ tới lượt thăm khám, vừa thấy Nhậm Cơ bế Hiểu Khê đi nhanh từ thang máy ra, tất cả đều đồng loạt dán mắt lên hai người họ, chung quy là trầm trồ tán thưởng sự đẹp đôi của bọn họ.

Hiểu Khê xấu hổ phải dùng tóc để che bớt khuôn mặt đang đỏ bừng, Nhậm Cơ lại rất ung dung, như thể không sợ bị người khác nhìn thấy sự thân thiết của cả hai.

Để Hiểu Khê ngồi vào xe xong, Nhậm Cơ mới đóng cửa xe lại và đi vòng về phía bên kia để bước vào xe, Y Phúc quay lại nhìn một lượt xong mới khởi động xe trở về căn hộ ở quận Tĩnh An.

- Đưa em về chung cư Lộ San đi, mai em còn đi làm nữa.

- Không cần, anh đã cho người chuyển hết đồ đạc của em về nhà anh, từ giờ ở đây là nhà của em.

– Nhậm Cơ nhìn cô bằng ánh mắt đầy yêu chiều.

- Không được, anh làm như thế lỡ đâu bị người khác biết chuyện của chúng ta thì làm sao? – Hiểu Khê nhíu mày, vội có ý phản đối.

- Không cần lo.

Tới tận lúc này, Nhậm Cơ vẫn chưa cho Hiểu Khê biết chuyện anh đã hủy hôn với Hoành Kiều Kiều, không quên dặn mấy người kia không ai được nói cho cô biết.

Cứ để Hiểu Khê thấp thỏm lo lắng, anh còn muốn trêu thêm.

Vừa đến căn hộ, Y Phúc và dì Tần cùng cầm đồ vào thang máy trước, Nhậm Cơ đi ra sau và đỡ lấy Hiểu Khê, tiếp tục nhấc bổng cô lên bằng một tay rồi đi vào bên trong, mấy người bảo an nhìn theo trố cả mắt.

Vào đến phòng khách, đặt Hiểu Khê ngồi xuống ghế sofa trước, Nhậm Cơ dặn việc cho Y Phúc xong mới quay sang gọi dì Tần chuẩn bị bữa trưa.

Y Phúc vừa rời khỏi, Hiểu Khê mới lên tiếng.


- Chuyện Sở Vĩnh Hy và cha em bị ngồi tù, anh tìm hiểu giúp em chưa?

- Ừ, xong hết rồi, là vợ của hắn ta giấu đi tờ giấy đó rồi bỏ trốn cùng người khác, anh cũng không muốn bọn họ tiếp tục làm phiền em nên đã cho họ một khoản và đồng thời xóa tên em khỏi hộ khẩu.

– Nhậm Cơ ngồi xuống đối diện, anh nhẹ nhàng đáp.

- Sao xóa được chứ, nhà ở Hồ Nam cũng là nhà của họ Sở...!– Hiểu Khê vội thắc mắc.

- Yên tâm, anh đã sớm chuẩn bị hết cho em, giờ em là người Thượng Hải.

– Nhậm Cơ cười nhẹ rồi nhìn cô.

Không muốn xảy ra thêm rắc rối, Nhậm Cơ đã chi trả cho Sở Vĩnh Thành và Sở Vĩnh Hy một khoản tiền không nhỏ để bọn họ tránh xa Hiểu Khê và ký kết thỏa thuận từ giờ về sau, mãi mãi không được làm phiền đến cuộc sống của cô.

Dù thế nào cũng là người thân của cô, nếu tuyệt tình quá cũng chỉ làm thù hận tăng thêm.

Nhậm Cơ lấy trong túi áo vest ra hai chiếc vòng tay của Hiểu Khê, từng bị Sở Vĩnh Hy chiếm đoạt.

- Của em đây, khi nào tay hồi phục rồi đeo lại.

- Em đeo tay này được mà, nhưng Nhậm Cơ này, sao anh nói với em là hai chiếc vòng này rất rẻ...!– Hiểu Khê nhíu mày nhìn anh.

- À...thì anh thấy rẻ thật, thôi mau ăn cơm, để anh giúp em.

Bị chột dạ vì Hiểu Khê truy vấn về giá hai chiếc vòng, Nhậm Cơ liền đánh trống lãng sang chuyện khác.

Anh muốn cho Hiểu Khê nhiều hơn nữa, nhưng để cô đồng ý nhận là cả vấn đề, đành dùng mấy cơ hội hiếm có mà tặng cho cô những thứ tốt nhất.

Ngày hôm sau, Y Phúc trực tiếp đưa Hiểu Khê đi làm, thậm chí còn dừng xe trước cửa lớn Faurecia, thấy bộ dạng của Hiểu Khê, mọi người liền vây quanh hỏi thăm cô rất nhiều, Hiểu Khê đành viện lý do ngã lầu rồi cười ngây ngô.

Tiểu Ly và Hỷ Hỷ giúp cô đi vào thang máy rồi lại vào phòng thư ký.

- Em cũng bất cẩn quá, đi đứng kiểu gì mà ngã ra bộ dạng này thế, chị thiệt khâm phục em lắm.

– Tiểu Ly đứng lắc đầu nhìn cô.

- Mà sao vừa khéo giám đốc cũng bị băng bó tay nhỉ, anh ấy cũng ngã cầu thang sao, hay là bị thương gì nhỉ? – Hỷ Hỷ thắc mắc.

- Sao...sao em biết được, chắc anh ấy trượt ngã ở đâu thôi, mùa này mưa nhiều chắc đường trơn trượt...ngã là chuyện bình thường...!– Hiểu Khê liền ấp úng trả lời.

- Cũng đúng ha, mà bộ dạng lúc bị ngã của giám đốc chắc cũng nam tính lắm...hi hi.

– Tiểu Ly cười khúc khích.

- Thôi, tới giờ làm việc rồi, mau đi thôi, bọn chị về phòng làm việc đây.

– Hỷ Hỷ nhìn sang Hiểu Khê liền nói.

- Vâng, cảm ơn hai chị đưa em lên đây.

Chờ hai người kia vừa ra khỏi phòng, Hiểu Khê liền thở phào nhẹ nhõm, kiểu gây chú ý này thật rất lạ, phải nói Nhậm Cơ dặn Y Phúc đừng đưa cô đến trước cửa Faurecia nữa, đau tim lắm.

Vừa mở máy tính lên, thông báo nhảy muốn cháy cả màn hình, nghỉ làm một tuần rồi, giờ phải làm bù lại, Hiểu Khê khóc thét trong đầu, xong rồi lại phải làm việc với một tay.

Y Vân vừa đẩy cửa bước vào, anh đặt ly trà lên bàn cho Hiểu Khê rồi quay lại bàn làm việc.

- Tiên sinh dặn tôi nhắc cô làm việc ít thôi, đừng gắng sức quá, ngài ấy lại nổi điên lên.

- Nguyên văn giám đốc nhắn cho tôi hả? - Hiểu Khê hỏi lại.


Y Vân gật đầu rồi quay mặt nhìn vào màn hình, nén lại nụ cười vì lần đầu tiên nghe vị giám đốc cao ngạo kia đòi nổi điên.

Hiểu Khê không quan tâm lắm, cô xua tay rồi tập trung vào công việc, Nhậm Cơ đâu phải mới điên ngày một ngày hai, cô hiểu tính anh quá rồi.

Đến giờ nghỉ trưa, Y Phúc mang bữa trưa lên phòng thư ký cho Hiểu Khê theo lời Nhậm Cơ dặn, nhìn khay thức ăn như cho hai người, Hiểu Khê chỉ cười khổ trong lòng rồi gật đầu cảm ơn.

Từ lúc quay lại Faurecia, bản thân Hiểu Khê gầy đi rất nhiều, tự cô cũng cảm nhận được, chắc do áp lực công việc và áp lực do luôn lo lắng sợ việc cô và Nhậm Cơ yêu nhau bị người khác phát hiện.

Năn nỉ liên tục trong bốn ngày thì Nhậm Cơ mới miễn cưỡng đổi tài xế khác thay Y Phúc đưa cô đến công ty, chứ để ngày nào cũng bị mọi người chú ý rất kỳ cục, thậm chí mọi người còn đồn đoán là cô và Y Phúc đang qua lại.

Vịn vào lý do này nên Nhậm Cơ mới chấp nhận, chứ lý do khác thì chắc phải quỳ ba ngày ba đêm dưới mưa thì mới lay chuyển được anh.

Gần hai tháng sau thì cả Nhậm Cơ và Hiểu Khê đều được tháo băng vì các vết nứt xương đã hoàn toàn hồi phục, tay bị gãy của Hiểu Khê thì vẫn chưa được tháo, nhưng không cần phải nẹp cố định nữa.

Buổi tối ngày thứ bảy, Hiểu Khê đang ngồi thư giãn sau khi đã hoàn thành tất cả những công việc bị tồn đọng từ lúc mới quay lại Faurecia đến hiện tại, nhìn đồng hồ thì mới bảy giờ tối, không biết Nhậm Cơ họp xong chưa.

Nghĩ thế, Hiểu Khê liền tắt máy tính rồi đeo túi xách vào người, đi đến phòng giám đốc tìm anh, mà dạo này cũng không thấy Hoành Kiều Kiều đến đây, Hiểu Khê cũng thấy hơi lạ nhưng không tiện hỏi.

Vào phòng giám đốc, ngó nghiêng một hồi nhưng không có ai ở đây, Hiểu Khê định đi ra ngoài thì lại thấy cửa phòng được đẩy vào, là Nhậm Cơ.

Thấy Hiểu Khê đang đứng ngay sau cửa, Nhậm Cơ không nói gì, chỉ đưa tay vuốt ve khuôn mặt của cô rồi đi thẳng đến bàn làm việc.

Y Phúc và Y Vân cũng vừa đi vào ngay sau đó, chào Hiểu Khê xong liền đi đến chỗ Nhậm Cơ.

- Chuyển đến DJI và ZTI, tuần sau tôi bay sang ký kết.

- Vâng thưa tiên sinh, chúng tôi xin phép.

Sau khi nhận báo cáo dự án xong, cả hai người họ liền quay người rời khỏi phòng ngay lập tức.

Nhậm Cơ lúc này mới nhìn đến Hiểu Khê, thấy khuôn mặt nhỏ của cô đang thẫn thờ suy nghĩ không tập trung.
- Đến đây, lại ngẩn ngơ như thế.

- Ngẩn ngơ gì chứ, anh xong việc chưa? – Hiểu Khê vừa bước đến chỗ bàn làm việc vừa hỏi.

- Xong rồi, anh đưa em đi ăn tối.

– Nhậm Cơ vươn tay lấy áo vest đang treo trên ghế.

- Về nhà chứ đi ra ngoài gì, anh dạo này gan lắm nhé, không đi công tác thì thôi, về đến là không để ý gì cả.

– Hiểu Khê nhắc nhở.

Nhưng đổi lại là cái nhìn đầy tình ý của Nhậm Cơ, anh mặc áo vest xong lại nắm tay Hiểu Khê kéo cô đi ra ngoài, vào thang máy dành riêng cho giám đốc, đi thẳng xuống tầng hầm, giờ mới để ý Nhậm Cơ có rất nhiều ô tô.

- Ở đây đều là xe của anh sao?

- Ừ, chiếc này là lần đầu tiên anh suýt đưa em lên thiên đường.

– Nhậm Cơ cười khẩy nhìn sang Hiểu Khê.

- Lúc đấy anh trông kinh khủng lắm, em nhớ như in.

– Hiểu Khê đá mắt sang nhìn anh.

Đi đến chỗ chiếc Chiron màu đen nhám, đẩy cửa xe lên cho Hiểu Khê ngồi vào, xong hạ cửa xe xuống và đi vòng về ghế lái.

- Anh chẳng nhớ được nhiều đêm đó, chỉ thấy khuôn mặt em rất buồn.


- Mà này, sau lúc em đến Faurecia lần đầu tiên, anh bắt bẻ em nhiều thế, muốn gây chuyện với em đúng không, còn ôm em nữa? – Hiểu Khê vừa cài dây an toàn vừa quay sang nhìn anh.

Nhìn Hiểu Khê một chút, Nhậm Cơ mới khởi động xe rời khỏi tầng hầm của công ty, vừa lái xe anh vừa nói lý do làm khó cô.

- Anh ghét kiểu phụ nữ thông minh như em, lại còn rất xinh đẹp, nên muốn làm khó em thôi, nhưng không thành.

- Gì chứ, anh từng ghét em hả? – Hiểu Khê quay phắt sang nhìn người bên cạnh.

- Ừ, mục đích ban đầu anh đến tìm em thật ra đơn giản lắm, muốn dụ em lên giường thôi.

– Nhậm Cơ vừa cố nhịn cười vừa nói.

- Uổng công em quan tâm lo lắng cho anh như một người bạn, thì ra anh dám có ý đồ xấu xa với em.

– Hiểu Khê nhìn anh chằm chằm.

- Nhưng rốt cuộc là anh vẫn đợi đến khi em chấp nhận, gần cả năm trời anh chỉ chờ mỗi em.

– Nhậm Cơ nhẹ nhàng đáp.

- Cảm ơn...em xúc động vì anh quá đi, đừng tưởng em sẽ nói như thế, anh đúng là tên điên mà.

Nhậm Cơ bật cười, anh thích sự thẳng thắn của Hiểu Khê, thích cách cô kiên nhẫn làm mọi chuyện cho anh, từ lúc gặp cho đến hiện tại thì Sở Hiểu Khê vẫn là Sở Hiểu Khê.

TRUNG TÂM THƯƠNG MẠI IFC

Trung tâm mua sắm đẳng cấp thế giới với sáu tầng rộng hơn 110.000 mét vuông này là nơi tập trung các nhà bán lẻ xa xỉ cao cấp nhất thế giới, các nhà hàng quốc tế và một khu phức hợp rạp chiếu phim hàng đầu.

Nhiều thương hiệu nổi tiếng đã chọn IFC để ra mắt tại Trung Quốc đại lục hoặc Thượng Hải, bao gồm cửa hàng xa sỉ như: Chanel, Dior, Louis Vuitton, Gucci...!một tầng lớn nhất của trung tâm và cửa hàng Apple đầu tiên tại thành phố này, mang đến trải nghiệm mua sắm cao cấp tại Thượng Hải.

Nơi này đông người quá, Hiểu Khê không chịu xuống xe, Nhậm Cơ đã tháo dây an toàn cho cô.

- Mau xuống đi, anh đưa em đi ăn tối rồi dẫn em đi mua sắm.

- Không được, anh và em xuất hiện công khai như thế này không được đâu, em không muốn gây rắc rối cho anh...!– Hiểu Khê không chịu xuống xe.

- Hiểu Khê, bây giờ nghe anh nói, được không? – Nhậm Cơ giữ tay Hiểu Khê lại, anh nghiêm giọng trấn an cô.

- Chuyện gì quan trọng hơn chuyện của anh chứ...chúng ta về nhà đi...Nhậm Cơ...

Thấy sự lo lắng của Hiểu Khê đến đáng yêu, Nhậm Cơ chỉ cười nhẹ, rồi quay lại thái độ nghiêm túc, anh giữ tay Hiểu Khê rồi nhìn thẳng vào mắt cô.

- Anh và Hoành Thị đã hủy hôn từ lâu rồi, Faurecia cũng đã hoàn toàn tách rời khỏi tập đoàn Nhậm Gia, thuộc về riêng Nhậm Cơ anh.

Nghe từng chữ từng câu mà Nhậm Cơ vừa thốt ra, Hiểu Khê trố mắt nhìn anh chằm chằm, không phải vì muốn cô xuống xe nên Nhậm Cơ mới chọn cách nói dối này không, cô thật sự rất hoài nghi những gì bản thân vừa nghe.

- Không...Không thể nào, anh đừng gạt em...

- Anh nói hoàn toàn là sự thật, bây giờ chúng ta đã có thể công khai qua lại như người bình thường.

– Nhậm Cơ vỗ nhẹ lên tay cô, anh mỉm cười.

- Thật...thật không anh, vậy tức là Faurecia hiện tại đã có thể thuộc về anh ?

Trái tim của Hiểu Khê lúc này đã đập rất nhanh, nhìn thấy được sự nghiêm túc từ ánh mắt của Nhậm Cơ, không phải đang nói đùa.

Chờ đợi sự khẳng định của anh thêm một lần nữa.

- Đúng, các trưởng bối cũng đã đồng ý và tuyên bố hủy hôn của hai gia tộc.

– Nhậm Cơ nhìn cô.

- Vậy...vậy bây giờ em không cần phải lo lắng bị phát hiện rồi ảnh hưởng xấu đến anh nữa, phải không?

Thấy Hiểu Khê vẫn còn chưa dám tin, Nhậm Cơ chỉ biết gật đầu thừa nhận tất cả, anh cũng rất vui như cô ngay lúc này.

- Vậy giờ để anh làm người yêu em, được chứ?

Nói xong, Nhậm Cơ liền đẩy cửa xe lên cao rồi bước ra, anh đi vòng lại mở cửa xe cho Hiểu Khê, nắm tay để cô bước ra.


Rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía hai người, cả hai xuất hiện bên cạnh nhau đẹp hơn cả tranh vẽ.

Đi vào bên trong trung tâm thương mại, dù đã ở Thượng Hải hơn năm năm, nhưng chưa khi nào Hiểu Khê đặt chân đến những nơi như thế này, chỉ đến công ty rồi trở về căn hộ hoặc là đến vài siêu thị nhỏ quen thuộc để mua thức ăn, thi thoảng đi cà phê.

Đi thang cuốn lên tầng sáu, Nhậm Cơ dẫn Hiểu Khê vào một nhà hàng kiểu Châu Âu, nhân viên nhà hàng vội vàng ra cúi chào và hướng dẫn cả hai đi vào khu vực riêng tư, kéo ghế để Hiểu Khê ngồi xuống trước.

Xong mới nhẹ nhàng đặt thực đơn lên bàn và đứng chờ khách hàng gọi món.

Nhậm Cơ chỉ ngồi đấy, bắt chéo chân và nhìn Hiểu Khê.

Mở vài trang thực đơn ra xem, Hiểu Khê chọn một set thực đơn bữa tối dành cho hai người.

Nhân viên nhà hàng vội cầm thực đơn và rời đi chuẩn bị ngay.

- Em có một thắc mắc, tại sao lúc em xuất viện thì không nghe bất kỳ thông tin gì về chuyện anh hủy hôn?

- Anh định tạo bất ngờ cho em, nên không cho phát tán thông tin này trong công ty, còn truyền thông thì đã sớm công bố, do em không chịu đọc báo thôi.

– Nhậm Cơ nhướn mày nhìn cô.

- Làm em thấp thỏm suốt hai tháng nay, anh cũng đáng ghét thật.

– Hiểu Khê nhìn anh bằng sự bất mãn.

- Trêu em rất vui.

Bữa tối rất nhanh được mang lên, lần lượt các món được bày ra bàn, Nhậm Cơ cắt nhỏ phần steak rồi đưa sang cho Hiểu Khê, xong thúc giục cô ăn nhiều vào, cả hai vừa ăn tối vừa trò chuyện về quá khứ về công việc hiện tại trong sự thoải mái khi không còn phải giấu giếm gì nữa.

Ăn tối xong, cả hai đi xuống tầng trệt, là tầng lớn nhất của trung tâm IFC, dạo một vòng các cửa hiệu nổi tiếng, Hiểu Khê cầm vài chiếc túi xách lên xem thử, chúng đẹp thật sự, cảm giác sờ vào rất êm tay cho đến khi nhìn xuống giá trị thực tế của món đồ, đắt khủng khiếp.

Hiểu Khê vừa đặt món nào xuống thì Nhậm Cơ liền ra dấu cho nhân viên đóng gói món hàng đó.

Đi sang nơi trưng bày các kiểu giày cao gót của Dior, thật sự rất đẹp, gót giày không quá cao chính là điều khiến Hiểu Khê nhìn đến mê mẫn, nhờ nhân viên mang một đôi để thử.

Nhậm Cơ chỉ im lặng đi theo phía sau, Hiểu Khê ngồi xuống ghế để đi thử giày, cô cho Nhậm Cơ xem rồi nhìn đến bảng giá, một đôi giày bằng hai tháng lương của vị trí thư ký giám đốc.

Hiểu Khê đặt giày ngay ngắn vào hộp lại rồi đứng dậy cảm ơn nhân viên cửa hàng.

Nhìn ngó thêm một chút cho thỏa mãn thị hiếu, Hiểu Khê mới kéo tay Nhậm Cơ định đi về.

- Về thôi, em xem đủ rồi.

- Xem ? – Nhậm Cơ cúi đầu nhìn cô.

- Ừm, em cảm thấy chưa cần thiết phải mua, chúng ta về thôi.

Nhưng Nhậm Cơ chỉ thở dài ra một hơi, anh đặt hai ngón tay che một bên mắt rồi mới nói tiếp.

- Em đúng là làm anh thất vọng, muốn làm bạn trai em thật khó khăn.

- ...!– Trên đầu Hiểu Khê xuất hiện dấu ba chấm.

Rất nhanh, các nhân viên ở những cửa hiệu mà cả hai vừa ghé qua bước đến với những chiếc túi giấy dành riêng cho từng thương hiệu, mỗi túi là một món đồ mà Hiểu Khê đã cầm lên ngắm nghía xong lại đặt xuống.

Nhân viên cửa hiệu giày Dior cũng đã đóng gói xong các hộp giày mà Hiểu Khê đã nhìn và thử, thêm nhiều đôi có kiểu dáng tương tự.

Nhậm Cơ lấy ví ra khỏi túi trong của áo vest, anh rút thẻ thanh toán nhanh chóng và dặn nhân viên mang xuống bãi đậu xe.

Xong quay sang khoác tay lên vai Hiểu Khê, cùng cô rời khỏi trung tâm thương mại.

Nhân viên cẩn thận xếp gọn các túi đồ vào cốp xe, Nhậm Cơ quay sang nhìn Hiểu Khê rồi nói.

- Đưa anh tiền mặt.

Vội lục trong ví tiền thì còn được hơn hai nghìn tệ, Hiểu Khê liền đưa cho Nhậm Cơ, đang định thắc mắc anh cần tiền mặt làm gì thì Nhậm Cơ đã đưa số tiền đó tip người nhân viên cửa hàng.

Xong nâng cửa xe lên cao cho Hiểu Khê ngồi vào xe, anh quay lại ghế lái rồi khởi động xe.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận