Lạc


Về đến căn hộ, trước khi đi lên lầu, Nhậm Cơ nhắc người làm xuống tầng hầm giữ xe đem hết những thứ mà Hiểu Khê mua hôm nay mang lên đây, xong anh khoác vai cô đi lên lầu.

Đẩy cửa phòng vào, Hiểu Khê liền gạt tay anh xuống khỏi vai.

- Đừng có tự ý mua cho em nhiều như thế, em muốn gì thì em sẽ nói.

Bị gạt tay nhưng Nhậm Cơ không để tâm lắm, anh vừa cởi áo vest và cà vạt vừa mở cửa phòng thay đồ đi vào, Hiểu Khê cũng đi theo phía sau anh.

- Việc anh yêu chiều người phụ nữ của anh thì có làm sao, em đừng ngại.

- Không phải em ngại, chỉ là mua nhiều quá em dùng không hết thôi, anh...đừng có thoát y một cách tự nhiên như thế nữa...

Nhìn người đàn ông trước mặt đang rất thoải mái cởi sạch trang phục trên người, Hiểu Khê cũng đến chịu không nói được gì thêm, vừa định xoay người đi ra ngoài thì đã bị anh ôm ngang hông đi vào phòng tắm.

- Anh thấy em bị thương hơn hai tháng nay không khỏi, anh đành nhắm mắt ngó lơ, bây giờ thì phải “bốc lột” em để lấy lại.

- Khoan...ha ha...từ từ, để em tự cởi...!– Hiểu Khê bị nhột khi Nhậm Cơ mò đến phần dây khóa ở eo.

Thấy cô tự giác nên Nhậm Cơ thong thả ngồi vào bồn tắm trước, đặt hai tay lên thành bồn và nhìn Hiểu Khê cởi đồ.

- Nhanh tay lên, em nên học hỏi anh đi.

- Em không có ý định noi gương xấu của anh, nên anh hãy kiên nhẫn chờ em...

Dù nói như thế, nhưng trước ánh mắt đầy dục vọng của Nhậm Cơ, mỗi động tác của Hiểu Khê như thu toàn bộ vào mắt anh.

Vẫn còn rất xấu hổ, khuôn mặt nhỏ đang ửng đỏ thật xinh đẹp.

Nhậm Cơ đưa tay đỡ Hiểu Khê bước vào cùng chỗ với anh.

- Đừng xấu hổ trước anh, anh yêu mọi thứ thuộc về em, Hiểu Khê.

- Cảm ơn anh, Nhậm Cơ...

Đang định búi tóc lên cao thì tay của Nhậm Cơ đã luồn vào tóc cô, anh không biết búi như thế nào, nhưng nhìn Hiểu Khê búi mãi cũng có thể làm theo.

- Sắp cuối năm rồi, anh có dự định gì tiếp theo chưa?

- Có rất nhiều, anh đã cho sửa chữa lại ngôi nhà của em ở Hồ Nam, dọn dẹp sạch sẽ rồi.

– Nhậm Cơ ôm lấy cô, dựa sát vào lồng ngực của anh.

- Em không biết nói như thế nào để cảm ơn anh nữa...!– Hiểu Khê nghe xong, cô thật sự rất xúc động.

- Chỉ cần em ở bên cạnh anh mỗi ngày, chấp nhận tình yêu của anh là đã cảm ơn anh rồi.

Nói rồi, Nhậm Cơ hôn lên cổ và vành tai của Hiểu Khê, bàn tay bắt đầu làm loạn trước ngực cô.

Cảm giác thoải mái hơn rất nhiều, Hiểu Khê xoay người lại, đặt tay lên vai của Nhậm Cơ rồi ngẩng đầu hôn anh, hôn đến mức Nhậm Cơ phải thở dốc và đẩy đầu cô ra.

- Định không cho anh thở sao?

- Ừm...ha...

Thấy vẻ mặt lúc này của cô, Nhậm Cơ nhếch môi cười nhẹ, anh cúi đầu hôn tiếp, vội vàng và dứt khoát không cho Hiểu Khê kịp hít thở, vừa há miệng thì lại bị anh thừa cơ hội xâm chiếm.

Kéo Hiểu Khê ngồi lên người xong đưa hay tay giữ lưng và eo của cô từ từ nâng lên, nụ hôn của Nhậm Cơ cũng vì thế trượt dần xuống dưới.


Kéo một chân Hiểu Khê gác lên vai, chân còn lại của cô thì quỳ lên thành bồn tắm, Nhậm Cơ cười gian rồi ngẩng đầu nhìn lên.

- Em có thể bám tay vào vai anh, hoặc bất cứ đâu em muốn...

- Có cách nào khiến em thoát khỏi anh ngay lúc này không...a...

Bấu mạnh vào vai của Nhậm Cơ khi anh vừa vùi đầu vào nơi riêng tư nhất, cảm giác như mọi thứ đang quay cuồng, Hiểu Khê muốn đẩy anh ra nhưng không được, hai tay của Nhậm Cơ đang giữ chặt phần eo và hông, mỗi cử động của anh như đang khiến cô lạc vào khoái cảm không thoát ra được.

Bị kích thích quá nhiều, cả cơ thể của Hiểu Khê càng nhạy cảm hơn, Nhậm Cơ vừa rời đi thì anh lại di chuyển tay xuống để tiếp tục “tra tấn” nơi gợi tình nhất của cô.

- Thoải mái đi...em đừng căng thẳng, Hiểu Khê...

- Em...em...a...

Cảm nhận được ngón tay đang làm loạn của Nhậm Cơ, mỗi lần anh chạm vào lại khiến Hiểu Khê như sắp khóc, tiếng rên rỉ nhẹ nhàng của cô làm nhiệt độ trong phòng tắm trở nên rất nóng.

Nhấc bổng Hiểu Khê lên cao và đi ra khỏi bồn tắm, Nhậm Cơ lấy chiếc khăn lớn choàng lên lưng cô và đi nhanh ra ngoài.

Vừa đặt Hiểu Khê nằm xuống giường, anh định chồm lên người cô nhưng Hiểu Khê lại ngồi dậy và bò đến sát mép giường, ngẩng đầu nhìn lên.

- Em...em muốn thử lại...

Cổ họng như khô khốc, Nhậm Cơ thật sự hít thở không thông khi thấy biểu cảm và nghe được giọng nói ngọt ngào ái muội của Hiểu Khê.

Hơi thở anh càng gấp gáp hơn khi bị những ngón tay thon nhỏ của Hiểu Khê chạm vào thân dưới và không ngừng kích thích.

- Hiểu Khê...em cũng thật biết cách làm anh phát “điên” đấy.

- Em học theo anh đấy...đến đây...

Nhận được sử chủ động của cô, dè dặt dùng miệng ngậm lấy nơi cứng rắn của anh rồi lại chậm rãi đưa đẩy.

Nhậm Cơ chịu không được, anh đẩy Hiểu Khê ra và chồm người đến nằm trên người cô, giữ chặt phần hông của cô mà đâm mạnh vào, anh thở hắt ra một hơi thỏa mãn rồi cúi đầu hôn Hiểu Khê đang không ngừng rên rỉ.

Vận động càng nhanh càng mạnh thì Hiểu Khê lại phải chật vật phối hợp, Nhậm Cơ thích như thế, cúi người thì thầm vào tai cô.

- Xem ra Hiểu Khê của anh vẫn không thể theo kịp anh rồi...

- Ư...chậm một chút...ư...

- Cứ tận hưởng đi, anh muốn em thoải mái nhất...
Tiếng thở gấp của Nhậm Cơ thi thoảng át đi tiếng rên rỉ của Hiểu Khê, nhưng phải rất lâu thì mới biến mất, trả lại không gian yên tĩnh trong buổi tối yên bình.

Hôm sau, đã gần trưa mà Hiểu Khê vẫn chưa chịu thức dậy, Nhậm Cơ vừa uống cạn tách cà phê ở phòng khách, anh đặt tờ báo lên bàn rồi đứng dậy rời khỏi sofa, đi lên lầu.

Vào phòng ngủ thì thấy Hiểu Khê vẫn ngủ, trùm chăn kín cả đầu, Nhậm Cơ giật phăng chiếc chăn ra khỏi đầu cô.

- Dậy ngay, em muốn ngủ đến bao giờ nữa hả, anh còn định hôm nay đưa em đi chơi.

Bị “yêu thương” quá mãnh liệt, nên Hiểu Khê vẫn chưa kịp thích ứng, mở mắt quay lại nhìn người đàn ông đang đứng cạnh giường, ngay sau lưng.

- Em mệt thật mà...tại anh cả thôi...

- Thế không muốn đi chơi phải không? – Nhậm Cơ hỏi.

- Muốn, nhưng mà chờ em một chút...a...ngã em...

Thấy người trên giường vẫn không chịu ngồi dậy, Nhậm Cơ liền cúi xuống ôm lấy cả người lẫn chăn lên, đi thẳng vào phòng thay đồ và đặt cô xuống.


- Anh cho em 20 phút để thay đồ và rửa mặt, trễ một phút thì anh lôi em lên giường đúng một tiếng.

- Đợi...đợi đã, em làm ngay đây, anh ngang ngược quá đi.

Bị đe dọa, Hiểu Khê vội mở tủ lấy vội trang phục rồi chạy một mạch vào phòng tắm, Nhậm Cơ cầm chăn đi ra ngoài và ném lên giường lại, xong anh mới đi vào thay đồ.

Được tự do yêu đương thật tốt, bây giờ cả hai có thể công khai nắm tay nhau ở chỗ đông người, thoải mái thể hiện tình cảm mà không sợ ánh mắt dò xét.

Đêm đến, Nhậm Cơ đưa Hiểu Khê đến đại lộ Nam Kinh, thong thả đi cùng nhau ngắm cảnh, nhìn cô thích thú nhìn ngó từ nơi này đến nơi khác, giống như lúc đi Tô Châu.

Hôm sau, Hiểu Khê vừa đến công ty, cô đã dặn tài xế dừng xe cách cửa Faurecia một khoảng để không bị mọi người nhìn thấy.

Vào thang máy liền gặp Hỷ Hỷ và Mạch Tử cũng vừa chạy đến, cô vội giữ cửa mở để họ bước vào.

- Chào em Hiểu Khê, nay nhìn em đẹp hơn mọi khi nữa.

- Hỷ Hỷ nhìn một lượt trên người Hiểu Khê và nhận xét.

- Chào hai người, em vẫn bình thường mà...!- Hiểu Khê cười cười.

Hôm nay dùng túi xách mới và đeo cả giày mới nên vẻ ngoài Hiểu Khê trông khác mọi khi hoàn toàn, cả ba người trò chuyện phiếm một chút thì lên đến tầng 40.

Tạm biệt nhau ở phòng Tài chính xong, Hiểu Khê đi thẳng vào phòng thư ký, chưa kịp ngồi xuống ghế thì thấy Y Vân hớt hải đi vào.

- Cô Hiểu Khê, tôi phải đưa tiên sinh ra sân bay gấp, việc ở đây cô xử lý hết nhé.

- À, được rồi, tôi biết rồi.

– Hiểu Khê vội nói.

Thì ra là Nhậm Cơ phải đi công tác đột xuất trong sáng nay, nên hai người thư ký của anh mới phải vội vàng như thế, vậy giờ thoải mái rồi, không bị Nhậm Cơ quản nữa.

Nhưng mà chợt điện thoại lại thông báo có tin nhắn đến, mở ra xem thì thấy là từ Nhậm Cơ.

“Anh đi Hồng Kông vài ngày, em đừng nghĩ anh không biết em đang tính làm gì, coi chừng anh.”

Thật sự bó tay với Nhậm Cơ, người đàn ông này rất biết cách đe dọa, Hiểu Khê mở máy tính để làm việc, phải làm cả việc của hai người kia, nên không rảnh rỗi chút nào.

Đến lúc chiều muộn, Hiểu Khê nhìn đồng hồ thấy đã gần bảy giờ tối, cô uể oãi vươn tay, phải chờ thên nữa tháng mới được tháo băng ở tay hoàn toàn, tuy cử động bình thường rồi nhưng vẫn khá bất tiện.

Nghe tiếng gõ cửa, Hiểu Khê đưa mắt sang nhìn, người bước vào là Nhậm Ni cùng một người phụ nữ khá lớn tuổi, nhìn bà ấy có đôi mắt màu hổ phách, làm Hiểu Khê liên tưởng ngay đến màu mắt của Nhậm Cơ.

Bà ấy chắc cũng phải ngoài sáu mươi, dáng vẻ thanh mảnh và cao, bộ sườn xám trên người càng tôn lên khí chất, đứng cạnh Nhậm Ni thật sự rất hợp.

Hiểu Khê vội đứng dậy cúi đầu trước, cô khá lúng túng.

- Xin chào Nhậm tiên sinh.

- Con đến đây ngồi đi, không cần ngại ta.

Hai người kia vừa ngồi xuống ghế sofa trong phòng thư ký, thì liền có nhân viên lễ tân bưng ba tách trà đi vào, nhẹ nhàng đặt lên bàn rồi rời đi.

Hiểu Khê rón rén bước lại gần ghế sofa, đối diện với hai người kia và ngồi xuống.


- Để bác giới thiệu trước, bà ấy là mẹ của Nhậm Cơ, còn đây là Hiểu Khê.

Nghe Nhậm Ni vừa nói xong, Hiểu Khê hoảng hốt vội đứng dậy cúi đầu, trước đây Nhậm Cơ từng nói rằng mẹ anh đã bỏ đi từ rất lâu, nhưng bây giờ đột ngột lại đến đây.

- Con xin lỗi, con chào bác ạ.

- Cứ ngồi xuống đi, đừng ngại, nghe nói con là bạn gái của Nhậm Cơ...!thật là một cô gái xinh đẹp.
Giọng của bà ấy thật trong, mỗi cử chỉ tay đều rất thanh lịch.

Hiểu Khê bối rối, từ từ ngồi xuống ghế, thấy vậy Nhậm Ni mới chậm rãi lên tiếng.

- Thật ra chúng ta tìm đến con là muốn nhờ con giúp đỡ một chuyện, ta tin chắc nếu là con nói thì Nhậm Cơ nhất định sẽ nghe.

- Con ạ? – Hiểu Khê ngẩng đầu nhìn về phía hai người trước mặt, cô hoang mang vô cùng.

Sau khi nghe Nhậm Ni kể lại, Hiểu Khê cũng phần nào hiểu được câu chuyện, năm Nhậm Cơ bảy tuổi thì mẹ anh, tức Cơ Tịnh, đã phải bỏ đi vì không thể chấp nhận việc Nhậm Ni cưới người phụ nữ khác theo sắp xếp của gia tộc, nhằm mục đích liên hôn trong kinh doanh.

Bà ấy cũng như Hiểu Khê, xuất thân trong gia đình rất bình thường, nên liên tục bị gia đình ngăn cấm, bắt chọn lựa giữa cha mẹ và Nhậm Ni.

Cuối cùng bà ấy chọn gia đình, rời bỏ Nhậm Ni và không được phép đến gần Nhậm Cơ.

Nhậm Gia vì không muốn xảy ra thêm rắc rối nên đã đưa Nhậm Cơ sang Pháp sinh sống, cắt đứt mọi liên lạc.

Lâu dần, Nhậm Cơ hình thành suy nghĩ rằng mẹ anh đã bỏ rơi anh, còn cha anh vì muốn bình ổn trong gia tộc và các trưởng bối nên đành thỏa thuận tuyệt đối không được nhắc đến Cơ Tịnh trước mặt Nhậm Cơ.

Tuy là thỏa thuận không được nhắc đến, nhưng thấy Nhậm Cơ ngày càng đổi tính, trở nên dễ tức giận và tính khí thất thường hơn nên Nhậm Ni đã tìm cách liên lạc với Cơ Tịnh, mỗi tháng bà ấy gửi đến rất nhiều bức thư nhưng toàn bộ lại bị Nhậm Cơ xé bỏ và làm ầm ĩ lên.

Đã vài lần ông ấy có ý nhắc đến nhưng Nhậm Cơ đều gạt phắt đi, thay đổi sang thái độ giận dữ.

Hiện tại biết Hiểu Khê có thể điều chỉnh cảm xúc của Nhậm Cơ, nên hai người họ quyết định tìm đến cô để nhờ giúp đỡ.

- Con...con tuy là được Nhậm Cơ quan tâm, nhưng tính tình anh ấy thật sự rất nóng nảy...!hai bác thật sự đánh giá con quá cao rồi ạ...!- Hiểu Khê ấp úng.

- Xin con, Hiểu Khê, hãy giúp chúng ta nói lại với Nhậm Cơ, nó rất xem trọng con nên nhất định sẽ có suy nghĩ thay đổi về bà ấy.

– Nhậm Ni vội nói, ánh mắt ông rất lo âu.

Cơ Tịnh nhoài người tới, liền nắm lấy tay của Hiểu Khê, giọng bà ấy khẩn khoãn cầu xin.

- Hãy giúp chúng ta, được không Hiểu Khê, chỉ cần con nói cho nó hiểu rằng bác chưa từng quên nó...

- Con...con...để con thử xem thế nào ạ...

Hiểu Khê càng lo lắng hơn, nhìn hai người trước mặt mà không biết phải mở lời từ chối như thế nào, càng không biết mở lời như thế nào với Nhậm Cơ...khó xử quá...!Hiểu Khê khóc thét trong suy nghĩ, cha anh còn không nói được thì bản lĩnh đâu mà cô dám nói chứ.

Trở về căn hộ ở Tĩnh An, dì Tần đã chuẩn bị bữa tối cho Hiểu Khê xong, nhưng mà lòng dạ nào ăn nổi, cô chỉ ăn một chút xong đi lên lầu.

Vài hôm sau, Hiểu Khê vừa vào phòng họp và ngồi xuống vị trí của thư ký, hôm qua vẫn chưa thấy Nhậm Cơ về nhà, đến công ty thì mới biết sáng nay anh về sớm.

Khoảng năm phút thì Nhậm Cơ bước vào, anh lấy tài liệu trên tay Y Phúc rồi thảy mạnh lên bàn, chống cả hai tay xuống bàn rồi hơi nghiêng người về phía trước.

- Tôi đã dặn là phải điều chỉnh lại số phần trăm trong thỏa thuận mới nhất với NingXia, phòng Sản xuất cảm thấy ổn khi chạy theo số liệu này đúng không?

Nghe vậy, Hiểu Khê cũng nhớ ra dự án công trình ở Mẫn Hàng mà bộ phận Sản xuất vừa cho chạy vào tuần trước, cô đã nhắc nhở rồi nhưng bên sản xuất vẫn giữ ý kiến ban đầu.

- Thưa giám đốc, tôi...tôi thấy sau khi dự án đạt 10% không thấy có lỗi gì nên mới không sửa lại...tôi rất xin lỗi.

– Quản lý phòng sản xuất vội cúi đầu xin lỗi.

- Lần cuối cùng, tôi nhấn mạnh là lần cuối cùng, nếu để sai số giảm quá 0.5% thì cẩn thận vị trí làm việc, đây là một tập thể.

Giọng của Nhậm Cơ thật sự rất trầm, anh đang rất bực bội.

Sau khi triển khai thêm một số dự án mới, Nhậm Cơ mới chậm rãi ngồi xuống ghế, lắng nghe mọi người lần lượt đề xuất các phương án xử lý.

- Không được, lần trước đã mượn tạm số liệu bên Lixun để thêm vào cho kịp tiến độ ở Sơn Điện, bây giờ tiếp tục mượn thì phòng Sale không kham nổi đâu.


– Chị quản lý phòng Sale bác bỏ ý kiến của phó giám đốc.

- Tôi đã xem rồi qua lúc triển khai rồi, không mượn được nữa đâu, thêm 4% cũng không thể.

– Quản lý phòng sản xuất nêu ý kiến.

- Chạy đồng thời cả hai điểm ở Sơn Điện và Phụng Hiền đi, em thấy các dự án ở đó đã được giám đốc thông qua, tuy là còn sớm nhưng cùng chạy thì có thể bổ trợ cho nhau, không cần mượn dự án bên Lixun.

– Hiểu Khê nêu phương án mà cô nghĩ.

Cả phòng họp liền bắt đầu trao đổi về phương án mà Hiểu Khê vừa đưa ra, tất cả đều cảm thấy rất hợp lý.

Nhậm Cơ quay sang nhìn người bên cạnh, anh kéo báo cáo trước mặt Hiểu Khê về phía anh rồi lấy bút ra khỏi túi áo vest, ký tên lên đó.

- Em triển khai xuống cho bộ phận Marketing để họ chuẩn bị, có bất cập gì báo lại với anh.

- À, vâng...!em biết rồi.

– Hiểu Khê đáp.

Sau khi cuộc họp kết thúc, thấy Nhậm Cơ đi vào phòng làm việc một mình, Hiểu Khê liền mang một tách cà phê vào phòng tìm anh.

Đặt tách cà phê lên bàn làm việc trước, Nhậm Cơ vừa bước ra từ phòng nghỉ, anh đang định hút thuốc nhưng thấy Hiểu Khê đang ở trong phòng thì anh cất điếu thuốc đi.

- Sao thế, nhìn mặt em như có chuyện muốn nói, nói đi?

- Bộ trên mặt em hiện rõ vậy luôn sao? – Hiểu Khê cầm lấy tách cà phê đưa cho anh.

Nhận lấy cà phê xong, Nhậm Cơ uống một chút rồi ngồi xuống ghế, dáng vẻ khá tùy hứng, nhìn Hiểu Khê.
- Chuyện gì, hay lại gây chuyện gì nữa rồi?

- Làm gì có, anh đừng có suy diễn lung tung nữa, không có gì hết, em ra ngoài đây...!– Hiểu Khê vội nói rồi xoay người rời đi.

- Khoan nào, em không có chuyện...nhưng anh có chuyện với em.

– Nhậm Cơ liền đứng dậy kéo tay cô lại.

Nhìn vẻ mặt đầy mùi nguy hiểm của Nhậm Cơ, tự dưng thấy hơi lạnh sau gáy, Hiểu Khê muốn gạt tay anh ra nhưng không kịp.

Nhậm Cơ liền bước đến ôm ghì lấy vai và cúi xuống hôn vào mặt cô.

- Vào đây, anh nhớ em gần chết...

- Không được...đang ở công ty...Anh hứa không bày trò với em khi ở đây mà...!– Hiểu Khê vừa cố đẩy đầu anh ra xa vừa nhắc nhở.

- Ai nói, chứ anh không có nói...

Cửa phòng nghỉ khóa lại, Nhậm Cơ liền đẩy Hiểu Khê ngã lên giường, anh cởi áo vest và cà vạt cùng áo sơ mi ra và ném lên ghế.

Hiểu Khê vội ngồi dậy định đánh bài chuồn nhưng bị Nhậm Cơ giữ lại ngay, thuận thế đè cô xuống dưới thân.

- Em có muốn nhanh được làm việc khác không?

- Cái tên điên này...a...!– Hiểu Khê quát nhẹ nhưng vẫn phải để yên cho Nhậm Cơ làm càn.

Chờ khi Nhậm Cơ thỏa mãn xong mới chịu để Hiểu Khê được yên, cúi người nhặt lại đồ cho Hiểu Khê và đặt lên giường xong anh mới chậm rãi mặc lại quần áo, dáng vẻ tự cao quay lại nhìn người đang ngồi ôm chăn trên giường nhìn anh bằng ánh mắt bất mãn.

- Nhìn anh như muốn ăn tươi nuốt sống thế?

- Em sẽ không bao giờ vào phòng làm việc của anh một mình nữa...!– Hiểu Khê huơ tay lấy chiếc váy trên giường.

- Em nghỉ chút đi, giờ cũng không có việc gì gấp, anh ra ngoài trước đây.

Nói xong, Nhậm Cơ cúi đầu hôn lên trán của Hiểu Khê, xong xoa nhẹ lên đầu cô rồi mới mở cửa đi ra ngoài.

Hiểu Khê thở dài ra, mặc lại trang phục rồi quay lại phòng thư ký để tiếp tục công việc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận