Lạc


Ngày hôm sau, tiếng cười nói từ trong nhà bếp truyền ra rất vui vẻ, Nhậm Cơ vừa xuống đến phòng ăn, anh ngồi xuống ghế xong đưa mắt nhìn quanh, nhìn đồng hồ trên tay thì còn khá sớm.

Từ trong bếp, Hiểu Khê đi ra và đặt một tách trà lên bàn cho anh.

- Anh còn đau đầu không, hôm nay em dậy sớm nấu ít cháo cho anh, chờ em một chút.

Nói xong, Hiểu Khê lại đi một mạch vào bếp, vài phút sau lại bước ra cùng khay đựng thức ăn.

Nhậm Cơ chỉ cười rồi lắc đầu nhìn cô đầy trìu mến, cả hai ngồi ăn sáng rồi mới đến công ty.

Nhưng chờ mãi không thấy chú tài xế đến, Hiểu Khê nhìn đồng hồ trên điện thoại rồi nhìn sang Nhậm Cơ.

- Sao chú ấy chưa đến đón em nhỉ, em sắp muộn làm rồi...!hay có chuyện gì rồi sao...em phải gọi mới được...

- Không cần gọi, anh bảo chú ấy không cần đến nữa.

– Nhậm Cơ cầm lấy áo vest trên tay dì Tần mặc vào.

- Tại sao chứ, bây giờ em đi taxi cũng không kịp nữa là...anh không cho em biết sớm.

– Hiểu Khê nhìn anh, bất mãn.

- Anh đưa em đi làm.

Không phải Hiểu Khê nghe nhầm, hay là do Nhậm Cơ nói nhầm, dì Tần vừa mở cửa thì anh đã kéo tay cô đi nhanh ra bên ngoài, vào thang máy đi xuống tầng hầm lấy xe.

Đứng trước chiếc Phantom Mansory màu đen nhám, Hiểu Khê không chịu lên xe, Nhậm Cơ nhíu mày nhìn cô.

- Lại giở chứng gì nữa, muốn cúp làm sao?

- Không được, thế này khác nào anh muốn cả Faurecia biết em và anh yêu nhau ? – Hiểu Khê chặn trước cửa xe.

- Anh độc thân, em độc thân, lại còn sống chung thì việc công khai yêu nhau nó là chuyện rất bình thường.

Nhậm Cơ đứng chống nạnh, cúi đầu nhìn người trước mắt, thở dài một hơi khi thấy bộ dạng lấm lét như ăn trộm của Hiểu Khê.

- Nhưng mà...em cảm thấy vẫn kỳ cục lắm...thôi, em không đi chung xe với anh đâu...này...này...
Không chờ thêm nữa, Nhậm Cơ liền kéo tay Hiểu Khê và mở cửa xe rồi đẩy cô vào trong, cài dây an toàn rồi gửi kèm câu đe dọa.

- Trễ một phút anh liền trừ nữa tiền lương của em, em thử bước xuống đi.

Đóng cửa xe bên Hiểu Khê xong, Nhậm Cơ quay lại phía ghế lái, anh cài dây an toàn xong nhìn sang Hiểu Khê đang có biểu cảm hoang man, không nhịn được mà bật cười.

Không ngoài dự đoán, Nhậm Cơ không chút kiêng dè mà dừng xe ngay trước cửa chính của Faurecia, Hiểu Khê không chịu để nhân viên bảo an mở cửa xe.

Nhậm Cơ khẽ lắc đầu rồi đích thân anh phải bước xuống và đi đến giật mạnh cửa xe bên ghế phụ.

- Bước xuống mau.


- Anh muốn khiến em xấu hổ đến chết sao? – Hiểu Khê vừa che mặt vừa quát nhỏ.

Nhậm Cơ nhìn đồng hồ trên tay, xong nhìn sang người trong xe, anh không chần chừ mà kéo tay Hiểu Khê để cô bước ra khỏi xe.

Rất nhiều nhân viên của Faurecia đều hiếu kỳ, đổ dồn mọi sự chú ý đến hai người trước cửa công ty, tiếng xì xầm bàn tán bắt đầu nổ ra.

Xe của Y Vân và Y Phúc cũng rất nhanh xuất hiện ngay phía sau bọn họ, cả hai chỉ cười rồi nhìn nhau, cuối cùng giám đốc và Hiểu Khê cũng chịu công khai.

Hai người họ cũng đỡ áp lực mỗi khi thấy hai người này cãi nhau, vừa phải theo thuyết phục người này, vừa phải an ủi người kia, mấy năm nay như thế là đủ mệt mỏi rồi.

Buổi trưa, Hiểu Khê vừa ló mặt xuống nhà ăn liền bị mọi người chộp lấy và kéo đến ngồi xuống ghế tra khảo ngay.

Chị Tiểu Ly đặt khay thức ăn xuống trước mặt Hiểu Khê xong mới cất tiếng hỏi trong sự thích thú.

- Khai mau, em và giám đốc là sao hả, sáng nay nghe mọi người bàn tán mà chị không dám tin, cho tới khi có ảnh chụp giám đốc đưa em đi làm...

- Ha ha...Em không giấu được đâu Hiểu Khê, mau nói cho mọi người biết đi...!- Hỷ Hỷ đặt chai nước đến cạnh khay thức ăn.

- Em hay quá Hiểu Khê ơi...giám đốc khó tính như thế mà em cũng tán được, mọi người thật khâm phục em...

- Kể mau đi, rồi mọi người để em ăn trưa...ha ha...

Bị mọi người liên tục thúc giục mau trả lời, hết người của phòng Tài chính lại đến người của những phòng ban khác ập đến tra khảo, Hiểu Khê khóc thét trong đầu, tên điên Nhậm Cơ đúng là gây chuyện cho cô gánh mà...!Hiểu Khê gật đầu thừa nhận việc cô và giám đốc Faurecia đang yêu nhau.

Cứ như thế, tin tức truyền đi khắp tập đoàn, thời gian đầu mọi người còn tò mò nên hay giữ Hiểu Khê lại để hỏi chuyện, nhưng lâu dần cũng đã quen với hình ảnh ngày nào Nhậm Cơ cũng đưa đón Hiểu Khê đến công ty.

Ngày làm việc cuối cùng trong năm, Nhậm Cơ đã đi công tác mấy hôm nay, chỉ có tài xế riêng chịu trách nhiệm đưa đón Hiểu Khê đi làm, tuyết rơi rất dày che mọi tầm nhìn trên đường.

Lúc đến được Faurecia thì cũng đã gần đến giờ làm việc, Hiểu Khê vội vàng đi vào thang máy, vừa đúng lúc Tiêu Xán cũng vừa bước vào, trên tay ôm theo khá nhiều giấy tờ.

- Xin chào anh Tiêu Xán, ngày cuối năm rồi vẫn phải vất vả.

- Hiểu Khê, à này là hợp đồng gia hạn thời gian làm việc của nhân viên thôi, xong đống này là hết việc của năm rồi, em khỏe không? – Tiêu Xán mỉm cười nhìn cô.

- À vâng, em vẫn thế thôi, anh cũng lên tầng 40 ạ? - Hiểu Khê hơi ngại ngùng.

- Ừm, mà em và giám đốc qua lại từ trước khi anh hỏi chuyện em đúng không?

Đột ngột Tiêu Xán hỏi thẳng vấn đề này, làm Hiểu Khê hơi chột dạ, không phải cô muốn nói dối hay che giấu gì, nhưng tình cảnh lúc đó làm sao dám nói ra chứ.

- Em không định nói dối...nhưng hoàn cảnh lúc đó em thật sự rất tồi tệ...xin lỗi anh.

- Không sao đâu, chúng ta vẫn là bạn mà.

– Tiêu Xán nói như thế, nhưng trong ánh mắt có chút thất vọng.

- Cảm ơn anh, Tiêu Xán.


Người như Tiêu Xán có tính tình trầm ổn, dù không đạt được những gì bản thân muốn nhưng luôn chọn cách bảo toàn mối quan hệ bình thường như hiện tại, dù trong lòng cũng không vui vẻ gì khi tình cảm không được đáp lại.

Cả hai tạm biệt nhau trước cửa phòng tài chính, Hiểu Khê đi thẳng vào phòng làm việc của thư ký, hiện tại Nhậm Cơ đã thường xuyên bàn giao các dự án ở Sichuan và HongYuan cho Hiểu Khê tự triển khai, sau đó chỉ cần đưa anh thông qua là được.

Buổi tối, trời rơi tuyết một lúc một nhiều hơn gây kẹt đường do xe dọn tuyết không xử lý kịp, Hiểu Khê phải đứng chờ trước cửa công ty cùng khá nhiều người.

Gió thổi mỗi lúc mỗi to hơn, mọi người liền xuýt xoa tay vào nhau, cảm thán vì thời tiết mùa đông cuối năm.

Vừa thấy chiếc xe quen thuộc, Hiểu Khê vội vàng mở cửa xe để bước vào, nhưng liền thấy trong xe có thêm hai người đàn ông khác, che nữa mặt, một người ngồi bên ghế phụ cầm súng dí vào thắt lưng của chú tài xế.

Tên còn lại ngồi thụp dưới hàng ghế sau, thấy vậy Hiểu Khê liền phản ứng muốn thoát ra khỏi xe nhưng không kịp, tay bị kéo mạnh khiến cô ngã nhào vào trong xe.

Tên kia lúc này mới ngồi dậy, chĩa súng vào đầu Hiểu Khê, gằn giọng.

- Lái đi ngay, không tao giết hết.

Tên ngồi phía trước liền dí mạnh súng vào thắt lưng chú tài xế hối thúc, làm chú ấy mặt tái không còn giọt máu.

Hiểu Khê cũng sợ hãi mà không nói thành lời, hắn ta dùng dây rút trói chặt hai tay Hiểu Khê lại.

- Mày mà la lên là tao bắn ngay, ngoan ngoãn nghe lời, bọn tao lấy được tiền sẽ thả ngay.

Lần đầu tiên nhìn thấy súng ở khoảng cách gần như thế này, thật sự rất đáng sợ, lúc trước chỉ bị đánh đấm bằng tay chân thôi, còn lần này là súng, không cẩn thận là mất mạng như chơi.

Hiểu Khê vừa nhìn xung quanh, vừa suy nghĩ trong đầu, bản thân cô chưa từng gây chuyện với ai để đến nông nỗi này, hai tên này muốn lấy tiền nhưng tiền ở đâu chứ, nếu muốn cướp thì đã bắt cô đưa tiền ngay lập tức rồi.

Bọn người này rốt cuộc là ai chứ, Hiểu Khê sợ hãi vô cùng vì cứ vài phút lại bị họng súng lạnh lẽo kia chạm vào vùng trán.

Khách sạn Mandarin Oriental, Thâm Quyến

Nhậm Cơ đang đứng trong phòng khách sạn ở tầng cao nhất, nhìn thời tiết xấu bên ngoài, tự dưng lại thấy bất an trong lòng, anh vừa gọi điện thoại cho Hiểu Khê nhưng không nghe cô nhấc máy, gọi tài xế chịu trách nhiệm đưa đón cô đi làm cũng không liên lạc được, gọi về nhà thì nghe dì Tần báo lại rằng Hiểu Khê cũng chưa về đến nhà, dù đã hơn mười giờ tối.

Đúng lúc này thì Y Phúc hối hả chạy vào phòng, đưa đoạn camera giám sát trước cửa Faurecia mà Nhậm Cơ vừa sai anh đi kiểm tra.

- Tiên sinh, rõ ràng là xe của tài xế đã đến đón cô Sở, nhưng bây giờ thì không thể liên lạc, cũng không có bất kỳ báo cáo tai nạn nào trong ba tiếng vừa qua trên quãng đường từ Faurecia đến Tĩnh An.

Cầm lấy điện thoại, Nhậm Cơ cúi đầu nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Hiểu Khê, thấy cô mở cửa bước vào xong lại đặt một chân trở ra xong lại đột ngột bị kéo vào trong xe.

Anh đưa cho Y Phúc kiểm tra lại các góc máy quay khác.

- Kiểm tra lại các góc quay khác, nhắc Y Vân kiểm tra định vị xe.

- Vâng, thưa tiên sinh.

Rốt cuộc là chuyện gì đây, chưa khi nào Hiểu Khê hành động như thế này, đã rời khỏi Faurecia thì có thể đi đâu chứ.


Nhậm Cơ thấy cực kỳ bất an, anh muốn bay về Thượng Hải gấp trong đêm nhưng thời tiết quá xấu phải hoãn chuyến bay đến sáng mai.

Vừa ra khỏi trung tâm Thượng Hải, đã có một chiếc ô tô bảy chỗ màu đen khác đang đứng chờ bên cạnh lối vào đường cao tốc rời khỏi Thượng Hải.

Tên che mặt ngồi ghế phụ phía trước liền dùng dây rút trói tay và chân của chú tài xế lại, dùng băng dính dán chặt miệng không cho la hét.

Xong hết liền mở cửa xe bước nhanh ra, hắn kéo cánh tay của Hiểu Khê và ép cô xuống xe, trời cũng đã tối mịt nên tất cả xe trên đường đều lao đi vùn vụt.

Dí súng vào sát sau lưng Hiểu Khê rồi đẩy cô vào chiếc ô tô màu đen kia, tiếp tục lái xe rời đi ngay.

Đi qua đi lại trong phòng, cùng lúc thì hai người kia đồng thời quay lại.

Y Vân đưa điện thoại kiểm tra lại định vị xe đón Hiểu Khê và đưa cho Nhậm Cơ xem.

- Tiên sinh, tôi dò tìm thì thấy xe đang dừng cách trung tâm khoảng 120km gần lối vào cao tốc, đã liên hệ bên giao thông để họ đến kiểm tra.

- Tiên sinh, ở các góc quay khác chỉ có thể nhìn thấy có cánh tay của một người khác đưa ra từ trong xe kéo cô ấy vào lại trong xe, căn bản không thấy rõ là kẻ nào.

– Y Phúc vừa kiểm tra camera giám sát do bảo an gửi sang.

- Đặt chuyến bay về Thượng Hải ngay cho tôi.

– Nhậm Cơ nói xong liền đẩy cửa phòng đi ra ngoài.

Giữa thời tiết này mà bay về thật sự khá là nguy hiểm, may mắn vừa ra đến sân bay thì lại ngừng rơi tuyết.

Y Phúc ngồi phía trước, vừa nghe xong điện thoại liền quay lại phía sau nói.

- Tiên sinh, trên xe chỉ có tài xế bị trói tay chân và bịt băng dính, đội tuần tra giao thông vừa thông báo theo lời khai của tài xế rằng có hai gã đàn ông đã dùng súng khống chế và đưa cô Sở sang một chiếc xe khác, đã đi được khoảng một tiếng.

- Tra ra biển số xe không? – Nhậm Cơ ngồi phía sau, ánh mắt anh đã tối sầm lại.

- Là biển số giả, không thể tra ra, hiện bọn họ đang cho trích xuất camera giám sát trên đường.

– Y Phúc đáp.

Không thể nào, bình thường Hiểu Khê không có rắc rối với ai, nếu có thì chắc chắn là do anh nên mới liên lụy cho cô, nghĩ thế, Nhậm Cơ liền nói tiếp.

- Bọn chúng cần gì?

- À, suýt tôi quên, tài xế có nói là bọn chúng chỉ cần tiền, khi nào lấy được tiền sẽ thả người, nhưng vẫn chưa thấy liên lạc gì, thưa tiên sinh.

– Y Phúc vội trả lời.

- Dạo gần đây, Faurecia có kẻ thù lớn nào trong kinh doanh không? – Nhậm Cơ hỏi.

- Ngoài Hoành Gia là xảy ra xung đột từ lần trước ra thì những đối thủ cạnh tranh dạo gần đây đều không đáng đề cập...!– Y Vân đang lái xe, nhưng nghe được hỏi nên ngẫm nghĩ một chút.

- Cho người tìm hiểu phía Hoành Gia và một số đối thủ của Faurecia, không bỏ qua trường hợp nào.

Nhậm Cơ vừa dứt lời thì Y Phúc đã lập tức liên hệ cho những người ở Thượng Hải nhanh chóng điều tra tình hình Hoành Thị hiện tại.

Cũng đã sắp xếp hai đội khoảng hai mươi người tiếp tục truy vết theo chiếc xe ôtô đã đưa Hiểu Khê đi.

Cảnh vật bên ngoài lúc này chỉ có ánh đèn đường sáng rực và không gian xung quanh tối đen như mực, Hiểu Khê nhìn một lượt những kẻ che mặt đang ngồi trong xe, có ba người, tính cả cô là bốn.


Hiểu Khê lo lắng, không biết sẽ bị đưa đi đâu, cô thầm nghĩ trong đầu, bản thân không dính vào bất kỳ rắc rối nhưng lúc nào cũng toàn những rắc rối kinh khủng tìm đến cô, hết lần này đến lần khác.

Gã đang lái xe, đưa mắt nhìn ra phía sau hàng ghế chỗ Hiểu Khê đang ngồi, xong quay lên nhìn phía trước ngay lập tức.

- Bên kia trả giá cao thật, chỉ để bắt một đứa con gái này thôi sao?

- Tao tìm hiểu thấy nó đâu phải con nhà khá giả gì, không biết đủ tiền chuộc về không, xong chuyến này là chúng ta tha hồ ăn chơi.

– Gã ngồi bên ghế phụ tiếp lời.

- Kệ đi, nhận tiền xong chúng ta đánh bài chuồn, dính vào rắc rối kẻo gây chuyện lớn, ra khỏi cao tốc tìm chỗ dừng để tao đi giải quyết nỗi buồn.

– Gã đang cầm súng ngồi bên cạnh Hiểu Khê nói.

Xong cả ba bọn chúng bắt đầu cười nói về số tiền công sắp nhận được khi giao Hiểu Khê cho bên khác.

Không biết bản thân đang ở đâu thì có chạy thoát được thì phải trốn kiểu gì đây, Hiểu Khê thấp thỏm, nhìn xung quanh bên ngoài đánh giá tình hình.

Khoảng mười phút thì chiếc ô tô dừng lại sát bên lề đường, xung quanh chỉ có các rừng cây kéo dài vun vút suốt cả quãng đường từ lúc vào cao tốc đến giờ.

Gã ngồi bên ghế phụ bước xuống xe trước, xong mở cửa xe hàng ghế sau, rút súng từ phía sau lưng ra chĩa vào Hiểu Khê và hất đầu ra hiệu thế chỗ cho hắn đi giải quyết việc kia.

Nhìn nhanh ra bên ngoài, Hiểu Khê thật sự muốn lao ra khỏi chiếc xe này, chạy vào trong rừng cây đó, liệu có thoát được không, bọn người này còn có súng nữa.

Nhưng dựa theo sự phấn khích khi biết sắp nhận được tiền công của chúng, Hiểu Khê thầm nghĩ, chắc chắn bọn họ sẽ không dám nổ súng giết người, nhưng lúc này trên cao tốc rất thưa thớt xe cộ qua lại.

Thấy Hiểu Khê có vẻ sợ hãi và không vùng vẫy từ lúc bị giữ đến giờ, gã cầm lái mới thong thả mở cửa xe đi ra ngoài đầu xe đứng hút thuốc.

Gã bên cạnh thì đang nói chuyện điện thoại với ai đó, liên tục gật đầu cười khoái chí khi nghe bên kia nói gì đó.

Không chần chừ, Hiểu Khê liền dùng chân đá bay khẩu súng trên tay hắn văng mạnh xuống gầm ghế, cô liền xoay người dùng hai tay đang bị trói đẩy cửa xe chưa bị khóa kia và lao ra bên ngoài, hướng đến rừng cây phía đối diện mà chạy tới.

Tên trong xe vội hét ầm lên gây chú ý cho đồng bọn.

- NÓ TRỐN KÌA TỤI BÂY, MAU TÓM LẠI...CHẾT TIỆT...

Gã đang hút thuốc ở đầu xe vừa nghe đồng bọn hét liền quay lại nhìn, chỉ kịp thấy bóng lưng Hiểu Khê đã băng qua bên kia đường, leo khỏi hàng rào và chạy thẳng vào rừng cây tăm tối.

- Mày đúng là ăn hại mà, thằng kia đâu, mau chia ra đi bắt nó ngay, không giao được người là khỏi có một đồng nào ăn chơi.

Tên kia vừa quay lại sau khi vội vàng giải quyết việc kia, thấy đồng bọn vừa lục tìm được lại súng dưới gầm ghế và ngồi dậy, hắn liền vung tay đánh mạnh vào đầu tên đang ngồi ở hàng ghế phụ phía sau và mắng.

- Ăn hại vừa thôi, còn không mau đi bắt nó, con mẹ nó...tưởng nó sợ ngồi im chứ...

Lập tức cả ba tên với lấy đèn pin trong xe, bật lên và lấy theo súng vội đuổi theo hướng mà Hiểu Khê vừa chạy, chia nhau thành ba ngã mà truy tìm.

Bỗng Hiểu Khê nghe tiếng chửi rủa phía sau lưng, cô càng di chuyển vội vàng hơn, cũng may hôm nay cô không đi giày cao gót, không thì phải chịu đau mà vứt giày rồi, nhưng tay bị cột chặt quá, cứ chạy thế này thật sự không biết có thoát được không.

Liệu chú tài xế có được ai đó giúp tháo dây trói và thông báo tình hình hiện tại hay không, nghĩ đến Nhậm Cơ, không biết anh có kịp đến cứu cô như lần trước hay không.

Cố không khóc vì sợ hãi, Hiểu Khê cắm đầu cắm cổ mà chạy sâu vào bên trong rừng cây, hi vọng sẽ có nhà của người dân xung quanh đây, ánh sáng le lói yếu ớt khi ánh đèn từ bên ngoài đường hắt vào đang dần biến mất.

Mắt vừa kịp thích nghi với bóng tối, Hiểu Khê chỉ có thể dựa vào cảm giác mà tiếp tục chạy.

“Nhậm Cơ...Anh ở đâu, mau giúp em với...em sắp chạy không thoát rồi”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận