Lạc


Càng chạy vào sâu bên trong, Hiểu Khê càng bắt đầu thấy mất phương hướng vì thiếu ánh sáng, quay đầu nhìn lại phía sau thì vẫn chưa thấy ba tên kia đuổi đến, tuy là thế nhưng vẫn phải chạy tiếp.

Lúc nãy Hiểu Khê có nhìn lướt qua bản đồ trên đường cao tốc, nếu ra khỏi rừng cây này sẽ đến con sông, bên kia là Hợp Phì, nhưng tay đang bị trói thế này làm sao bơi qua được chứ.

Trời lạnh thế này, sợ chưa qua đến bên kia thì lại chết cóng mất thôi, nhưng đã chạy cả tiếng đồng hồ rồi, không thể bỏ dỡ.

Nghĩ thế, Hiểu Khê lại tự động viên bản thân, từ lúc bị đưa đi đến bây giờ cũng đã hơn bảy tiếng, chắc chắn Nhậm Cơ đã biết.

Ba tên bịt mặt này vừa tụ họp lại dưới một gốc cây lớn, chúng liên tục rọi đèn vào các hướng xung quanh, tên mặc áo khoác màu xanh đậm tức tối chửi thề một câu rồi kéo chiếc bịt mặt xuống để thở vì đã khá mệt.

- Con nhỏ này nó chạy biến đi đâu mà nhanh thế không biết, tìm hơn một tiếng rồi vẫn không thấy, bên kia đã gọi hối thúc đưa người đến chưa, A Bá?

Người được gọi tên A Bá cũng kéo chiếc bịt mặt xuống, mắt vẫn liên tục nhìn ngang ngó dọc theo hướng ánh sáng của đèn pin, hắn quay sang gõ báng súng lên vai tên còn lại rồi chửi:

- Thằng chó này, phi vụ đầu tiên làm giàu của cả bọn không thành công là do mày hết đó, có giữ đứa con gái nhỏ con như vậy cũng để nó chạy mất, bên kia gọi đến tự mày giải thích đi, thằng chó Lưu Tô này...

- Đau nha, mấy cũng đứng ngay đó mà sao không tóm nó lại, giờ trách tao cũng làm được cái gì, còn thằng A Thành nữa, xuống xe cũng không chịu khóa xe...mẹ bọn mày...!– Lưu Tô kéo chiếc bịt mặt xuống rồi mắng.

- Cái khu rừng này kéo dài tới tận đâu, có đứa nào biết không, mà ngộ nhỡ con nhỏ đó nó bị lạc hay té ở đâu rồi không ai tìm được lỡ nó chết thì sao...!– A Thành vừa chiếu đèn xung quanh vừa nói.

- Lỡ nó chết thì cả bọn không nhận được tiền mà còn bị đi tù đó, mau tìm nó lẹ đi...

Nghe đến đoạn có thể đi tù, cả ba tên lại vội vã chia nhau ra ba hướng khác mà tìm kiếm, giữa rừng cây bạt ngạt này, vừa tối vừa lạnh buốt, còn không biết kéo dài đến tận đâu, cả ba người bọn chúng đều không phải người Thượng Hải hay An Huy nên không dám phán đoán tình hình khu vực quanh đây.

Sân bay Thượng Hải

Chiếc Chiron màu đen nhám cùng hai chiếc BMW màu đen bảy chỗ vừa dừng nối đuôi nhau trước cửa chính sân bay, Nhậm Cơ cùng hai người kia vừa bước nhanh ra khỏi sảnh bên trong, anh đi vòng đến ghế lái chiếc Chiron rồi đẩy cửa ra và ngồi vào, Y Phúc vừa nghe điện thoại vừa đẩy cửa bên ghế phụ bước vào.

- Bên đội tuần tra vẫn chưa tìm ra thông tin về chiếc ô tô đó sao, trích xuất camera nhưng đến đoạn gần thành phố Hợp Phì thì không thấy nó xuất hiện nữa, mau cho người từ đó đến kiểm tra đi, có gì thông báo ngay cho tôi.

Nhìn đồng hồ trên tay đã gần bốn giờ sáng, thời tiết hiện tại lại rất lạnh, Nhậm Cơ đang rất điên máu, anh khởi động xe và tăng tốc hướng ra khỏi trung tâm Thượng Hải, về đường cao tốc.

Y Phúc vừa kiểm tra các đoạn camera giám sát được bên tuần tra giao thông gửi đến, xong quay sang nhìn Nhậm Cơ.

- Tiên sinh, người của chúng ta đang đến chỗ chiếc xe xuất hiện lần cuối trên đường, xin ngài hãy bình tĩnh.

- Bên đó vẫn chưa gửi yêu cầu trao đổi gì sao? - Nhậm Cơ vừa lái xe vừa hỏi.

- Vẫn chưa thấy thông báo gì, tiên sinh đoán là bọn chúng muốn nhắm vào Faurecia hay là cô Hiểu Khê? – Y Phúc hỏi.

- FAURECIA và tôi.

Nghĩ đến việc bọn người đó có súng, thêm tính tình cứng đầu của Hiểu Khê, thế nào cũng sẽ bỏ chạy khi có cơ hội liền khiến trong đầu Nhậm Cơ như đang sắp phát hỏa.

Bên bắt người vẫn chưa đưa ra yêu cầu tiền chuộc tức là vẫn chưa có được Hiểu Khê trong tay, chỉ đang trong quá trình đưa người đến.

Càng nghĩ càng điên, Nhậm Cơ chửi thề một tiếng rồi tiếp tục tăng tốc, anh phải mất ít nhất bốn tiếng mới có thể đến vị trí hiện tại của chiếc xe đó.


Trời đã bắt đầu tờ mờ sáng, Hiểu Khê đã có thể nhìn rõ hơn một chút, cô mệt thở không nổi, như sắp hụt hơi đến nơi, vừa đi vừa chạy không dám dừng lại giây phút nào.

Không thể chịu đựng thêm, cô ngồi phịch xuống một thân ngay bị ngã mà nghỉ mệt, dây rút bằng nhựa đang siết tay khá đau, Hiểu Khê cúi đầu dùng răng cố gắng cắn đứt một chút, chỉ cần một chút thôi xong cô sẽ dùng lực mà làm đứt nốt phần còn lại.

Đứng dậy trước, Hiểu Khê nâng cao một bên đùi rồi tách hai khủy tay sang hai bên chân, để chỗ dây rút kia vào giữa chân và nghiến răng dùng lực hạ tay bị trói xuống, nhịn đau đớn đã có thể cởi trói tay.

Hai tay được thoải mái rồi, Hiểu Khê lại tiếp tục bỏ chạy khi nghe tiếng sột soạt cách chỗ cô ngồi không xa.

Vừa rời khỏi được hơn mười phút thì tên A Thành cũng vừa tìm đến, mặt hắn lúc này đang đổ rất nhiều mồ hôi dù thời tiết đang rất lạnh, rọi đèn một vòng dưới đất liền nhìn thấy sợi dây rút trói tay Hiểu Khê bị đứt.

Hắn liền gọi điện thoại và hét thật lớn để hai tên còn lại chạy đến.

- Tao nghĩ nó đang ở gần đây thôi, máu trên dây này chắc chắn bị nó dùng răng cắn mà để lại, máu chưa khô hẳn.

- Tao mệt muốn chết vì con nhỏ này rồi, hơn hai tiếng rồi mà nó còn không biết mệt...rồi giờ làm sao đây, chiếc xe của tụi mình đang dừng bên đường cao tốc chắc chắn sẽ gây chú ý cho mà coi...!– Lưu Tô nói.

- Gọi cho bên kia đi, gửi vị trí cho bọn họ cho người đến tìm, nãy tao tra thử bản đồ thì thấy đi hết khu rừng này là sang tới Hợp Phì rồi đó.

– A Bá vừa cúi gập người thở mạnh vừa nói.

- Ừ, chứ biết sao giờ, hai đứa bây tập trung tìm theo hướng này đi, tao gọi điện cho bên đó để họ sắp xếp thêm người chặn đường, tao mà bắt được là tao đập cho nó một trận.

– A Thành quát rồi rút điện thoại ra.

Ba chiếc BMW màu đen vừa xuất hiện trên đường cao tốc, bọn họ vừa lúc phát hiện chiếc ô tô bảy chỗ mà bên giao thông gửi đến, liền dừng lại.

Gần hai mươi người đàn ông cao lớn mặc suit đen toàn bộ đồng thời đẩy cửa xe bước ra, bọn họ rút súng và nhanh chóng áp sát chiếc xe để kiểm tra, không có ai trên xe.

Một người tìm thấy chiếc túi xách của Hiểu Khê, mở ra xem thì thấy điện thoại và đồ đạc cá nhân của cô, cả hai bên cửa xe đều mở toang nên không thể đoán Hiểu Khê và những tên này đã chạy về bên nào, đoạn đường lại không có camera.

Một người lớn tuổi và trông dày dặn kinh nghiệm nhất liền rút điện thoại gọi cho Nhậm Cơ.

- Thưa tiên sinh, chúng tôi đã đến được chỗ chiếc xe nhưng không còn ai ở đây, cả hai bên cửa xe đều mở toang, nên không đoán được cô Sở đã bị đưa đi theo hướng nào, cả hai bên đều là rừng cây rất rộng.
Vừa thấy có cuộc gọi từ cấp dưới, Nhậm Cơ liền bật loa lớn và đặt điện thoại lên phía trước vô lăng, nghe thông báo xong, anh liền nói.

- Chia người ra tìm cả hai bên, cho người chặn ở lối sang các thành phố lân cận.

Bên kia nhận lệnh xong liền tắt máy và thực hiện theo chỉ thị, Y Phúc vừa kiểm tra lại bản đồ trên máy tính.

- Tiên sinh, hai bên cánh rừng này kéo dài gần hai mươi cây số, ra khỏi là con sông ngăn cách các thành phố lân cận An Huy, đều rất vắng người, ngộ nhỡ cô ấy mà nhảy xuống sông để bơi thì thật sự không ổn giữa thời tiết này...

- Bọn khốn kiếp...

Mắng xong một câu, chỉ càng làm Nhậm Cơ bốc hỏa thêm, thầm cầu xin trong đầu rằng Hiểu Khê đừng có bơi qua sông trong thời điểm này, cô sẽ rét cóng vì bị hạ nhiệt độ cơ thể mất.

Theo lời chỉ thị, hai mươi người đang ở gần chiếc ô tô đã bắt giữ Hiểu Khê liền chia đều ra hai phía bên đường mà chạy vào tìm, vừa vào trong rừng cây liền tản nhau ra, giữ liên lạc qua bộ đàm.

Đội trưởng ở hai nhóm nhắc nhở mọi người phải chú ý vì những kẻ bắt người đều có súng, không biết thật hay giả nhưng tuyệt đối phải ưu tiên bảo đảm an toàn cho Hiểu Khê trước.


Trời đã sáng hẳn, mặt trời cũng đã ló dạng, Hiểu Khê đã có thể nhìn thấy đường đi rõ ràng, đồng nghĩa với việc một mình cô phải chạy trốn với sức đàn ông của ba tên kia.

Ra đến bìa rừng, nhìn ngó hai bên không thấy cầu hay lối đi nào có thể băng qua sông, Hiểu Khê suy nghĩ nếu giờ chạy ngược lại vào rừng cây thì liệu có thoát không.

Đi men theo bờ sông trước, thời tiết lạnh quá, đột nhiên từ phía sau truyền đến tiếng tri hô lớn.

- TÌM THẤY NÓ RỒI...Ở NGAY BỜ SÔNG KÌA...

Hiểu Khê giật thót tim, vừa nhìn lại sau lưng thì cách khoảng năm trăm mét là tên A Thành, hắn vừa tri hô thêm hai tên kia chạy đến.

Hiểu Khê hoảng hốt, giờ mà chạy thì sức cô làm sao chọi lại, không có thời gian nghĩ thêm, cô liền trượt theo phần cỏ mọc um tùm hai bên sông mà leo xuống, bơi gần hai mươi mét dưới làn nước lạnh này để qua bên bờ kia chắc cô chết vì lạnh mất thôi.

Thấy Hiểu Khê định làm liều nhảy xuống nước, Lưu Tô vừa chĩa súng bắn chỉ thiên cảnh cáo vừa hét lớn.

- QUAY LẠI NGAY CON KHỐN KIA...

Là súng thật, là súng thật, Hiểu Khê càng luống cuống hơn, cô nhảy ào xuống sông rồi nghiến răng chịu đựng cơn lạnh thấu xương mà bơi thật nhanh qua sông.

A Bá vừa chạy đến gần chỗ đồng bọn, liền quát tên Lưu Tô.

- Mày điên hả, dù ở đây vắng người nhưng mày nổ súng như thế lỡ có người nghe thấy thì cả đám chết luôn đấy, thằng ngu này...

- CÒN ĐỨNG CÃI NHAU...!NÓ NHẢY XUỐNG SÔNG RỒI KÌA...

Tên A Thành quay lại quát lớn đồng bọn, xong hướng đến bờ sông chỗ Hiểu Khê mà cố bắt người.

Vừa leo lên được bờ, Hiểu Khê suýt nữa sặc nước mà nghẹt thở, lạnh quá, nhưng mà không được dừng lại, cô lại phải cắm đầu mà chạy tiếp, cơ thể đang run bần bật lên vì rét và ướt.

Ba tên kia vừa thử đưa tay xuống kiểm tra nhiệt độ nước thì rút tay lại ngay, thấy bóng lưng Hiểu Khê đã chạy được một đoạn khá xa sau khi đã lên bờ bên kia, A Bá lại mắng.

- Con này nó điên thật rồi, nó mà chết cóng thì bọn mình cũng ngồi tù mọt gông, bên kia đã cho người đến chưa?

- Rồi, tao đã thông báo từ lúc nãy rồi, nếu bọn người đó bắt được con nhỏ đó thì chúng ta cũng sẽ nhận được tiền công, sau đó biến đi khỏi chỗ này ngay.

– A Thành vừa nhét súng ra sau lưng vừa nói.

- Tao sợ nó chết cóng thôi, mau quay lại xe đi, ở trong rừng cây cả đêm rồi, tao không muốn bơi dưới nước lạnh như con điên đó đâu.

– Lưu Tô vừa leo lên bờ trên vừa nói.

- Rút thôi, đi vòng đến chỗ hẹn trước.

– A Thành nói xong cũng leo lên bờ.

Đám người mà Nhậm Cơ chỉ thị chia nhau ra đi tìm Hiểu Khê cũng vừa lúc nghe tiếng súng bắn chỉ thiên của Lưu Tô lúc nãy, bọn họ nhanh chóng xác định phương hướng và thông báo đến nhóm đi tìm ở hướng bên kia mau quay lại.


Chạy mãi, cuối cùng Hiểu Khê cũng gặp được một ngôi nhà dân ở giữa một khu đất trồng rất nhiều bắp, nhưng đã thu hoạch xong từ sớm, thân bắp đã khô héo vì tuyết rơi mấy hôm nay.

Cửa nhà khóa chặt, nhưng cửa sổ thì khép hờ, Hiểu Khê vội mở cửa sổ ra rồi leo vào tìm thứ gì đó có thể giữ ấm, cô cởi chiếc áo khoác dày ướt đẫm bên ngoài ra rồi đi một vòng trong nhà tìm áo khoác hoặc vải dày có thể giữ ấm, chỉ có chiếc chăn hơi mỏng đang nằm gọn trên giường tre.

Hiểu Khê liền với lấy trùm lên người trước, bỗng cô nghe tiếng bước chân của khá nhiều người đang di chuyển trong vườn bắp.

Sợ là bị đuổi đến, Hiểu Khê liền leo cửa sổ trở ra bên ngoài rồi nghe ngóng thêm, xác định được hướng đến nhờ sự rung động của các thân bắp khô, Hiểu Khê liền chạy theo cùng hướng bọn chúng đi tới.

Cùng lúc đó, Nhậm Cơ cũng vừa đến chỗ chiếc ô tô của bọn bắt người đang dừng, anh đẩy cửa xe đi ra trước thì cũng vừa lúc nhóm người vừa tản ra đi tìm Hiểu Khê vừa quay lại theo chỉ dẫn của đội trưởng nhóm bên kia.

- Tìm được người chưa?

- Tiên sinh, nhóm bên kia đã nghe tiếng súng bắn chỉ thiên nên bây giờ chúng tôi đang quay lại tụ họp với bọn họ.

- Đội trưởng nhóm này nói.

Đưa tay lên day day hai bên trán, Nhậm Cơ nghiến răng kèn kẹt, Y Phúc vừa nhìn thấy nhóm người từ trong rừng cây bên kia đi ra, còn dẫn theo ba tên khác nữa.

Cách đây gần một tiếng, sau khi nhìn Hiểu Khê chạy thoát qua bờ bên kia, đám người A Thành liền quay lại vào rừng cây để về chỗ lấy xe, nhưng cũng vì thế mà đến giữa chừng thì bị nhóm người đi tìm Hiểu Khê bắt được.

Cả ba thấy chênh lệch số lượng rất lớn, lại thấy đám người này đều được trang bị súng và các thiết bị phòng vệ thì đoán chắc là không thể chống cự, đành quỳ rạp xuống đưa tay ra sau đầu.

Thu giữ hết súng của đám người A Thành xong dẫn trở lại chỗ ban đầu.

Nhậm Cơ tóm cổ áo tên A Thành bằng một tay, anh đang vô cùng giận dữ.

- Cô ấy đâu?

- Đã...đã nhảy xuống sông bơi qua bên kia...chạy mất rồi...!– A Thành hoảng hốt lắp bắp trả lời.

- Là ai sai bọn mày làm việc này? - Nhậm Cơ vừa hỏi vừa siết chặt cổ áo tên này hơn.

Thấy tên A Thành bị siết chặt cổ đến nói không ra tiếng, Lưu Tô vội vàng lên tiếng để giúp đồng bọn.

- Chúng...chúng tôi không biết...chỉ nhận được tiền cọc trước sau đó nhận lệnh là bắt cô gái này...khi nào đến khu nhà hoang ở Hợp Phì thì giao người...

Ném tên A Thành mạnh xuống đất, Nhậm Cơ quay sang đá mạnh vào người tên Lưu Tô.

Y Phúc và Y Vân vội giữ vai anh lại.

- Tiên sinh, hãy bình tĩnh trước, người của chúng ta đang tìm cô Hiểu Khê ở gần bờ sông bên kia, bên Hợp Phì cũng đang đến, giờ chúng ta mau lên đường thôi.

Thấy người đàn ông trước mặt quá đáng sợ, ánh mắt cực kỳ hung tợn, A Bá đang quỳ gối run rẩy gần hai tên kia vội nói thêm.

- Người của bọn sai chúng tôi bắt cô ấy cũng đã biết chuyện...cũng đang cho người đến truy tìm...xin hãy tha cho chúng tôi...chúng tôi chỉ vì cần tiền nên làm điều dại dột...

- Xin tha chết cho chúng tôi...!– A Thành vội vàng bò dậy cúi đầu xin Nhậm Cơ tha cho.

Nhưng càng làm Nhậm Cơ thêm điên cuồng hơn, anh tóm cổ áo A Thành rồi đấm mạnh vào mặt hắn, liền quay sang muốn đánh hai tên còn lại, đám người Y Phúc phải giữ lại ngay, vì nếu để Nhậm Cơ đánh thêm vài phát nữa e rằng ba tên này sẽ chết mất thôi.

- Giao ba tên khốn này cho chúng tôi xử lý đi tiên sinh, phải mau tìm đến vị trí khu nhà hoang chỗ cô Hiểu Khê sắp bị đưa đến...

- Mẹ kiếp...lũ khốn này...

Dù rất muốn đánh chết ba tên này, nhưng nghĩ đến tình hình của Hiểu Khê, vừa chịu lạnh vừa mệt, nếu không may đụng trúng đám người muốn bắt cô ấy thì làm sao mà chạy thoát được.


Nhậm Cơ bước nhanh lại chỗ chiếc xe, Y Phúc vội vàng chạy theo ngay.

Ngồi vào trong xe, Nhậm Cơ liền khởi động xe hướng ra khỏi cao tốc đến Hợp Phì.

- Tiên sinh, người của chúng ta cho đi điều tra các đối thủ của Faurecia vừa gửi thông báo.

- Nói nhanh.

– Giọng của Nhậm Cơ lúc này cực kỳ trầm thấp.

- Hoành Thị sau khi bị gia tộc khai trừ đã phải giao 70% cổ phần tập đoàn cho Nhậm Gia, nữa năm nay bọn họ rất chật vật vì các đối tác quan trọng lần lượt thu hồi các dự án do Hoành Thị không thể tiếp tục duy trì đầu tư, nên phải đền bù rất nhiều thiệt hại cho các bên đối tác...!– Y Phúc vừa đọc báo cáo trên máy tính vừa nói.

- Chuyện gì tiếp theo? – Nhậm Cơ hỏi tiếp.

- Nữa tháng trước thì Hoành Thị đã cạn kiệt tài chính, tuy chưa công bố thông tin phá sản nhưng cách đây vài ngày Hoành Tổng đã tự vẫn ở nhà riêng, nhưng vẫn cứu kịp, hiện đang hôn mê chưa rõ tình hình.

– Y Phúc đáp.

- Không lẽ bọn người Hoành Gia lại dám bắt Hiểu Khê để uy hiếp Faurecia.

– Nhậm Cơ nói.

- Vẫn chưa thể xác định được là ai đứng phía sau, nhưng tin tức tiên sinh và cô Hiểu Khê qua lại sớm đã được mọi người biết đến, tôi nghĩ có thể bọn đối đầu với Faurecia cũng vịn vào lý do này để làm khó ngài...!– Y Phúc đáp, nhưng trong đầu vẫn khá hoài nghi.

Vừa chạy được một đoạn khá xa, Hiểu Khê cũng không còn nghe được tiếng bước chân xào xạc trong vườn bắp nữa, thân bắp cao quá cản trở hết tầm nhìn, thêm việc Hiểu Khê chỉ cao một mét sáu thì đúng khó càng thêm khó.

Nhưng lại có tiếng bước chân từ phía trước truyền đến, tiếng nói chuyện cũng đang tiến đến gần hơn, Hiểu Khê thấy hơi hoảng, thầm nghĩ trong đầu không thể nào lại có đông người đến đây vào mùa này được, nếu có thì nhất định là bọn người đang muốn bắt cô thôi, cố nghĩ xem bản thân đã đắc tội với ai để phải lâm vào tình cảnh này, nhưng không có ai cả.

Đột ngột có một bàn tay to lớn tóm lấy sau gáy của Hiểu Khê và tiếng đàn ông hô lên.

- TAO BẮT ĐƯỢC NÓ RỒI.

- Không...thả tôi ra...thả tôi ra...!– Hiểu Khê lập tức cố vùng vẫy để thoát ra nhưng bất thành.

- Mày giỏi thật, làm bọn tao tìm cả tối đến giờ mới tóm được.

– Tên đang giữ sau gáy cô lên tiếng.

Rất nhanh, một đám người trông rất bặm trợn xuất hiện sau khi nghe đồng bọn gọi lớn, không dưới mười lăm tên, mặt mày dữ tợn, xăm trổ kín người, vừa mang theo súng vừa còn có dao.

- Tôi...tôi không gây thù với ai...sao các người lại muốn bắt tôi chứ...!– Hiểu Khê đã rất hoảng sợ, run rẩy hỏi lại.

- Tất nhiên, nhưng chắc là gã đàn ông giàu sụ kia của mày đã đắc tội với chủ của bọn tao.

– Tên cầm đầu chĩa súng vào đầu Hiểu Khê rồi cười nhếch môi.

- Bắt được nó là yên tâm rồi, mau báo lại cho bà chủ biết đi, lấy được tiền là chúng ta hết trách nhiệm, thương vụ này đắt giá lắm đó.

- Một tên khác nói.

Bây giờ Hiểu Khê mới nhận ra rằng người mà bọn chúng muốn nhắm đến là Nhậm Cơ, lợi dụng cô để tống tiền anh.

Ba tên lúc tối trông có vẻ hơi gà mờ nên Hiểu Khê còn dám làm liều bỏ chạy, nhưng hiện tại đã tăng lên rất nhiều, độ hung hăng cũng không còn dễ đối phó, giờ mà chạy thì xác định mất mạng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận