Lạc


Đám người mà Y Phúc sắp xếp đến khu vực quanh bờ sông ngăn thành phố Hợp Phì và đường cao tốc cũng vừa mới đến, bọn họ lập tức tản ra tìm kiếm, ở đây trồng rất nhiều bắp, cản trở tầm nhìn vô cùng.

Đến chỗ ngôi nhà nhỏ mà lúc nãy Hiểu Khê vừa vào để tìm thứ gì giữ ấm, cửa sổ mở toang, bọn họ liền đạp mạnh cửa đi vào kiểm tra.

Nhìn thấy chiếc áo khoác của phụ nữ màu trắng đắt tiền ướt đẫm nước đang nằm dưới sàn liền nhặt lên xem, lập tức tìm kiếm trong nhà cũng như xung quanh nhưng vẫn không tìm thấy gì.

Liền gọi điện thoại thông báo cho Y Phúc biết tình hình.

- Anh Y Phúc, chúng tôi vừa tìm đến một ngôi nhà nhỏ trong khu trồng bắp, có một chiếc áo khoác nữ màu trắng còn ướt ở đây, tìm xung quanh vẫn không thấy người.

- Mau tản người ra, mở rộng tìm kiếm đi, tiên sinh sắp đến rồi.

– Y Phúc vội trả lời.

- Vâng, chúng tôi sẽ làm ngay.

Tắt máy xong, Y Phúc lập tức thông báo lại với Nhậm Cơ, cũng vừa lúc đó điện thoại của Nhậm Cơ hiện thông báo có tin nhắn đến, từ một số rác với nội dung.

“Nó đang ở trong tay bọn tao, muốn chuộc người thì chuẩn bị 2 tỷ USD, mày có năm tiếng để chuẩn bị, tao sẽ gửi kèm tài khoản nước ngoài, hãy gửi vào đó”.

Đọc xong tin nhắn, Nhậm Cơ đưa điện thoại sang cho Y Phúc, tới lượt Y Phúc há hốc vì số tiền bọn chúng muốn.

- Tiên sinh, số tiền này làm sao có thể...không phải bọn chúng bị điên rồi không?

- Bọn khốn này, cũng biết đòi tiền thật, mau thông báo cho Faurecia chuẩn bị đi, thông báo bên Thụy Sĩ về số tài khoản ảo này, để khi vừa chuyển tiền vào sẽ phải bắt bọn chúng đăng ký sinh trắc nếu muốn chuyển tiền.

– Nhậm Cơ nói, khuôn mặt anh không chút biểu cảm.

- Vâng, tiên sinh, tôi sẽ thông báo ngay.

Sau khi bị tóm ở vườn bắp, bọn chúng liền cưỡng ép Hiểu Khê ngồi vào một chiếc ô tô bảy chỗ khác, thêm hai chiếc phía sau nữa và rời khỏi nơi này.

Di chuyển khoảng hai tiếng nữa thì đến một khu nhà hoang rất rộng lớn, như một ngôi làng thì đúng hơn, Hiểu Khê bị kéo ra khỏi xe và đi vào một ngôi nhà trống sâu bên trong ngôi làng.

Chiếc bảng thông báo cực lớn ở cách đó khá xa, ghi rõ đây là khu quy hoạch chuẩn bị xây dựng đường cao tốc nên hiện tại tất cả người dân đã được di dời đến nơi khác, năm sau mới bắt đầu cho phá bỏ và xây dựng.

Bọn người này vẫn cậy chúng có gần hai mươi người nên không thèm trói hay bịt miệng của Hiểu Khê, cứ thế đẩy cô vào một căn phòng và khóa cửa ngoài nhốt lại.

Tên cầm đầu trước khi rời đi liền để lại lời đe dọa.

- Bà chủ lấy được 2 tỷ USD từ hắn xong, bọn tao sẽ cho mày và hắn gặp nhau lần cuối, rồi tiễn cả hai đứa mày xuống suối vàng, nên mày hãy cầu nguyện dần đi...!ha ha ha...

- Cái gì...bọn khốn kiếp...!– Hiểu Khê chưa kịp mắng thì đã bị tiếng cười đắc ý của tên này át đi.


Cửa bị khóa chặt, Hiểu Khê vội lại chỗ cửa sổ nhưng vô ích, thanh chắn làm bằng sắt ghim chặt cứng vào tường, trong phòng không có gì ngoài mấy chiếc ghế gỗ mục nằm chỏng chơ.

Lúc nãy hắn nói sẽ đòi Nhậm Cơ hai tỷ đô, bọn này đúng điên hết rồi, nhận xong tiền thì chúng cũng không định cho cô và Nhậm Cơ sống mà rời đi.

- Không được, phải ra khỏi chỗ này và tìm điện thoại liên lạc với Nhậm Cơ mới được, nếu anh đến thì chúng sẽ giết cả hai mất...

Lẩm bẩm một mình, hồi lâu xong sau Hiểu Khê mới thử nhìn lên trên trần nhà, là gạch ngói thôi sao, nhưng khoảng cách cao quá, làm sao leo lên được đây.

Vội bước đến gần cánh cửa đang khóa chặt kia, Hiểu Khê hé mắt nhìn qua khe cửa, thấy hầu như là bọn chúng đang tụ tập đánh bài hoặc ăn uống, có vài tên thì đang loay hoay bên ngoài cửa.

Bỗng có tiếng xe dừng ngay bên ngoài, đám người này vội vàng đứng dậy nhìn ra phía cửa.

- Bà chủ đến rồi ạ, chúng tôi đã bắt được con nhỏ đó và nhốt lại rồi, chị cứ yên tâm hê hê.

– Tên cầm đầu cười sổ sàng nói.

- Vậy khi nào chị trả công cho chúng em, chứ chờ bên kia gửi tiền thì phải gần bốn tiếng nữa mới đến giờ...!– Một tên khác nói tiếp.

Tuy người được đám người này gọi bằng “bà chủ” đang đội nón vành màu đen che kín nữa phần khuôn mặt nhưng giọng nói thật sự rất quen tai, Hiểu Khê như há hốc khi nghe thấy.

- Ở đây có trước ba trăm vạn, khi nào lấy được tiền chuộc sẽ đưa hết phần còn lại, nhớ xử lý thật gọn gàng.

- Vâng...vâng, chị cứ yên tâm, tụi em là dân chuyên nghiệp chứ không phải ba tên gà mờ kia đâu.

– Tên cầm đầu cười xởi lởi đáp.

- Tốt, khi nào nhận được tiền chuộc thì gửi vị trí này cho hắn đến, sau đó thì biết phải làm gì rồi đấy.

– Người phụ nữ này nói, và hướng ánh mắt về phía cánh cửa đang nhốt Hiểu Khê.

Căn dặn thêm một chút là cô ta liền rời đi ngay, đám người kia liền mở vali tiền ra xong reo hò sung sướng cùng nhau.

- Quá đã, chỉ một phần tư số tiền công mà đã nhiều như thế này, xem ra chuyến này quá hời rồi...!ha ha...

- Đã quá đại ca ơi, xong phi vụ này chúng ta ăn chơi hết mức luôn, em sẽ bao cả mấy ả đàn bà để chơi...!ha ha.

- Mà con nhỏ đó đẹp quá trời luôn, hay chúng ta chơi nó trước đi...!– Một tên khác cười gian manh.

- Thôi đi, nhìn bộ dạng bẩn thỉu của nó mà mày cũng nổi thú tính được sao, chờ vài tiếng nữa xử lý gọn gàng hết rồi tao cho mày chơi mấy đứa đàn bà chân dài ngực khủng cả đêm...!ha ha...!– Tên đại ca ngồi phịch xuống ghế, tay phe phẩy mấy cọc tiền.

- Ừ nhỉ, đại ca thật hiểu em quá...mời đại ca uống ly này ăn mừng.

Những lời nói kinh tởm của bọn người này làn Hiểu Khê thật sự rất muốn nôn, cô thầm nghĩ ngợi một chút trước khi tìm cách ra ngoài, gần bốn tiếng nữa tiền mới được chuyển đến cho bà chủ của bọn chúng, nhận xong sẽ thủ tiêu tất cả.


Số tiền khủng lồ này, không lẽ nào Nhậm Cơ chấp nhận bỏ ra chỉ để chuộc người sao, không thể để anh đến đây được.

Hiểu Khê nhìn quanh một vòng thì thấy có một thanh tre nằm trong góc tường, cô nhặt lấy và chọc lên trần nhà trước để kiểm tra.

Thanh xà bắt ngang trần trông vẫn còn tốt, hi vọng chịu được sức nặng của cô.

Lấy một chiếc ghế chắc chắn nhất, Hiểu Khê liền đứng lên đó và cố vươn tay để bám lên thanh xà.

- Cố lên Sở Hiểu Khê...mày làm được mà...

Tự động viên bản thân xong, Hiểu Khê liền thành công đu bám được thanh xà, dồn toàn bộ lực lên hai bàn tay để rướn người leo lên.

Hết sức nhẹ nhàng đẩy nhẹ miếng gạch ngói đầu tiên ra, xếp cẩn thận từng miếng gọn vào một bên trên thanh xà.

Khi đã đủ rộng, Hiểu Khê mới nhoài người nhìn ra ngoài.

May quá, vì được nhận tiền nên tất cả bọn chúng đang tụ tập bên trong nhà ăn mừng, phía ngoài chỉ có ba chiếc ô tô đang đậu kế bên nhau, khung cảnh bên ngoài cũng heo hút quá, nhưng vẫn thấy thấp thoáng các xe tải lớn chạy trên đường cách rất xa chỗ Hiểu Khê đang bị nhốt.

Cùng lúc đó, đám người của Nhậm Cơ đã bắt đầu chia nhau ra lùng sục tất cả các khu nhà bỏ hoang trong thành phố Hợp Phì, trong bán kính một trăm cây số quanh khu vực bờ sông.

Sở thanh tra Thượng Hải và An Huy cũng đã huy động lực lượng rà soát tất cả những điểm nghi vấn xung quanh theo chỉ đạo.

Còn ba tiếng nữa là bắt buộc phải chuyển tiền, bên Faurecia cũng đã chuẩn bị xong toàn bộ, nhất định phải tìm thấy Hiểu Khê trong ba tiếng này.

Nhậm Cơ vừa đẩy cửa xe bước ra, tháo hàng nút áo vest, anh đứng chống nạnh thở gấp, trời lại bắt đầu đổ tuyết.

Đứng ở một khu nhà hoang cách trung tâm thành phố Hợp Phì hơn bảy mươi cây số, anh đã cho người rà soát rất kỹ nhưng vẫn không tìm thấy một chút dấu vết nào.

Lục tìm thuốc lá trong túi áo vest, vừa châm một điếu liền đưa lên môi, Nhậm Cơ sựt nhớ ra một chuyện.

- Y Vân, tôi nhớ thoáng thì ở phía tây An Huy vào đầu năm trước có kế hoạch xây dựng đường cao tốc kéo dài từ đây đến Trùng Khánh đúng không?

- Tiên sinh hãy chờ tôi kiểm tra lại.

Y Vân nói xong liền quay lại xe lấy máy tính mở ra kiểm tra lại thông tin dự án này.

Y Phúc thì phải trực điện thoại để thông báo và nhận tin tức từ những nhóm người mà Nhậm Cơ đã cho tản ra đi truy tìm Hiểu Khê.

Khoảng mười phút thì Y Vân quay lại với điện thoại trong tay.

- Tháng hai năm rồi có khoảng ba mươi thôn trấn nằm trong khu quy hoạch xây dựng tuyến cao tốc này đã bị di dời đến nơi khác, có một số thôn vẫn đang di dời, nên chưa có thông báo chính xác là nơi nào đã di dời xong, thưa tiên sinh.


- Lập tức điều đội đang ở gần các khu vực đó kiểm tra cẩn thận những nơi đó, có phát hiện thì báo cho tôi ngay.

– Nhậm Cơ ném điếu thuốc đang hút dở xuống đất rồi quay vào trong xe.

- Vâng, thưa tiên sinh.

Bộ dạng Nhậm Cơ lúc này vô cùng áp bức, cả người toát ra sự nguy hiểm khi nhìn người khác, ánh mắt cũng đã dần hiện lên các tia máu.

Trong đầu Nhậm Cơ lúc này chỉ mong Hiểu Khê không xảy ra chuyện gì, nếu cô có mệnh hệ gì thì anh nhất định sẽ ân hận cả đời.

Vừa bám theo đường ống nước bên ngoài vách tường của căn nhà, Hiểu Khê tiếp đất an toàn, cô cẩn thận lẻn ra phía sau rồi chạy vụt đi về phía ngược lại với con đường có xe tải chạy ngang qua lúc nãy, vì Hiểu Khê nghĩ rằng khi bọn chúng phát hiện cô đã trốn ra được thì chắc chắn sẽ chọn hướng đó mà chạy.

Nhưng phải tìm cách liên lạc báo tin cho Nhậm Cơ biết đã, rồi trốn thoát hay không cũng mặc kệ.

Giờ chạy ngược lại cũng sẽ ra được trục đường lớn, tuy không biết phải chạy bao lâu, thà vậy còn hơn chờ Nhậm Cơ đến rồi đám người đó lại lấy cô ra uy hiếp anh.

Người phụ nữ đội nón vành đen lúc nãy chính là Hoành Kiều Kiều, vừa nghe được giọng nói đó, đầu của Hiểu Khê như chấn động ngay, không nghĩ cô ta dám thực hiện hành động này, nhưng bây giờ phải tìm chỗ núp đã, chờ bọn chúng tản ra đi tìm.

Đến khi đám bắt cóc phát hiện Hiểu Khê trốn thoát ra ngoài bằng cách leo lên mái nhà bọn chúng lập tức nháo nhào cả lên.

- Mẹ kiếp, con nhỏ này nó gan cùng mình, sao không có đứa nào canh gác bên ngoài vậy hả? – Tên đại ca mắng mỏ.

Nhìn một lượt cả căn phòng trống không, chỉ có chiếc ghế đứng trơ trọi ngay dưới một lỗ hỏng trên trần nhà, cả bọn mới bắt đầu ầm ĩ cả lên.

- Mau chia nhau ra bắt nó về nhanh lên, bà chủ quay lại không thấy nó thì đừng mơ có tiền mà ăn chơi...

- Bọn mày đi hướng kia, bọn mày sang bên đó, còn lại theo tao, chắc nó chỉ dám chạy về phía đường bên kia thôi, mau lên...

- Bắt được là tao đập gãy chân, cho nó hết chạy, con khốn này...

Tiếng khởi động xe ôtô rất nhanh truyền đến, tiếng chửi bới cũng dần biến mất, Hiểu Khê đã chọn trốn trong những thùng đựng nước ở cách đó một khoảng không xa, chờ bên ngoài yên tĩnh hết thì cô mới dám hé mở phần nắp gỗ đậy phía trên ra quan sát, cũng may trong thùng không có nước, nếu có chắc cô cũng không dám chui vào trốn vì cả cơ thể bây giờ đang rất lạnh và không ngừng run rẩy.

Nhẹ nhàng leo ra khỏi thùng nước, Hiểu Khê tức tốc quay lại căn nhà trống lúc nãy, cô vào từ cửa sau, rón rén vì sợ vẫn còn người nào ở lại canh gác.

Thấy không có ai, Hiểu Khê vội vàng lục tìm điện thoại trong mấy chiếc áo khoác mà bọn người đó cởi ra lúc nãy nhưng vì vội đi tìm cô nên không mang theo.

Lục được một chiếc điện thoại trong cái áo khoác thứ ba, Hiểu Khê chỉ cầu mong là nó không bị cài mật khẩu khóa thôi.

May mắn thay, Hiểu Khê mừng rỡ vì điện thoại không có khóa, nhưng để yên tâm hơn thì cô quyết định quay lại chỗ trốn ban nãy đã, vừa đi vừa bấm số điện thoại của Nhậm Cơ, hai ngón tay cô run rẩy trên màn hình điện thoại, ấn nút nghe và áp lên tai.

- Làm ơn...làm ơn mà Nhậm Cơ...mau nghe máy em đi...

Thấy số điện thoại lạ gọi đến, Nhậm Cơ liền bắt máy ngay, bên kia là giọng của Hiểu Khê, giọng nói đang run rẩy cầu xin anh mau nghe máy, anh liền mở loa lớn ngay.

- Em có bị thương không, đang ở đâu, Hiểu Khê?

- Nhậm Cơ...em không sao...nhưng em cũng không biết nữa, gần chỗ em bị đưa đến có chiếc bảng thông báo quy hoạch đường cao tốc rất lớn...!- Hiểu Khê mừng đến rơi nước mắt khi nghe được giọng của anh.

- Anh sắp đến gần chỗ em rồi, em đừng làm gì nguy hiểm, cứ ở yên đấy, được không? - Nhậm Cơ vội nói.


- Không...Không anh đừng đến, cũng đừng chuyển tiền, bọn chúng chờ anh đến sẽ giết cả anh lẫn em...là...là Hoành Kiều Kiều...là cô ta...!- Giọng của Hiểu Khê ngày càng yếu đi, cô đang rất lạnh và đói.

- Em giữ sức đi, anh đến ngay đây, đừng sợ Hiểu Khê...!Hiểu Khê....

Nghe tiếng xe ôtô quay lại từ phía xa, Hiểu Khê vội tắt điện thoại ngay, chợt điện thoại lại reo lên, không phải số Nhậm Cơ mà là số điện thoại của một trong số bọn người bắt cóc.

Nhóm người của tên cầm đầu vừa quay lại căn nhà vì chạy cả mười cây số vẫn không tìm thấy Hiểu Khê, vừa bước vào trong liền thấy cửa nhà phía sau đã bị mở ra, áo khoác lúc nãy nằm trên ghế thì giờ lại rơi xuống sàn nhà.

Tên cầm đầu liền lấy điện thoại và gọi cho số máy của chủ nhân từng chiếc áo khoác để kiểm tra, vừa nghe được tiếng chuông cách đó không xa.

- Mau ra phía sau nhà kiểm tra ngay, tìm kỹ vào, con nhỏ này ghê gớm thật, nó dám qua mặt bọn mình rồi chờ quay lại tìm điện thoại báo tin.

- Lúc nãy gấp quá không kiểm tra trước quanh đây, mẹ kiếp thật chứ.

Năm gã này liền chia nhau ra lục soát các chỗ có thể trốn được, vừa tìm vừa nghe ngóng tiếng chuông điện thoại, đến ngay bên cạnh chiếc thùng đựng nước mà Hiểu Khê trốn lúc nãy.

Bọn chúng liền rút súng và cười đắc ý nhìn nhau, mở nắp thùng ra thì lại không có ai, chỉ còn chiếc điện thoại nằm trơ trọi giữa thùng nước.

- Má nó cay thật chứ, con này nó lại chơi khăm tao nữa rồi...tức chết tao mất thôi.

- Giờ tìm hướng nào đây đại ca, bị một đứa con gái quay như chong chóng nhục thiệt chứ.

- Một tên khác nói.

- Mau gọi mấy đứa kia quay lại đi, con nhỏ này chỉ chạy xung quanh đây thôi, ai tóm được nó thì tao cho đánh thoải mái.

– Tên cầm đầu cất súng vào sau lưng rồi nói.

- Ủa đại ca...sao bên đó có khói vậy? - Một tên chỉ tay về một ngôi nhà cách đó khoảng ba trăm mét.

Cả bọn lập tức quay lại nhìn theo hướng tay của tên này, đúng là có khói bốc ra từ phía đó, liền lập tức chạy qua đó xem có chuyện gì.

Lúc nãy vào tìm điện thoại thì Hiểu Khê cũng vừa thó luôn hai chiếc bật lửa trên bàn, khi điện thoại vừa reo là Hiểu Khê đã tức tốc leo ra khỏi thùng đựng nước và chạy về phía căn nhà cách đó một khoảng khá xa, thấy đống thân bắp khô đang chất đống ngay bếp nên cô châm lửa đốt luôn, khi thấy cả năm tên này đang tụ tập ngay thùng nước.

Hiểu Khê liền rón rén đi chân trần lẻn nhanh về hướng khác, và núp người vào một góc kẹt chờ đợi.

Không thấy ai ngoài đống bắp đang bốc cháy dữ dội, tên cầm đầu hét ầm cả lên, hắn vung chân đạp đổ các đồ vật xung quanh và quát chửi.

- CON NÀY NÓ LÁO THẬT CHỨ, TAO MÀ BẮT ĐƯỢC LÀ BẮN NÁT ĐẦU.

- Giờ sao đại ca, em nghĩ là nó chạy hướng này rồi, thấy dấu giày của nó trên đất kìa.

– Một tên chỉ về phía ngược lại chỗ Hiểu Khê đang trốn.

- TÌM NÓ MAU, CÒN ĐỨNG ĐÓ CHỈ TRỎ...MÁ NÓ...!– Tên cầm đầu hét ầm lên tức giận.

Tuy là đang lúc nguy hiểm cấp bách, bản thân thì vừa rét vừa đói, mệt thở không ra hơi nhưng Hiểu Khê cũng phải cố nhịn cười khi đám người này có chỉ số IQ hơi thấp thì phải, trước khi châm lửa đốt đống thân bắp thì cô đã cố tình tạo ra các bước chân trên đất hướng về phía ngược lại nhằm đánh lạc hướng, xong đi chân trần dẫm lên các thân ngô nằm lung tung trên đất quay lại và vứt giày vào đống ngô rồi mới đốt lửa.

Giờ mà biết chạy xe ô tô nữa thì Hiểu Khê thoát được ngay, tiếc là cô không biết chạy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận